- Trang chủ
- Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
- Chương 138: Xuống đất
Chương 138: Xuống đất
Truyện: Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Tác giả: Tát Tạp Ngư
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Bánh bột thô
- Chương 3: Màn thầu trắng
- Chương 4: Bánh nướng mỡ heo
- Chương 5: Cơm hoa hoè
- Chương 6: Tính sổ
- Chương 7: Trứng gà
- Chương 8: Vườn rau
- Chương 9: Canh bột cá
- Chương 10: Trừ tà
- Chương 11: Ăn gà
- Chương 12: Nói chuyện
- Chương 13: Giáo huấn
- Chương 14: Lên núi
- Chương 15: Canh cá
- Chương 16: Quả dại
- Chương 17: Triệu mặt rỗ
- Chương 18: Quyết định
- Chương 19: Lưu thị
- Chương 20: Thu hoạch
- Chương 21: Cơm mạch
- Chương 22: Xe bò
- Chương 23: Chợ
- Chương 24: Xô vàng đầu tiên
- Chương 25: Bắt gặp
- Chương 26: Đẩy mạnh tiêu thụ
- Chương 27: Mua đồ thả ga
- Chương 28: Người nhà
- Chương 29: Dưa hấu
- Chương 30: Trò khôi hài
- Chương 31: Bùi Nhuận
- Chương 32: Phân gia
- Chương 33: Quan hệ
- Chương 34: Tiền!
- Chương 35: Không có tiền
- Chương 36: Phu quân
- Chương 37: Bị bệnh
- Chương 38: Lại bán rau
- Chương 39: Cửa gỗ
- Chương 40: Cây hạnh
- Chương 41: Bị theo dõi
- Chương 42: Bánh rán nhân hẹ
- Chương 43: Dưa hấu
- Chương 44: Tên
- Chương 45: Bánh đậu xanh
- Chương 46: Ngày mưa
- Chương 47: Hồ yêu
- Chương 48: Đồ xấu xí
- Chương 49: Biểu thiếu gia
- Chương 50: Phiên thị (Cà chua)
- Chương 51: Xương sườn bí đao
- Chương 52: Khế ước cùng mộc bài
- Chương 53: Liễu Dao
- Chương 54: Cùng đi vào huyện
- Chương 55: Biện pháp
- Chương 56: Cao gia
- Chương 57: Hộ tịch
- Chương 58: Tiện nghi
- Chương 59: Không thể thành thân sao?
- Chương 60: A Dao, đừng nóng giận
- Chương 61: Phân chia
- Chương 62: Khế thành
- Chương 63: Ăn cà chua
- Chương 64: Đêm mưa
- Chương 65: Bạc
- Chương 66: Hòe Hoa
- Chương 67: Triệu Đại Hổ
- Chương 68: Ủy khuất
- Chương 69: Thu hoạch vụ thu
- Chương 70: Tặng lễ
- Chương 71: To đầu
- Chương 72: Giống lúa mì
- Chương 73: Gió đêm
- Chương 74: Thỏi bạc
- Chương 75: Dạo phố
- Chương 76: Nước thuốc
- Chương 77: Đánh một trận
- Chương 78: Đòi người
- Chương 79: Bắt đầu khôi phục
- Chương 80: Hòa ly
- Chương 81: Đào đi
- Chương 82: Mềm mại
- Chương 83: Bát tự
- Chương 84: Ngày sinh thần
- Chương 85: Thiếp canh
- Chương 86: Xe bò
- Chương 87: Kẻ trộm
- Chương 88: Người tuyết
- Chương 89: Thiệp mời
- Chương 90: Hỉ phục
- Chương 91: Lang khuyển
- Chương 92: Thư tín
- Chương 93: Đe doạ
- Chương 94: Sính lễ
- Chương 95: Đón dâu
- Chương 96: Thành thân (Thượng)
- Chương 97: Thành thân (Hạ)
- Chương 98: Thích
- Chương 99: Lẩu
- Chương 100: Sư công
- Chương 101: Đậu hũ
- Chương 102: Đồ Tết
- Chương 103: Thịt nướng!
- Chương 104: Năm mới
- Chương 105: Bao lì xì
- Chương 106: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 107: Quá khứ
- Chương 108: Thân thể nhỏ
- Chương 109: Đêm đông
- Chương 110: Hoa đăng
- Chương 111: Ăn chơi trác táng
- Chương 112: Nguyện vọng
- Chương 113: Kết cục
- Chương 114: Thành ý
- Chương 115: Mất tích
- Chương 116: Trở về nhà
- Chương 117: An tâm
- Chương 118: Giống ngó sen
- Chương 119: Nhà cũ
- Chương 120: Thiếu gia
- Chương 121: Quý phủ
- Chương 122: Khoai tây
- Chương 123: Hoa thần
- Chương 124: Tiểu bảo bảo
- Chương 125: Ý nguyện
- Chương 126: Tặng lễ
- Chương 127: Khách lạ
- Chương 128: Ngăn lại
- Chương 129: Tuân Tùng
- Chương 130: Quá khứ
- Chương 131: Tạ lễ
- Chương 132: Nước chấm
- Chương 133: Thi Hương
- Chương 134: Hoảng hốt
- Chương 135: Thất bại
- Chương 136: Khoai tây
- Chương 137: Bái phỏng
- Chương 138: Xuống đất
- Chương 139: Tin mừng
- Chương 140: Yến Lộc Minh
- Chương 141: Rơi xuống nước
- Chương 142: Nóng vội
- Chương 143: Tâm tư
- Chương 144: Về quê
- Chương 145: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 146: Củ sen
- Chương 147: Tìm kiếm hỏi thăm
- Chương 148: Lão giả
- Chương 149: Duyên phận
- Chương 150: Tới cửa
- Chương 151: Thái phẩm
- Chương 152: Bái sư
- Chương 153: Sinh bệnh
- Chương 154: Mang thai
- Chương 155: Rau Hồng Ngọc
- Chương 156: Thu hoạch
- Chương 157: Biệt nữu
- Chương 158: Thương nghị
- Chương 159: Về nhà
- Chương 160: Kỷ lão đi vắng
- Chương 161: Lưu đày
- Chương 162: Tính toán
- Chương 163: Quý nhân
- Chương 164: Ban thưởng
- Chương 165: Thai động
- Chương 166: Đi Kinh thành
- Chương 167: Thi Hội
- Chương 168: Thám Hoa [Hoàn chính văn]
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Tiểu viện vốn không lớn, vì nhóm người này đến mà càng thêm chật hẹp.
Quý phu nhân sợ quấy nhiễu chính sự của Quý tri phủ, liền kéo theo tiểu hỗn tử nhà đi đến hành lang nhà cậu ngồi nghỉ.
Bên kia, Bùi Nhuận đã sớm chuẩn bị chỗ ngồi và nước trà, còn cắt sẵn cà chua và dưa hấu để đãi khách.
Đây là lần đầu tiên Quý phu nhân gặp Bùi Nhuận.
Trước đó, chỉ từ lời kể của 7361 mới biết y là người đọc sách. Hôm nay vừa gặp đã thấy khí độ của đối phương không hề kém cạnh những công tử thế gia mà bà từng gặp qua.
Hơn nữa, dung mạo lại còn tuấn tú.
Nhìn mấy miếng cà chua được cắt gọn gàng trên bàn, Quý phu nhân ôn hòa cười nói: "Trong nhà hạ nhân cũng dùng giống phiên thị mà Liễu ca nhi đưa để trồng, nhưng ta nếm thử rồi, vẫn không ngon bằng phiên thị do chính Liễu ca nhi trồng."
"Nếu A Dao nghe được phu nhân khen phiên thị của em ấy như thế, hẳn sẽ vui lắm." Bùi Nhuận đáp.
"Vậy lát nữa ta nhất định phải nói lại lời này với Liễu ca nhi." Quý phu nhân nói, rồi dùng tăm tre mà Bùi Nhuận chuẩn bị, xiên một miếng cà chua đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức, lại nói tiếp, "Bùi lang quân cưới được một vị phu lang tốt."
"Có thể trở thành người nhà của A Dao, thật sự là phúc phận của ta." Bùi Nhuận đáp.
Phu thê Quý tri phủ ân ái đã mười mấy năm, giờ nghe Bùi Nhuận nói như vậy, Quý phu nhân không khỏi xúc động, cười bảo: "Đều là những đứa trẻ ngoan, sau này ngày tháng nhất định sẽ hòa thuận ân ái."
Quý Hành lại âm thầm trợn trắng mắt.
Cậu ta thật sự không ngồi nổi nữa, bèn đứng bật dậy, nói với nương mình: "Nương, con qua bên kia xem một chút."
Nào ngờ mới đi được hai bước, đã bị Quý phu nhân gọi lại: "Con xem trong viện người ta trồng đầy rau, chỗ nào cũng quý giá, có chỗ nào cho con tùy tiện đặt chân chứ? Đừng có giẫm hỏng mấy thứ Liễu ca nhi trồng đấy."
"Con đâu phải trẻ con, biết nhìn đường, không sao đâu."
Quý Hành vừa cất bước đi, 7361 trong góc viện đã đứng dậy, trên tay xách theo một gốc khoai tây vừa đào. Dây còn chưa rũ xuống hẳn, đã có bảy tám củ khoai lớn nhỏ không đồng loạt rào rào rơi xuống, mang theo đất bùn còn chưa khô.
Quý tri phủ tận mắt chứng kiến 7361 đào khoai từ dưới đất lên. Một gốc khoai bên ngoài trông tầm thường không có gì đặc biệt, vậy mà bên dưới lại thực sự kết được từng ấy củ. Sắc mặt ông rõ ràng kích động đến mức khó che giấu nổi.
"Liễu ca nhi , có thể đưa cho lão phu xem thử một chút không?"
Cậu phủi sơ lớp đất bám bên trên, rồi đưa qua.
Quý tri phủ vừa mới nhận lấy, lập tức cảm nhận được sức nặng rõ rệt. Ông cũng chẳng ngại lớp bùn đất dính trên củ, liền tiện tay cầm một củ to bằng nắm tay lên sờ thử, sau lại nhặt thêm vài củ đặt vào lòng bàn tay, ước lượng trọng lượng.
"Vĩnh Tu, ngươi cũng lại xem."
Dứt lời, Quý tri phủ đưa khoai tây cho viên quan đứng bên cạnh.
Người đó họ Trương, tên Vĩnh Tu. Hắn không chỉ là quan theo hầu bên người Quý tri phủ, mà còn là người am hiểu sâu về nghề nông. Chỉ nhìn làn da rám nắng, bàn tay thô ráp kia thôi cũng đủ biết, người này không phải chỉ biết ngồi dưới giàn hoa thưởng trà.
Trương Vĩnh Tu đón lấy mấy củ khoai tây, cẩn thận quan sát một lượt, rồi ngẩng đầu hỏi 7361: "Tiểu ca, luống khoai tây này hôm nay tính thu hoạch hết sao?"
7361 nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Cũng được."
Dù không phải hôm nay, thì hai hôm nữa cũng phải đào, vì đã chín cả rồi.
Trương Vĩnh Tu quay sang nói với Quý tri phủ: "Hạ quan muốn xem thêm, thử xem có phải mỗi gốc đều được như thế hay không."
Quý tri phủ gật đầu: "Cũng phải."
Thế là, vốn dĩ chỉ có cậu và Bùi Nhuận làm việc, nay nhờ có đám người Quý tri phủ đến, lại tiết kiệm được không ít công sức.
7361 xách nông cụ đi ra, không chỉ Trương Vĩnh Tu nhận lấy một món, mà ngay cả Quý tri phủ cũng tự mình cầm lấy một cái cuốc, tiện tay đưa luôn cho nhi tử đang đến xem náo nhiệt một cái.
Hiển nhiên việc này do chính Quý tri phủ ra tay, quan lại kia cũng không dám ngăn cản, chỉ thấy bọn họ lần lượt vén áo choàng lên cài vào đai lưng, rồi cùng nhau xuống đất.
Lúc này Bùi Nhuận cũng đã đi tới, y nhận lấy công cụ từ tay 7361, cười nói: "Cho ta đi."
Dứt lời, y xắn tay áo, cũng đi xuống cùng mọi người.
Chỉ còn lại Quý Hành đứng ở bên sân, tay cầm cái cuốc mà cha đưa cho, sắc mặt rất khó coi. Nhìn cũng biết cậu ta rất muốn ném luôn cái cuốc đi, nhưng lại sợ cha mình, đứng một lúc lâu, cuối cùng đành miễn cưỡng cúi đầu mà làm.
7361 thấy Quý tri phủ cùng mọi người hứng thú với khoai tây mình trồng như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, liền hào phóng nhường luôn cơ hội thu hoạch cho bọn họ, còn mình thì đứng một bên lau tay, nhìn rất thong dong thoải mái.
Nhìn được một lúc, 7361 liền cau mày, hướng về phía Quý Hành đang cố lôi củ khoai còn dính trên cuốc xuống mà nói: "Quý Hành, ngươi đừng làm hỏng nó."
Cậu đã thấy rõ, Quý Hành đã làm hư mất ba bốn củ rồi.
Quý Hành sáng nay còn cố ý mặc áo choàng san hô lam, giờ đã bị dính vài vệt bùn đất, lại vì làm việc mà trên đầu lấm tấm mồ hôi. Nghe thấy 7361 nói vậy, gương mặt vốn đã đen nay càng đen như đáy nồi.
Cậu ta giận dữ trừng mắt nhìn 7361 một cái, định nổi giận nhưng lại ngại có cha nương ở đây, cuối cùng chỉ đành nghiến răng trừng cậu thêm lần nữa, rồi cúi đầu tiếp tục cuốc khoai trong tâm trạng đầy bất bình.
Trong lòng Quý Hành lúc này hối hận vô cùng, hối hận vì sao bản thân lại khăng khăng đòi theo tới đây.
Dưới hành lang, Quý phu nhân vừa thưởng trà vừa ăn trái cây, thấy nhi tử nhà mình luống cuống tay chân như vậy thì bật cười, lấy khăn che miệng rồi gọi sang: "Liễu ca nhi, đừng để ý bọn họ nữa, lại đây ăn dưa đi."
7361 nhìn bốn người đang làm việc, lại nhìn về phía Quý phu nhân, khẽ "Ồ" một tiếng rồi bước tới.
Trước khi đi còn không quên dặn dò Quý Hành: "Ngươi làm chậm một chút, đừng để khoai tây bị hỏng. Hỏng rồi thì khó bảo quản, sẽ lãng phí."
Quý Hành "Hừ" một tiếng, tỏ vẻ không để tâm, nhưng động tác hạ cuốc sau đó đã chậm lại rõ rệt.
7361 cũng chỉ trồng ba luống khoai tây, thật sự chẳng tính là việc gì vất vả.
7361 còn chưa kịp ăn hết hai miếng dưa hấu mát lạnh, khoai tây bên kia đã được thu hoạch xong.
Vì muốn xem cụ thể có thể thu hoạch được bao nhiêu, lúc thu hoạch, Trương Vĩnh Tu trực tiếp gom hết khoai tây đào được đặt lên một khoảng đất trống bên cạnh. Thế là trên mảnh đất kia liền dần dần nổi lên một "ngọn núi khoai tây" nhỏ.
Một đống khoai tây chất cao trước mắt, tuy không cần cân đo, nhưng cũng có thể thấy rõ số lượng không hề ít.
Trương Vĩnh Tu và Quý tri phủ đều quên cả việc rửa tay, xoay quanh đống khoai mà đi hai vòng, thần sắc trên mặt càng lúc càng hưng phấn.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy, sản lượng này so với con số 7361 từng nói, một mẫu cho ra 1500 cân, chỉ hơn chứ không kém.
Ngay cả Quý phu nhân cũng từ phía hành lang bước tới, nhìn đống khoai tây, kinh ngạc nói: "Thu được nhiều như vậy sao?"
Tuy bà không rành chuyện đồng áng, nhưng cũng biết rõ ban đầu khoai tây chỉ chiếm một góc sân nhà 7361, thế mà nay lại được một đống lớn thế kia.
Lúc này, Quý Hành cũng có phần bội phục 7361. Dù còn trẻ, chưa từng vì miếng ăn mà lo nghĩ, nhưng hắn cũng hiểu lương thực có ý nghĩa thế nào với bách tính.
"Liễu ca nhi, hạ quan còn có rất nhiều điều muốn thỉnh giáo, mong Liễu ca nhi không tiếc chỉ dạy." Trương Vĩnh Tu nói.
"Được thôi." 7361 sảng khoái gật đầu.
Mọi người rửa tay, thu dọn một phen, sau cùng cùng nhau ngồi trong nhà chính.
Quý tri phủ cùng Bùi Nhuận trò chuyện thảnh thơi, Quý phu nhân thì kéo Quý Hành lại gần, bắt nhi tử cùng mình dùng trà.
Bên kia, Trương Vĩnh Tu hỏi mượn Bùi Nhuận bút mực, vừa hỏi 7361 một vài vấn đề liên quan đến việc trồng khoai tây, vừa tiện tay ghi chép vào quyển sổ mà hắn mang theo bên mình.
"... Cắt khúc để ươm giống... Phải xử lý bằng tro... Có thể gieo vào tháng ba, tháng tư, cũng có thể gieo tháng tám, tháng chín..."
Chờ đến khi Trương Vĩnh Tu viết xong nét bút cuối cùng, mới ngẩng đầu hỏi 7361: "Liễu ca nhi, giống khoai tây này ngươi lấy từ đâu đến?"
Thời tiết hiện tại vẫn còn kịp, nếu thương lượng ổn thỏa, có thể để bách tính vùng thiên tai gieo trồng một phần khoai tây, thì chuyện chuẩn bị giống phải bắt đầu tiến hành ngay.
"Ta mua được từ một người ngoại bang ở cảng." 7361 thành thật đáp.
Trương Vĩnh Tu thoáng sững người: "Người ngoại bang?"
7361 gật đầu.
Sắc mặt Trương Vĩnh Tu lập tức trở nên nghiêm trọng, Quý tri phủ đang uống trà cũng chậm lại động tác.
Không trách họ, nếu khoai tây này thực sự có nguồn gốc từ ngoại bang, thì chuyện này e là không dễ xử lý.
Ý định ban đầu vốn là muốn cho nạn dân năm nay gieo trồng khoai tây để vượt qua thời buổi khó khăn, có điều nếu giống không phải từ trong nước, khả năng phải tạm thời gác lại.