- Trang chủ
- Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
- Chương 99: Cậu là thần tượng mà
Chương 99: Cậu là thần tượng mà
Truyện: Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
Tác giả: Húy Tật
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Sự cố
- Chương 3: Chiếu cố
- Chương 4: Ngoài ý muốn
- Chương 5: Rơi xuống
- Chương 6: Được cứu
- Chương 7: Giải thích
- Chương 8: Anh trai
- Chương 9: Chĩa mũi nhọn
- Chương 10: Bánh kem
- Chương 11: Đánh nhau
- Chương 12: Minh bạch
- Chương 13: Dạy dỗ
- Chương 14: Mối tình đầu
- Chương 15: Xa lánh
- Chương 16: Nhập học
- Chương 17: Học sinh mới
- Chương 18: Ký túc xá
- Chương 19: Tiếp xúc
- Chương 20: Thành tích
- Chương 21: Thi đua
- Chương 22: Khiêu khích
- Chương 23: Hơn thua
- Chương 24: Sửa chữa
- Chương 25: Đạt giải nhất
- Chương 26: Nội hàm
- Chương 27: Thiên tài
- Chương 28: Ma quỷ
- Chương 29: Ngăn cấm
- Chương 30: Tương lai
- Chương 31: Toàn bộ
- Chương 32: Đại học
- Chương 33: Gặp mặt trực tiếp
- Chương 34: Lộ diện
- Chương 35: Gặp lại
- Chương 36: Biểu diễn
- Chương 37: Kỹ thuật diễn
- Chương 38: Xác nhận
- Chương 39: Gặp lại
- Chương 40: Bị thương
- Chương 41: Bôi thuốc
- Chương 42: Ngụy trang
- Chương 43: Chí mạng
- Chương 44: Tình yêu
- Chương 45: Thi đấu
- Chương 46: Mất khống chế
- Chương 47: Kết thúc
- Chương 48: Công ty
- Chương 49: Điên rồ
- Chương 50: Con riêng
- Chương 51: Tự chuốc lấy khổ
- Chương 52: Buông bỏ
- Chương 53: Giao dịch tiền bạc
- Chương 54: Nếu còn xem em là em trai
- Chương 55: Tới bầu bạn với tôi
- Chương 56: Tới quán bar học
- Chương 57: Mở rộng lòng mình
- Chương 58: Người biểu diễn mới
- Chương 59: Làm chuyện xấu thì đừng để bị phát hiện
- Chương 60: Bạn bè cũng có thể hẹn hò
- Chương 61: Trở về thành phố Bắc Kinh
- Chương 62: Thi đậu
- Chương 63: Giết gà dùng dao mổ trâu
- Chương 64: Thì ra cậu trúng tuyển là nhờ vào cách này
- Chương 65: Lựa chọn của vận mệnh
- Chương 66: Nhược điểm của đoàn đội
- Chương 67: Thì ra vai hề lại là
- Chương 68: Công khai danh tính
- Chương 69: Thiên tài thực thụ
- Chương 70: Kiêu ngạo
- Chương 71: Tài sản quốc gia
- Chương 72: Em còn nhẫn tâm hơn cả anh
- Chương 73: Dạy trẻ nhỏ
- Chương 74: Cậu ấy là em trai tôi
- Chương 75: Chuẩn bị
- Chương 76: Cậu không thích anh ta đúng không
- Chương 77: Có muốn hôn một cái không
- Chương 78: A01
- Chương 79: Nghịch hướng thế giới
- Chương 80: Ký ức kiếp trước
- Chương 81: Phát tiết cảm xúc
- Chương 82: Đầu tư
- Chương 83: Tranh giành quyền lực
- Chương 84: Khơi mào chia rẽ
- Chương 85: Từ không ở bên cạnh
- Chương 86: Bị ép làm việc
- Chương 87: Khách quan mà nói thì hay hơn
- Chương 88: Nhớ mãi không quên
- Chương 89: Hai người giống như vậy
- Chương 90: Cuộc sống đại học bình thường
- Chương 91: Mong anh Tạ học cách tự lập
- Chương 92: Bí mật động trời
- Chương 93: Một ngàn cách trừ khử
- Chương 94: Bạch Ninh mời
- Chương 95: Tự cứu lấy mình
- Chương 96: Cú sốc của người già
- Chương 97: Thật sự không được thì anh đi làm ở xưởng đi.
- Chương 98: Còn kỳ lạ hơn được nữa à
- Chương 99: Cậu là thần tượng mà
- Chương 100: Tiểu hầu gia
- Chương 101: Không phải là do cậu ấy đã trưởng thành
- Chương 102: Nhận chuyện gì thì nên hỏi cho kĩ
- Chương 103: Sao băng mùa gặt
- Chương 104: Trà xanh
- Chương 105: Tiệc tối Tinh Diệu
- Chương 106: Mày là ma quỷ à
- Chương 107: Phải học được cách bảo vệ bản thân
- Chương 108: Video giám sát được công khai
- Chương 109: Hiện trường biến đổi quy mô lớn
- Chương 110: Anh ta phải nói cảm ơn
- Chương 111: Ký ức "kiếp trước" của Lâm Bạch Họa
- Chương 112: Phần của phụ huynh
- Chương 113: Từ làm nũng
- Chương 114: Gặp trưởng bối
- Chương 115: Tiết Từ bậc thầy cân bằng
- Chương 116: Muốn ăn phạt à
- Chương 117: 《Hầu môn》được công chiếu
- Chương 118: Danh sách diễn viên
- Chương 119: Tiểu Hầu Gia tốt nhất
- Chương 120: 《Hầu môn》bùng nổ
- Chương 121: Nhận thưởng
- Chương 122: Tiếp tục nhận thưởng
- Chương 123: Tôi có bạn trai rồi
- Chương 124: Vai phụ xuất sắc nhất
- Chương 125: Trà xanh mạnh nhất
- Chương 126: Cách đu idol đúng
- Chương 127: Đi thực nghiệm nơi xa
- Chương 128: Giáo viên tương lai
- Chương 129: Cô lập
- Chương 130: Bị cảm
- Chương 131: Một người đạt yêu cầu
- Chương 132: Tấn công kiểu tự sát
- Chương 133: Nói mớ
- Chương 134: Đừng ai hòng tranh với tôi
- Chương 135: Yêu cầu quá đáng
- Chương 136: Gọi điện cho người yêu
- Chương 137: Lạc đề
- Chương 138: Tôi còn có cậu ở bên
- Chương 139: Lại nữa à?
- Chương 140: Thực nghiệm thành công
- Chương 141: Làm nghiên cứu phải có tâm
- Chương 142: Kế hoạch phản đòn
- Chương 143: Phản đòn thành công
- Chương 144: Bại lộ
- Chương 145: Ngả bài
- Chương 146: Đỉnh vinh quang
- Chương 147: Ngoại truyện kiếp trước 1. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 148: Ngoại truyện kiếp trước 2. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 149: Ngoại truyện kiếp trước 3. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 150: Ngoại truyện kiếp trước 4. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 151: Ngoại truyện kiếp trước 5. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 152: Ngoại truyện kiếp trước 6. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 153: Ngoại truyện kiếp trước 7. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 154: Ngoại truyện kiếp trước 8. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 155: Ngoại truyện kiếp trước 9. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 156: Ngoại truyện kiếp trước 10. Sau khi Tiết Từ chết
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Đạo diễn Vân xuất thân rất tốt, trước khi lăn lộn ngoài đời cũng là thiếu gia danh môn, chỉ là ông ta khăng khăng muốn vào giới giải trí làm đạo diễn, nên mới cắt đứt liên lạc với gia đình. Trước khi nổi tiếng, ông ta cũng trải qua một thời gian khó khăn, hoàn toàn dựa vào bạn bè giúp đỡ. Ông ta và quản lý Tần quen biết nhau từ thời đó, có thể coi là bạn bè cùng vượt hoạn nạn.
Xuất thân của ông ta quyết định rằng, dù không nói gì khác, con mắt của ông ta rất tinh tường, liếc mắt là có thể nhìn ra người khác có chỗ dựa hay không, có nên đụng vào hay không.
Mà thân phận của Tiết Từ đã được công khai trước đó, đạo diễn Vân không khéo lại là một trong những người biết chuyện này.
Cậu út nhà họ Tiết mà, nhìn ý tứ của gia chủ nhà họ Tiết, cũng không khác gì người thừa kế tương lai.
Cho nên đạo diễn Vân đối với Tiết Từ khá cẩn thận, dù bộ phim hiện tại của ông ta không thiếu đầu tư, ông ta vẫn chủ động đưa tay hợp tác. Chỉ cần có thể kết nối với cậu út Tiết, thì bộ phim tiếp theo, bộ phim tiếp theo nữa... tài nguyên sẽ ồ ạt kéo đến, một đường đèn xanh thông suốt.
Giọng điệu của đạo diễn Vân nghe có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng so với giọng điệu thường ngày của ông ta, thái độ này đã rất lịch sự rồi. Nhưng vẻ mặt cạn lời của quản lý Tần lại có chút k*ch th*ch ông ta.
Đạo diễn Vân khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Đầu tư cái gì mà đầu tư," quản lý Tần hiển nhiên đã quên chuyện ngốc nghếch mình từng làm, thẳng thắn khinh bỉ ông ta, "Đây là nghệ sĩ của tôi, đến gia nhập đoàn phim."
Đạo diễn Vân: "..."
Đạo diễn Vân thầm nghĩ, không thể nào, mình cũng có lúc nhìn nhầm sao? Nhưng khi ánh mắt ông ta chạm vào khuôn mặt của Tiết Từ, càng nhìn càng giống, không khỏi hỏi: "Họ gì?"
Tiết Từ vẫn giữ vẻ mặt hiền lành. Khi đạo diễn Vân hỏi, hàng mi đen dài của cậu khẽ mở, khóe môi nở nụ cười: "Kẻ hèn này họ Tiết."
"Tiết Từ."
Đạo diễn Vân: "..."
Vậy là xác định rồi, trên đời dù có hai người giống nhau, cũng không thể có tên họ giống nhau. Chỉ là cú sốc lần này hơi lớn, đạo diễn Vân hơi ngây người, tàn thuốc trên tay rơi xuống đất.
"Cậu..." giọng đạo diễn Vân hơi run rẩy, ông ta định nói chuyện với Tiết Từ. Nhưng dừng lại một chút, ông ta lại quay sang quản lý Tần, "Cậu ta, cậu ta đến đây làm gì?"
Không đợi quản lý Tần trả lời, ông ta lại tự nói: "Bộ phim này trả thù lao bao nhiêu? Lão Tần, đoàn phim nhỏ của tôi, cậu đừng dọa tôi."
Một đạo diễn tầm cỡ quốc tế như đạo diễn Vân mà tự xưng là đoàn phim nhỏ, nếu lan truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ khiến người ta nghiến răng nghiến lợi vì tức giận. Nhưng trong tình huống này, dường như cũng không có gì quá đáng.
... Mời người thừa kế nhà họ Tiết, một thiên tài trẻ tuổi thành danh, đến đóng vai quần chúng cho mình, đoàn phim của ông ta có đủ tư cách sao?
Quản lý Tần cũng hiểu được nỗi lo của ông ta, an ủi: "Không phải đã mang hợp đồng đến rồi sao? Cứ ký theo hợp đồng là được."
Tiết Từ đứng đó một cách bình thản, thần sắc vô hại, không hề có cảm giác là một cỗ máy đốt tiền.
Đạo diễn Vân lại liếc nhìn cậu một cái, vội vàng dời mắt đi, lần đầu tiên cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Vị thiếu gia nhà họ Tiết này, ông ta vừa không dám mời, lại vừa không dám không mời.
Nhưng thấy có nhiều người chú ý đến bên này, đạo diễn Vân sợ người ta va chạm vào vị thiếu gia quý giá này, bảo họ vào phòng nghỉ ngồi trước, còn mình thì kéo quản lý Tần ra nói chuyện riêng.
"Lão Tần, cậu thành thật nói cho tôi biết, chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm rồi—vị kia rốt cuộc đến đây làm gì?"
Quản lý Tần thấy đạo diễn Vân vẫn còn vẻ mặt nghi hoặc, kinh hồn chưa định, không khỏi thở dài, thành thật nói: "Khi ông chủ của chúng tôi dẫn vị này đến, tôi cũng hoảng sợ. Nghe nói là trả ơn cho ông chủ của chúng tôi..." Anh ta giải thích, nhưng cũng cảm thấy món nợ ân tình này có vẻ hơi lớn. Không chắc chắn nói thêm: "Còn một chút nữa, có lẽ là vị thiếu gia này tò mò, muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống?"
Lý do này cũng thật vô lý.
Tuy nhiên, đạo diễn Vân ngậm điếu thuốc, phiền não suy tư một lúc lâu, cuối cùng thận trọng hỏi ra vấn đề mà ông ta quan tâm nhất: "Không tăng thêm thù lao chứ?"
Quản lý Tần: "..."
"Không tăng."
Sau một hồi, buổi thử vai coi như được miễn, Tiết Từ ký hợp đồng với đoàn phim trước.
Cậu là người mới, kịch bản lại là vai phụ ít đất diễn, đạo diễn Vân luôn trả thù lao rất keo kiệt—dù sao phim của ông ta có rất nhiều diễn viên sẵn sàng bỏ tiền túi ra để được đóng. Vì vậy, sau khi ký hợp đồng, trừ đi một số chi phí lặt vặt và thuế, tính ra chỉ còn mười ba vạn tệ.
Ngay cả quản lý Tần cũng cảm thấy thù lao này không xứng với giá trị của Tiết Từ—không phải giá trị trong diễn xuất, mà là cậu út nhà họ Tiết kiếm gì mà không được mười ba vạn tệ chứ. Vì vậy, anh ta cẩn thận giải thích cho Tiết Từ, sợ cậu sẽ bực bội vì thù lao quá ít. Không ngờ Tiết Từ tính tình rất tốt, không hề tỏ vẻ tức giận, ký hợp đồng rất dứt khoát, nói có thể bắt đầu quay ngay trong ngày.
Thiết bị của đoàn phim đã sẵn sàng, mỗi ngày đều tốn tiền, có thể quay sớm thì càng tốt.
Đạo diễn Vân vẫn còn sợ Tiết Từ muốn sửa kịch bản thêm diễn, lúc đó ông ta không thể từ chối. Nhưng sau khi hỏi Tiết Từ, cậu đã học thuộc kịch bản và không có ý định thêm diễn, ông ta mới yên tâm, triệu tập diễn viên bắt đầu quay.
Đóng cặp với Tiết Từ chủ yếu là nữ chính, Cao Oánh Oánh người vừa đoạt giải Ảnh hậu năm ngoái. Năm nay cô ấy vừa qua tuổi 30, nhưng vì kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời, dù đóng vai thiếu nữ tuổi đôi mươi hay bà lão già nua cũng rất đạt.
Trong cốt truyện, tiểu hầu gia chủ yếu xuất hiện trong hồi ức, lúc đó nữ chính An Phùng chỉ mới độ tuổi thiếu niên, hóa trang thành một thiếu nữ trẻ trung, thần sắc e lệ ngượng ngùng. Nhưng tình cảm trong mắt nàng lại thay đổi nhanh chóng, bởi vì nàng biết rõ Hầu Môn bị diệt vong, em trai đã chết, tất cả đều là giấc mơ của nàng. Cho nên, tận sâu trong đáy mắt nàng mang theo sự tuyệt vọng, oán hận và u uất. Đoạn này đòi hỏi kỹ năng diễn xuất cao, và tiêu hao rất nhiều năng lượng của diễn viên.
Vốn dĩ Cao Oánh Oánh đã thể hiện rất tốt, nhưng vì người đóng vai trước đó gây ra chuyện ngu xuẩn là dùng chất cấm, tư liệu quay chụp có thể sử dụng gần như không có, chỉ có thể quay bổ sung.
Cô ấy là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng gặp phải chuyện này cũng không khỏi phiền não. Một là sợ không thể tái hiện được cảm xúc lúc đó, hai là nghe nói diễn viên đóng vai tiểu hầu gia lần này là người mới.
Diễn viên đóng vai tiểu hầu gia trước đó, tuy nhân phẩm tồi tệ, nhưng kỹ năng diễn xuất vẫn ổn.
Mà diễn viên giỏi đến đâu, kỹ năng diễn xuất cũng cần sự tương tác với bạn diễn để có thể thể hiện hoàn hảo hơn. Đóng cặp với một người mới trong đoạn phim có cảm xúc phức tạp này, Cao Oánh Oánh còn phải chú ý dẫn dắt đối phương nhập vai, vô hình trung tăng thêm rất nhiều khó khăn.
Tuy trong lòng buồn bực, nhưng cô ấy không hề lộ chút cảm xúc nào ra ngoài, sợ gây áp lực tâm lý cho người mới.
Khi cô ấy hóa trang xong, thay trang phục diễn và bước vào phim trường, phát hiện không gian quay phim yên tĩnh khác thường, đến mức tiếng điều chỉnh thiết bị cũng trở nên rõ ràng.
Trước kia còn chưa bắt đầu quay, phim trường dù không quá ồn ào, nhưng ít nhiều vẫn có tiếng động—tiếng diễn viên đọc kịch bản, tiếng đạo diễn giảng diễn, tiếng nhân viên lo đạo cụ, thậm chí tiếng lầm bầm phàn nàn của thợ đèn khi điều chỉnh thiết bị. Nhưng dù thế nào, cũng không thể yên tĩnh đến mức này.
Cao Oánh Oánh lặng lẽ hít một hơi, trong ấn tượng của cô ấy, lần gặp cảnh tượng yên tĩnh quỷ dị như vậy là hai năm trước—khi bạn trai cũ của cô ấy đánh nhau với một bạn trai cũ khác ở phim trường, một người bị gãy xương.
Nhưng bây giờ, chắc chắn không thể có ai đánh nhau ở phim trường nữa chứ?
Cao Oánh Oánh tự trấn an mình, ép bản thân phớt lờ bầu không khí quỷ dị, cô ấy đảo mắt nhìn quanh phim trường, ngay lập tức chú ý đến diễn viên trẻ đóng cặp với mình.
Cậu đang quay lưng về phía cô ấy, hơi cúi đầu, cầm thứ gì đó trên tay, có lẽ là đang xem kịch bản.
Cao Oánh Oánh nhận ra chủ yếu nhờ bộ trang phục đặc trưng của "tiểu hầu gia", áo gấm lông cừu trắng, chế tác rất sang trọng, tôn lên dáng vẻ phong lưu.
Tỉ lệ cơ thể của diễn viên mới này rất đẹp, áo lông cừu trắng rủ xuống, lộ ra vòng eo thon gọn, rất tôn khí chất. Cậu có lẽ đang đội tóc giả, mái tóc đen như thác nước buông xuống, trên đầu đội mũ ngọc trắng. Cao Oánh Oánh nhìn cậu thêm hai lần, cảm thấy mình có thể nhận ra cậu chính là "tiểu hầu gia", không chỉ nhờ bộ trang phục, mà còn vì khí chất quý phái tự nhiên của đối phương, dù kỹ năng diễn xuất thế nào, hình tượng chắc chắn sẽ rất "ăn hình".
Đạo diễn Vân chọn người vẫn chuẩn.
Cao Oánh Oánh hơi phấn chấn, có thiện cảm với người mới này. Cô ấy vốn là người rất dễ gần, nên chủ động tiến lên chào hỏi: "Chào cậu, cậu là 'An Cừu' phải không? Tôi là 'chị gái' của cậu, cứ gọi tôi là chị Cao nhé." Cao Oánh Oánh nói, nháy mắt tinh nghịch, người ngoài có lẽ khó tưởng tượng được ảnh hậu Cao lại là người thân thiện như vậy.
Cao Oánh Oánh không hề nhận ra, ngay từ lúc cô ấy bước về phía Tiết Từ, cả đoàn phim đều đang lặng lẽ nhìn cô ấy.
Tiết Từ bị vỗ nhẹ vào vai, khép kịch bản lại. Cậu quay người mỉm cười với Cao Oánh Oánh người đang tỏ ý thân thiện với mình, nụ cười rực rỡ như hoa mùa xuân, khiến mọi người xung quanh như bừng sáng: "Chào chị."
Cậu út ngoan ngoãn gọi cô: "Chị Cao."
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Cao Oánh Oánh ngây người.
Gương mặt người trước mặt trang điểm rất nhẹ, chỉ thoa một chút phấn tạo khối cho các đường nét, khiến khuôn mặt trở nên góc cạnh hơn trên màn ảnh. Tiếp theo là một nốt ruồi đỏ dưới đuôi mắt—lẽ ra nốt ruồi này phải được vẽ ở giữa lông mày, có lẽ chuyên viên trang điểm đã điều chỉnh lại, nó nổi bật trên làn da trắng như tuyết của cậu, lại tương đồng với đôi môi đỏ thắm, diễm lệ như máu, đan xen vẻ quyến rũ.
Nếu dùng một từ để miêu tả, chính là "kiều". Kiều diễm, xinh đẹp tinh xảo, như thể tiểu hầu gia xinh đẹp trong vở kịch bước ra đời thực.
Và nụ cười đó, Cao Oánh Oánh cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, máu dồn lên gò má và não bộ. Nhưng sau vài giây phản ứng, sắc mặt cô ấy lại dần tái đi, mở to mắt nhìn Tiết Từ: "Cậu, cậu là, cậu là cái người—"
Thật kỳ lạ, thường thì Cao Oánh Oánh hay gặp cảnh người khác lắp bắp kinh ngạc khi nhận ra cô ấy là ảnh hậu Cao Oánh Oánh.
Lúc này sắc mặt Cao Oánh Oánh rất kích động, nhưng không phải vì gia thế của Tiết Từ.
Cô ấy cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là nhà nghiên cứu chip, chỉ có Cao Oánh Oánh theo nghiệp diễn viên, không kế thừa gia nghiệp. Nhưng trong lòng cô ấy, đối với những nhà nghiên cứu chip vô cùng kính nể, có thể nói là do ảnh hưởng từ môi trường gia đình, hoặc cũng có thể nói là trong lòng vẫn còn chút tiếc nuối vì không theo con đường nghiên cứu khoa học. Vì vậy cô ấy đặc biệt chú ý đến thiên tài chip Tiết Từ, thậm chí còn hiểu rõ hơn phần lớn mọi người về những đóng góp của cậu trong giới chip, hoàn toàn có thể nói là thần tượng của cô ấy, lúc này đột nhiên nhìn thấy đối phương, kích động đến suýt nữa không thở nổi.
Tiết Từ mấy ngày nay đã quen với việc tự giới thiệu, cậu giúp đối phương nói ra cái tên mà cô ấy không thốt nên lời: "Tiết Từ."
Cao Oánh Oánh càng kích động hơn.
Tiết Từ nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô ấy, hơi kỳ lạ: "Chị Cao?"
"Đừng gọi tôi là chị Cao." Cao Oánh Oánh nắm lấy tay thần tượng, vẻ mặt thành khẩn, "Gọi tôi là Tiểu Oánh là được rồi!"
Tiết Từ hơi im lặng.
Đạo diễn Vân nhìn thấy tình hình bên kia, tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, vội vàng đến can ngăn: "Được rồi được rồi, chuẩn bị bắt đầu quay—Cao Oánh Oánh cô buông tay ra trước đi! Thư ký trường quay, đạo cụ, ánh sáng, nhiếp ảnh chuẩn bị! Trang phục ổn chưa? Okok! Mọi người mau vào trạng thái—Hồi ức Xuân Lộc Uyển cảnh thứ ba lần thứ hai, action!"
Vốn dĩ cảnh quay quan trọng như vậy, nên diễn tập trước để tìm cảm giác, xác định trạng thái ổn rồi mới bắt đầu quay để tránh lãng phí tài nguyên. Nhưng đạo diễn Vân sợ mình không trông chừng được, ảnh hậu Cao có thể nuốt chửng người ta, nên đơn giản bắt đầu quay luôn, ông ta ngồi sau máy quay nhìn chằm chằm các màn hình, cầm loa sẵn sàng nhắc nhở phản ứng của diễn viên.
Cao Oánh Oánh không phải lần đầu tiên đóng phim, huống chi cảnh này cô ấy đã quay rồi. Đạo diễn Vân cầm loa, chủ yếu là để nhắc nhở Tiết Từ, người mới đóng phim lần đầu.
Ảnh hậu Cao rất chuyên nghiệp, dù vừa rồi còn kích động, giờ bước vào màn ảnh lại lập tức trầm ổn, nhập vai chỉ trong một giây.
Cô ấy vốn lo lắng việc quay phim gấp gáp, đạo diễn Vân như "bắt chó đi cày", Tiết Từ sẽ bị ảnh hưởng, phải mất một lúc mới nhập vai được. Nhưng khi cô ấy vừa ngẩng đầu, thoáng thất thần, ngây người nhìn chằm chằm người trước mặt.
Người trước mặt là An Cừu, tiểu hầu gia của An gia.
Cũng may, trạng thái ngây người thoáng qua này lại rất phù hợp với cảnh quay.
Tiết Từ được treo dây cáp, ngồi trên đạo cụ là một cái cây.
Thực tế, độ cao hiện tại so với mặt đất không cao, không cần treo dây cáp, nhưng vì lý do an toàn, vẫn phải sử dụng cho thiếu gia Tiết.
Lúc này cậu ngồi trên đạo cụ là một cái cây, khi hậu kỳ sản xuất, đạo cụ sẽ được dựng thành một cây đào lớn, cành lá sum suê. Tiết Từ khẽ nhắm mắt, tùy ý ngả người xuống, tựa vào cành khô tinh xảo—thực tế động tác này khá khó khăn, vì cành cây đạo cụ tuy tinh xảo nhưng khá hẹp, Tiết Từ lẽ ra phải được dây cáp từ từ hạ xuống mới đúng. Nhưng lần này lại rất tự nhiên, toát ra vẻ tùy ý của một chàng thiếu niên.
Tiết Từ nhắm mắt, hàng mi đen nhánh khẽ run, cổ tay cậu buông thõng xuống bên người, thân hình thả lỏng như đang ngủ, biểu cảm cũng vô cùng thoải mái, khiến người ta thậm chí không dám làm phiền.
Tuy rằng với động tác này, Tiết Từ vốn không thể ngủ được.
Tay áo trắng rộng thùng thình rủ xuống, bị gió thổi nhẹ, thỉnh thoảng lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn của chàng thiếu niên.
Trong khoảnh khắc đó, Cao Oánh Oánh như thực sự nhìn thấy một tiểu hầu gia An gia đang say ngủ trên cây đào rực rỡ.