- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Trong giấc mộng là một mảnh đất trống xám xịt. Lâm Thời biết rõ mình đang hôn mê, nhưng không biết bao giờ sẽ tỉnh lại.
Thật lòng mà nói, cậu vẫn rất sợ chết.
Dù sao cũng mới gia nhập Thiên Khải, có được công việc đầu tiên trong đời để đàng hoàng nhận lương. Chưa kịp tích góp hàng tỷ tài sản để tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, Lâm Thời tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy.
Vì thế, vào ngày cậu thực sự tỉnh lại, Lâm Thời nhìn trần nhà trắng tinh, thở phào một hơi thật dài:
"Cứ nói Lâm Thời ta chính là con cưng của trời, không chết được đâu."
Cậu lật người trên giường bệnh, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, tâm trạng tốt vô cùng. Chỉ là cơ thể vẫn còn nặng nề.
Lâm Thời đánh giá xung quanh và nhìn những vết thương được xử lý cẩn thận trên người mình. Cậu tự nhủ, có tổ chức chính là tốt, chứ ngày xưa bị thương làm gì có điều kiện như vậy, dùng giẻ rách băng bó được là mừng rỡ lắm rồi.
Đang nghĩ ngợi vui vẻ, bỗng có tiếng cửa mở.
Lâm Thời nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy cậu bé tóc vàng đứng sững ở cửa, đôi mắt tròn xoe đỏ hoe, môi khẽ hé, không thể tin nổi nhìn cậu.
Lâm Thời vui vẻ, vẫy tay về phía cậu bé: "Không chết đâu, lại đây."
Derrick như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lập tức lộc cộc chạy đến trước giường bệnh, nhưng lại cố gắng kìm chế không dám làm mạnh tay để Lâm Thời không bị thương thêm.
Cuối cùng, cậu bé chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Thời, đặt má lên lòng bàn tay cậu như một chú cún con, nước mắt "lách tách lách tách" rơi xuống.
Lòng bàn tay Lâm Thời nhanh chóng ướt đẫm. Cậu chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Derrick: "Thật sự khóc à?"
Chút tự trọng mong manh của cậu bé lập tức khiến cậu tự lau khô nước mắt, mở to đôi mắt đã được rửa sạch bằng nước mắt, chằm chằm nhìn lại.
Lâm Thời dở khóc dở cười: "Xem em kìa, anh tỉnh lại là chuyện tốt mà, đừng khóc, đừng khóc nữa."
Derrick bĩu môi: "Không khóc."
Lông mi còn ướt mà đã nói không khóc, đúng là trẻ con cứng đầu.
Ngày trước, Lâm Thời chắc chắn sẽ trêu chọc cậu bé một trận ra trò, nhưng hiện tại bị thương nên không có sức lực, đành thôi.
Derrick đứng thẳng dậy, khóe môi mím chặt vô cùng quật cường. Sau đó, cậu nói: "Sau này, anh không được làm chuyện như vậy nữa."
Không được làm chuyện gì, xả thân cứu người sao?
Thực ra, Lâm Thời cảm thấy không có gì quá ghê gớm. Cho dù quay lại lúc đó, cậu vẫn sẽ chọn làm như vậy.
Với lại, cậu có chết đâu?
Nhưng thấy Derrick nghiêm túc như vậy, Lâm Thời không tiện làm phật ý cậu bé, giả vờ nghiêm túc nói: "Rồi rồi, sau này anh không làm thế nữa."
Sự qua loa thể hiện rõ ràng.
Derrick biết cậu ấy hoàn toàn không để lời mình nói vào tai.
Suy cho cùng, vẫn là do cậu quá nhỏ.
Derrick mím môi, nhưng cũng không giận, chỉ im lặng cọ vào lòng bàn tay Lâm Thời. Một lúc lâu sau, cậu khẽ nói:
"Em sẽ lớn thật nhanh."