- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Lâm Thời thầm nghĩ người này phiền thật, cứ tưởng sau buổi sáng tan rã không vui ấy, Samuel ít nhất cũng phải hiểu rõ thái độ của cậu rồi.
Ai ngờ người này còn khó hiểu hơn cả cậu.
Lâm Thời lăn lộn trên giường một vòng.
[Lâm Thời]
: Hắn tìm cậu kiểu gì?
[Black]
: Không rõ. Nhưng hai người thật sự không có gì à?
[Lâm Thời]
: Đừng đưa, người có gì với tôi nhiều lắm rồi, hơn nữa với hắn thì đó sẽ là mâu thuẫn nội bộ thật đấy.
[Black]
: ?
[Black]
: Cậu đúng là trai tồi?
Nhìn thấy những lời này, Lâm Thời thật ra có chút buồn bực.
Cậu ngồi dậy khỏi giường, đi đến trước gương, cẩn thận quan sát khuôn mặt mình.
Lâm Thời cảm thấy chỉ dùng những từ đơn giản như "xinh đẹp," "thanh tú" để miêu tả là không đủ, nhưng nếu dùng từ "trai tồi," cậu lại thấy như đang tự đổ nước bẩn lên người mình một cách vô cớ.
Dù sao cậu chưa từng đùa giỡn tình cảm của bất kỳ ai.
Đang nghĩ ngợi, thiết bị đầu cuối lại bắt đầu "tích tích" vang lên.
Lâm Thời cúi đầu nhìn, phát hiện là Derrick.
"..."
Kệ đi, cái này không tính.
1 giờ 20 phút chiều, Lâm Thời dựa vào cửa phòng, trơ mắt nhìn ba người bạn cùng phòng còn lại kéo bè kéo phái, ầm ầm rời khỏi ký túc xá, toàn bộ quá trình không thèm liếc Lâm Thời một cái.
Cứ như thể Lâm Thời là một người vô hình.
Nếu không phải Lâm Thời s* s**ng cơ thể mình để xác định còn khỏe mạnh thì có lẽ cậu đã bị tâm lý sụp đổ mà nhảy từ tầng bảy xuống rồi.
Đúng là nghiệp chướng mà.
Lâm Thời tin rằng mình đã bị cô lập.
Nói điều này với Black, Black đáp: "Bình thường thôi, người ta luôn sợ bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt đôi mắt, do đó cố tình tránh né."
Lâm Thời: "Ối, cậu sến quá."
Black: "…."
"Tôi có lòng tốt an ủi cậu, mà cậu lại đối xử với tôi như vậy hả?"
Lâm Thời nói: "Tôi không tìm kiếm sự an ủi, tôi chỉ đang trình bày một sự thật với cậu thôi."
"Nhưng bị cô lập thật sự rất khó chịu." Black hồi tưởng, "Trước đây ở trung tâm chăm sóc trẻ em tôi thường xuyên bị mấy đứa nhóc cô lập, ngày nào về nhà cũng khóc thầm."
Lâm Thời gật đầu: "Nhìn ra là ký ức sâu đậm thật, bởi vì lúc ở trung tâm chăm sóc trẻ em cậu nhiều nhất là ba tuổi, bây giờ cậu ít nhất đã 18 tuổi rồi."
Black hoàn toàn không nhận ra Lâm Thời đang châm chọc mình, chỉ đắm chìm trong cảm xúc riêng: "Đau lòng lắm, nhưng sau này tôi nhận ra, họ cô lập tôi là vì ghen tị."
"Ghen tị cậu cái gì?" Lâm Thời hỏi.
Black thề non hẹn biển: "Vì tôi là người duy nhất trong lớp lúc đó có trọn bộ đồ chơi mô hình mới nhất, hơn nữa tôi thường xuyên mang đến trung tâm để khoe, lại không cho mấy đứa nhóc khác chạm vào."
"..." Hèn gì bị cô lập.
Trong lúc nói chuyện, chuông vào học chính thức vang lên, giáo sư đúng giờ bước vào.
Cách giảng bài nghiêm túc, đeo một cặp kính gọng bạc, khi giảng thì nói ít làm nhiều.
Lâm Thời liếc bà một cái, xác định không phải mục tiêu của nhiệm vụ lần này, liền nghiêm túc nghe giảng.
Mặc dù mười câu thì có đến năm câu không hiểu, nhưng Lâm Thời thể hiện vô cùng tích cực.
Vẫn ngồi ở giữa hàng đầu tiên, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy khao khát tri thức nhìn chằm chằm giáo sư.
Trong một lớp học mà tất cả đều gà gật hoặc lén chơi thiết bin đầu cuối, cậu trở nên vô cùng nổi bật.
Giáo sư nói ba câu thì có hai câu là nhìn chằm chằm Lâm Thời.
Khiến Black ngồi bên cạnh ngay cả muốn lén lút cũng không dám.
Quả nhiên học sinh đặc cách đều là siêu cấp học bá, trong suốt cuộc đời học tập của hắn chưa từng nghiêm túc như vậy.
Cho đến khi giáo sư uống một ngụm nước, bắt đầu phần gọi tên hỏi đáp.
Bà khuyến khích các học sinh biết đáp án giơ tay trả lời, sẽ có điểm cộng.
Kết quả không ngoài dự đoán, trong phòng học không ai giơ tay.
Ngay sau đó, giáo sư dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía nam sinh đang ngồi ở giữa hàng đầu tiên, người luôn nghiêm túc nghe giảng.
Lâm Thời: Ngoan ngoãn.JPG
Ánh mắt khuyến khích và mong đợi ngày càng nồng nhiệt, Lâm Thời có chút ngớ người.
Black chọc chọc vào tay cậu, nhỏ giọng: "Giáo sư đang nhìn cậu đấy."
"Nhìn tôi cũng vô dụng thôi..." Giọng Lâm Thời càng nhỏ hơn, "Tôi cũng không biết."
Black: "? Vậy lúc nãy cậu học nghiêm túc như vậy là đang mơ ngủ hả?"
Bên kia giáo sư cho rằng nam sinh nghiêm túc này có thể nhút nhát, không dám chủ động giơ tay, vì thế nói:
"Nam sinh ngồi ở giữa hàng đầu tiên, đúng, là cậu đấy. Mời cậu đứng lên trả lời một chút."
Lâm Thời nhìn trái nhìn phải, ngoan ngoãn đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Trong ánh mắt tràn ngập mong đợi của giáo sư, cậu bắt đầu nhìn chằm chằm vào đề bài trên màn hình.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Lâm Thời thong dong nói: "Thưa cô, em không biết ạ."
Giáo sư: "...Vậy em nhìn lại xem nào?"
Lâm Thời thành khẩn nói: "Em đã nhìn ba lần rồi, thật sự không biết."
Cậu có chút áy náy: "Em xin lỗi cô."
Trên bục giảng im lặng chừng nửa phút, giáo sư mới cho cậu ngồi xuống.
Làm sao có người nghe giảng nghiêm túc đến thế, vậy mà hỏi ba câu thì ba câu đều không biết?
Vẻ mặt giáo sư phức tạp, chuyển sang gọi tên vài học sinh khác.
Suốt tiết học, bà lại liếc nhìn Lâm Thời, cậu vẫn nghe giảng vô cùng nghiêm túc.
Chỉ khi cực kỳ cẩn thận quan sát đôi mắt cậu, mới có thể phát hiện chút mơ màng rất nhỏ bên trong.
Giáo sư thở dài.
Tinh thần thì đáng khen, nhưng chỉ số thông minh có lẽ có chút vấn đề.
Sau khi tiết học kết thúc, Black lạ lùng nói: "Thì ra cậu không phải học bá."
Lâm Thời thản nhiên: "Tôi đã nói tôi là học bá bao giờ?"
"Không có." Black nhìn thấy một chút bụi rơi trên tay áo anh, đưa tay giúp phủi đi, "Nhưng học sinh đặc cách không phải đều dựa vào thành tích xuất sắc để vào sao?"
Nếu không thì làm sao trường có thể miễn toàn bộ học phí cho họ?
Lâm Thời sợ bại lộ, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Tôi chỉ là tiết đầu chưa quen lắm thôi, chờ thêm một thời gian nữa sẽ ổn, tôi sẽ thi được hạng nhất cho cậu xem."
Black vui vẻ: "Cậu cứ khoác lác đi."
Lâm Thời không để ý đến hắn ta.
Cậu mở sách ra, nghiêm túc ôn tập lại kiến thức của tiết vừa rồi.
Chuyên ngành mà Lâm Thời chọn trong thân phận giả này là ngôn ngữ học, nội dung không nói là khó hiểu, mà phải nói là hoàn toàn không hiểu.
Nhưng thì sao chứ? Đâu phải là không học được.
Lâm Thời tự nhận chỉ số thông minh không có vấn đề, thậm chí còn thông minh.
Mặc dù chưa từng đi học ngày nào, nhưng vấn đề không lớn.
Tất cả chữ cái đều do cậu tự mình cầm từ điển mà nhận biết.
Trên bục giảng, giáo sư khoanh chân ngồi, ánh mắt qua chiếc bình giữ nhiệt rơi trên nam sinh có vẻ ngoài tuấn tú.
Khi các học sinh khác đều đang lợi dụng giờ giải lao để chơi game, thì nam sinh này, người vừa nãy hỏi ba câu đều không biết, lại đang ôn tập kiến thức của tiết vừa rồi như thể chết đói.
Giáo sư rất khâm phục sự nỗ lực của cậu, nhưng cũng lo lắng cho thành tích của cậu.
"Ôi!" Giáo sư thở dài thật dài.
"Giáo sư Owen, sao vừa tan học đã ủ rũ thế?"
Một giọng nam truyền đến.
Owen ngẩng đầu, nhìn thấy người đến rồi khách sáo nói: "Phát hiện một học sinh rất chăm chỉ, nhưng thành tích có vẻ không lý tưởng lắm. Nhưng Theodore, sao cậu lại rảnh rỗi đến đây?"
Theodore là một vị giáo sư nam ăn mặc rất cầu kỳ, diện mạo nhã nhặn, trông rất khôn khéo.
Anh ta cười nói: "Tiện đường qua đây xem thôi, dù sao tiết sau cũng đến lượt tôi giảng cho các em ấy."
"Cậu nói học sinh đó là ai?"
Owen không nghĩ nhiều, chỉ thẳng cho anh ta xem.
Theodore nhìn theo tay bà, khi nhìn thấy Lâm Thời, đáy mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
"Xem đi, có phải rất chăm chỉ không?" Owen hỏi.
"Đương nhiên, cậu ấy vô cùng chăm chỉ." Theodore kiềm chế sự kích động trong lòng, các ngón tay trong túi quần run rẩy một cách thần kinh, "Hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp."
Một nàng thơ đủ tiêu chuẩn.