- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
“Đúng là hiểm độc mà.”
Charles hơi giật mình: “?”
Anh ta ngẩng đầu.
Chàng thanh niên tóc đen rõ ràng là bị chọc tức, đôi mắt đẹp mở to, giọng nói run rẩy: “Tốt lắm Charles, tôi thật không ngờ anh là loại người này! May cho tôi còn vì cứu anh mà cùng anh rơi xuống cái nơi khỉ ho cò gáy này, tôi làm thế đủ nhân nghĩa chưa? Thằng ch* đ* nhà anh lại còn muốn hại tôi!”
“Tôi khi nào nói muốn hại cậu?” Charles hơi hoảng, giọng cũng cao lên hẳn, “Cậu không thích tôi, nhân cơ hội này diệt trừ tôi chẳng phải là tốt quá rồi sao?”
Lâm Thời cười lạnh: “Đến giờ anh còn cãi chày cãi cối! Thiên Khải có quy định không được hành hạ đồng đội, vi phạm quy định không những phải trả lại toàn bộ tiền thù lao nhiệm vụ, mà còn bị giam vào phòng tạm giam chịu phạt. Charles, anh cũng tâm kế quá đấy!”
Charles: “...”
Vẻ mặt anh ta ngẩn ra, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Một lúc lâu sau, anh ta mới lẩm bẩm: “Cậu còn xem cả những quy định vớ vẩn đó nữa à?”
“Sao lại không xem?” Lâm Thời mặt đầy cảnh giác, nói một cách đương nhiên, “Không xem thì đến lúc bị phạt tiền cũng chẳng biết vì sao.”
Không khí trong hang động trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió lạnh "ù ù" thổi vào từ cửa hang.
Charles nhắm mắt, mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Anh ta sớm nên biết, Lâm Thời sao có thể đi theo lẽ thường được, là anh ta đã quá chắc chắn.
Nhưng Charles càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Thời: “Giết tôi đổi lấy một chút tiền thù lao phạt vớ vẩn, cậu nghĩ nghĩ sẽ làm một phi vụ lỗ vốn như thế à?”
Lâm Thời dùng sức rút cổ tay ra, giận dữ nói: “Ai mà biết được, đầu óc anh có vấn đề đâu phải ngày một ngày hai.”
Charles: “...”
Lâm Thời quay người, chuẩn bị thu dọn phần thịt nướng còn lại.
Chưa đi được vài bước, giọng Charles lại vang lên: “Mặc kệ cậu nghĩ thế nào, tôi thật sự không có ý định hãm hại cậu.”
Thật ra anh ta nói hay không cũng chẳng có tác dụng gì, vì Lâm Thời đã có sẵn một hệ thống logic riêng.
Cậu ừ hử cho có lệ, ngồi xuống cạnh đống lửa và bắt đầu nướng thịt cho mình.
Thịt vào bụng đương nhiên phải làm ngon hơn một chút.
Thịt của Charles có nhạt nhẽo cũng không sao, còn của cậu thì dĩ nhiên phải đủ vị.
Số cỏ gia vị khô hái được trên đường trước đó, cậu cho vào hết.
Có lẽ việc nấu ăn làm lòng người bình tĩnh lại, cuối cùng Lâm Thời không còn giận nữa.
Khó khăn lắm mới nướng xong thịt, cậu mắt sáng rực, nóng lòng nếm thử một miếng...
Mùi vị khó tả xộc thẳng lên đầu, như thể có ai đó đang giữ lấy lưỡi anh mà nhảy múa điên cuồng, vừa chua vừa chát lại vừa đắng, quả thật khiến đầu óc choáng váng, không thể chịu nổi một giây.
Lâm Thời nhăn mặt nhăn mũi phun miếng thịt ra.
Trời đất, Lâm Thời cậu nấu ăn dở thì đành, sao cái việc đơn giản như nướng thịt này cũng làm dở ẹc vậy?
Chẳng lẽ cậu trời sinh ra đã có mệnh hưởng thụ?
Nghĩ vậy, Lâm Thời rũ mắt nhìn xiên thịt nướng trên tay, cảm thấy lãng phí thật đáng xấu hổ, bèn quay sang Charles, dúi thịt vào miệng hắn.
“Ăn đi.” Lâm Thời cười mà như không cười.
Charles nhìn cậu một cái, ngậm lấy xiên thịt, dứt khoát kéo vào miệng, nhai vài cái rồi mặt không đổi sắc nuốt xuống.