- Trang chủ
- Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
- Chương 30: Tương lai
Chương 30: Tương lai
Truyện: Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
Tác giả: Húy Tật
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Sự cố
- Chương 3: Chiếu cố
- Chương 4: Ngoài ý muốn
- Chương 5: Rơi xuống
- Chương 6: Được cứu
- Chương 7: Giải thích
- Chương 8: Anh trai
- Chương 9: Chĩa mũi nhọn
- Chương 10: Bánh kem
- Chương 11: Đánh nhau
- Chương 12: Minh bạch
- Chương 13: Dạy dỗ
- Chương 14: Mối tình đầu
- Chương 15: Xa lánh
- Chương 16: Nhập học
- Chương 17: Học sinh mới
- Chương 18: Ký túc xá
- Chương 19: Tiếp xúc
- Chương 20: Thành tích
- Chương 21: Thi đua
- Chương 22: Khiêu khích
- Chương 23: Hơn thua
- Chương 24: Sửa chữa
- Chương 25: Đạt giải nhất
- Chương 26: Nội hàm
- Chương 27: Thiên tài
- Chương 28: Ma quỷ
- Chương 29: Ngăn cấm
- Chương 30: Tương lai
- Chương 31: Toàn bộ
- Chương 32: Đại học
- Chương 33: Gặp mặt trực tiếp
- Chương 34: Lộ diện
- Chương 35: Gặp lại
- Chương 36: Biểu diễn
- Chương 37: Kỹ thuật diễn
- Chương 38: Xác nhận
- Chương 39: Gặp lại
- Chương 40: Bị thương
- Chương 41: Bôi thuốc
- Chương 42: Ngụy trang
- Chương 43: Chí mạng
- Chương 44: Tình yêu
- Chương 45: Thi đấu
- Chương 46: Mất khống chế
- Chương 47: Kết thúc
- Chương 48: Công ty
- Chương 49: Điên rồ
- Chương 50: Con riêng
- Chương 51: Tự chuốc lấy khổ
- Chương 52: Buông bỏ
- Chương 53: Giao dịch tiền bạc
- Chương 54: Nếu còn xem em là em trai
- Chương 55: Tới bầu bạn với tôi
- Chương 56: Tới quán bar học
- Chương 57: Mở rộng lòng mình
- Chương 58: Người biểu diễn mới
- Chương 59: Làm chuyện xấu thì đừng để bị phát hiện
- Chương 60: Bạn bè cũng có thể hẹn hò
- Chương 61: Trở về thành phố Bắc Kinh
- Chương 62: Thi đậu
- Chương 63: Giết gà dùng dao mổ trâu
- Chương 64: Thì ra cậu trúng tuyển là nhờ vào cách này
- Chương 65: Lựa chọn của vận mệnh
- Chương 66: Nhược điểm của đoàn đội
- Chương 67: Thì ra vai hề lại là
- Chương 68: Công khai danh tính
- Chương 69: Thiên tài thực thụ
- Chương 70: Kiêu ngạo
- Chương 71: Tài sản quốc gia
- Chương 72: Em còn nhẫn tâm hơn cả anh
- Chương 73: Dạy trẻ nhỏ
- Chương 74: Cậu ấy là em trai tôi
- Chương 75: Chuẩn bị
- Chương 76: Cậu không thích anh ta đúng không
- Chương 77: Có muốn hôn một cái không
- Chương 78: A01
- Chương 79: Nghịch hướng thế giới
- Chương 80: Ký ức kiếp trước
- Chương 81: Phát tiết cảm xúc
- Chương 82: Đầu tư
- Chương 83: Tranh giành quyền lực
- Chương 84: Khơi mào chia rẽ
- Chương 85: Từ không ở bên cạnh
- Chương 86: Bị ép làm việc
- Chương 87: Khách quan mà nói thì hay hơn
- Chương 88: Nhớ mãi không quên
- Chương 89: Hai người giống như vậy
- Chương 90: Cuộc sống đại học bình thường
- Chương 91: Mong anh Tạ học cách tự lập
- Chương 92: Bí mật động trời
- Chương 93: Một ngàn cách trừ khử
- Chương 94: Bạch Ninh mời
- Chương 95: Tự cứu lấy mình
- Chương 96: Cú sốc của người già
- Chương 97: Thật sự không được thì anh đi làm ở xưởng đi.
- Chương 98: Còn kỳ lạ hơn được nữa à
- Chương 99: Cậu là thần tượng mà
- Chương 100: Tiểu hầu gia
- Chương 101: Không phải là do cậu ấy đã trưởng thành
- Chương 102: Nhận chuyện gì thì nên hỏi cho kĩ
- Chương 103: Sao băng mùa gặt
- Chương 104: Trà xanh
- Chương 105: Tiệc tối Tinh Diệu
- Chương 106: Mày là ma quỷ à
- Chương 107: Phải học được cách bảo vệ bản thân
- Chương 108: Video giám sát được công khai
- Chương 109: Hiện trường biến đổi quy mô lớn
- Chương 110: Anh ta phải nói cảm ơn
- Chương 111: Ký ức "kiếp trước" của Lâm Bạch Họa
- Chương 112: Phần của phụ huynh
- Chương 113: Từ làm nũng
- Chương 114: Gặp trưởng bối
- Chương 115: Tiết Từ bậc thầy cân bằng
- Chương 116: Muốn ăn phạt à
- Chương 117: 《Hầu môn》được công chiếu
- Chương 118: Danh sách diễn viên
- Chương 119: Tiểu Hầu Gia tốt nhất
- Chương 120: 《Hầu môn》bùng nổ
- Chương 121: Nhận thưởng
- Chương 122: Tiếp tục nhận thưởng
- Chương 123: Tôi có bạn trai rồi
- Chương 124: Vai phụ xuất sắc nhất
- Chương 125: Trà xanh mạnh nhất
- Chương 126: Cách đu idol đúng
- Chương 127: Đi thực nghiệm nơi xa
- Chương 128: Giáo viên tương lai
- Chương 129: Cô lập
- Chương 130: Bị cảm
- Chương 131: Một người đạt yêu cầu
- Chương 132: Tấn công kiểu tự sát
- Chương 133: Nói mớ
- Chương 134: Đừng ai hòng tranh với tôi
- Chương 135: Yêu cầu quá đáng
- Chương 136: Gọi điện cho người yêu
- Chương 137: Lạc đề
- Chương 138: Tôi còn có cậu ở bên
- Chương 139: Lại nữa à?
- Chương 140: Thực nghiệm thành công
- Chương 141: Làm nghiên cứu phải có tâm
- Chương 142: Kế hoạch phản đòn
- Chương 143: Phản đòn thành công
- Chương 144: Bại lộ
- Chương 145: Ngả bài
- Chương 146: Đỉnh vinh quang
- Chương 147: Ngoại truyện kiếp trước 1. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 148: Ngoại truyện kiếp trước 2. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 149: Ngoại truyện kiếp trước 3. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 150: Ngoại truyện kiếp trước 4. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 151: Ngoại truyện kiếp trước 5. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 152: Ngoại truyện kiếp trước 6. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 153: Ngoại truyện kiếp trước 7. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 154: Ngoại truyện kiếp trước 8. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 155: Ngoại truyện kiếp trước 9. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 156: Ngoại truyện kiếp trước 10. Sau khi Tiết Từ chết
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
“Mấy anh cảnh sát à, chuyện này là sao……”
Tạ Ân Vinh cười nịnh nọt, đối diện với các cảnh sát đột ngột xông vào nhà, ông ta chẳng những không tỏ ra khó chịu, còn chủ động mời thuốc lá, thái độ rất hòa nhã.
Đối với một gia đình danh giá việc bị cảnh sát đột nhập điều tra mà không hề có thông báo trước là một sự sỉ nhục lớn, vậy mà Tạ Ân Vinh vẫn có thể cười được.
Vị cảnh sát dẫn đầu đẩy nhẹ Tạ Ân Vinh ra, nói với thái độ vừa ôn hòa vừa cứng rắn: "Chúng tôi đang làm nhiệm vụ, không cần."
Dù trong lòng anh ta thầm nghĩ, lần này phía trên hạ lệnh khẩn cấp, cứ như đang bắt giữ tội phạm truy nã nhiều năm vậy. Hóa ra là tra xét nhà họ Tạ, đã thế họ còn rất phối hợp, nhìn giống như bị oan vậy.
Tạ Ân Vinh thở dài nói: "Cái kiểu này, ai mà chẳng nghĩ trong nhà tôi giấu tội phạm."
Vị cảnh sát đáp: "Yên tâm, cơ quan sẽ làm rõ mọi việc."
Tuy chủ nhà họ Tạ nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng phu nhân Tạ bên cạnh lại rất hoảng loạn. Mặt tái mét, ánh mắt trốn tránh, cánh tay rũ xuống không ngừng run rẩy. Bằng trực giác của một cảnh sát, tất nhiên cũng nhận thấy điều bất thường này, không khỏi nghi ngờ. Tạ Ân Vinh liền che chắn trước người phu nhân Tạ, giải thích: “Vợ tôi tính cách nhút nhát, có hơi sợ người lạ.”
Phu nhân Tạ run rẩy dựa vào lòng ông ta, cắn môi không nói gì.
Vị cảnh sát không nói gì thêm.
Lúc này, một cấp dưới đến báo cáo: "Không tìm thấy gì bất thường."
Người cảnh sát kia thấy phu nhân Tạ thở phào nhẹ nhõm, cơ thể bớt căng thẳng, anh ta hơi nheo mắt.
Tạ Ân Vinh bình tĩnh giải thích: "Cô ấy từ nhỏ đã sợ cảnh sát, nên mới phản ứng như vậy, anh cảnh sát đừng để bụng."
Người cấp dưới cười nói: "Sao lại sợ chứ, cảnh sát chúng tôi là để phục vụ nhân dân mà. Chỉ cần là công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, đừng ngại tìm đến chúng tôi khi cần giúp đỡ, có gì cứ gọi cảnh sát."
Vị cảnh sát nhíu mày: "Đừng nói linh tinh."
“Linh tinh gì chứ…” người cấp dưới nhỏ giọng nói: "Cậu út nhà họ Tiết tới đây ạ.”
Trước khi bọn họ nhận nhiệm vụ, biết lần điều tra này rất đột xuất, là do có liên quan đến nhà họ Tiết.
Sắc mặt của Tạ Ân Vinh tối sầm lại.
Ông ta không nhịn được nghĩ đến cậu thiếu gia tới làm khách kia.
Tiết Từ đang đứng trong phòng khách.
Bên cạnh cậu ngoại trừ cảnh sát, xung quanh còn là một hàng vệ sĩ.
Cậu thiếu gia đứng đó hơi nhíu mày, làn da trắng nõn, dáng vẻ xinh đẹp, đứng ở đó, hiện lên khí chất cao quý không thể với tới. Tạ Ân Vinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu, trong lòng vừa hận vừa hoảng, nhưng vẻ mặt chỉ tỏ ra hơi khó chịu, đem đến cho người ta cảm giác do bị người lạ làm phiền nên mới vậy: "Cậu bạn học này, cháu không phải đến hỏi thăm bạn học à? Không phải vừa mới tới sao. Sao bây giờ… Chẳng lẽ là chúng tôi chiêu đãi không chu đáo, là do người làm trong nhà thiếu hiểu biết, khiến cháu ủy khuất rồi.”
Ông ta thở dài nói, "Sao lại xảy ra chuyện rắc rối này chứ."
Câu nói này càng làm nổi bật hình ảnh một cậu ấm được nuông chiều của Tiết Từ, giống như một thiếu gia đang làm quá lên chút chuyện nhỏ nhặt, gây phiền hà cho người khác.
Với thân phận của Tạ Ân Vinh, chủ nhà họ Tiết còn chưa được gặp, càng không thể thấy được cậu út Tiết được nuôi dưỡng như nào, nên cũng không rõ về thân phận của cậu. Lúc này trong đầu ông ta xoay chuyển liên tục, nghĩ xem Tiết Từ có lai lịch thế nào, mà lại có thể gây ra nhiều rắc rối như vậy, chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, người lớn trong nhà cũng không quản được à?
Tiết Từ là người báo án, vậy nên cũng được phép đi theo vào nhà họ Tạ. Cậu nghe Tạ Ân Vinh thở dài, không nói gì mà hỏi người đi cùng: "Không lục soát được gì sao?"
Vệ sĩ bên cạnh gật đầu.
Tiết Từ lại hỏi: “Vậy Tạ Vấn Hàn ốm nặng đang dưỡng bệnh ở nhà đâu?”
Bầu không khí chợt khựng lại.
Các vệ sĩ cùng cảnh sát xác nhận lại, cung kính trả lời: “Cũng không thấy ạ.”
Khuôn mặt xinh đẹp có chút đáng yêu của cậu thiếu gia, lúc này lại lạnh lùng chưa từng thấy. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cặp vợ chồng nhà họ Tạ, khiến bọn họ còn hơi rung mình.
Hóa ra đến đây là vì Tạ Vấn Hàn.
Đột nhiên Tạ Ân Vinh cảm thấy hối hận, không nên động đến Tạ Vấn Hàn, ít nhất là không phải vào lúc này. Ông ta nắm lấy tay vợ mình, tay phu nhân Tạ lạnh buốt, hoàn toàn không chút độ ấm.
Chủ nhà họ Tạ cười sảng khoái nói: "Tôi đã đuổi nó đi lâu rồi. Nó là một mầm bệnh lây lan, nó bị bệnh truyền nhiễm, anh không thể bắt tôi giữ nó lại ở đây được chứ? Nếu tôi bị lây bệnh thì sao, vợ con tôi bị lây bệnh thì sao?"
Tiết Từ im lặng.
Cậu cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, phóng to hình ảnh lên, trông giống một bản thiết kế nào đó. Tiết Từ lười phân bua, lướt tới chỗ nào đó, cậu phóng to ảnh hơn. Sau đó tạm dừng một chút nói: "Khi xây dựng nhà chính, người ta thường thiết kế các lối thoát hiểm bí mật để phòng trường hợp hỏa hoạn hoặc đột nhập. Ngài Tạ… Tôi tin rằng nhà họ Tạ cũng có những lối thoát hiểm như vậy, đúng không?"
Sắc mặt của Tạ Ân Vinh thay đổi.
Tiết Từ nhấc chân bước được hai bước… nhưng bị Tạ Ân Vinh ngăn lại.
Ngay lập tức, các vệ sĩ vây quanh Tiết Từ, khuôn mặt hung dữ, ngăn không cho ông ta lại gần Tiết Từ hơn.
Tiết Từ xuất thân từ nhà họ Tiết danh giá, hệ thống an ninh trong nhà họ Tiết được thiết kế vô cùng tinh vi như những lâu đài cổ xưa. Ngược lại nhà họ Tạ mới nổi, học theo người ta mà không đến nơi đến chốn, nên hệ thống an ninh sơ sài hơn nhiều, Tiết Từ chỉ cần xem bản thiết kế đã có thể đoán được vị trí của lối thoát hiểm bí mật.
Vẻ mặt cậu bình thản liếc qua Tạ Ân Vinh, dùng câu trần thuật nói: "Có một hầm rượu dưới lòng đất, cách đây không xa."
Tạ Ân Vinh không chắc chắn, liệu mình có đang lộ rõ vẻ lo lắng lúc này hay không.
Ông ta trừng mắt nhìn Tiết Từ nói: "Điều tra cái gì mà điều tra. Đây là lối thoát hiểm bí mật của nhà họ Tạ, nếu để lộ ra ngoài thì làm sao chúng tôi còn mặt mũi để gặp người khác?"
Tiết Từ bật cười.
Là một nụ cười trào phúng, khóe môi hơi cong, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Cậu nói: "Không điều tra cũng được."
Nếu ông có bản lĩnh thì cứ thử xem.
Nếu không phải có vệ sĩ, Tạ Ân Vinh hận không thể khiến cậu thiếu gia xinh đẹp kia câm miệng mãi mãi.
Ông ta tức giận đến mức ngực phập phồng, cảm giác giây tiếp theo sẽ tắt thở, muốn gọi người làm đến cản, nhưng đã bị cảnh sát ngăn lại.
Đã đến nước này rồi, còn không nhìn ra có gì không đúng, thì nhóm cảnh sát cũng không tốn công lăn lộn nhiều năm như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của chủ nhà họ Tạ và sự lo lắng của phu nhân Tạ, không phải do bọn họ tiêu cực, mà do gặp quá nhiều việc ác rồi, còn nghi ngờ không biết nhà họ Tạ có giết người giấu xác không.
Tiết Từ không hổ là thiếu gia xuất thân thế gia, việc tìm tầng hầm bí mật vô cùng thuận lợi, ngay cả phán đoán cũng không hề sai. Tại hầm rượu bí mật, vậy mà lại có cơ quan ẩn, rời quầy rượu ra là một đường hầm.
Nhóm cảnh sát thay đổi sắc mặt.
Không nói đến việc có đường hầm bí mật đã lạ thế nào, chỉ từ biểu cảm của Tạ Ân Vinh thôi, không kỳ lạ mới tài.
Đường hầm kia vừa hẹp lại sâu, không biết thông tới nơi nào. Gió thổi từ sau tới toàn mang theo mùi ẩm ướt cùng mùi tanh kì quái. Nhưng đường đi còn tốt, hai bên đều có đèn sợi đốt, Tiết Từ đi tuốt đằng trước, chuẩn bị xuống dưới lại bị ngăn cản.
Một bên là vệ sĩ của nhà họ Tạ, một bên là nhóm cảnh sát.
Bọn họ sợ sẽ nhìn thấy cái gì đấy quá mức chịu đựng, dù gì thiếu gia nhà họ Tiết này cũng mới là trẻ vị thành niên thôi, không nên để cậu thấy cảnh tượng máu me gì. Những vệ sĩ kia cũng có ý nghĩ như vậy, phải bảo vệ cho thân thể của thiếu gia, tâm lý an toàn cũng là bình thường.
"Tôi không sao đâu." Tiết Từ bị chặn lại trước lối đi, bộ quần áo sang trọng của cậu chẳng hợp chút nào với cái nơi ẩm thấp, tối tăm này. Cậu hơi nhíu mày nói: "Nếu còn có chỗ bí mật nào khác, tôi sợ mọi người sẽ không tìm ra đâu."
“…”
Được rồi, chỉ có con cháu thế gia mới hiểu thế nào là “thường thức”.
Thực ra việc này cũng chẳng phải “thường thức” gì, dù hành động của Tiết Từ có phần kỳ lạ, nhưng lúc đó không ai để ý cả.
Họ không ngăn cậu út Tiết được, liền thấy đứa trẻ đi đầu bước xuống.
Đành phải cử người đi lên trước, bảo vệ cậu chủ nhỏ này ở giữa.
Tạ Ân Vinh mặt mày khó coi, do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định đi theo.
.
Đói khát. Thống khổ.
Ánh sáng mạnh chiếu vào mắt Tạ Vấn Hàn, làm cậu ta không thể nào chìm vào giấc ngủ. Không biết bây giờ là mấy giờ cũng không biết đã ở đây mấy chục tiếng, mỗi lần Tạ Vấn Hàn nghĩ rằng mình sẽ chết, ý chí của cậu ta vô số lần vực dậy, như ma quỷ bò ra từ phần mộ, nửa người nửa quỷ, không ra hình người.
Ánh đèn sáng như tuyết bao quanh bốn phía, nhưng Tạ Vấn Hàn lại như chìm vào bóng tối.
Cậu ta bắt đầu không nhớ nổi tên mình, không nhớ tại sao mình lại ở đây, không nhớ tại sao mình phải chịu những đau khổ này, chỉ có hận thù ngày càng lớn thêm…
Cậu ta nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến.
Tạ Vấn Hàn vô cùng nhạy cảm với tiếng bước chân, vì cậu ta biết mỗi khi có tiếng bước chân là lại đến một đợt tra tấn mới. Tay cậu ta hơi duỗi ra, lại chẳng có chút sức lực nào, chỉ có tiếng xích sắt bị lôi kéo phát ra.
Ý thức trở nên mông lung trong vài giây.
Tạ Vấn Hàn hơi ngẩng đầu, đôi mắt vì bị ánh sáng mạnh chiếu vào vốn không mở nổi, lúc này lại mạnh mẽ xốc lên, lộ ra con ngươi đen láy, gắt gao, nhìn thẳng vào bóng đêm kia.
Không giống trước đây.
Trước kia chỉ có Tạ Ân Vinh tới nhiều nhất, hoặc là, chỉ có mẹ cậu ta đến.
Nhưng lần này có rất nhiều tiếng bước chân, có lẽ là mấy người… hoặc cả chục người. Dù tinh thần suy yếu, Tạ Vấn Hàn vẫn nhận ra sự khác biệt này.
Cậu ta sẽ chờ được gì đây.
Tạ Vấn Hàn bất cần nghĩ, dù sao mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, cũng không thể xấu hơn được.
Nếu nhiều người như vậy, có khi cậu ta sẽ chết ở đây không chừng.
Tạ Vấn Hàn sẽ chết ở nơi tầng hầm không thấy ánh mặt trời, giống động vật chui rúc trốn tránh, hôi thối, rồi bị vứt bỏ.
Nhưng đôi mắt đã không thấy rõ gì kia, lại vào lúc những tiếng chân kia tới gần, thần kỳ mà tập trung tiêu cự lại một chỗ.
Thấy được đồng phục cảnh sát màu đen, huy hiệu trên vai sáng rỡ rạng ngời, tất cả đọng lại trong đôi mắt cậu ta. Hô hấp của Tạ Vấn Hàn như ngừng lại, tâm trí nối tiếp các thông tin với nhau, cuối cùng như cảm giác được gì đó, cơ thể liền thả lỏng.
—— Cậu ta được cứu rồi.
Ý nghĩ này nảy sinh trong đầu một cách nhanh chóng.
Trong nhóm cảnh sát mặc đồng phục đen, có một người rất nổi bật.
Cậu mặc áo trắng quần đen, trang phục đơn giản, làn da trắng sáng.
Cả người nổi bật nhất là đôi môi, màu đỏ thắm, lúc này đang hơi hé, trong đôi mắt là sâu thẳm lạnh lùng, ai cũng có thể nhận ra cậu thiếu niên này đang rất tức giận.
Tầm nhìn của Tạ Vấn Hàn đã mờ đi, cậu ta không nhìn rõ, nhưng hình ảnh người này lại trùng khớp với một người trong ký ức của bản thân.
Cậu ta tưởng mình nhìn thấy Tiết Từ.
Tạ Vấn Hàn lại không vui mừng khi được cứu, cậu ta nghĩ rằng mình đã chết.
Chỉ có người sắp chết mới có thể thấy người mình muốn gặp nhất… Vì vậy, khi thấy cảnh sát đến cứu mình, thấy Tiết Từ đứng trước mặt, cậu ta cảm thấy rất phức tạp.
Tạ Vấn Hàn muốn nhắm mắt lại, nhưng lại không nỡ, cậu ta cố gắng mở mắt ra, trong mơ hồ mà nghĩ, vì sao trong ảo tưởng trước khi mình chết, còn xuất hiện cả Tạ Ân Vinh.
“Trời.” Một cảnh sát trẻ không nhịn được mà quát lên. Cảnh tượng trước mắt họ không phải là một vụ giết người giấu xác, nhưng so với tưởng tượng của bọn họ lại chẳng khá hơn bao nhiêu, thậm chí còn tệ hơn nhiều.
Cậu thiếu niên bị trói chặt như một con vật, vẻ mặt vô hồn, toàn thân đầy vết thương.
Những vết thương đó vô cùng đáng sợ, toàn thân không một chỗ lành lặn, toàn là những vết thương lở loét hoặc bầm tím, nhìn mà không khỏi xót xa. Khi bọn họ đến gần, có thể ngửi thấy một mùi hôi tanh bốc ra từ cơ thể thiếu niên… hoặc là mùi vị thối rữa nào đó.
Vừa mắng chửi, vừa nhanh chóng tiến hành giải cứu con tin.
Trong nháy mắt khi Tiết Từ nhìn Tạ Vấn Hàn liền bị người khác che lại.
Nhưng không để bóng tối che khuất mắt mình bao lâu, Tiết Từ nhanh chóng gạt tay người đó ra, rõ ràng vẫn chỉ là một cậu thiếu niên, sức lực lại lớn vô cùng. Cậu bước tới vài bước, tắt ngọn đèn thẩm vấn với cường độ mạnh, nhìn khuôn mặt bị thương của Tạ Vấn Hàn, ánh mắt vẫn không nỡ nhìn thẳng, chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ta.
Tra tấn một đứa trẻ vị thành niên dã man như vậy, còn nhốt trong tầng hầm đến sắp chết. Việc này đã khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người, phu nhân Tạ run rẩy không nói nên lời, nhưng Tạ Ân Vinh lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường.
Ông ta nhận ra ánh mắt giận dữ của mọi người đều đổ dồn về phía mình, vậy mà vẫn có thể nở một nụ cười giả tạo.
Tạ Ân Vinh dường như không hề cảm thấy những gì mình đã làm súc sinh cỡ nào, mà chỉ tiếc vì hình ảnh mình khổ công xây dựng bị hủy hoại.
Ông ta rút một điếu thuốc từ trong túi áo khoác ra, nhàn nhã châm lửa, nói: "Đây chỉ là chuyện gia đình thôi, không cần làm ầm lên làm gì."
Những cảnh sát có mặt ở đó đều sững sờ trước lời nói của ông ta: "Chuyện gia đình? Anh đang nói cái gì vậy?"
"Đứa trẻ này không nghe lời, thường xuyên chống đối tôi, tôi chỉ dạy dỗ nó một chút thôi mà." Tạ Ân Vinh phả ra một làn khói trắng, "Dĩ nhiên, tôi thừa nhận, mình đã hơi quá tay."
Những người xung quanh ông ta, đều tỏ vẻ kinh tởm, khuôn mặt tức giận vô cùng. Nếu không phải đang làm nhiệm vụ, trên người còn mặc cảnh phục, họ hận không thể xông lên đánh ông ta một trận, nhất là khuôn mặt kia.
Đầu óc Tạ Ân Vinh xoay chuyển, chuyện này khó giải quyết rồi đây.
Điều tệ nhất là nếu vụ việc này bị định nghĩa là "bạo hành gia đình", ông ta có thể bị kết tội ngược đãi, phải ngồi tù.
Tội ngược đãi rất phiền phức, từ hai năm tới dưới bảy năm, là chủ nhà họ Tạ, ông ta tuyệt đối không thể ngồi tù để hủy hoại hết mọi công sức được.
Tạ Ân Vinh bí mật liếc nhìn người phụ nữ đang run rẩy bên cạnh mình.
Phiền phức thật, nếu không phải thằng nhóc kia đột nhiên nhúng tay vào, ông ta đã có thể âm thầm xử lý chuyện này.
Ánh mắt của Tạ Ân Vinh trở nên độc ác, nhìn về phía Tiết Từ.
Nhưng lúc này Tiết Từ không rảnh để ý ông ta.
Cậu ở bên cạnh Tạ Vấn Hàn đang nửa tỉnh nửa mê, không dám chạm vào những vết thương của cậu ta, sợ làm chúng vỡ ra. Nhưng lúc này, Tạ Vấn Hàn đang ngất lại nắm lấy ngón tay của Tiết Từ.
Những vết máu dính nhớp dính lên đầu ngón tay Tiết Từ.
Tiết Từ vốn không có bệnh sạch sẽ, nhưng bình thường cậu cũng rất sạch sẽ, trên tay không dính bẩn bao giờ, lúc này lại không nói gì. Không rút tay ra, cứ để Tạ Vấn Hàn nắm lấy.
Cảnh sát gọi 120, họ đang cố gắng cạy những chiếc còng tay ra một cách cẩn thận, tránh gây thêm tổn thương, tốc độ có hơi chậm, trên trán ai cũng lấm tấm mồ hôi.
Tiết Từ thấy Tạ Vấn Hàn từ trạng thái vô hồn dần trở nên đau đớn, mặt cậu ta đầy máu, rõ ràng không có nước mắt, nhưng lại cảm nhận được Tạ Vấn Hàn như đang khóc.
Cậu thấy Tạ Vấn Hàn hé đôi môi nứt nẻ ra, phát ra âm thanh rất nhỏ, liền cúi xuống. Nghiêng người để nghe rõ hơn, mái tóc đen mềm cũng đáp trên gò má thiếu niên.
Đến gần rồi, Tiết Từ mới nghe thấy Tạ Vấn Hàn đang nói gì.
"Hận.”
“Tôi hận ông ta." Nỗi hận u ám bao trùm lấy cậu thiếu niên trẻ tuổi, khuôn mặt cậu ta hung dữ, trông như một con quỷ chui ra từ địa ngục.
Tiết Từ chỉ dám khẽ bóp nhẹ đầu ngón tay Tạ Vấn Hàn. Cậu không dám chạm vào những vết thương khác, cũng chỉ có thể dùng động tác nhỏ này, như đang âm thầm an ủi vậy.
Cậu không có cách nào để bảo Tạ Vấn Hàn quên đi nỗi hận, cậu chỉ có thể đứng nhìn.
Những lời thì thầm đó, ngày càng trở nên âm u khó hiểu.
"Giết ông ta."
"Tôi muốn giết ông ta."
Tiết Từ lại gần, nghe thấy Tạ Vấn Hàn thì thầm những lời này bằng giọng nghẹn ngào. Cậu thiếu niên cắn chặt răng, hàm răng không ngừng run rẩy, lặp đi lặp lại những lời này.
"Giết ông ta", "Giết", "Tôi sẽ giết ông ta".
Mỗi câu nói ra đều mang theo khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ. Cứ như cậu ta sống nơi này, nhưng lại dùng hình hài của ác quỷ. Cho dù Tạ Vấn Hàn chỉ là một đứa trẻ, nhưng cậu ta dùng giọng điệu nỉ non âm trầm đáng sợ vô cùng, người nghe được những lời này sợ rằng đó có lẽ là lời nói thật.
Cậu ta thực sự muốn giết Tạ Ân Vinh.
Những gì cậu ta trải qua đã thay đổi cậu ta hoàn toàn, dù có thể sống dưới ánh mặt trời một lần nữa, cũng không thể trở thành người hoàn chỉnh nữa.
Tiết Từ im lặng lắng nghe, cổ tay trắng nõn dính đầy máu. Đến khi nghe thấy giọng điệu hận thù của Tạ Vấn Hàn dần mơ hồ theo ý thức, lúc này cậu mới đến gần, nghiêm túc nói: "Ông ta không đáng."
"Ông ta không đáng để tay cậu dính máu, ông ta sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm."
Tiết Từ dịu dàng rũ mắt: "Ông ta sẽ rơi xuống địa ngục.”
“Còn cậu sẽ quay trở lại nhân gian."
Tạ Vấn Hàn dần dần trở nên im lặng.
Chờ đến khi được cứu, lúc cảnh sát ôm Tạ Vấn Hàn đưa lên cáng, mọi người mới phát hiện ra cậu ta nắm chặt tay Tiết Từ không buông. Dù có thể dùng sức để tách hai người ra, nhưng trên người Tạ Vấn Hàn toàn là vết thương, kéo một chút thôi đã toàn là máu.
Các cảnh sát tỏ vẻ thương cảm.
Tiết Từ đành phải nói: "Để cháu đi cùng cậu ấy đến bệnh viện."
Trên đường đến bệnh viện, một cảnh sát tỏ ra thân thiện hơn nhiều, nói với Tiết Từ: "Nhờ có cháu báo cảnh sát, không thì vụ ngược đãi này không bao giờ lộ ra mất."
Những vụ bạo hành gia đình thường rất kín đáo, đặc biệt là trong những gia đình giàu có quyền lực như nhà họ Tạ.
Việc một cậu thiếu niên trẻ tuổi lại là người báo án, quả thật rất bất ngờ.
Tiết Từ cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
“Hai đứa là bạn thân à?”
"Là bạn học ạ."
“Haha,” cảnh sát cười đầy sảng khoái, “Vậy chắc cũng là bạn thân trên trường ha.”
Tiết Từ im lặng.
Tạ Vấn Hàn được đưa vào phòng phẫu thuật trước, cuối cùng cũng buông tay Tiết Từ ra. Nhưng lúc này, cậu ta đã tỉnh lại.
Nói là tỉnh cũng không hẳn, vì cậu ta vẫn còn rất mơ hồ. Đôi mắt tạm thời vẫn chưa nhìn rõ, nhưng vẫn cảm nhận được khuôn mặt của Tiết Từ, bắt đầu vùng vẫy gào thét như một con thú bị thương, các y tá phải rất vất vả mới khống chế được cậu ta.
"Tạ Vấn Hàn." Tiết Từ gọi tên cậu ta.
Thiếu niên còn đang giằng co, bỗng động tác dần chậm lại.
Tiết Từ nói một cách bình tĩnh: "Khi nào khỏe rồi, cậu nhớ đưa cho tôi hộp kẹo mà cậu đã hứa nhé."
Nhóm y tá đứng nghe: “…”
Có còn là người không, đứa nhỏ này đã đáng thương đến vậy rồi còn đòi kẹo à. Y tá xấu hổ nghĩ.
Nhưng nhìn vẻ mặt đáng yêu kia của Tiết Từ, họ cũng không nỡ trách mắng.
Tạ Vấn Hàn có vẻ hơi ngẩn ngơ, cố gắng tự ngẫm một chút, sau đó lẩm bẩm: "… Thực ra đã làm rồi, mất."
"Muốn làm một lần nữa."
“…… Rồi đưa cậu.”
“Ừm.” Tiết Từ nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói, “Mau khỏe lại nhé.”
.
Lại là giấc mơ đó.
Bạch Ninh nghĩ thầm.
Y đã mơ thấy giấc mơ kinh khủng này vô số lần, một giấc mơ điên cuồng và đáng sợ.
Trong giấc mơ mọi thứ đều quá chân thực, giống như một điềm báo không thể tránh khỏi, y cảm thấy bất an và hỗn loạn về tương lai.
Y lại gặp người đàn ông đó, mái tóc bạc, làn da tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, là dấu hiệu của căn bệnh di truyền trong nhà họ Bạch. Nhưng vẻ ngoài của người đàn ông đó lại rất bình thường… ngoại trừ đôi mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào, những hành động bình thường lại logic đến đáng sợ, không giống một người bệnh.
Người đàn ông có gương mặt rất đẹp trai, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo lớn cắt ngang, cùng với vô số vết thương nhỏ khác, lồi lõm khác nhau, trông như những con rết đang bò trên mặt, dữ tợn như ác quỷ, kinh tởm đến mức khiến người ta phải buồn nôn.
Bạch Ninh không dám nhìn thẳng vào hắn, không chỉ vì y thấy sợ mà còn vì y biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo…
“Bạch Ninh.”
Người đàn ông gọi tên y.
Giọng nói khàn khàn như bị vỡ, cảm giác đem đến điềm xấu như tiếng quạ kêu, vô cùng khó nghe.
Nòng súng lạnh lẽo áp sát vào trán y, hầu kết Bạch Ninh lên xuống, sợ đến mức không nói nên lời.
Nhưng y vẫn trăm bài như một cố gắng van xin: "Xin anh tha cho tôi, xin anh. Nhà họ Bạch là của anh, tôi không cần gì cả. Tôi sẽ đi thật xa, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa..."
Nhưng rồi, tiếng khóc thảm thiết của y đột ngột dừng lại. Bạch Ninh bị bắn vào đầu, ngã xuống đầy đau đớn.
Theo thường lệ, giấc mơ sẽ kết thúc tại đây.
Nhưng lần này, Bạch Ninh lại nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Người đàn ông trong giấc mơ, ăn mặc chỉnh tề, xuất hiện trong một bữa tiệc mà Bạch Ninh từng tham dự, y nhíu mày, nhịn xuống khó chịu trong lòng hỏi mẹ: "Người đàn ông đó là ai?"
"Đó chỉ là một kẻ vô dụng mà chúng ta vừa mới nhận nuôi thôi." Mẹ của y nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu xí của người đàn ông đó rồi nói với vẻ khinh bỉ, “Một sự sỉ nhục.”
"Hắn không thể nào sánh được với con, 28 tuổi, một phế vật chẳng có gì cả." Mẹ của y ưu nhã mở miệng, giọng điệu đầy chế giễu.
“Lúc nó 18 tuổi, không chịu học hành, bắt đầu gây chuyện trong nhà. Hình như cha kế đối xử với nó không tốt, nên nó đã ra tay giết ông ta. Nghe nói cảnh tượng rất kinh khủng, toàn là máu, mẹ kế của nó bị dọa phát điên rồi. Thật không hổ danh là dòng dõi nhà họ Bạch, đúng là một lũ điên từ trong xương tủy."
"Anh kế và chị kế của nó đã chiếm hết tài sản rồi, còn bắt nó vào tù 10 năm."
Nghĩ tới đây, mẹ của y thở dài.
"Sao nó không bị tử hình nhỉ… Như vậy thì, nhà họ Bạch đã khỏi mang tiếng xấu rồi."
Bạch Ninh nghe vậy mà cười nhạo một cách chua chát.
"Chẳng trách ông nội không chịu cho nó mang họ Bạch."
"Đúng vậy." Mẹ của y thu lại chút biểu cảm trên mặt, kéo tà váy dài, cầm ly rượu đi tiếp khách, nói với vẻ khinh bỉ: "Nó vẫn giữ họ Tạ."
Giấc mơ tan vỡ.
Bạch Ninh tỉnh dậy.
Mắt y đỏ hoe vì khóc, rõ ràng là đã gặp ác mộng.
Các người hầu nơm nớp lo sợ đứng xung quanh, bác sĩ cũng có mặt.
Bạch Ninh bực bội đập đầu mình, cố gắng nhớ lại chi tiết trong giấc mơ nhưng không được.
Chỉ nhớ mang máng một vài câu nói.
Bạch Ninh nghẹn ngào hỏi: "Tôi có quen ai… họ Tạ không?"
Các người hầu nhìn nhau, cẩn thận trả lời: "Trong số khách đến nhà họ Bạch, không có ai họ Tạ cả."
______________
Lời của tác giả: Có bạn đọc hỏi nếu Tạ Vấn Hàn không về thì tình hình có tốt hơn không, câu trả lời là không, vì nhân vật này là một nhân vật phản diện.
Tuy nhiên, tác giả đã thay đổi một chút để phù hợp với quy tắc.
(Bạch Ninh là nhân vật mới, giấc mơ của y là về kiếp trước)