- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Gần nửa tháng hành trình tiếp theo không có sự cố lớn nào xảy ra. Dù có một vài nhóm cướp không biết điều đến gây rối, nhưng hầu hết đều bị Lâm Thời và đồng đội đẩy lui, không làm nên trò trống gì.
Còn về những kẻ rõ ràng có người đứng sau giật dây, Liên Bang đã không muốn tiết lộ, thì Thiên Khải cũng làm như không biết. Dù sao, nhiệm vụ của họ chỉ là hộ tống Samuel đến đích an toàn, những chuyện khác thì tuyệt đối không liên quan.
Cứ thế, sau khi đẩy nhanh tốc độ, đoàn xe cuối cùng cũng đến được thung lũng Silicon bình yên vô sự.
Lâm Thời thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, vừa lúc có cơn gió thổi qua, lọn tóc mái bay phấp phới khiến da cậu hơi nhột.
"Đây là trung tâm công nghệ trong truyền thuyết của Liên Bang à, nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt." Cậu vừa nói vừa vuốt tóc ra sau.
Ngoài miệng thì tỏ vẻ không quan tâm, nhưng đôi mắt đã đảo đi đảo lại mấy vòng.
Thiên Dạ lười vạch trần cậu: "Lúc này lại không sợ Samuel làm phiền nữa sao?"
Lâm Thời khựng lại, im lặng rụt đầu vào.
Vị hoàng tử cao quý ấy gần đây cứ bám riết lấy cậu, dù Lâm Thời có tỏ rõ thái độ từ chối thì anh ta vẫn coi như không thấy, đúng là phiền phức.
"Mình rốt cuộc có gì hấp dẫn anh ta chứ?" Lâm Thời lẩm bẩm.
Charles liếc mắt nhìn cậu, dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú kia một lát rồi lặng lẽ thu về.
Đúng lúc này, đoàn xe chính thức dừng lại.
Ngay phía trước là thành phố công nghệ của Liên Bang ở thung lũng Silicon. Bên ngoài thành, các binh lính xếp thành hàng, cung kính chào đón Điện hạ Samuel.
Đội trưởng đội cận vệ bước xuống xe, cúi người hành lễ.
Thấy Samuel sắp ra ngoài, Lâm Thời và đồng đội cũng không thể tiếp tục ẩn mình, họ lần lượt xuống xe và đứng sang một bên, giả vờ như mình cũng là lính.
Tuy nhiên, với phong thái ngang tàng không thể che giấu, họ đứng nghiêng đứng ngả, khiến lính trong thành cứ phải liếc nhìn mấy lần.
Dù sao thì Lâm Thời cũng da mặt dày. Cậu mặc kệ hàng nghìn ánh mắt sắc lẹm ấy, vẫn đứng vững như bàn thạch, coi đó như một màn mát-xa miễn phí.
Thực ra, cậu đang rất vui. Sau khi tiễn Samuel, họ có thể quay về Thiên Khải để nhận tiền lương, lúc đó chỉ việc nằm đếm tiền thôi.
Thật sướng.
Đang mơ màng, cậu thấy Samuel vốn dĩ nên đi trên con đường trải hoa lại vung vạt áo, quay người đi về phía họ.
"..."
Đừng mà!
Lâm Thời đang chuẩn bị trốn ra sau lưng Charles, nhưng lần này Samuel bước đi cực nhanh. Chưa kịp hành động, tay của Samuel đã nhanh như cắt đặt lên áo Lâm Thời.
Chàng trai tóc đen nở một nụ cười gượng gạo: "Xin hỏi còn chuyện gì nữa không, Điện hạ Samuel?"
Thiên Dạ nhìn cậu, thấy cậu dùng kính ngữ, có vẻ như đã bị tra tấn không ít.
Samuel mím môi, trông có vẻ cố chấp và quật cường. Anh ta thấp hơn Lâm Thời một chút, giờ đây khi Lâm Thời cúi đầu nhìn, lại cảm thấy một chút ngại ngùng khó hiểu ở đối phương.
Nhưng dù sao cũng là hoàng tử Liên Bang, lòng tự trọng cao ngạo khiến anh ta không thể hạ mình xin lỗi.
Vì thế, cho đến cuối cùng, Samuel chỉ gượng gạo hỏi: "...Muốn đến hành cung của ta ngồi chơi không?"
Lâm Thời nhếch môi: "Xin lỗi điện hạ, ở nhà tôi trẻ con còn đang cần thay tã."
Nói dối mà còn không thèm nghĩ, rõ ràng là từ chối.
Samuel có chút bực mình, còn định nói nữa thì sau lưng bỗng cảm thấy lạnh toát.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lại, trừ Lâm Thời còn có vẻ thân thiện, thì Thiên Dạ và Charles, hai vị sát thần kia, sắc mặt cũng chẳng mấy tốt.
Samuel đành bỏ cuộc, từ từ lùi lại.
Lúc này, anh ta lại lấy lại vẻ kiêu ngạo của hoàng tử Liên Bang, hơi nâng cằm: "Louis, tiễn khách."
Đội trưởng đội cận vệ gật đầu, làm động tác mời ba người: "Liên Bang đã chuẩn bị thuyền quá cảnh cho ba vị khách quý. Lần này vất vả cho các vị rồi."
"Cảm ơn." Thiên Dạ nói xong, dẫn đầu rời đi.
Một vài vị khách quý của Thiên Khaie đi lên thuyền quá cảnh dưới sự giám sát của lính Liên Bang, rồi nhanh chóng biến mất.
Samuel nghiến răng: " Thiên Khải quả nhiên toàn là một lũ quái vật máu lạnh, không có ngoại lệ!"
Nghe vậy, đội trưởng đội cận vệ Louis an ủi: "Điện hạ không cần lo lắng, mạo phạm Liên Bang, bọn họ chắc chắn sẽ phải trả giá."
Những từ cuối cùng được nhấn mạnh, mang theo sát ý quyết liệt.
Samuel sững sờ: "Ý gì?"
Đội trưởng đội cận vệ không trả lời ngay, nở một nụ cười khó hiểu, cung kính nói: "Điện hạ, chúng ta nên vào thành."