- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Loài người quả thật là một giống loài rất khó hiểu, ví dụ như vừa rồi, Lâm Thời đã chìa tay thân thiện với Grana bằng một nắm kẹo. Kết quả mà cậu tưởng tượng ra chắc chắn là hai người sẽ bắt tay làm hòa, thân thiện với nhau, trở thành một đôi bạn tri kỉ có một không hai trên đời.
Nhưng sự thật thì Grana tức giận hất tay Lâm Thời ra, lớn tiếng gào: "Tôi mới không cần!"
Không cần thì thôi, nhưng Grana lại lấy đi kẹo của cậu. Lâm Thời nghi hoặc nhìn anh ta một lúc lâu, mới nói: "Tai cậu đỏ quá, thật sự giận đến thế à?"
Nghe vậy, Grana giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên khỏi mặt đất, che tai lại oán hận nói: "Cậu nhìn nhầm rồi!"
"Thế kẹo của tôi..."
Grana bóc giấy gói kẹo nhét vào miệng, sau đó khiêu khích nhìn Lâm Thời. Ngạc nhiên là, chàng trai tóc đen trước mặt không hề tức giận. Mà chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, nói: "Cậu thích ăn là được rồi, muốn nữa không? Tôi còn đây."
Grana: "..."
"Tôi mới không cần đồ của cậu!"
Lâm Thời thầm nghĩ ban nãy chẳng phải cậu ăn rất vui vẻ sao?
Lòng đàn ông, như kim đáy bể. Lâm Thời đơn giản không cố gắng nói chuyện với anh ta nữa.
Rời khỏi Thần Điện, Lâm Thời gặp You An. Anh giữ nguyên vẻ mặt, giơ tay chào: "Chào."
Vẻ mặt You An lộ rõ sự bồn chồn: "Tôi sắp lật tung cả tu viện lên rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Chén Thánh đâu."
"Cậu tìm lại đi?" Lâm Thời động viên, "Biết đâu cậu chưa đủ cố gắng, Chén Thánh chắc chắn ở trong tu viện, không thể ở nơi khác được."
"Tôi biết." You An càng cảm thấy gấp gáp, các khớp ngón tay nắm chặt lại, "Nhưng vấn đề là tôi không tìm thấy."
Nói rồi, anh ta đột nhiên khựng lại: "Trừ..."
Lâm Thời nhìn anh ta: "Trừ gì?"
You An không nói. Anh ta không muốn Lâm Thời đến đó, ai biết tên kia tốt hay xấu, lại có tâm tư gì? Biết đâu chỉ là đang giả vờ thôi.
Vẻ mặt anh ta lộ rõ sự khó chịu, Lâm Thời kéo anh ta vào một góc, hạ giọng: "Rốt cuộc là ở đâu, cậu nói đi."
You An nghẹn ngào trong giận dữ: "Phòng ngủ của Vincent."
"À, chỗ đó à." Lâm Thời bừng tỉnh, "Đúng là chưa tìm kĩ." Khi cậu đến phòng ngủ của Vincent, Vincent thường ở đó, căn bản không thể hành động. Nhưng trong tu viện, đây là nơi duy nhất họ chưa điều tra.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều đã hiểu rõ.
Đêm đen gió lớn.
Lâm Thời khoác áo đen, nhảy từ trên tường cao xuống, tiếp đất không một tiếng động, chỉ có vạt áo chạm vào một chút bụi, rất nhanh đã theo động tác bay đi.
You An đi theo sau cậu, hai người tránh các tu sĩ tuần tra, trèo tường trèo cửa sổ cuối cùng cũng đến được cửa sổ phòng ngủ của Vincent.
"Chuẩn bị bắt đầu hành động." Lâm Thời hạ giọng, cẩn thận nói.
Cậu bắt đầu cạy cửa sổ, tay vừa chạm vào khung cửa, một luồng khí nóng đột nhiên phả vào.
"..." Lâm Thời lặng lẽ ngước mắt, đối mặt không tiếng động với Trần Mặc. "Sao cậu lại ở đây?" Cậu hỏi.
Trần Mặc nhìn xung quanh: "Rõ ràng là, chúng ta nghĩ giống nhau."
Lâm Thời rất cảnh giác: "Thế nếu chúng ta tìm được Chén Thánh thì phân thế nào?"
Trần Mặc cười nhạo: "Cứ tìm được đã rồi nói."
"Đừng ồn, cạy cửa sổ." Lúc này người đáng tin cậy nhất lại là You An.
Thế là Lâm Thời không nói nhiều nữa, cẩn thận cạy cửa sổ, thò đầu vào trước. Phòng khách không có ai. Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng trèo vào. Hai người phía sau làm theo.
Đêm đã khuya, trong phòng ngủ không có một chiếc đèn nào được bật. May mà tinh thần lực của Lâm Thời rất cao, ban đêm cũng có thể nhìn rõ mọi vật. Cậu nhìn xung quanh một lượt, nghĩ đến các tình tiết trong phim, bắt đầu s* s**ng các vật trang trí.
Biết đâu có đường hầm bí mật thì sao? Mong là khi mở ra không có tiếng động, nếu không họ sẽ xong đời.
Ba người mỗi người một góc, nghiêm túc tìm kiếm. Lâm Thời nương theo một chút ánh trăng mờ nhạt, đặt tay lên một cái chân nến.
Xoay trái, không nhúc nhích. Xoay phải, không nhúc nhích. Ấn xuống, không nhúc nhích. Thế là từ bỏ.
"... Sao giấu kĩ thế nhỉ?" Lâm Thời lẩm bẩm.
Đi qua đi lại, anh đụng phải You An. Người sau theo bản năng muốn đỡ cậu, nhưng tay còn chưa chạm tới đã bị Lâm Thời đẩy ra một cách lặng lẽ.
Chàng trai tóc đen mỉm cười tươi tắn với anh ta: "Tôi ổn."
Vưu An híp mắt: "Được."
"Cậu có tìm thấy manh mối gì không?" You An lại hỏi.
"Chẳng có gì cả." Lâm Thời nói, "Tôi bắt đầu nghi ngờ Chén Thánh có thật sự ở tu viện không."
"Nhất định là ở đây." You An kiên định, "Nhưng phải tìm được, chết tiệt."
Đúng lúc này, tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên từ bên cạnh. Lâm Thời nghiêm mặt, quay đầu lại. Chỉ thấy Trần Mặc đứng cạnh bàn làm việc, có chút kinh ngạc nhìn cuốn thánh thư khổng lồ trên mặt đất: "... Tôi có thể đảm bảo, ban nãy tôi thật sự không chạm vào nó."
Vừa dứt lời, từ phòng ngủ bên trong vọng ra tiếng bước chân.
"Chết tiệt, mau trốn đi!"
Ba người lập tức chạy trốn như chuột. Trần Mặc nhanh chóng trèo lên nóc tủ cao nhất, dán người vào tường, tính dùng vị trí cao để tránh tầm nhìn. You An đi đi lại lại cuối cùng chui vào gầm ghế sofa.
Lâm Thời xoay tròn tại chỗ, cuối cùng liều mạng, chui thẳng vào tủ quần áo.
Gần như ngay giây sau khi cánh tủ đóng lại, Vincent đã mở cửa phòng ngủ bước ra. Đèn bật sáng.
Sau khi đã quen với bóng tối, ánh sáng từ khe tủ chui vào, Lâm Thời theo bản năng nheo mắt. Với chiều cao hơn 1 mét 8, cậu chui vào cái tủ nhỏ này quả thật có chút chật chội, toàn bộ cơ thể co ro, chân dài bị kẹt vào một góc. May mà quần áo của Vincent không nhiều, vẫn còn không gian cho Lâm Thời th* d*c.
Bên ngoài, Vincent dường như đang tìm người. Nhưng nghe giọng thì có vẻ không có thu hoạch gì. Có lẽ không tìm thấy người thì ông ta sẽ từ bỏ?
Lâm Thời vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vincent vang lên: "Được rồi, trong phòng tôi có trộm, lập tức phái người đến kiểm tra."
Lâm Thời: "..."
Ha ha, xong rồi.
Bên ngoài phòng Vincent luôn có tu sĩ gác đêm, thiết bị đầu cuối vừa tắt, cửa đã mở. Rất nhiều tu sĩ tuần tra ồ ạt xông vào. Họ đều là những người chuyên trách an ninh tu viện, Lâm Thời từng thấy họ huấn luyện, đội một chậu nước lớn đứng một chân trên một thanh gỗ, nghĩ rằng thực lực sẽ không tồi.
Đang suy nghĩ miên man, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Lâm Thời từ từ chớp mắt, rồi rút con dao găm trên thắt lưng ra. Lát nữa cánh tủ bị mở, cậu sẽ dùng dao găm đâm vào cổ họng hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng bừng lên. Con dao găm của Lâm Thời còn chưa dính máu, Vincent đã đột nhiên đóng cửa tủ lại.
"?"
Ông ta nhìn thấy hay không thấy đây? Lâm Thời khó hiểu.
Ngay sau đó, giọng Vincent lại lần nữa vang lên: "Tất cả ra ngoài đi, trong phòng không có ai cả."