- Trang chủ
- Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
- Chương 3: Màn thầu trắng
Chương 3: Màn thầu trắng
Truyện: Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Tác giả: Tát Tạp Ngư
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Bánh bột thô
- Chương 3: Màn thầu trắng
- Chương 4: Bánh nướng mỡ heo
- Chương 5: Cơm hoa hoè
- Chương 6: Tính sổ
- Chương 7: Trứng gà
- Chương 8: Vườn rau
- Chương 9: Canh bột cá
- Chương 10: Trừ tà
- Chương 11: Ăn gà
- Chương 12: Nói chuyện
- Chương 13: Giáo huấn
- Chương 14: Lên núi
- Chương 15: Canh cá
- Chương 16: Quả dại
- Chương 17: Triệu mặt rỗ
- Chương 18: Quyết định
- Chương 19: Lưu thị
- Chương 20: Thu hoạch
- Chương 21: Cơm mạch
- Chương 22: Xe bò
- Chương 23: Chợ
- Chương 24: Xô vàng đầu tiên
- Chương 25: Bắt gặp
- Chương 26: Đẩy mạnh tiêu thụ
- Chương 27: Mua đồ thả ga
- Chương 28: Người nhà
- Chương 29: Dưa hấu
- Chương 30: Trò khôi hài
- Chương 31: Bùi Nhuận
- Chương 32: Phân gia
- Chương 33: Quan hệ
- Chương 34: Tiền!
- Chương 35: Không có tiền
- Chương 36: Phu quân
- Chương 37: Bị bệnh
- Chương 38: Lại bán rau
- Chương 39: Cửa gỗ
- Chương 40: Cây hạnh
- Chương 41: Bị theo dõi
- Chương 42: Bánh rán nhân hẹ
- Chương 43: Dưa hấu
- Chương 44: Tên
- Chương 45: Bánh đậu xanh
- Chương 46: Ngày mưa
- Chương 47: Hồ yêu
- Chương 48: Đồ xấu xí
- Chương 49: Biểu thiếu gia
- Chương 50: Phiên thị (Cà chua)
- Chương 51: Xương sườn bí đao
- Chương 52: Khế ước cùng mộc bài
- Chương 53: Liễu Dao
- Chương 54: Cùng đi vào huyện
- Chương 55: Biện pháp
- Chương 56: Cao gia
- Chương 57: Hộ tịch
- Chương 58: Tiện nghi
- Chương 59: Không thể thành thân sao?
- Chương 60: A Dao, đừng nóng giận
- Chương 61: Phân chia
- Chương 62: Khế thành
- Chương 63: Ăn cà chua
- Chương 64: Đêm mưa
- Chương 65: Bạc
- Chương 66: Hòe Hoa
- Chương 67: Triệu Đại Hổ
- Chương 68: Ủy khuất
- Chương 69: Thu hoạch vụ thu
- Chương 70: Tặng lễ
- Chương 71: To đầu
- Chương 72: Giống lúa mì
- Chương 73: Gió đêm
- Chương 74: Thỏi bạc
- Chương 75: Dạo phố
- Chương 76: Nước thuốc
- Chương 77: Đánh một trận
- Chương 78: Đòi người
- Chương 79: Bắt đầu khôi phục
- Chương 80: Hòa ly
- Chương 81: Đào đi
- Chương 82: Mềm mại
- Chương 83: Bát tự
- Chương 84: Ngày sinh thần
- Chương 85: Thiếp canh
- Chương 86: Xe bò
- Chương 87: Kẻ trộm
- Chương 88: Người tuyết
- Chương 89: Thiệp mời
- Chương 90: Hỉ phục
- Chương 91: Lang khuyển
- Chương 92: Thư tín
- Chương 93: Đe doạ
- Chương 94: Sính lễ
- Chương 95: Đón dâu
- Chương 96: Thành thân (Thượng)
- Chương 97: Thành thân (Hạ)
- Chương 98: Thích
- Chương 99: Lẩu
- Chương 100: Sư công
- Chương 101: Đậu hũ
- Chương 102: Đồ Tết
- Chương 103: Thịt nướng!
- Chương 104: Năm mới
- Chương 105: Bao lì xì
- Chương 106: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 107: Quá khứ
- Chương 108: Thân thể nhỏ
- Chương 109: Đêm đông
- Chương 110: Hoa đăng
- Chương 111: Ăn chơi trác táng
- Chương 112: Nguyện vọng
- Chương 113: Kết cục
- Chương 114: Thành ý
- Chương 115: Mất tích
- Chương 116: Trở về nhà
- Chương 117: An tâm
- Chương 118: Giống ngó sen
- Chương 119: Nhà cũ
- Chương 120: Thiếu gia
- Chương 121: Quý phủ
- Chương 122: Khoai tây
- Chương 123: Hoa thần
- Chương 124: Tiểu bảo bảo
- Chương 125: Ý nguyện
- Chương 126: Tặng lễ
- Chương 127: Khách lạ
- Chương 128: Ngăn lại
- Chương 129: Tuân Tùng
- Chương 130: Quá khứ
- Chương 131: Tạ lễ
- Chương 132: Nước chấm
- Chương 133: Thi Hương
- Chương 134: Hoảng hốt
- Chương 135: Thất bại
- Chương 136: Khoai tây
- Chương 137: Bái phỏng
- Chương 138: Xuống đất
- Chương 139: Tin mừng
- Chương 140: Yến Lộc Minh
- Chương 141: Rơi xuống nước
- Chương 142: Nóng vội
- Chương 143: Tâm tư
- Chương 144: Về quê
- Chương 145: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 146: Củ sen
- Chương 147: Tìm kiếm hỏi thăm
- Chương 148: Lão giả
- Chương 149: Duyên phận
- Chương 150: Tới cửa
- Chương 151: Thái phẩm
- Chương 152: Bái sư
- Chương 153: Sinh bệnh
- Chương 154: Mang thai
- Chương 155: Rau Hồng Ngọc
- Chương 156: Thu hoạch
- Chương 157: Biệt nữu
- Chương 158: Thương nghị
- Chương 159: Về nhà
- Chương 160: Kỷ lão đi vắng
- Chương 161: Lưu đày
- Chương 162: Tính toán
- Chương 163: Quý nhân
- Chương 164: Ban thưởng
- Chương 165: Thai động
- Chương 166: Đi Kinh thành
- Chương 167: Thi Hội
- Chương 168: Thám Hoa [Hoàn chính văn]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
7361 nhìn nam tử áo xanh, rồi lại nhìn nhành hoa dại trong tay. Ngập ngừng một lát, cậu đưa hoa về phía đối phương.
"Trả lại cho ngươi."
Lúc này, cậu mới để ý thấy, hoa mọc trên hàng rào, mà hàng rào lại bao quanh một tiểu viện.
Sau lưng nam tử là mấy gian nhà ngói, hiển nhiên y chính là chủ nhân nơi đây, vậy cũng chính là chủ nhân của những bông hoa này.
7361 là một người phỏng sinh rất có chừng mực. Nếu đã lỡ lấy nhầm đồ của người khác, tất nhiên phải trả lại.
Thế nhưng, nam tử áo xanh không hề đưa tay nhận lại nhành hoa mà ngược lại, ánh mắt y rơi xuống túi lớn trước ngực cậu.
7361 lập tức cảnh giác, ôm chặt lấy đống đồ trong lòng, cau mày nhắc nhở: "Cái này không phải của ngươi."
Rồi cậu đặt nhành hoa trở lại trên hàng rào: "Của ngươi, trả lại cho ngươi rồi."
Làm xong, cậu không thèm để ý đến nam tử kia nữa, ôm chặt đống hoa cỏ của mình, bước sang một bên. Rất nhanh, ánh mắt cậu bị một cây hòe lớn thu hút.
Giờ mới qua tiết Cốc Vũ, đúng vào mùa hoa hòe nở rộ. Từng chùm nụ hoa treo lủng lẳng trên cành, gió nhẹ thổi qua, trong không khí vấn vương hương thơm thanh ngọt.
Thứ này ăn được, hơn nữa còn rất ngon.
Ở thôn quê, hoa hòe là món quà vặt của lũ trẻ, trong mắt người lớn, nó cũng là một món ăn.
Nhưng lúc này, những chùm hoa mọc thấp đã bị bọn trẻ con trong thôn bẻ gần hết, chỉ còn lại những chùm ở trên cao.
7361 kiễng chân với mấy lần, nhưng không thành công.
Cậu đang định trèo lên cây thì đằng sau lại vang lên giọng nói ôn hòa khi nãy: "Đói rồi sao?"
7361 dừng động tác, quay đầu lại, thấy bốn bề vắng lặng, mới xác nhận nam tử áo xanh kia đang nói chuyện với mình.
Cậu sờ bụng, bánh bột thô ăn sáng nay đến giờ đã tiêu hóa gần hết, bèn thành thật gật đầu: "Ừm, đói rồi."
Chốc lát sau, nam tử kia xoay bánh xe lăn, trở lại từ gian nhà ngói, trên tay cầm theo thứ gì đó.
Khi đến trước mặt 7361, y đưa vật đó qua hàng rào.
Là một chiếc màn thầu trắng.
Dường như sợ bị bẩn, bánh còn được bọc trong một mảnh vải trắng mềm mại, sạch sẽ.
Ở thôn Vương Gia, màn thầu trắng không phải thứ có thể ăn thường xuyên, trừ dịp năm lễ Tết, hoặc khi lúa mì vụ mới về, người nhà thường dân mới dám xay chút lúa mì cũ năm trước để làm vài bữa.
"Cầm đi." Nam tử nói.
7361 hơi chần chừ, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
Màn thầu vẫn còn ấm, trông mềm mịn, khiến khoang miệng cậu bất giác tiết ra nước bọt.
Nhưng cậu không vội ăn, mà không chắc chắn hỏi: "Cho ta ăn sao?"
Nam tử áo xanh gật đầu.
"Ngươi muốn trao đổi thứ gì?"
Nam tử sững lại, sau đó bật cười khe khẽ, khẽ lắc đầu: "Không cần, cứ yên tâm ăn đi."
7361 nhìn y đầy nghi hoặc trong chốc lát, cuối cùng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của màn thầu, cúi đầu cắn một miếng.
Bánh mềm, nóng hổi, ngon hơn bất cứ thứ gì cậu từng ăn trước đây.
Đôi mắt tròn xoe lập tức mở to, bên trong ánh lên tia sáng lấp lánh.
"Ngon lắm." Cậu vừa nhai vừa lúng búng nói với nam tử kia.
Nam tử chỉ khẽ cười.
Đến khi 7361 nuốt xong miếng bánh bao cuối cùng, ánh mắt cậu nhìn y đã thay đổi.
"Tên." 7361 hỏi, "Ngươi tên gì?"
Cậu lục lại ký ức của Lý Tiểu Mãn, nhưng không tìm thấy gương mặt người này.
Người chia sẻ đồ ăn, đều là người tốt.
Người tốt có thể kết bạn.
Có lẽ không ngờ lại bị hỏi thẳng thừng như vậy, nam tử áo xanh thoáng khựng lại.
Không đợi được câu trả lời, 7361 nghiêng đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, liền chỉ vào mình: "Ta gọi là... ta gọi là Lý Tiểu Mãn, còn ngươi tên gì?"
Nam tử bật cười một lần nữa.
"Bùi Nhuận."
7361 gật đầu: "Bùi Nhuận, ta nhớ rồi."
Ánh mắt cậu lướt qua hàng rào, nhìn vào trong tiểu viện của Bùi Nhuận, thấy bên trong có vài mảnh vườn nhỏ trồng rau. Nhưng chúng có vẻ hơi ủ rũ, hiển nhiên không được chăm sóc cẩn thận.
Tầm mắt 7361 rơi xuống đôi chân bị che dưới trường sam xanh của Bùi Nhuận, lập tức hiểu ra nguyên do.
"Bùi Nhuận, ta có thể giúp ngươi trồng rau." 7361 chỉ vào mấy mảnh đất đó.
"Không cần." Bùi Nhuận mỉm cười lắc đầu, sau đó nói, "Nếu đã ăn no, vậy về đi."
"Ta trồng rau rất giỏi." Nghĩ rằng Bùi Nhuận không tin vào khả năng của mình, 7361 lập tức lên tiếng.
"Ừ, ngươi rất lợi hại."
"Đúng vậy, ta rất lợi hại." 7361 thành thật đáp.
Bùi Nhuận lại cười, y đưa mắt nhìn về phía xa: "Không còn sớm nữa... Nơi này dù hẻo lánh, nhưng đôi khi vẫn có người qua lại. Nếu bị người khác trông thấy, e rằng không hay cho ngươi. Mau đi đi."
Nói xong, Bùi Nhuận không nhìn 7361 nữa, chậm rãi xoay bánh xe lăn, rõ ràng là ý tiễn khách.
7361 thấy Bùi Nhuận rời đi, lại liếc mắt nhìn đám rau non úa vàng kia, cuối cùng cũng ôm chặt bọc đồ của mình, xoay người rời khỏi.
Khi quay về nhà họ Vương, đám người vây quanh cửa lúc sáng sớm đã tản đi từ lâu. Trong nhà cũng không còn tiếng cãi vã, yên ắng lạ thường.
7361 chẳng mấy bận tâm. Trước tiên, cậu đem đống cây cỏ nhặt được phân loại lại rồi đặt vào góc gian phòng chất củi mà sáng nay cậu ở, dự định khi nào rảnh sẽ dùng tinh thần lực nghiên cứu chúng thật kỹ.
Nhưng giờ, cậu lại thấy đói. Cái màn thầu ăn ở chỗ Bùi Nhuận lúc nãy, trên đường về đã tiêu hóa gần hết. Cậu cần tìm thêm thức ăn.
Ra khỏi phòng, 7361 thẳng tiến đến hậu viện chính phòng, nơi có vườn rau nhà họ Vương.
Mùa này, đậu đỗ và các loại bầu bí mới gieo xuống, đừng nói ra quả, ngay cả dây leo cũng chưa kịp phát triển. Chỉ có một luống rau chân vịt đã mọc được một nửa.
Lá rau xanh mướt, hầu như không có lỗ sâu đục, nhìn là biết được chủ vườn chăm bón rất tỉ mỉ.
7361 ngồi xổm xuống trước luống rau, khẽ nghịch vài chiếc lá, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đó.
Đầu ngón tay trắng nõn của cậu lấp lánh một tia sáng xanh nhàn nhạt, luồn lách dọc theo gân lá, từng chút từng chút thấm vào rễ cây...
Khi 7361 rút tay về, mấy cây rau chân vịt chẳng biết từ lúc nào đã cao thêm một đoạn, rõ ràng vượt xa những cây rau khác trong luống.
Gương mặt cậu hiện lên nét vui vẻ, liền nhổ hết bảy tám cây rau đó đem đi.
Sau đó, cậu tiếp tục làm theo cách cũ, thôi thúc hai quả dưa chuột vừa ra hoa lớn ngay tại chỗ.
Làm xong việc này, tinh thần lực gần như cạn kiệt, 7361 nhíu mày nhìn xuống tay mình, hiếm hoi thở dài một hơi.
Thân thể này vẫn quá yếu ớt, cậu buộc phải phân ra phần lớn tinh thần lực chỉ để duy trì vận hành của cơ thể, khiến cho phần có thể điều động chỉ còn sót lại một chút ít.
Ánh mắt lại rơi xuống hai quả dưa leo nhỏ vừa mới lớn lên, tâm trạng u ám của 7361 mới khá hơn đôi chút.
Khi cậu cầm rau trở lại tiền viện, cánh cửa chính vốn yên tĩnh bỗng nhiên bị đẩy ra một cách thô bạo, theo sau là một tiếng quát lạnh lùng.
"Ngươi đứng lại cho ta!"
Trương thị đứng dưới hành lang, sắc mặt âm trầm, ánh mắt hung tợn găm thẳng vào 7361.
"Ta?" 7361 nhìn quanh bốn phía, xác nhận chỉ có một mình mình, bèn dừng lại hỏi, "Gọi ta có chuyện gì?"
"Có chuyện gì?" Trương thị cầm chổi trúc, sải bước đến trước mặt 7361, giận dữ quát, "Đồ sao chổi nhà ngươi! Ngươi còn mặt mũi quay về?"
Ánh mắt mụ quét tới những quả dưa leo trong lòng 7361, lửa giận càng bùng lên dữ dội: "Đồ vô lương tâm, ngươi còn dám hái rau trong vườn?"
7361 cảm thấy kỳ lạ: "Ta trồng, vì sao không được hái?"
Trong ký ức của cậu, mảnh vườn kia vốn do Lý Tiểu Mãn chăm sóc.
"Ngươi còn dám cãi lại?"
Giọng điệu đương nhiên của 7361 khiến Trương thị sững người. Trước kia, nhị tức này của mụ lúc nào cũng rụt rè nhút nhát, đừng nói cãi lại, chỉ cần mụ lớn tiếng một chút cũng đã cuống cuồng sợ hãi.
Nhị tức: con dâu thứ 2.
Hôm nay không biết bị gì, nhìn thế nào cũng thấy không đúng, nhất là đôi mắt kia, khi nhìn sang lại khiến người ta cảm thấy lành lạnh trong lòng.
Hình như từ sau khi rơi xuống nước, nó liền trở nên quái dị.
Nhưng những suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua trong đầu Trương thị trong chớp mắt.
Mụ nhớ lại chuyện hôm qua, đối phương gây ra rắc rối bên ngoài, làm cho trong nhà gà bay chó sủa.
Hôm nay, trưởng tức đã ôm bụng, dắt theo con trở về nhà mẹ đẻ, Minh Vũ cũng theo sang đó để xin lỗi. Nhà mẹ đẻ của trưởng tức không phải hạng dễ chọc, chuyện sau này còn chưa biết sẽ ầm ĩ tới mức nào.
Không chỉ vậy, Trương thị lại nghĩ đến chiếc tủ trống trơn trong bếp, chiếc khóa đồng bị phá hỏng, chỉ cảm thấy hôm nay nếu không dạy dỗ nhị tức này một trận, mụ chẳng còn mặt mũi làm mẹ chồng nữa.
7361 tất nhiên không đoán được những suy tính trong đầu Trương thị. Nhìn thấy mụ đứng im tại chỗ với sắc mặt khó coi, cậu cũng chẳng buồn nói thêm, coi như đối phương không có việc gì. Cậu tiếp tục đi về phía nhà bếp, định bụng dọn dẹp rau củ trong tay trước rồi lấp đầy cái bụng mới là quan trọng nhất.
Vừa bước một bước, sau lưng liền vang lên một tiếng quát: "Ngươi còn dám đi?"
7361 lập tức cảnh giác quay đầu, vừa vặn vươn tay chụp lấy cây chổi đang quét tới.
Trương thị thấy chổi bị chặn, định giật lại, nhưng dù mụ cố hết sức hai lần, cây chổi vẫn không hề nhúc nhích trong tay 7361. Không cam tâm, mụ lại dùng sức kéo thêm hai cái, nào ngờ đối phương đột nhiên buông tay.
"A!"
Trương thị loạng choạng lùi về sau mấy bước, cuối cùng ngã ngồi mạnh xuống bậc thềm.
"Đồ sao chổi! Ngươi còn dám đánh ta?!"
Cú ngã làm Trương thị đau điếng, nhưng quan trọng hơn là mất mặt. Mụ ngồi bệt dưới đất, trừng mắt nhìn 7361, hận không thể lập tức nhào lên đánh cho cậu một trận.
7361 vô tội nhún vai, chỉnh lại lời mụ: "Không có đánh, bà tự ngã."
Trương thị vừa r.ên rỉ vừa khóc lóc: "Trời ơi! Đồ lòng dạ đen tối, ngươi thật to gan, dám đánh cả mẹ chồng! Loại nghịch tử như ngươi, bị tống vào đại lao cũng không oan!"
Thật ồn ào! Người này mỗi lần xuất hiện đều rất ồn ào.
7361 không muốn nghe mụ lải nhải nữa. Cậu đói bụng lắm rồi, chẳng có thời gian mà phí lời với Trương thị. Không thèm quan tâm mụ gào khóc ra sao, cậu xoay người, dứt khoát rời đi.
Trương thị thấy vậy, tức đến mức mắt tối sầm lại.
Giờ trong nhà chỉ còn mụ và 7361. Nghĩ đến sức lực kinh người của đối phương vừa rồi, mụ không dám ra tay nữa, nhưng nuốt không trôi cơn giận này, chỉ có thể đứng đó chửi rủa.
Bà ta mắng cậu là "đồ tiện nhân", "đồ hạ tiện", đến khi thốt ra câu "có nương sinh mà không có nương dạy"...
Bước chân của đối phương cuối cùng cũng dừng lại.
Trương thị thấy 7361 xoay người, từng bước đi về phía mình, lời mắng chửi chợt nghẹn lại trong cổ họng, như thể bị bóp chặt không thể thốt ra thêm nửa câu.
Mụ cố trấn tĩnh, gượng gạo quát lên: "Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đánh ta nữa?"
"Không." 7361 bình thản phủ nhận, sau đó nghiêm túc hỏi, "Lương thực để trong phòng của bà phải không?"
Có mỗi rau chân vịt với dưa leo thì chẳng no được. Cậu còn muốn ăn bánh bột thô.