- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
"Thật ra cơm ở căng tin không ngon chút nào." Lâm Thời nhận xét từng món, "Cơm hơi cứng, thịt thì dai như đã bị đông lạnh, không biết dạo này lãi đại có thiếu tiền không, chỉ có tôm là ăn được, tất nhiên, có thể là vì con tôm đó do chính tay em bóc."
Cuối cùng, Lâm Thời còn dành chút thời gian khen Derrick.
Derrick hiểu ý: "Muốn về nhà ăn thêm gì đó không?"
Lâm Thời chớp mắt, cười tinh quái: "Anh đâu có nói, là em nói đấy nhé."
Derrick chỉ cười, mở cửa đi vào bếp nấu một tô mì nước.
Còn Lâm Thời thì đứng ở cửa ra vào, có chút ngạc nhiên khi nhìn vào trong.
Căn nhà vẫn y như lúc anh rời đi, không có một chút thay đổi nào.
Ngay cả chiếc gối ôm bị anh làm xô lệch, vứt bừa trên tay vịn lúc đi cũng vẫn nguyên chỗ cũ.
Cứ như thể Lâm Thời chỉ vừa đi công tác vài ngày rồi quay về.
Chẳng cần nghĩ cũng biết Derrick cố tình giữ gìn như vậy.
Lâm Thời từ từ ngồi xuống sofa, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho rằng là vì Derrick quá nặng tình.
Anh quá đần độn, hoàn toàn không hề nhận ra sự cố chấp và h*m m**n kiểm soát đáng sợ ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của Derrick.
Sau khi Derrick mang mì ra, Lâm Thời cảm động ôm lấy cậu, nói rằng sau này sẽ không đi xa lâu như vậy nữa.
Derrick ôm lại anh, nét mặt không đổi, cũng không phủ nhận.
Mãi một lúc sau mới khẽ hỏi: "Em không thích You An."
Lâm Thời thấy đương nhiên: "Chuyện này bình thường mà, cậu ta lúc nào chả đáng ghét."
"... Anh không biết đâu." Derrick nhắm mắt lại.
Nói không thích You An, không bằng nói là không thích khoảng thời gian chín năm You An ở bên Lâm Thời.
Ở sân bay và trên bàn cơm, hai người họ nói chuyện vui vẻ, trêu đùa nhau, Derrick dường như bị ngăn cách, đứng ngoài chín năm ngăn cách đó, hoàn toàn không thể xen lời.
Đó là ký ức riêng của hai người họ, không liên quan gì đến Derrick.
Cậu không thể chịu đựng nổi điều đó.
Cả hai im lặng một lúc lâu.
"Ăn mì đi." Derrick nói, cậu nhẹ nhàng buông vai Lâm Thời, lót một chiếc gối ôm vào lưng anh.
Cậu không rời đi, cứ thế ngồi cạnh sofa, lặng lẽ nhìn Lâm Thời.
Gương mặt chàng trai tóc đen ẩn hiện dưới làn khói bốc lên, so với chín năm trước có thêm chút vẻ anh tuấn, nhưng tổng thể vẫn rất đẹp. Vì đang cười nên đường cong từ đuôi mắt đến chân mày trông thật ấm áp và lưu luyến.
Anh đã thay bộ đồ tác chiến, mặc đồ ngủ ở nhà bằng vải cotton, toát lên khí chất mềm mại, gần gũi.
Nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, Lâm Thời nghiêng đầu sang, cố ý trêu chọc cậu: "Mắt mọc trên người anh à?"
Derrick không phủ nhận, cũng chẳng giải thích.
Cậu chỉ vòng tay từ phía sau ôm lấy Lâm Thời, vùi mặt vào cổ anh, giống như khi còn nhỏ vẫn thường làm, đôi mắt sâu thẳm như nước biển, sóng gió cuộn trào.
Sau này, hãy nhìn em nhiều hơn một chút nhé, anh trai.