- Trang chủ
- Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
- Chương 132: Tấn công kiểu tự sát
Chương 132: Tấn công kiểu tự sát
Truyện: Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
Tác giả: Húy Tật
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Sự cố
- Chương 3: Chiếu cố
- Chương 4: Ngoài ý muốn
- Chương 5: Rơi xuống
- Chương 6: Được cứu
- Chương 7: Giải thích
- Chương 8: Anh trai
- Chương 9: Chĩa mũi nhọn
- Chương 10: Bánh kem
- Chương 11: Đánh nhau
- Chương 12: Minh bạch
- Chương 13: Dạy dỗ
- Chương 14: Mối tình đầu
- Chương 15: Xa lánh
- Chương 16: Nhập học
- Chương 17: Học sinh mới
- Chương 18: Ký túc xá
- Chương 19: Tiếp xúc
- Chương 20: Thành tích
- Chương 21: Thi đua
- Chương 22: Khiêu khích
- Chương 23: Hơn thua
- Chương 24: Sửa chữa
- Chương 25: Đạt giải nhất
- Chương 26: Nội hàm
- Chương 27: Thiên tài
- Chương 28: Ma quỷ
- Chương 29: Ngăn cấm
- Chương 30: Tương lai
- Chương 31: Toàn bộ
- Chương 32: Đại học
- Chương 33: Gặp mặt trực tiếp
- Chương 34: Lộ diện
- Chương 35: Gặp lại
- Chương 36: Biểu diễn
- Chương 37: Kỹ thuật diễn
- Chương 38: Xác nhận
- Chương 39: Gặp lại
- Chương 40: Bị thương
- Chương 41: Bôi thuốc
- Chương 42: Ngụy trang
- Chương 43: Chí mạng
- Chương 44: Tình yêu
- Chương 45: Thi đấu
- Chương 46: Mất khống chế
- Chương 47: Kết thúc
- Chương 48: Công ty
- Chương 49: Điên rồ
- Chương 50: Con riêng
- Chương 51: Tự chuốc lấy khổ
- Chương 52: Buông bỏ
- Chương 53: Giao dịch tiền bạc
- Chương 54: Nếu còn xem em là em trai
- Chương 55: Tới bầu bạn với tôi
- Chương 56: Tới quán bar học
- Chương 57: Mở rộng lòng mình
- Chương 58: Người biểu diễn mới
- Chương 59: Làm chuyện xấu thì đừng để bị phát hiện
- Chương 60: Bạn bè cũng có thể hẹn hò
- Chương 61: Trở về thành phố Bắc Kinh
- Chương 62: Thi đậu
- Chương 63: Giết gà dùng dao mổ trâu
- Chương 64: Thì ra cậu trúng tuyển là nhờ vào cách này
- Chương 65: Lựa chọn của vận mệnh
- Chương 66: Nhược điểm của đoàn đội
- Chương 67: Thì ra vai hề lại là
- Chương 68: Công khai danh tính
- Chương 69: Thiên tài thực thụ
- Chương 70: Kiêu ngạo
- Chương 71: Tài sản quốc gia
- Chương 72: Em còn nhẫn tâm hơn cả anh
- Chương 73: Dạy trẻ nhỏ
- Chương 74: Cậu ấy là em trai tôi
- Chương 75: Chuẩn bị
- Chương 76: Cậu không thích anh ta đúng không
- Chương 77: Có muốn hôn một cái không
- Chương 78: A01
- Chương 79: Nghịch hướng thế giới
- Chương 80: Ký ức kiếp trước
- Chương 81: Phát tiết cảm xúc
- Chương 82: Đầu tư
- Chương 83: Tranh giành quyền lực
- Chương 84: Khơi mào chia rẽ
- Chương 85: Từ không ở bên cạnh
- Chương 86: Bị ép làm việc
- Chương 87: Khách quan mà nói thì hay hơn
- Chương 88: Nhớ mãi không quên
- Chương 89: Hai người giống như vậy
- Chương 90: Cuộc sống đại học bình thường
- Chương 91: Mong anh Tạ học cách tự lập
- Chương 92: Bí mật động trời
- Chương 93: Một ngàn cách trừ khử
- Chương 94: Bạch Ninh mời
- Chương 95: Tự cứu lấy mình
- Chương 96: Cú sốc của người già
- Chương 97: Thật sự không được thì anh đi làm ở xưởng đi.
- Chương 98: Còn kỳ lạ hơn được nữa à
- Chương 99: Cậu là thần tượng mà
- Chương 100: Tiểu hầu gia
- Chương 101: Không phải là do cậu ấy đã trưởng thành
- Chương 102: Nhận chuyện gì thì nên hỏi cho kĩ
- Chương 103: Sao băng mùa gặt
- Chương 104: Trà xanh
- Chương 105: Tiệc tối Tinh Diệu
- Chương 106: Mày là ma quỷ à
- Chương 107: Phải học được cách bảo vệ bản thân
- Chương 108: Video giám sát được công khai
- Chương 109: Hiện trường biến đổi quy mô lớn
- Chương 110: Anh ta phải nói cảm ơn
- Chương 111: Ký ức "kiếp trước" của Lâm Bạch Họa
- Chương 112: Phần của phụ huynh
- Chương 113: Từ làm nũng
- Chương 114: Gặp trưởng bối
- Chương 115: Tiết Từ bậc thầy cân bằng
- Chương 116: Muốn ăn phạt à
- Chương 117: 《Hầu môn》được công chiếu
- Chương 118: Danh sách diễn viên
- Chương 119: Tiểu Hầu Gia tốt nhất
- Chương 120: 《Hầu môn》bùng nổ
- Chương 121: Nhận thưởng
- Chương 122: Tiếp tục nhận thưởng
- Chương 123: Tôi có bạn trai rồi
- Chương 124: Vai phụ xuất sắc nhất
- Chương 125: Trà xanh mạnh nhất
- Chương 126: Cách đu idol đúng
- Chương 127: Đi thực nghiệm nơi xa
- Chương 128: Giáo viên tương lai
- Chương 129: Cô lập
- Chương 130: Bị cảm
- Chương 131: Một người đạt yêu cầu
- Chương 132: Tấn công kiểu tự sát
- Chương 133: Nói mớ
- Chương 134: Đừng ai hòng tranh với tôi
- Chương 135: Yêu cầu quá đáng
- Chương 136: Gọi điện cho người yêu
- Chương 137: Lạc đề
- Chương 138: Tôi còn có cậu ở bên
- Chương 139: Lại nữa à?
- Chương 140: Thực nghiệm thành công
- Chương 141: Làm nghiên cứu phải có tâm
- Chương 142: Kế hoạch phản đòn
- Chương 143: Phản đòn thành công
- Chương 144: Bại lộ
- Chương 145: Ngả bài
- Chương 146: Đỉnh vinh quang
- Chương 147: Ngoại truyện kiếp trước 1. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 148: Ngoại truyện kiếp trước 2. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 149: Ngoại truyện kiếp trước 3. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 150: Ngoại truyện kiếp trước 4. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 151: Ngoại truyện kiếp trước 5. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 152: Ngoại truyện kiếp trước 6. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 153: Ngoại truyện kiếp trước 7. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 154: Ngoại truyện kiếp trước 8. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 155: Ngoại truyện kiếp trước 9. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 156: Ngoại truyện kiếp trước 10. Sau khi Tiết Từ chết
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Mọi người sững sờ.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là kỳ quái: Gọi tên Tiết Từ làm gì? Suy nghĩ của cậu ta có vấn đề gì sao?
Sau đó họ mới muộn màng nhận ra... Tiết Từ mới là người duy nhất đạt yêu cầu!
Tại sao lại như vậy?
Một cơ sở dữ liệu khổng lồ như thế, chỉ dựa vào sức một người tự nhiên khó mà xây dựng được, ngay cả họ còn lần lượt thất bại, vậy mà Tiết Từ đã hoàn thành bằng cách nào...
Họ cố tình bài xích Tiết Từ, kết quả nhiệm vụ lại chỉ có mình cậu hoàn thành. Tình cảnh này không khỏi quá đỗi xấu hổ.
Tiết Từ cũng khẽ dừng lại một chút.
Cậu không ngạc nhiên khi mình đạt yêu cầu, nhưng lại rất kỳ lạ khi chỉ có một mình mình đạt. Giáo sư Mạc gọi cậu lên, Tiết Từ cũng rất phối hợp, đơn giản giới thiệu về ý tưởng nghiên cứu của mình.
Càng nghe Tư Không Dực càng nhíu mày.
Ý tưởng nghiên cứu của Tiết Từ vô cùng lão luyện, chính xác và trưởng thành đến mức không giống một học sinh chưa tốt nghiệp, rất nhiều phân tích thích hợp hơn và thậm chí còn xuất sắc hơn cả nghiên cứu của Tư Không Dực.
Nhưng cũng chỉ là xuất sắc hơn một chút mà thôi, mức độ hoàn thành nhiệm vụ của hai người có thể chênh lệch lớn đến vậy sao? Về bản chất, mức độ hoàn thành thí nghiệm đáng lẽ phải tương tự nhau chứ.
Giáo sư Mạc ở một bên chăm chú lắng nghe Tiết Từ nói xong, mấy vị giáo sư khác khẽ gật đầu, y cũng hơi nhếch môi một cách khó nhận ra, sau đó nhanh chóng nén lại, thay bằng vẻ mặt nghiêm khắc, nhàn nhạt nói: "Vẫn còn thiếu một điểm quan trọng nhất."
"Nguồn gốc cơ sở dữ liệu của em... làm thế nào em nghĩ ra, tìm từ các mẫu nghiên cứu trước à."
Tất cả những thiên tài nghiên cứu chip có mặt ở đây, nghe giáo sư Mạc nói, đầu tiên là sững sờ, sau đó rất nhanh phản ứng lại.
Hóa ra Tiết Từ đã thúc đẩy nhiệm vụ bằng cách này!
Trong khi họ đang thu thập một lượng lớn dữ liệu cơ sở, không ngừng ghép nối và giải quyết để xây dựng cơ sở dữ liệu nhiệm vụ, Tiết Từ đã bỏ qua lượng tính toán khổng lồ đó, thay vào đó là tìm kiếm từ các mẫu nghiên cứu tương tự trong quá khứ.
Loại thí nghiệm nghiên cứu có mức độ bảo mật cao như vậy có thể không tìm thấy ở bên ngoài, nhưng đây là căn cứ Tiềm Long, những người dạy dỗ họ là những học giả hàng đầu hiện nay của Trung Quốc, muốn tìm những tài liệu chip có độ khó cao như vậy, không còn nơi nào ưu việt hơn ở đây!
Thực ra phương pháp của họ không hề sai, đó là bước cơ bản nhất trong mọi nghiên cứu thực nghiệm, là kiến thức thông thường mà bất kỳ sinh viên mới nào của ngành chip cũng nắm rõ, hơn nữa năng lực tính toán của họ còn mạnh hơn rất nhiều người khác, và công tác chuẩn bị cơ bản nhất cũng được thực hiện đến mức hoàn hảo. Nhưng trớ trêu thay, ở căn cứ Tiềm Long, nó lại trở thành cách làm ngu ngốc nhất.
Tư Không Dực thậm chí không kìm được mà lộ ra vẻ ảo não.
Tiết Từ cũng bị hỏi kẹt.
Việc tổng kết ra hướng nghiên cứu tốt nhất cho nhiệm vụ của giáo sư Mạc từ các mẫu nghiên cứu trước đây là một phương pháp tương đối "ăn gian", không có gì đáng để báo cáo tỉ mỉ hay được người khác điểm danh khen ngợi. Cậu út Tiết khẽ nghiêng đầu, hàng mi dài và cong vút chỉ khẽ cụp xuống, lướt qua những tài liệu giấy đó, đáy mắt cậu là cảm xúc vô cùng thuần túy, như thể đó là điều hiển nhiên: "Chỉ có thể như vậy thôi."
"Theo cách xây dựng cơ sở dữ liệu thông thường, lượng thời gian và công sức phải bỏ ra quá nhiều, không cần thiết phải hao phí vào những nhiệm vụ mang tính máy móc như thế."
Một người, căn bản là không thể hoàn thành.
Tiết Từ giải thích xong, dù không nói thẳng, nhưng trong cậu tràn đầy vẻ — "Sao lại có người lãng phí thời gian ở đây?" — đơn thuần, tò mò, và khó hiểu.
Một đám thiên tài đã phí hoài thời gian vào công việc nền tảng: "..."
Họ đành cố gắng chịu đựng, tiếp tục ở lại đây, chỉ vì quá xấu hổ mà mặt hơi ửng đỏ.
Rõ ràng, họ chính là những ví dụ điển hình của sự lãng phí thời gian, còn cứ ngu ngốc tưởng mình đang giấu kho báu.
Cũng trách không được Tiết Từ không đến hỏi họ — cậu là học sinh giỏi đã nắm được đáp án chuẩn, sao có thể đến hỏi những bạn học dốt nát vẫn đang đối chiếu bài tập về nhà sau giờ học chứ.
Và cái sự xa lánh mà họ tự cho là đúng, trong mắt Tiết Từ không biết có bao nhiêu điều khó hiểu.
Có lẽ nếu lúc đó họ không có những suy nghĩ riêng, mà mời Tiết Từ tham gia đội để cùng tìm dữ liệu, thì Tiết Từ sẽ còn tốt bụng nhắc nhở một câu: Các cậu đi sai hướng rồi, đừng phí công vô ích.
Nhưng tất cả đều không thể quay trở lại điểm xuất phát, một đám thiên tài tự cao tự đại giờ đây đang uất ức đến mức muốn tìm một cái hầm chui xuống. Và trong số đó Tư Không Dực là người điển hình nhất, nắm tay anh ta khẽ siết chặt, đầu cúi rất thấp, khuôn mặt trắng bệch, lát sau lại ửng lên một màu đỏ đậm, như ráng mây.
Nhiệm vụ đầu tiên mà nhóm nghiên cứu viên trẻ tuổi này được giao thực ra rất có chủ đích.
Giáo sư Mạc trong lòng cũng có tính toán riêng.
Đám thiên tài trẻ tuổi này nói là con cưng của Thượng đế cũng không hề quá lời, xuất thân danh giá, thiên phú siêu việt, mấy chục năm qua đều xuôi chèo mát mái. Việc quan trọng nhất là làm cho họ gia nhập nghiên cứu, tĩnh tâm tiến hành "Kế hoạch Đồ Thần", nếu không thì đám người này dù bề ngoài khiêm tốn, nội tâm lại cực kỳ tự mãn.
Nhiệm vụ đầu tiên chính là để dập tắt cái khí thế kiêu ngạo của họ, dập đi ngọn lửa đầu tiên.
Chỉ là độ khó của nhiệm vụ không vô dụng, nếu không đám người này giải được thì càng tự mãn, giải không được thì cũng chẳng cảm thấy tội lỗi. Cho nên đây là một nhiệm vụ bề ngoài nhìn có độ khó cực cao, nhưng dựa theo trình độ trung bình của họ thì hoàn toàn có thể hoàn thành... một nhiệm vụ có bẫy ngầm.
Việc họ tiến hành "Kế hoạch Đồ Thần" là một hành động mang tính phản bội, phá vỡ nhận thức chung từ trước đến nay trong giới giáo dục chip, không có ý chí chiến đấu phá vỡ thói cũ thì không được. Và cái bẫy này được giấu ở đây, ngay từ bước đầu tiên đã phá vỡ nhận thức chung về nghiên cứu chip, nếu ngay từ đầu đã đi sai đường, thì dù kết quả nghiên cứu cuối cùng may mắn tiệm cận tiêu chuẩn mà giáo sư Mạc yêu cầu – ví dụ như kết quả nghiên cứu của Tư Không Dực rất tiệm cận – thì vẫn sẽ bị các giáo sư thẳng thừng đánh rớt không điểm.
Nhưng lần "chèn ép khí thế bước đầu tiên" này, lại cố tình xảy ra một sự cố ngoài ý muốn.
Phương pháp, các bước tiến hành thí nghiệm và kết quả của Tiết Từ đều hoàn toàn chính xác.
Dù các giáo sư cố ý bắt bẻ, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể giảm điểm một chút, để cậu đạt mức tiêu chuẩn thôi.
Giáo sư Mạc còn tưởng rằng Tiết Từ đã tài tình đến mức có thể nhìn ra cái bẫy do đám giáo sư già này sắp đặt, nào ngờ vừa hỏi lý do... thì thấy nó hợp lý nhưng lại như ẩn chứa một chút kỳ lạ.
Tuy nhiên hiệu quả của việc chèn ép lại không vì thế mà giảm sút, ngược lại dưới sự ngạc nhiên và bối rối của Tiết Từ, những nghiên cứu viên khác dường như càng bị k*ch th*ch hơn. Cái cảm giác hổ thẹn muốn chết, sự uất ức khó tả, và sự ảo não càng rõ ràng hơn, chắc chắn trong quá trình nghiên cứu khoa học sau này, họ sẽ càng chuyên tâm và cẩn thận hơn, cái sự kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương cốt của họ cũng bị dập tắt phần nào, đây đúng là một bất ngờ thú vị.
Xem ra so với sự xấu hổ và uất ức khi "toàn quân bị diệt", thì việc một người hoàn thành nhiệm vụ, trong khi những người khác thậm chí còn chưa chạm được đến vạch tiêu chuẩn lại mang đến sự đối lập và k*ch th*ch lớn hơn, có thể khơi gợi nhiều cảm xúc tự vấn hơn.
Giáo sư Mạc nhìn cảnh tượng này, trầm tư suy nghĩ.
Y vẫn không biết một số chi tiết nhỏ trong đó, nếu không thì đã hiểu rõ vì sao những nghiên cứu viên trẻ tuổi kia đều mặt mày "chết đứng" như vậy.
Trừ kết quả nghiên cứu của Tiết Từ có thể đem ra nói một chút, thì thành quả nhiệm vụ của những người khác thật sự kém cỏi. Giáo sư Mạc chọn ra một vài điểm tương đối nổi bật trong kết quả, hoặc những phương hướng có vấn đề rõ ràng để nói, và cuộc họp đầu tiên gần như kết thúc tại đây.
Và trừ Tiết Từ, nhiệm vụ của những người khác đều phải lật đổ làm lại một lần nữa.
Điều này là đương nhiên, cũng không ai muốn phản đối, thậm chí còn hận không thể nhân cơ hội này rửa mối nhục cũ.
Và trước khi tan họp, một vị giáo sư già đã lên tiếng dừng lại.
Ông ấy đứng dậy khỏi ghế, tóc đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn chồng chất, chùng xuống, ông là người lớn tuổi nhất trong số các giáo sư có mặt. Tuy nhiên tinh thần vẫn rất minh mẫn, đáy mắt dường như có một tầng ánh sáng, không đeo kính lão, nhìn người lại rất chuẩn xác.
"Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành tệ như vậy." Vị giáo sư già bình thản mở miệng, giọng nói rất khàn, nhưng từng chữ nói ra lại rõ ràng, "Cần phải có một chút hình phạt chứ."
Giáo sư Mạc mỉm cười: "Ngài nói rất phải."
"Ví dụ như gì ạ?"
"Nếu đã vậy thì hãy sắp xếp lại cơ sở dữ liệu..." Giọng vị giáo sư già hơi cao hơn một chút, "Hãy đi sắp xếp lại thư viện điện tử tổng hợp chip của căn cứ từ năm ngoái đi. So sánh thông tin, tra sót bổ khuyết."
Lời ông ấy nói ra nghe rất nhẹ nhàng, nhưng những nghiên cứu viên trẻ tuổi kia, khi nghe thấy tin tức này chỉ cảm thấy chân bắt đầu tê dại không còn cảm giác —
Ngay cả một thư viện điện tử của cơ cấu chip bình thường, lượng dữ liệu thông tin lưu trữ cũng đã rất lớn. Huống hồ thư viện điện tử của căn cứ Tiềm Long, cho dù chỉ là tài liệu tổng hợp của một năm trước, việc kiểm tra lại toàn bộ cũng tuyệt đối là một công việc khổ sai kinh người.
Giáo sư Mạc rõ ràng cũng sửng sốt một chút, dường như cảm thấy hình phạt quá nặng. Có chút khó xử nói: "...Trong bao lâu thì hoàn thành?"
"Một tháng."
Vị giáo sư già nói, giọng đã hơi khàn đi vì nói nhiều, rồi ông ấy lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi chỉ cho các cậu một tháng,"
"Còn cậu nữa —"
Thời gian này vừa được đưa ra, không đợi những người khác lộ vẻ mặt chua chát, vị giáo sư già đột nhiên quay sang Tiết Từ, "Tuy cậu đạt yêu cầu, nhưng nếu đã là một đội..."
"Thì cùng nhau chịu phạt đi." Vị giáo sư già nhàn nhạt nói, "Hoạn nạn có nhau."
Ông ấy giải quyết dứt khoát đến mức gần như không cho các giáo sư khác kịp thời cầu tình.
Tiết Từ đứng một bên cũng bị gọi tên. Cậu khẽ ngước mắt lên, vẻ mặt trầm mặc lãnh đạm, nhưng không hề có chút giận dỗi nào, chỉ khẽ đáp một tiếng.
"Vâng."
Nhiệt độ trong nhà dường như được điều chỉnh quá cao, nhóm nghiên cứu viên trẻ tuổi ai nấy đều cứng đờ đứng đó, cảm thấy máu nóng trong cơ thể sôi sục, mồ hôi không ngừng tuôn ra, làm ướt sũng quần áo, dính chặt vào lưng họ, mang đến cảm giác dính dáp nặng nề cực kỳ khó chịu.
Sau đó tiếng tim đập thình thịch, dường như lại xuyên qua lớp áo mỏng manh đó mà lén lút thoát ra ngoài, khiến họ khó xử mà siết chặt tay. Dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể xấu hổ mà ngậm miệng.
Tư Không Dực dường như đã trải qua một trận trời đất quay cuồng, long trời lở đất, ngây ngốc nghĩ.
Hóa ra vẫn còn chuyện khiến người ta xấu hổ và uất ức muốn chết hơn cả việc bài xích Tiết Từ, mà cuối cùng chỉ có Tiết Từ một mình xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ —
Tiết Từ đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vẫn bị họ liên lụy, bị ép phải chịu phạt.
Tất cả là vì sự kiêu ngạo tự đại, sự coi thường người khác của họ.
Từ góc độ này mà nhìn, họ quả thực đã thành công trong việc "làm tổn thương" Tiết Từ.
Bằng cách tấn công kiểu tự sát.
Tư Không Dực gần như không dám nhìn cậu út Tiết lúc này thêm một lần nào nữa.