- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Đêm khuya, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi bãi lửa trại đã tàn. Xa xa vẳng lại tiếng côn trùng rỉ rả, lướt qua tai Lâm Thời.
Derrick mệt mỏi trèo vào xe thùng, bước chân nhẹ nhàng, rồi cẩn thận ôm lấy eo Lâm Thời.
Mái tóc mềm mại của cậu bé tóc vàng vùi vào bên hông chàng trai khẽ cọ cọ.
Lâm Thời cảm thấy hơi ngứa, rời mắt khỏi mặt trăng và đẩy nhẹ đầu của Derrick: “Làm gì thế?”
Trong giọng nói của cậu thiếu đi vẻ trêu chọc thường ngày.
Derrick mím môi, không nói gì, cứ thế bám chặt lấy cậu, tay nắm lấy ngón út của Lâm Thời, rồi từ từ chui vào cả lòng bàn tay.
Cậu bé thực sự không giỏi ăn nói, mỗi khi đến lúc như vậy thì chẳng thể thốt ra một lời nào.
Nhưng Derrick cảm thấy, Lâm Thời sẽ hiểu được ý của cậu.
Hai người lặng lẽ ở bên nhau một lúc.
Một lúc lâu sau, Lâm Thời mới từ từ lên tiếng: “Anh mới biết, hóa ra quý tộc Liên Bang nhìn anh như vậy.”
Derrick há miệng, nói: “Bọn họ là người xấu.”
Lâm Thời không nhịn được cười, cậu đưa tay che miệng Derrick, đối diện với đôi mắt lấp lánh như của chú cún con: “Có phải chỉ biết dỗ anh không, hửm?”
Derrick khẽ lắc đầu, ủ rũ nói “Không phải”.
Lâm Thời thấy cậu bé đáng yêu, buông tay ra, rồi như thường lệ véo má Derrick và kéo nhẹ ra ngoài.
Derrick ngoan ngoãn ngước mặt lên.
Chàng trai tóc đen rũ mắt, trông có vẻ u buồn khó tả, một khí chất mà bình thường cậu không bao giờ bộc lộ.
Derrick vừa thấy đau lòng, vừa cố gắng mở to mắt, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cậu.
“Thôi nào,” Lâm Thời bỏ tay xuống, thở dài, “Đi chơi đi, để anh một mình một lát.”
Trên má Derrick dường như vẫn còn hơi ấm từ ngón tay của chàng trai. Cậu lưu luyến cọ cọ vào vai.
Cậu vẫn muốn ở lại bên cạnh Lâm, không muốn đi.
Nhưng anh đã lên tiếng, Derrick không thể không nghe theo.
Cậu bé tóc vàng không cam lòng cọ má vào ngón tay Lâm Thời, rồi mới ba bước quay đầu một lần mà rời đi.
Derrick chậm rãi suy nghĩ, cậu muốn ném chân nhện vào ly nước của Samuel.
Đêm dần về khuya.
Lâm Thời nằm trên thảm, trằn trọc mãi không ngủ được.
Nhận thấy nếu không ngủ, vài giờ nữa lại đến ca trực, Lâm Thời dứt khoát lăn một vòng rồi bò dậy khỏi thảm, đi ra khỏi xe.
Đoàn xe chỉ có lính gác ở bên ngoài cùng.
Lâm Thời chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, lẩn khuất giữa những chiếc xe.
Tiếng côn trùng đã ngừng, bên tai chỉ còn tiếng gió đêm.
Lâm Thời đi bộ một lúc lâu, ánh mắt bỗng thoáng thấy một chiếc xe ngựa đang rung lắc nhẹ.
Cậu dừng lại.
Đây là khu vực trung tâm của đoàn xe. Trong tất cả các xe, trừ chiếc của Samuel, thì chiếc này được làm bằng vật liệu cứng rắn nhất.
Được làm từ gỗ răng cự, đao kiếm không thể xuyên thủng, thậm chí có thể chịu được một cú tấn công của cơ giáp thông thường.
Nếu không có gì bất ngờ, đây hẳn là hàng hóa mà Liên Bang muốn vận chuyển.
Mắt Lâm Thời lóe lên.
Nửa đêm rồi, sao hàng hóa còn động đậy?
Cậu nhanh chóng quyết định, lợi dụng lúc lính gác không để ý, nhanh nhẹn chui qua cửa sổ xe.
Đáp xuống không tiếng động, Lâm Thời ngẩng đầu lên, khi thấy rõ mọi thứ trước mắt, cậu chợt hít một hơi thật mạnh.