- Trang chủ
- Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
- Chương 93: Đe doạ
Chương 93: Đe doạ
Truyện: Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Tác giả: Tát Tạp Ngư
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Bánh bột thô
- Chương 3: Màn thầu trắng
- Chương 4: Bánh nướng mỡ heo
- Chương 5: Cơm hoa hoè
- Chương 6: Tính sổ
- Chương 7: Trứng gà
- Chương 8: Vườn rau
- Chương 9: Canh bột cá
- Chương 10: Trừ tà
- Chương 11: Ăn gà
- Chương 12: Nói chuyện
- Chương 13: Giáo huấn
- Chương 14: Lên núi
- Chương 15: Canh cá
- Chương 16: Quả dại
- Chương 17: Triệu mặt rỗ
- Chương 18: Quyết định
- Chương 19: Lưu thị
- Chương 20: Thu hoạch
- Chương 21: Cơm mạch
- Chương 22: Xe bò
- Chương 23: Chợ
- Chương 24: Xô vàng đầu tiên
- Chương 25: Bắt gặp
- Chương 26: Đẩy mạnh tiêu thụ
- Chương 27: Mua đồ thả ga
- Chương 28: Người nhà
- Chương 29: Dưa hấu
- Chương 30: Trò khôi hài
- Chương 31: Bùi Nhuận
- Chương 32: Phân gia
- Chương 33: Quan hệ
- Chương 34: Tiền!
- Chương 35: Không có tiền
- Chương 36: Phu quân
- Chương 37: Bị bệnh
- Chương 38: Lại bán rau
- Chương 39: Cửa gỗ
- Chương 40: Cây hạnh
- Chương 41: Bị theo dõi
- Chương 42: Bánh rán nhân hẹ
- Chương 43: Dưa hấu
- Chương 44: Tên
- Chương 45: Bánh đậu xanh
- Chương 46: Ngày mưa
- Chương 47: Hồ yêu
- Chương 48: Đồ xấu xí
- Chương 49: Biểu thiếu gia
- Chương 50: Phiên thị (Cà chua)
- Chương 51: Xương sườn bí đao
- Chương 52: Khế ước cùng mộc bài
- Chương 53: Liễu Dao
- Chương 54: Cùng đi vào huyện
- Chương 55: Biện pháp
- Chương 56: Cao gia
- Chương 57: Hộ tịch
- Chương 58: Tiện nghi
- Chương 59: Không thể thành thân sao?
- Chương 60: A Dao, đừng nóng giận
- Chương 61: Phân chia
- Chương 62: Khế thành
- Chương 63: Ăn cà chua
- Chương 64: Đêm mưa
- Chương 65: Bạc
- Chương 66: Hòe Hoa
- Chương 67: Triệu Đại Hổ
- Chương 68: Ủy khuất
- Chương 69: Thu hoạch vụ thu
- Chương 70: Tặng lễ
- Chương 71: To đầu
- Chương 72: Giống lúa mì
- Chương 73: Gió đêm
- Chương 74: Thỏi bạc
- Chương 75: Dạo phố
- Chương 76: Nước thuốc
- Chương 77: Đánh một trận
- Chương 78: Đòi người
- Chương 79: Bắt đầu khôi phục
- Chương 80: Hòa ly
- Chương 81: Đào đi
- Chương 82: Mềm mại
- Chương 83: Bát tự
- Chương 84: Ngày sinh thần
- Chương 85: Thiếp canh
- Chương 86: Xe bò
- Chương 87: Kẻ trộm
- Chương 88: Người tuyết
- Chương 89: Thiệp mời
- Chương 90: Hỉ phục
- Chương 91: Lang khuyển
- Chương 92: Thư tín
- Chương 93: Đe doạ
- Chương 94: Sính lễ
- Chương 95: Đón dâu
- Chương 96: Thành thân (Thượng)
- Chương 97: Thành thân (Hạ)
- Chương 98: Thích
- Chương 99: Lẩu
- Chương 100: Sư công
- Chương 101: Đậu hũ
- Chương 102: Đồ Tết
- Chương 103: Thịt nướng!
- Chương 104: Năm mới
- Chương 105: Bao lì xì
- Chương 106: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 107: Quá khứ
- Chương 108: Thân thể nhỏ
- Chương 109: Đêm đông
- Chương 110: Hoa đăng
- Chương 111: Ăn chơi trác táng
- Chương 112: Nguyện vọng
- Chương 113: Kết cục
- Chương 114: Thành ý
- Chương 115: Mất tích
- Chương 116: Trở về nhà
- Chương 117: An tâm
- Chương 118: Giống ngó sen
- Chương 119: Nhà cũ
- Chương 120: Thiếu gia
- Chương 121: Quý phủ
- Chương 122: Khoai tây
- Chương 123: Hoa thần
- Chương 124: Tiểu bảo bảo
- Chương 125: Ý nguyện
- Chương 126: Tặng lễ
- Chương 127: Khách lạ
- Chương 128: Ngăn lại
- Chương 129: Tuân Tùng
- Chương 130: Quá khứ
- Chương 131: Tạ lễ
- Chương 132: Nước chấm
- Chương 133: Thi Hương
- Chương 134: Hoảng hốt
- Chương 135: Thất bại
- Chương 136: Khoai tây
- Chương 137: Bái phỏng
- Chương 138: Xuống đất
- Chương 139: Tin mừng
- Chương 140: Yến Lộc Minh
- Chương 141: Rơi xuống nước
- Chương 142: Nóng vội
- Chương 143: Tâm tư
- Chương 144: Về quê
- Chương 145: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 146: Củ sen
- Chương 147: Tìm kiếm hỏi thăm
- Chương 148: Lão giả
- Chương 149: Duyên phận
- Chương 150: Tới cửa
- Chương 151: Thái phẩm
- Chương 152: Bái sư
- Chương 153: Sinh bệnh
- Chương 154: Mang thai
- Chương 155: Rau Hồng Ngọc
- Chương 156: Thu hoạch
- Chương 157: Biệt nữu
- Chương 158: Thương nghị
- Chương 159: Về nhà
- Chương 160: Kỷ lão đi vắng
- Chương 161: Lưu đày
- Chương 162: Tính toán
- Chương 163: Quý nhân
- Chương 164: Ban thưởng
- Chương 165: Thai động
- Chương 166: Đi Kinh thành
- Chương 167: Thi Hội
- Chương 168: Thám Hoa [Hoàn chính văn]
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Việc Triệu Bình An phát hiện ra quan hệ giữa cậu và Bùi Nhuận chỉ là chuyện tình cờ.
Từ sau lần trước bị cậu đánh cho một trận, trong lòng Triệu Bình An vẫn canh cánh không cam tâm.
Gã vốn tưởng, với thân phận của mình, muốn cưới một quả phu không danh tiếng như cậu chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao? Kết quả, không những đối phương không biết ơn, mà còn không phân tốt xấu đánh gã một trận.
Bị đá trúng bụng, đau mất mấy ngày, ban ngày nghĩ đến cậu, Triệu Bình An chỉ thấy tức nghẹn trong lòng, nhưng đến đêm, khuôn mặt xinh đẹp kia của cậu, đôi môi hồng nhuận, chiếc cổ trắng nõn lộ ra bên cổ áo lại khiến gã trằn trọc khó ngủ.
Liên tiếp mấy sáng sớm đều phải thay quần, cuối cùng Triệu Bình An cũng không nhịn được nữa, nảy sinh tâm tư lén lút đi nhìn trộm cậu.
Gã tất nhiên biết nhà của cậu, cũng biết đối phương gần như chẳng bao giờ vào thôn.
Nếu chẳng phải vì hai chân kia, chưa biết chừng gã đã sớm mò vào tận phòng cậu rồi.
Dù sao đối phương chỉ là một quả phu, cho dù gã thật sự làm ra chuyện gì, thì có thể thế nào? Huống hồ nhìn qua đối phương cũng chẳng giống người dễ bị kiềm chế.
Bằng không thì đã chẳng bị đuổi ra khỏi nhà vì tư thông với đại bá ca.
Cũng đâu thể chỉ trong nửa năm đã dựa vào việc bán thân kiếm lời mà mua được cả bò.
Những lời này đều là lời đồn, nhưng Triệu Bình An nghe nhiều rồi cũng tự thuyết phục mình, bằng không thì một quả phu như cậu, sao có thể mua nổi xe bò?
Triệu Bình An thật sự lòng ngứa như lửa đốt, gã cũng không dám đường đường chính chính đến nhà cậu, chỉ có thể thường ngày giả vờ không có chuyện gì mà lượn lờ quanh nhà cậu.
Gad nghĩ, nếu có thể bắt được chứng cứ cậu bán thân cho hán tử khác, thì chỉ cần bỏ ra ít tiền, chẳng phải cũng có thể mua được một đêm hay sao?
Thời gian cứ thế trôi qua mấy ngày, vậy mà vẫn chẳng mấy khi thấy được bóng dáng cậu, càng chưa từng gặp qua người ngoài nào khác.
Nhiều nhất cũng chỉ từng thấy muội muội của gã là Hòe Hoa quanh quẩn một vòng nơi đây.
Triệu Bình An không hề biết, bởi vì gã đến đều vào buổi chiều hoặc chạng vạng, cho nên tự nhiên không thể gặp được Trụ Tử đến lấy đồ ăn, hay người Lâm phủ.
May thay gã cũng không ngốc đến thế, rình rập mấy ngày không thấy người, hôm sau liền quyết định dậy sớm.
Mà vào đúng sáng sớm hôm ấy, Triệu Bình An liền thấy Bùi Nhuận từ nhà cậu bước ra.
Bùi Nhuận ở thôn Vương Gia cũng xem như là nhân vật có chút tiếng tăm, không chỉ vì y là Tú Tài, là tiên sinh dạy học, mà chủ yếu là trong thôn Vương Gia không có ai hằng ngày phải ngồi xe lăn, cho nên dù Triệu Bình An chưa từng gặp Bùi Nhuận nhiều lần, vẫn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra y.
Dẫu là Tú Tài què chân thì cũng là một hán tử, mà một hán tử, lại từ trong phòng một quả phu đi ra vào sáng sớm tinh mơ, chuyện này là có ý gì thì chẳng cần nói cũng rõ.
Khoảnh khắc ấy Triệu Bình An vừa hưng phấn, lại vừa khinh bỉ. Hưng phấn là vì gã cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của cậu, khinh bỉ là vì không ngờ một Tú Tài lang nhìn bề ngoài đoan chính, vậy mà cũng làm ra chuyện như thế.
Triệu Bình An gần như lập tức muốn xông vào chất vấn cậu.
Nhưng chưa đi được mấy bước liền phải khựng lại, bụng như còn âm ỉ đau, hắn lại nhớ đến cú đá khi trước của cậu, có thể đá bay gã chỉ bằng một chân, cuối cùng vẫn không dám tiến lên.
Gã quả thực vẫn có chút sợ cậu, không dám đơn độc đối mặt.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nảy ra được một chủ ý.
Nếu như sau này gặp cậu trong thôn, gã sẽ dọa dẫm trước, nếu đối phương còn không chịu ngoan ngoãn nghe lời, thì đừng trách gã đi rêu rao khắp nơi.
Đối phương có giỏi đến đâu thì cũng là một ca nhi, chẳng lẽ lại thật sự không cần mặt mũi? Người trong thôn một người một ngụm nước bọt cũng đủ làm chết đuối người rồi.
Lại thêm mấy ngày rình rập, khó khăn lắm mới chặn được cậu lần này, Triệu Bình An kích động đến mức thân mình có chút phát run.
"Nếu ngươi chịu cùng ta ngủ một đêm, chuyện này ta coi như chưa từng thấy, bằng không, đến lúc đó thiệt thòi cũng chỉ có ngươi, nghe hiểu chưa?"
Đem lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn từ trước nói ra, Triệu Bình An liền đứng đó chờ cậu mềm lòng cầu xin tha thứ.
Thế nhưng đợi nửa ngày, đối phương vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên không gợn sóng, giống như hoàn toàn không nghe thấy những lời gã vừa nói.
"Ngươi bị choáng đầu rồi sao? Không nghe thấy ta nói gì à?" Bị làm lơ, Triệu Bình An phẫn nộ, giọng nói cũng vô thức cao lên.
7361 đương nhiên nghe thấy, từ câu đầu tiên người kia nói, cậu đã biết tên này đã biết chuyện giữa cậu và Bùi Nhuận, chỉ là mấy câu về sau... cậu thật sự nghe chẳng hiểu.
"Nghe thấy." Cậu đáp, sau đó chân thành hỏi lại một câu, "Rồi sao nữa? Ta và y ở bên nhau, chuyện này liên quan gì đến ngươi?"
Triệu Bình An nghẹn lời, không ngờ đối phương lại thản nhiên thừa nhận đến thế, trong chốc lát gã không biết phải nói gì, chỉ có thể lắp bắp: "Ngươi, ngươi không sợ sao?"
"Sợ gì?" 7361 bước lên một bước, thấy Triệu Bình An giống như bị dọa lùi lại một bước, khẽ cười, nói, "Giờ phút này sợ hãi không phải là ngươi à?"
Triệu Bình An:......
Rất nhanh, Triệu Bình An liền nhớ ra nơi này là trong thôn, lập tức lấy lại vài phần khí thế, ngẩng cổ nói: "Đây là trong thôn, chẳng lẽ ngươi còn định làm gì ta? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không biết điều, ta sẽ đem chuyện này nói cho cả thôn đều biết!"
7361 nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cũng được, phiền ngươi vậy."
Tuy rằng tên Triệu Bình An này nhìn qua có vẻ không được bình thường, lời nói lại lộn xộn, nhưng nếu đối phương nguyện ý thay cậu đem chuyện giữa cậu và Bùi Nhuận nói khắp thôn, thì cũng chẳng có gì là không thể.
Thực ra cậu cũng không để tâm, chỉ là vừa rồi sực nhớ tới lời Đỗ thị nói trước đó, rằng nếu là thành thân ở trong huyện, nhất định phải mời đông người một chút, náo nhiệt thật lớn, bà còn nói, chuyện vui thế này, tất nhiên phải để người khắp nơi đều biết.
Cậu vốn chẳng thân quen gì với dân trong thôn, cũng không có ý định mời họ.
Nếu Triệu Bình An đã bằng lòng giúp, vậy thì cứ để gã đi làm đi, đại khái cũng hợp ý Đỗ thị, cả thôn đều sẽ biết chuyện.
Ném lại mấy lời ấy, 7361 khom lưng bế lấy Tiểu Hắc đang nóng lòng muốn chạy, tính toán xoay người trở về.
Mới đi được hai bước, phía sau, Triệu Bình An sững sờ nãy giờ đột nhiên lao tới mấy bước, lớn tiếng quát: "Ngươi đứng lại cho ta!"
Cảm giác được đối phương tiến lại gần, 7461 gần như theo bản năng xoay người, nhấc chân.
Lại là một tiếng kêu thảm quen thuộc, tiếp đó là âm thanh vật nặng ngã xuống đất.
7361 thu chân lại, nhìn Triệu Bình An đang ngã sõng soài dưới đất cách đó không xa, hơi không vui nói: "Bất ngờ xuất hiện sau lưng người khác, thật là vô lễ."
Dứt lời, 7361 liền định rời đi, trong lòng còn thầm nghĩ, sau này vẫn là nên hạn chế vào trong thôn thì hơn, nếu không lần nào cũng đụng phải kẻ kỳ quái.
Nào ngờ, tiếng kêu thảm của Triệu Bình An vừa rồi đã kinh động đến mấy thôn dân gần đó đang phơi nắng.
Dưới tán cây, một đám thôn dân đang tụm lại tán gẫu đồng loạt quay đầu nhìn sang bên này.
Chỗ 7361 và Triệu Bình An đứng là ngay khúc ngoặt, nếu không có động tĩnh thì đám người kia cũng chẳng để tâm, nhưng nếu quay đầu lại nhìn, thì có thể thấy rõ mồn một.
"Đó là... Lý Tiểu Mãn?" Có người nhận ra trước tiên.
"Hình như đúng thật... Cậu ta sao lại tới đây?... Ai vừa mới hét đó?"
"Có phải Lý Tiểu Mãn lại đánh người rồi không?"
Triệu Bình An đang quỳ rạp trên đất rõ ràng cũng nghe thấy tiếng xì xào của thôn dân, gã nhẫn nhịn cơn đau, oán hận trừng mắt nhìn 7361, rồi gân cổ lên kêu to: "Người đâu! Mau tới đây! Ta, ta có chuyện lớn muốn nói với các ngươi!"
Gã hít sâu một hơi, sợ 7361 nhân cơ hội rời đi, bèn giơ tay chỉ vào 7361, lớn tiếng la: "Ta thấy cậu ta và Bùi Nhuận thông đồng với nhau! Sáng sớm hôm nay chính mắt ta thấy Bùi Nhuận từ trong phòng cậu ta bước ra! Cậu ta là thứ tiện nhân không biết liêm sỉ!"
Tiếng quát ấy như sét đánh ngang tai khiến đám thôn dân đều sửng sốt.
Bùi Nhuận là ai chứ, ai trong thôn mà chẳng biết! Không chỉ là người biết chữ, mà còn là một vị Tú Tài thực thụ!
Một vài thôn dân bắt đầu ngồi không yên, có người đã bước nhanh tới, trong đó có một phụ nhân tức giận đỏ mặt tía tai, quát to: "Ngươi nói bậy cái gì đó hả? Người đó là Bùi phu tử đấy! Còn dám nói xằng nói bậy nữa, coi chừng ta xé nát cái miệng thối của ngươi!"
Phụ nhân nọ có con nhỏ đang theo học ở học đường của Bùi Nhuận, chỉ qua một thời gian ngắn, hài tử kia liền thay đổi hẳn: không còn trèo nóc lật ngói, cũng không xuống nước chơi bùn, cả ngày chỉ thấy vùi đầu học hành, miệng đọc ê a.
Trong lòng phụ nhân vui mừng khôn xiết, nghĩ bụng nếu cứ thế tiếp tục, sau này nhà nàng cũng có người thi đậu Tú Tài, trong lòng liền dâng đầy cảm kích với Bùi Nhuận.
Nói đến cùng, nàng cũng chẳng để tâm 7361 ra sao, nhưng tuyệt đối không thể để kẻ khác bôi nhọ danh tiếng của Bùi Nhuận.
Nàng nghĩ, nếu vì mấy lời nhảm nhí của Triệu Bình An mà chọc Bùi phu tử giận, rời khỏi thôn Vương Gia, thì con nàng về sau còn biết đi đâu tìm được một tiên sinh học vấn tốt, lại chẳng mấy khi thu học phí như vậy?
Triệu Bình An nào có tâm trí mà nghe nàng nói gì, thấy thôn dân lục tục kéo đến, liền như kẻ điên, miệng không ngớt tru tréo: "Ta thấy rồi! Ta thấy tận mắt! Cậu ta cùng Bùi Nhuận chính là gian phu dâm phu! Các ngươi tin ta đi!"
Những người xung quanh đều ngậm chặt miệng, không ai dám mở lời.
Một là bởi 7361 đang đứng ngay đó, hai là lời đồn đãi về 7361 là yêu tinh lan truyền trong thôn đã lâu, bất kể thật giả ra sao, nhưng chuyện 7361 đánh cho Triệu Đại Hổ ngã quỵ thì không ít người tận mắt chứng kiến.
Bởi vậy lúc này, không ai dám trêu vào cậu, ngoài mặt thì im lặng, nhưng trong lòng lại bắt đầu xì xào nghĩ ngợi.
Dù gì khoảng thời gian gần đây, đề tài bàn tán của bọn họ đều xoay quanh 7361, người chẳng rõ từ đâu bỗng nhiên phát tài, mua được cả xe bò.
Giờ nghe Triệu Bình An nói chắc như đinh đóng cột, lại thêm vẻ mặt điên dại kia, mấy lời ấy ngẫm kỹ lại cũng chẳng khác gì sự thật.
Trong đám có người khẽ thì thầm: "Đó là Bùi phu tử mà, ngươi chắc không nhìn nhầm chứ? Lời nói không thể tùy tiện bậy bạ được..."
Triệu Bình An lại gào lên: "Các ngươi coi Bùi Nhuận là cái gì cho cam? Bên ngoài giả bộ đạo mạo, sau lưng làm ra loại chuyện bẩn thỉu như thế..."
Nói đến đây, gã như chợt nghĩ ra điều gì, định tiếp tục nói: "Các ngươi đừng quên, bọn họ——"
Gac vốn định nói 7361 và Bùi Nhuận dọn nhà ở gần nhau, chắc chắn là từ lâu đã cấu kết, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, phía sau đã truyền đến một luồng khí tức áp lực khiến người ta rợn người.
Gã còn chưa kịp quay đầu, ngực liền bị đạp mạnh, một hơi nghẹn lại nơi cổ, chưa kịp lên liền ngất xỉu tại chỗ.
Chung quanh lập tức tĩnh mịch như tờ, đám thôn dân đến một hơi thở mạnh cũng không dám phát ra.
7361 thu chân lại từ lưng Triệu Bình An, giọng nói lạnh băng: "Bùi Nhuận cũng là thứ để ngươi muốn mắng là mắng sao?"