- Trang chủ
- Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
- Chương 87: Kẻ trộm
Chương 87: Kẻ trộm
Truyện: Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Tác giả: Tát Tạp Ngư
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Bánh bột thô
- Chương 3: Màn thầu trắng
- Chương 4: Bánh nướng mỡ heo
- Chương 5: Cơm hoa hoè
- Chương 6: Tính sổ
- Chương 7: Trứng gà
- Chương 8: Vườn rau
- Chương 9: Canh bột cá
- Chương 10: Trừ tà
- Chương 11: Ăn gà
- Chương 12: Nói chuyện
- Chương 13: Giáo huấn
- Chương 14: Lên núi
- Chương 15: Canh cá
- Chương 16: Quả dại
- Chương 17: Triệu mặt rỗ
- Chương 18: Quyết định
- Chương 19: Lưu thị
- Chương 20: Thu hoạch
- Chương 21: Cơm mạch
- Chương 22: Xe bò
- Chương 23: Chợ
- Chương 24: Xô vàng đầu tiên
- Chương 25: Bắt gặp
- Chương 26: Đẩy mạnh tiêu thụ
- Chương 27: Mua đồ thả ga
- Chương 28: Người nhà
- Chương 29: Dưa hấu
- Chương 30: Trò khôi hài
- Chương 31: Bùi Nhuận
- Chương 32: Phân gia
- Chương 33: Quan hệ
- Chương 34: Tiền!
- Chương 35: Không có tiền
- Chương 36: Phu quân
- Chương 37: Bị bệnh
- Chương 38: Lại bán rau
- Chương 39: Cửa gỗ
- Chương 40: Cây hạnh
- Chương 41: Bị theo dõi
- Chương 42: Bánh rán nhân hẹ
- Chương 43: Dưa hấu
- Chương 44: Tên
- Chương 45: Bánh đậu xanh
- Chương 46: Ngày mưa
- Chương 47: Hồ yêu
- Chương 48: Đồ xấu xí
- Chương 49: Biểu thiếu gia
- Chương 50: Phiên thị (Cà chua)
- Chương 51: Xương sườn bí đao
- Chương 52: Khế ước cùng mộc bài
- Chương 53: Liễu Dao
- Chương 54: Cùng đi vào huyện
- Chương 55: Biện pháp
- Chương 56: Cao gia
- Chương 57: Hộ tịch
- Chương 58: Tiện nghi
- Chương 59: Không thể thành thân sao?
- Chương 60: A Dao, đừng nóng giận
- Chương 61: Phân chia
- Chương 62: Khế thành
- Chương 63: Ăn cà chua
- Chương 64: Đêm mưa
- Chương 65: Bạc
- Chương 66: Hòe Hoa
- Chương 67: Triệu Đại Hổ
- Chương 68: Ủy khuất
- Chương 69: Thu hoạch vụ thu
- Chương 70: Tặng lễ
- Chương 71: To đầu
- Chương 72: Giống lúa mì
- Chương 73: Gió đêm
- Chương 74: Thỏi bạc
- Chương 75: Dạo phố
- Chương 76: Nước thuốc
- Chương 77: Đánh một trận
- Chương 78: Đòi người
- Chương 79: Bắt đầu khôi phục
- Chương 80: Hòa ly
- Chương 81: Đào đi
- Chương 82: Mềm mại
- Chương 83: Bát tự
- Chương 84: Ngày sinh thần
- Chương 85: Thiếp canh
- Chương 86: Xe bò
- Chương 87: Kẻ trộm
- Chương 88: Người tuyết
- Chương 89: Thiệp mời
- Chương 90: Hỉ phục
- Chương 91: Lang khuyển
- Chương 92: Thư tín
- Chương 93: Đe doạ
- Chương 94: Sính lễ
- Chương 95: Đón dâu
- Chương 96: Thành thân (Thượng)
- Chương 97: Thành thân (Hạ)
- Chương 98: Thích
- Chương 99: Lẩu
- Chương 100: Sư công
- Chương 101: Đậu hũ
- Chương 102: Đồ Tết
- Chương 103: Thịt nướng!
- Chương 104: Năm mới
- Chương 105: Bao lì xì
- Chương 106: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 107: Quá khứ
- Chương 108: Thân thể nhỏ
- Chương 109: Đêm đông
- Chương 110: Hoa đăng
- Chương 111: Ăn chơi trác táng
- Chương 112: Nguyện vọng
- Chương 113: Kết cục
- Chương 114: Thành ý
- Chương 115: Mất tích
- Chương 116: Trở về nhà
- Chương 117: An tâm
- Chương 118: Giống ngó sen
- Chương 119: Nhà cũ
- Chương 120: Thiếu gia
- Chương 121: Quý phủ
- Chương 122: Khoai tây
- Chương 123: Hoa thần
- Chương 124: Tiểu bảo bảo
- Chương 125: Ý nguyện
- Chương 126: Tặng lễ
- Chương 127: Khách lạ
- Chương 128: Ngăn lại
- Chương 129: Tuân Tùng
- Chương 130: Quá khứ
- Chương 131: Tạ lễ
- Chương 132: Nước chấm
- Chương 133: Thi Hương
- Chương 134: Hoảng hốt
- Chương 135: Thất bại
- Chương 136: Khoai tây
- Chương 137: Bái phỏng
- Chương 138: Xuống đất
- Chương 139: Tin mừng
- Chương 140: Yến Lộc Minh
- Chương 141: Rơi xuống nước
- Chương 142: Nóng vội
- Chương 143: Tâm tư
- Chương 144: Về quê
- Chương 145: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 146: Củ sen
- Chương 147: Tìm kiếm hỏi thăm
- Chương 148: Lão giả
- Chương 149: Duyên phận
- Chương 150: Tới cửa
- Chương 151: Thái phẩm
- Chương 152: Bái sư
- Chương 153: Sinh bệnh
- Chương 154: Mang thai
- Chương 155: Rau Hồng Ngọc
- Chương 156: Thu hoạch
- Chương 157: Biệt nữu
- Chương 158: Thương nghị
- Chương 159: Về nhà
- Chương 160: Kỷ lão đi vắng
- Chương 161: Lưu đày
- Chương 162: Tính toán
- Chương 163: Quý nhân
- Chương 164: Ban thưởng
- Chương 165: Thai động
- Chương 166: Đi Kinh thành
- Chương 167: Thi Hội
- Chương 168: Thám Hoa [Hoàn chính văn]
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
7361 như ý nguyện được ăn thêm ba cái bánh gạo nếp bí đỏ, đương nhiên còn có cả sườn xào chua ngọt. Sau đó, cậu lại uống thêm trà tiêu thực do Bùi Nhuận chuẩn bị.
Cái ghế tre dùng để hóng mát vào mùa hè được dọn vào trong phòng. Bùi Nhuận đã sớm trải lên đó một lớp đệm mềm chắc chắn.
7361 cuộn tròn trên ghế, bên cạnh là lò sưởi mà Bùi Nhuận vừa nhóm. Củi cháy bên trong thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ "đốp" một cái, ánh lửa chiếu rọi nửa bên mặt cậu thành sắc cam ấm áp.
Cậu đung đưa đôi chân nhỏ, trong lòng cảm thấy cuộc sống tốt đẹp nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đang tận hưởng sự thư thái, bỗng nhiên tấm rèm cửa nhà chính bị xốc lên, mang theo một luồng khí lạnh ùa vào.
Bùi Nhuận đẩy xe lăn tiến vào.
Chưa đợi 7361 ngồi dậy, một tờ giấy đỏ liền bất ngờ úp xuống mặt cậu.
Trước mắt lập tức nhuộm thành một mảng sắc đỏ, bề mặt giấy hơi cứng, khiến cậu có chút ngứa ngáy. 7361 không nhịn được bật cười, giọng nói rầu rĩ truyền ra từ sau tờ giấy.
"Ngươi làm gì vậy, Bùi Nhuận? Ngứa lắm đó."
Dù miệng thì nói thế, nhưng cậu cũng không đưa tay gỡ tờ giấy xuống, chỉ khẽ hít vào thở ra, làm mép giấy hơi bay lên, cong thành một độ cung nhỏ.
Qua một lát, bên tai cậu vang lên giọng nói của Bùi Nhuận, như thể cũng ẩn chứa ý cười.
"Ngươi nhìn xem."
"Hả?" 7361 cảm thấy kỳ lạ, "Ngươi úp giấy lên mặt ta thế này, sao mà nhìn thấy ta được?"
Lại một tiếng cười khẽ vang lên.
"A Dao nói đúng."
Tờ giấy đỏ rời khỏi tầm mắt 7361, để lộ khuôn mặt của Bùi Nhuận.
7361 cảm thấy trò này thật thú vị. Cậu ngồi dậy, đưa tay tìm tờ giấy. Thấy nó đang nằm trong tay Bùi Nhuận, cậu liền vươn tay đoạt lấy.
"Đưa ta xem nào, ta cũng muốn úp lên mặt ngươi."
7361 chỉ coi đây là một trò chơi thú vị nào đó.
Cậu đưa tay giành, mà Bùi Nhuận cũng chẳng có ý định từ chối, thế nên tờ giấy rất nhanh đã rơi vào tay 7361.
"Ừm? Trên này có chữ gì vậy?"
Vừa cầm tờ giấy, 7361 liền phát hiện trên đó có chữ viết. Cậu lập tức quên béng trò chơi, dàn tờ giấy ra trước mặt, cẩn thận đọc.
"Ngày 28 tháng 11 năm Cảnh Phong thứ sáu, ngày mùng 6 tháng 12 năm Cảnh Phong thứ sáu, ngày mùng 8 tháng 3 năm Cảnh Phong thứ bảy..."
7361 đọc xong liền ngơ ngác nhìn Bùi Nhuận: "Đây là ngày gì?"
Trước đây Bùi Nhuận từng giảng giải cho cậu, nên cậu biết hiện tại là năm Cảnh Phong thứ sáu. Nhưng ba ngày này có ý nghĩa gì, cậu thì không rõ.
Bùi Nhuận nhìn vào đôi mắt tròn xoe của 7361, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
"Đây là ba ngày mà bá mẫu đã nhờ người xem bát tự của chúng ta, rồi chọn ra."
"A Dao, đây là ngày thành thân của chúng ta."
7361 mở to mắt: "Thành thân!"
Trước đó không lâu, cậu vừa học xong
Thiên Tự Văn
, liền tò mò hỏi Bùi Nhuận về ngày thành thân. Khi ấy Bùi Nhuận chỉ nói đã nhờ người xem giúp, cậu không ngờ hôm nay đã có kết quả.
"Chúng ta phải thành thân ba lần sao?" 7361 nghi hoặc hỏi.
Bùi Nhuận bật cười, lắc đầu: "Là chọn một trong ba ngày này thôi."
"Vậy ta chọn ngày đầu tiên." 7361 không hề do dự, lập tức chỉ vào ngày 28 tháng 11.
Bùi Nhuận mỉm cười: "Ta cũng thấy ngày này tốt."
"Vậy quyết định thế đi!"
7361 nhẩm tính trong đầu, rồi vui vẻ nói với Bùi Nhuận: "Vậy chỉ cần đợi thêm một tháng nữa thôi."
Một tháng, ba mươi ngày, cậu và Bùi Nhuận sẽ có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.
—
Đêm đến, khi đã nằm trong chăn, 7361 vẫn còn đang tính toán.
Bùi Nhuận nói, thành thân phải mời khách, bảo cậu nghĩ xem muốn mời ai, rồi lập danh sách, Bùi Nhuận sẽ viết thiệp mời.
Từ khi đến nơi này, 7361 cũng đã quen biết không ít người.
Một nhà Hoè Hoa đương nhiên phải mời, Vương thẩm cũng nên gọi tới, Ngô đầu bếp và Lý chưởng quầy ở Bách Duyệt Hiên, cả Trụ Tử nữa, đều có thể gọi một lượt.
Tính ra, cậu cũng có thể mời được gần mười người.
Suy tính hồi lâu, 7361 hài lòng định nằm nghỉ, vừa nghiêng người thì bên ngoài sân chợt có động tĩnh.
7361 lập tức cảnh giác.
Thả tinh thần lực ra dò xét, chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra đó không phải là chim sẻ bay lạc nửa đêm, cũng chẳng phải chuột mò vào trộm lương, mà là tiếng bước chân người.
Chỗ 7361 ở vốn cách xa thôn Vương Gia, lại dựa núi, địa thế cao hơn.
Ban ngày còn chẳng có ai qua lại, huống chi là ban đêm.
Huống hồ tiếng bước chân kia mỗi lúc một gần, chẳng mấy đã tới trước cổng sân, hiển nhiên là nhằm vào cậu mà đến.
7361 liền ngồi dậy, không đốt đèn, mò trong bóng tối mặc y phục.
Ngoài sân, dưới bức tường thấp chừng nửa thân người, có hai bóng đen lén la lén lút.
Đêm nay không trăng, tối đen chẳng thấy gì rõ, hai kẻ kia hành động rất có mục đích, vòng quanh ngoài viện của 7361 nửa vòng, chọn lấy một chỗ dễ trèo lên.
Một tên thấp giọng nói: "Ngươi đỡ chân ta trước, ta leo lên rồi kéo ngươi sau..."
Tên còn lại có vẻ do dự, tựa hồ cũng biết việc mình làm chẳng phải chuyện quang minh, cũng đè thấp thanh âm: "Chúng ta thật sự phải làm sao... Nhỡ cậu ta phát hiện thì sao..."
Nói đến đây, người ấy bất giác run lên, như thể nhớ lại điều gì đó đáng sợ: "Hay là thôi đi... Ta không vào nữa."
Nghe đồng bọn chùn bước, bóng đen đang chuẩn bị trèo tường bèn ngừng động tác, giận dữ nói: "Ngươi sợ cái gì? Cậu ta chỉ là một ca nhi, cho dù có bản lĩnh đến đâu, chẳng lẽ hai chúng ta lại không đối phó nổi?"
Kẻ bị hỏi không lên tiếng.
"Ngươi muốn đi thì đi, đến lúc ta lấy được tiền rồi, ngươi đừng hòng chia phần."
Bóng đen kia hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, dồn sức dưới chân, trèo lên tường đất, xoay người chui xuống dưới.
Thấy bóng người kia biến mất.
"Ngươi..." Kẻ ở dưới nóng ruột, nghiến răng, "Đợi ta với."
Dứt lời không màng gì nữa, cũng trèo lên theo, song vừa lên tới nơi định tìm người kia thì vì trời quá tối, đảo mắt hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng đâu.
"Người đâu rồi..." Gã thấp giọng lẩm bẩm.
Chẳng ngờ lời vừa dứt, trong sân đột nhiên bừng lên một luồng sáng.
Trong ánh sáng lập loè, một thân ảnh đứng lặng, tay xách gậy, lặng lẽ chẳng nói một lời.
Kẻ trên tường giật bắn mình, hoảng hốt kêu to, thân hình loạng choạng suýt nữa ngã khỏi tường.
"Ngươi! Ngươi là ai!"
7361 cầm đèn, đá nhẹ vào người dưới chân mình, tiện tay giơ đèn lên cao thêm một chút, để đối phương nhìn rõ mặt cậu.
"Liễu Dao." Cậu thiện ý đáp lời.
Nào ngờ ánh sáng từ dưới hắt lên, soi rõ khuôn mặt cậu không chút biểu cảm, trong đêm đen như mực này, đối với hai kẻ đang trộm cắp mà nói, chẳng khác nào tà ma hiện thân.
Quả nhiên, tên kia lại thét lên một tiếng thê lương: "—Aaa!"
Ngay sau đó tay chân luống cuống, rơi bịch vào trong sân nhà 7361.
Gã tựa hồ thấy thứ gì đó vô cùng khủng khiếp, co rúm người lùi mãi, lùi mãi đến tận góc tường không còn đường thoái, còn tay thì vung loạn trong không trung.
"Ta sai rồi, ta sai rồi! Đừng đánh ta! Là hắn! Hắn ép ta tới đây!"
Cũng vào lúc này, kẻ bị 7361 giẫm dưới chân mới tỉnh lại.
Vừa nãy gã mới nhảy xuống, còn chưa kịp làm gì thì đã bị thứ gì đó nện cho một cái, rồi sau đó chẳng biết gì nữa.
Giờ đây tỉnh lại, nghe thấy đồng bọn đổ tội, gã mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, lập tức muốn bật dậy, nhưng vừa động đậy thì trên lưng đã truyền đến một luồng lực đạo không cho phép phản kháng, gã lập tức lại bị đè bẹp xuống đất.
"Các ngươi tới, làm gì?"
7361 thần sắc lạnh đi mấy phần, nhất là khi thấy mấy luống rau vừa mới trồng bị giẫm nát, mặt mày lại trầm xuống thêm chút nữa.
Người dưới chân giãy giụa không nổi, bèn dứt khoát buông xuôi theo kiểu cá chết lưới rách.
"Làm gì ư? Dĩ nhiên là tới lấy lại tiền của nhà họ Vương bọn ta!"
"Nhà họ Vương?"
Tên này đã lâu chẳng xuất hiện trong cuộc sống của 7361, đến mức khi nghe thấy còn phải lục lọi trong trí nhớ một lúc mới kịp phản ứng, nhận ra đối phương đang nói đến ai.
Nghĩ tới nhà họ Vương, hai người trước mặt cũng trở nên quen mắt hơn, kẻ đang co rúm trong góc tường che mặt kia, hình như là tên Vương Thành Lâm gì đó.
Còn người đang bị cậu giẫm dưới chân, 7361 đưa đèn lại gần, cẩn thận nhìn một hồi, mới nhận ra hắn là ai.
Hoá ra là Vương Minh Võ.
Chỉ là Vương Minh Võ so với ký ức của cậ đã khác quá xa, bộ dạng chật vật không chịu nổi, áo quần chắp vá chồng chất, má hóp lại, trong mắt khi nhìn 7361 còn hiện rõ sát ý.
7361: Ồ.
"Nhìn cái gì mà nhìn, biết điều thì mau giao tiền ra đây, nếu không thì..." Vương Minh Võ dường như muốn buông lời đe doạ, nhưng xét tình hình hiện tại, có vẻ lời cầu xin sẽ thích hợp hơn nhiều.
Thế nhưng, gã lại không muốn mất mặt, chỉ gằn giọng giận dữ: "Không thì ta sẽ báo quan!"
7361: ...
7361 thầm cảm khái: Quả nhiên đầu óc người nhà họ Vương vẫn ngu xuẩn như thuở nào.
Cậu gần như chẳng muốn so đo với đám người thiếu trí tuệ này nữa.
Cảm thấy sức nặng dưới chân mình đã nhẹ đi, Vương Minh Võ liền lảo đảo bò dậy, tránh sang chỗ cách 7361 một trượng, mới gắng sức đứng lên.
"Coi như ngươi biết điều!"
Vương Minh Võ nói xong, lập tức kéo tên Vương Thành Lâm đang co rúm sau lưng mình dậy, quát: "Sợ cái gì, cậu ta chỉ có một người, hai ta còn không đánh nổi hắn chắc?"
Vương Thành Lâm bị lôi lên, dựa lưng vào tường, trong lòng đã hối hận đến xanh ruột, gã đúng là không nên nghe lời Vương Minh Võ mà tới chỗ này.
Dạo gần đây trong thôn rộ lên lời đồn rằng quả phu nhà họ Vương kiếm được không ít bạc, đương nhiên nhà họ Vương cũng đã nghe thấy.
Nửa năm nay, nhà họ Vương sống vô cùng chật vật, trước bị trận mưa lớn làm hỏng thóc lúa, sau lại phải nộp thuế, thêm vào đó là việc Vương Kim Hà, người xưa nay gánh vác chuyện kiếm tiền trong nhà đã mất đi việc làm.
Không có khoản thu vào nào, nhà họ Vương chẳng mấy chốc đã rơi vào cảnh khốn cùng. Ăn thì vẫn có cái để bỏ miệng, nhưng so với trước kia thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Vương Minh Võ đã chán ngán những ngày phải nhai cám lúa qua bữa, càng không chịu nổi việc ngày nào cũng làm việc không hết, lại còn phải nghe cãi vã suốt ngày, cha nương cãi nhau, nương cãi với phu lang của gã.
Cãi xong cuối cùng đều đổ lỗi lên đầu gac, rằng là tại gã khiến nhà mất hết thóc.
Thế mà, kẻ khiến tất cả mọi chuyện này xảy ra — 7361 — lại sống tiêu dao khoái hoạt, thậm chí còn mua được cả bò, ngày càng phú quý.
Nếu không phải do 7361, nếu không phải cậu ta đòi phân gia, đoạn tuyệt quan hệ, thì mấy thứ đó chẳng phải đều là của nhà họ Vương sao?
Bảo Vương Minh Võ cam tâm sao được?
Gã liền tính toán, kéo theo Vương Thành Lâm tới đây, định từ chỗ 7361 kiếm chút bạc, nhân tiện dắt luôn con bò đi.
Nào ngờ vừa tới đã bị phát hiện.
"Thôi... hay là chúng ta đi đi." Vương Thành Lâm bắt đầu muốn rút lui.
"Đi cái đầu ngươi, về rồi nhịn đói chắc?" Vương Minh Võ nổi giận.
"Nhưng mà..."
Vương Minh Võ không cho gã nói hết, quay sang 7361 lớn tiếng hăm doạ: "Lý Tiểu Mãn, ngươi nhìn cho rõ, giờ chúng ta có hai người, ngươi chỉ có một. Nếu chúng ta muốn xử ngươi, thì dễ như trở bàn tay."
7361 nghiêng đầu: "Rồi sao?"
"Còn giả vờ hồ đồ nữa à? Trong nhà cơm chẳng đủ ăn, ngươi làm con dâu, chẳng phải nên dâng ra tiền lương, lương thực hay sao?"
7361 coi như đã hiểu, mà khi hiểu rồi thì sắc mặt cậu cũng hoàn toàn trầm xuống.
Xiết chặt cây gậy trong tay, 7361 hỏi: "Các ngươi đến nhà ta, định trộm thóc sao?"
Dám trộm khẩu phần ăn của cậu, đối với 7361 mà nói, tội này không thể tha thứ!