- Trang chủ
- Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
- Chương 6: Tính sổ
Chương 6: Tính sổ
Truyện: Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Tác giả: Tát Tạp Ngư
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Bánh bột thô
- Chương 3: Màn thầu trắng
- Chương 4: Bánh nướng mỡ heo
- Chương 5: Cơm hoa hoè
- Chương 6: Tính sổ
- Chương 7: Trứng gà
- Chương 8: Vườn rau
- Chương 9: Canh bột cá
- Chương 10: Trừ tà
- Chương 11: Ăn gà
- Chương 12: Nói chuyện
- Chương 13: Giáo huấn
- Chương 14: Lên núi
- Chương 15: Canh cá
- Chương 16: Quả dại
- Chương 17: Triệu mặt rỗ
- Chương 18: Quyết định
- Chương 19: Lưu thị
- Chương 20: Thu hoạch
- Chương 21: Cơm mạch
- Chương 22: Xe bò
- Chương 23: Chợ
- Chương 24: Xô vàng đầu tiên
- Chương 25: Bắt gặp
- Chương 26: Đẩy mạnh tiêu thụ
- Chương 27: Mua đồ thả ga
- Chương 28: Người nhà
- Chương 29: Dưa hấu
- Chương 30: Trò khôi hài
- Chương 31: Bùi Nhuận
- Chương 32: Phân gia
- Chương 33: Quan hệ
- Chương 34: Tiền!
- Chương 35: Không có tiền
- Chương 36: Phu quân
- Chương 37: Bị bệnh
- Chương 38: Lại bán rau
- Chương 39: Cửa gỗ
- Chương 40: Cây hạnh
- Chương 41: Bị theo dõi
- Chương 42: Bánh rán nhân hẹ
- Chương 43: Dưa hấu
- Chương 44: Tên
- Chương 45: Bánh đậu xanh
- Chương 46: Ngày mưa
- Chương 47: Hồ yêu
- Chương 48: Đồ xấu xí
- Chương 49: Biểu thiếu gia
- Chương 50: Phiên thị (Cà chua)
- Chương 51: Xương sườn bí đao
- Chương 52: Khế ước cùng mộc bài
- Chương 53: Liễu Dao
- Chương 54: Cùng đi vào huyện
- Chương 55: Biện pháp
- Chương 56: Cao gia
- Chương 57: Hộ tịch
- Chương 58: Tiện nghi
- Chương 59: Không thể thành thân sao?
- Chương 60: A Dao, đừng nóng giận
- Chương 61: Phân chia
- Chương 62: Khế thành
- Chương 63: Ăn cà chua
- Chương 64: Đêm mưa
- Chương 65: Bạc
- Chương 66: Hòe Hoa
- Chương 67: Triệu Đại Hổ
- Chương 68: Ủy khuất
- Chương 69: Thu hoạch vụ thu
- Chương 70: Tặng lễ
- Chương 71: To đầu
- Chương 72: Giống lúa mì
- Chương 73: Gió đêm
- Chương 74: Thỏi bạc
- Chương 75: Dạo phố
- Chương 76: Nước thuốc
- Chương 77: Đánh một trận
- Chương 78: Đòi người
- Chương 79: Bắt đầu khôi phục
- Chương 80: Hòa ly
- Chương 81: Đào đi
- Chương 82: Mềm mại
- Chương 83: Bát tự
- Chương 84: Ngày sinh thần
- Chương 85: Thiếp canh
- Chương 86: Xe bò
- Chương 87: Kẻ trộm
- Chương 88: Người tuyết
- Chương 89: Thiệp mời
- Chương 90: Hỉ phục
- Chương 91: Lang khuyển
- Chương 92: Thư tín
- Chương 93: Đe doạ
- Chương 94: Sính lễ
- Chương 95: Đón dâu
- Chương 96: Thành thân (Thượng)
- Chương 97: Thành thân (Hạ)
- Chương 98: Thích
- Chương 99: Lẩu
- Chương 100: Sư công
- Chương 101: Đậu hũ
- Chương 102: Đồ Tết
- Chương 103: Thịt nướng!
- Chương 104: Năm mới
- Chương 105: Bao lì xì
- Chương 106: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 107: Quá khứ
- Chương 108: Thân thể nhỏ
- Chương 109: Đêm đông
- Chương 110: Hoa đăng
- Chương 111: Ăn chơi trác táng
- Chương 112: Nguyện vọng
- Chương 113: Kết cục
- Chương 114: Thành ý
- Chương 115: Mất tích
- Chương 116: Trở về nhà
- Chương 117: An tâm
- Chương 118: Giống ngó sen
- Chương 119: Nhà cũ
- Chương 120: Thiếu gia
- Chương 121: Quý phủ
- Chương 122: Khoai tây
- Chương 123: Hoa thần
- Chương 124: Tiểu bảo bảo
- Chương 125: Ý nguyện
- Chương 126: Tặng lễ
- Chương 127: Khách lạ
- Chương 128: Ngăn lại
- Chương 129: Tuân Tùng
- Chương 130: Quá khứ
- Chương 131: Tạ lễ
- Chương 132: Nước chấm
- Chương 133: Thi Hương
- Chương 134: Hoảng hốt
- Chương 135: Thất bại
- Chương 136: Khoai tây
- Chương 137: Bái phỏng
- Chương 138: Xuống đất
- Chương 139: Tin mừng
- Chương 140: Yến Lộc Minh
- Chương 141: Rơi xuống nước
- Chương 142: Nóng vội
- Chương 143: Tâm tư
- Chương 144: Về quê
- Chương 145: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 146: Củ sen
- Chương 147: Tìm kiếm hỏi thăm
- Chương 148: Lão giả
- Chương 149: Duyên phận
- Chương 150: Tới cửa
- Chương 151: Thái phẩm
- Chương 152: Bái sư
- Chương 153: Sinh bệnh
- Chương 154: Mang thai
- Chương 155: Rau Hồng Ngọc
- Chương 156: Thu hoạch
- Chương 157: Biệt nữu
- Chương 158: Thương nghị
- Chương 159: Về nhà
- Chương 160: Kỷ lão đi vắng
- Chương 161: Lưu đày
- Chương 162: Tính toán
- Chương 163: Quý nhân
- Chương 164: Ban thưởng
- Chương 165: Thai động
- Chương 166: Đi Kinh thành
- Chương 167: Thi Hội
- Chương 168: Thám Hoa [Hoàn chính văn]
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Khi tiếng quát vang lên, từ trong nhà ào ra ba, bốn người. Dẫn đầu là một hán tử cao to lực lưỡng, trong tay nắm chặt một sợi thừng gai to bằng hai ngón tay, lao thẳng về phía 7361.
Hai người còn lại, một là nữ nhân trẻ tuổi, một là ca nhi trung niên.
Cả hai cùng tiến lên, xem chừng là muốn chặn đường 7361 bỏ trốn, đứng chắn hai bên.
Trương thị, người đã mất dạng suốt cả buổi chiều, lúc này đứng phía sau bọn họ, sắc mặt cay nghiệt, cất giọng the thé với hán tử kia: "Thành Lâm, không cần nương tay! Để ta xem nó còn giở được trò gì!"
Người được gọi là Thành Lâm chính là cháu trai của Trương thị. Hai người còn lại, nữ nhân kia là tức phụ của gã ta, ca nhi trung niên thì là đệ tức (em dâu) của Trương thị.
Mấy người này đều do mụ gọi tới để giúp sức.
Nghe Trương thị nói vậy, Vương Thành Lâm xoa xoa hai bàn tay, cười hì hì: "Bá mẫu cứ yên tâm, đợi lát nữa trói được nó, bá mẫu hả giận xong, đừng quên tiền rượu của cháu đấy."
Nói rồi, gã lao thẳng về phía 7361, cánh tay to lớn vươn ra chộp lấy cậu. Nhưng còn chưa kịp chạm vào vạt áo, cậu đã linh hoạt né sang bên cạnh, nhẹ nhàng tránh đi.
Vương Thành Lâm bắt hụt một lần, lập tức ra tay lần nữa, nhưng kết quả vẫn như trước, 7361 lại tránh được.
Liên tiếp mấy lần đều như vậy, hai người cứ thế đuổi nhau chạy vòng quanh cái sân không mấy rộng rãi, gà bay chó sủa loạn cả lên.
Hai người còn lại muốn tiến lên chặn đường, nhưng cũng bị 7361 khéo léo tránh thoát.
Vương Thành Lâm chạy đến mức thở hồng hộc, chỉ cảm thấy bản thân như bị đem ra làm trò đùa, cơn giận lập tức bốc lên. Gã ta hậm hực nhổ một bãi nước bọt, nghiến răng quát: "Mẹ kiếp! Ngươi thử chạy tiếp xem?!"
Nói rồi, gã ta dốc toàn lực lao tới chụp lấy 7361.
Lúc này, 7361 vốn đã thấy chạy vòng vòng cũng hơi chán, đang định dừng lại.
Cậu nghiêng đầu, thản nhiên nói: "Được thôi."
Đã có người tha thiết yêu cầu như thế, cậu đành nể mặt vậy.
Chỉ thấy cậu nhẹ nhàng chống tay lên bệ cửa sổ bên cạnh, khẽ nhún một cái, thân ảnh đã linh hoạt bật lên, thoắt cái đã đáp xuống giữa sân.
Trái lại, Vương Thành Lâm vì đột ngột thu lực không kịp, cả người lao thẳng vào bức tường phía trước.
"Bốp——"
Lực va chạm quá mạnh, khiến gã ta đập vào tường xong còn loạng choạng lùi lại mấy bước, cuối cùng ngã phịch xuống đất.
Máu mũi lập tức chảy ròng ròng, miệng cũng bị va đến nứt ra, răng va vào môi đau buốt, Vương Thành Lâm che miệng "Ai u" không ngừng, trong miệng còn hàm hồ mắng: "... Ngươi... Lão tử phải đánh chết ngươi..."
7361 vẫn đứng ngay giữa sân, vẻ mặt vô tội, chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng nhìn kẻ đang rên la dưới đất.
Trương thị thấy cảnh này, liền thầm rủa một tiếng, trong lòng tức tối mắng Vương Thành Lâm vô dụng, đến một tên gầy yếu cũng không tóm nổi!
Trươnh thị lập tức quay sang quát hai kẻ còn lại: "Nhị Mai! Còn ngây ra đó làm gì?! Mau đóng cửa sân lại!"
Tức phụ của Vương Thành Lâm là một phụ nhân gầy gò, khuôn mặt đầy nét khổ sở. Nghe Trương thị quát, cả người nàng ta run lên, nhưng vẫn vội vàng xoay người đóng chặt cổng sân.
Ca nhi trung niên kia chính là Lý thị, đệ tức của Trương thị. Nghe Trương thị nói vậy, ông ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ vì gã nam nhân vô dụng trong nhà còn phải dựa vào đại phòng nhà họ Vương.
Ông ta chậm rãi bước tới chỗ 7361, ra vẻ khuyên nhủ: "Ta nói này, Tiểu Mãn à, hà tất phải như vậy? Làm dâu con sao có thể chống đối mẹ chồng? Chưa kể bây giờ ngươi chỉ có một thân một mình, hoàn toàn phải dựa vào nhà họ Vương. Nếu thật sự chọc giận mẹ chồng, bà ấy mà đuổi ngươi về nhà mẹ đẻ, ngươi còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?"
Vừa nói, ông ta vừa tiến lên một bước, định đưa tay nắm lấy 7361, nhưng cậu cau mày, tránh đi.
Bàn tay Lý thị lơ lửng giữa không trung, thoáng hiện vẻ lúng túng trên mặt, song ông ta nhanh chóng thu tay lại, tiếp tục nói: "Nghe lời thúc đi, cha kế của ngươi chẳng phải người dễ chung sống. Nếu bị đuổi về đó, e là ngày tháng chẳng dễ chịu gì. Chi bằng cứ để mẹ chồng trút giận, sau này mới có đường sống yên ổn."
Trong lúc nói, Lý thị kín đáo ra hiệu cho Vương Thành Lâm đang nằm dưới đất. Gã ta lập tức hiểu ý.
Gã ta rên lên hai tiếng, nhân lúc 7361 còn đang nhíu mày lắng nghe Lý thị nói, bất thình lình bật dậy, cầm lấy đoạn dây thừng đã thắt sẵn, từ trên trùm thẳng xuống, trói chặt lấy cậu.
Do chảy máu mũi nên mặt Vương Thành Lâm chỗ đỏ chỗ đen, dưới ánh đêm trông càng thêm đáng sợ.
Gã ta siết chặt dây thừng, hung hăng quát: "Để xem ngươi bị xử lý thế nào!"
7361 không phải không nhận ra tiểu xảo của Lý thị, chỉ là cậu chạy trốn mãi cũng thấy mệt, nên chẳng buồn giãy giụa.
Nhưng hiện tại dây thừng siết chặt quá mức, khiến cậu cảm thấy khó chịu, không nhịn được mà cựa quậy vài lần.
Thấy 7361 bị trói chặt, tâm trạng Trương thị cuối cùng cũng khá hơn. Mụ lạnh lùng cười khẩy, bước tới gần, nghiến răng nói: "Để xem cái đồ sao chổi như ngươi còn dám phản kháng không!"
7361 đang cân nhắc có nên cắt đứt dây thừng hay không thì chợt dừng động tác: "Phản kháng?"
Suy tư một thoáng, cậu lẩm bẩm: "Vậy ý bà là... ta có thể đánh trả?"
Trương thị cầm trong tay một nhánh liễu đã chuẩn bị sẵn, vốn định quất cho 7361 một trận tơi bời, sau đó nhốt cậu vào phòng, bỏ đói ba ngày liền.
Nghe thấy câu nói kia, mụ liền giơ tay, mạnh bạo bấm vào cánh tay 7361 một cái: "Vậy thì đánh trả đi!"
Nói xong, mụ quay sang Vương Thành Lâm ra lệnh: "Đem nó quẳng vào phòng bên cho ta! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại cái thứ sao chổi này, cho nó biết ai mới là chủ trong cái nhà này!"
Vương Thành Lâm lập tức đáp lời: "Vâng, bá mẫu!"
Chỉ có tức phụ của gã ta lộ ra vẻ không đành lòng, nàng há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị cha chồng Lý thị trừng mắt cảnh cáo.
Vì thế, nàng chỉ đành cúi đầu, im lặng không lên tiếng nữa.
Vương Thành Lâm nắm lấy đầu dây thừng, hung hăng giật mạnh, muốn kéo ngã 7361 để xả giận.
Nhưng ai ngờ, tay gã ta bỗng tê rần, trong khi người ở đầu dây bên kia vẫn đứng yên bất động, thậm chí ngay cả thân mình cũng không hề lung lay.
Vương Thành Lâm sững sờ, gã ta tuy không thích làm ruộng, nhưng dù sao cũng là một hán tử trưởng thành, thân thể cao lớn, sức vóc không hề yếu.
Theo lý mà nói, với dáng người gầy gò như 7361, chỉ cần một cú đấm của gã ta thôi là đã có thể đánh cậu bất tỉnh.
Chẳng lẽ vừa rồi gã ta trượt tay sao?
Vương Thành Lâm không cam lòng, lại dùng thêm sức giật mạnh hai cái. Nhưng lần này, đừng nói đến việc kéo được người đi, chính vì dùng quá sức mà gã ta lảo đảo suýt ngã sõng soài.
Gã ta trừng mắt nhìn 7361 đầy kinh ngạc, chỉ thấy cậu vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt chằm chằm dõi theo Trương thị.
Đôi mắt ấy, dưới ánh trăng, sáng rực đến lạ, cũng... đáng sợ vô cùng.
Vương Thành Lâm vốn đang định mở miệng chửi, nhưng trong lòng bỗng dưng run lên, theo phản xạ mà buông lỏng tay.
"Bá mẫu..."
7361 vẫn đứng đó, trong đầu còn đang nghiền ngẫm câu nói của Trương thị khi nãy.
—Phàm là người phỏng sinh, không được vì bất cứ lý do gì mà chủ động làm hại con người.
Đây là mệnh lệnh mặc định sẵn từ khi xuất xưởng.
Bất kỳ người phỏng sinh nào vi phạm, bất kể nguyên do ra sao, chương trình đều sẽ lập tức tự kích hoạt cơ chế hủy bỏ tại chỗ.
Đây là nguyên tắc đầu tiên in sâu trong trí não của tất cả người phỏng sinh.
Giờ đây, 7361 đã đổi sang thân xác khác, đương nhiên lệnh cấm kia cũng không còn nữa. Nhưng nhận thức ấy vẫn hằn sâu trong từng tế bào của cậu.
— Không thể làm hại con người.
Vậy nên ngay từ đầu, khi bị đám người trong sân bắt giữ, 7361 chỉ tránh né chứ chưa từng phản kháng.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe lời Trương thị nói, cậu chợt dừng lại suy nghĩ.
Rồi bỗng nhiên... cậu ngộ ra.
Cậu có thể đánh trả!
"Nhìn, nhìn ta làm gì?!"
Trương thị cũng bị ánh mắt đó dọa cho hoảng hồn. Mụ quay sang thấy Vương Thành Lâm vẫn đứng đực ra, bộ dạng vô dụng đến mức chướng mắt, bèn mắng: "Còn ngẩn ra đó làm gì?! Chẳng lẽ một ca nhi mà ngươi cũng không khống chế nổi? Mau kéo nó đi!"
Bị mụ quát lớn, Vương Thành Lâm mới bừng tỉnh.
Đúng vậy, chẳng qua chỉ là một ca nhi mà thôi. Trước đây, gã ta từng thấy đối phương lúc nào cũng rụt rè nhút nhát, thậm chí thở mạnh còn chẳng dám.
Gã ta là một đại nam nhân, sao có thể sợ một ca nhi được chứ!
Nghĩ rằng ban nãy mình chỉ bị ảo giác do trời tối, Vương Thành Lâm lập tức túm chặt dây thừng, dồn lực kéo mạnh lần nữa.
Nhưng ngay khoảnh khắc Vương Thành Lâm vừa dùng sức, chỉ thấy một cơn lực đạo khổng lồ giáng thẳng vào ngực, cả người liền bay thẳng ra ngoài!
"Rầm!"
Âm thanh cơ thể đập mạnh vào tường vang vọng khắp tiểu viện nhà họ Vương.
Lý thị nhìn thấy con trai mình bị hất văng đến bất tỉnh bên chân tường, lập tức thất thanh kêu lên: "Trời ơi, con ta!" Nói rồi, ông ta vội vã chạy tới.
Trong sân chỉ còn lại hai người.
Tức phụ của Vương Thành Lâm vẫn cúi gằm mặt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Còn Trương thị thì trơ mắt nhìn tất cả từ đầu đến cuối, khuôn mặt trắng bệch như thể vừa trông thấy ma quỷ.
7361 thong thả thu chân lại, thuận tiện dùng thêm chút lực, dễ dàng bứt đứt dây thừng trên người, rồi ném sang một bên.
Cậu giơ tay xoa nhẹ chỗ bị Trương thị bấm đau ban nãy, sau đó ngẩng lên nhìn mụ, khóe môi chậm rãi cong lên thành một nụ cười hiếm thấy.
"Bà nói đúng... Ta—có thể đánh trả!"