- Trang chủ
- Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
- Chương 144: Bại lộ
Chương 144: Bại lộ
Truyện: Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
Tác giả: Húy Tật
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Sự cố
- Chương 3: Chiếu cố
- Chương 4: Ngoài ý muốn
- Chương 5: Rơi xuống
- Chương 6: Được cứu
- Chương 7: Giải thích
- Chương 8: Anh trai
- Chương 9: Chĩa mũi nhọn
- Chương 10: Bánh kem
- Chương 11: Đánh nhau
- Chương 12: Minh bạch
- Chương 13: Dạy dỗ
- Chương 14: Mối tình đầu
- Chương 15: Xa lánh
- Chương 16: Nhập học
- Chương 17: Học sinh mới
- Chương 18: Ký túc xá
- Chương 19: Tiếp xúc
- Chương 20: Thành tích
- Chương 21: Thi đua
- Chương 22: Khiêu khích
- Chương 23: Hơn thua
- Chương 24: Sửa chữa
- Chương 25: Đạt giải nhất
- Chương 26: Nội hàm
- Chương 27: Thiên tài
- Chương 28: Ma quỷ
- Chương 29: Ngăn cấm
- Chương 30: Tương lai
- Chương 31: Toàn bộ
- Chương 32: Đại học
- Chương 33: Gặp mặt trực tiếp
- Chương 34: Lộ diện
- Chương 35: Gặp lại
- Chương 36: Biểu diễn
- Chương 37: Kỹ thuật diễn
- Chương 38: Xác nhận
- Chương 39: Gặp lại
- Chương 40: Bị thương
- Chương 41: Bôi thuốc
- Chương 42: Ngụy trang
- Chương 43: Chí mạng
- Chương 44: Tình yêu
- Chương 45: Thi đấu
- Chương 46: Mất khống chế
- Chương 47: Kết thúc
- Chương 48: Công ty
- Chương 49: Điên rồ
- Chương 50: Con riêng
- Chương 51: Tự chuốc lấy khổ
- Chương 52: Buông bỏ
- Chương 53: Giao dịch tiền bạc
- Chương 54: Nếu còn xem em là em trai
- Chương 55: Tới bầu bạn với tôi
- Chương 56: Tới quán bar học
- Chương 57: Mở rộng lòng mình
- Chương 58: Người biểu diễn mới
- Chương 59: Làm chuyện xấu thì đừng để bị phát hiện
- Chương 60: Bạn bè cũng có thể hẹn hò
- Chương 61: Trở về thành phố Bắc Kinh
- Chương 62: Thi đậu
- Chương 63: Giết gà dùng dao mổ trâu
- Chương 64: Thì ra cậu trúng tuyển là nhờ vào cách này
- Chương 65: Lựa chọn của vận mệnh
- Chương 66: Nhược điểm của đoàn đội
- Chương 67: Thì ra vai hề lại là
- Chương 68: Công khai danh tính
- Chương 69: Thiên tài thực thụ
- Chương 70: Kiêu ngạo
- Chương 71: Tài sản quốc gia
- Chương 72: Em còn nhẫn tâm hơn cả anh
- Chương 73: Dạy trẻ nhỏ
- Chương 74: Cậu ấy là em trai tôi
- Chương 75: Chuẩn bị
- Chương 76: Cậu không thích anh ta đúng không
- Chương 77: Có muốn hôn một cái không
- Chương 78: A01
- Chương 79: Nghịch hướng thế giới
- Chương 80: Ký ức kiếp trước
- Chương 81: Phát tiết cảm xúc
- Chương 82: Đầu tư
- Chương 83: Tranh giành quyền lực
- Chương 84: Khơi mào chia rẽ
- Chương 85: Từ không ở bên cạnh
- Chương 86: Bị ép làm việc
- Chương 87: Khách quan mà nói thì hay hơn
- Chương 88: Nhớ mãi không quên
- Chương 89: Hai người giống như vậy
- Chương 90: Cuộc sống đại học bình thường
- Chương 91: Mong anh Tạ học cách tự lập
- Chương 92: Bí mật động trời
- Chương 93: Một ngàn cách trừ khử
- Chương 94: Bạch Ninh mời
- Chương 95: Tự cứu lấy mình
- Chương 96: Cú sốc của người già
- Chương 97: Thật sự không được thì anh đi làm ở xưởng đi.
- Chương 98: Còn kỳ lạ hơn được nữa à
- Chương 99: Cậu là thần tượng mà
- Chương 100: Tiểu hầu gia
- Chương 101: Không phải là do cậu ấy đã trưởng thành
- Chương 102: Nhận chuyện gì thì nên hỏi cho kĩ
- Chương 103: Sao băng mùa gặt
- Chương 104: Trà xanh
- Chương 105: Tiệc tối Tinh Diệu
- Chương 106: Mày là ma quỷ à
- Chương 107: Phải học được cách bảo vệ bản thân
- Chương 108: Video giám sát được công khai
- Chương 109: Hiện trường biến đổi quy mô lớn
- Chương 110: Anh ta phải nói cảm ơn
- Chương 111: Ký ức "kiếp trước" của Lâm Bạch Họa
- Chương 112: Phần của phụ huynh
- Chương 113: Từ làm nũng
- Chương 114: Gặp trưởng bối
- Chương 115: Tiết Từ bậc thầy cân bằng
- Chương 116: Muốn ăn phạt à
- Chương 117: 《Hầu môn》được công chiếu
- Chương 118: Danh sách diễn viên
- Chương 119: Tiểu Hầu Gia tốt nhất
- Chương 120: 《Hầu môn》bùng nổ
- Chương 121: Nhận thưởng
- Chương 122: Tiếp tục nhận thưởng
- Chương 123: Tôi có bạn trai rồi
- Chương 124: Vai phụ xuất sắc nhất
- Chương 125: Trà xanh mạnh nhất
- Chương 126: Cách đu idol đúng
- Chương 127: Đi thực nghiệm nơi xa
- Chương 128: Giáo viên tương lai
- Chương 129: Cô lập
- Chương 130: Bị cảm
- Chương 131: Một người đạt yêu cầu
- Chương 132: Tấn công kiểu tự sát
- Chương 133: Nói mớ
- Chương 134: Đừng ai hòng tranh với tôi
- Chương 135: Yêu cầu quá đáng
- Chương 136: Gọi điện cho người yêu
- Chương 137: Lạc đề
- Chương 138: Tôi còn có cậu ở bên
- Chương 139: Lại nữa à?
- Chương 140: Thực nghiệm thành công
- Chương 141: Làm nghiên cứu phải có tâm
- Chương 142: Kế hoạch phản đòn
- Chương 143: Phản đòn thành công
- Chương 144: Bại lộ
- Chương 145: Ngả bài
- Chương 146: Đỉnh vinh quang
- Chương 147: Ngoại truyện kiếp trước 1. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 148: Ngoại truyện kiếp trước 2. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 149: Ngoại truyện kiếp trước 3. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 150: Ngoại truyện kiếp trước 4. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 151: Ngoại truyện kiếp trước 5. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 152: Ngoại truyện kiếp trước 6. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 153: Ngoại truyện kiếp trước 7. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 154: Ngoại truyện kiếp trước 8. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 155: Ngoại truyện kiếp trước 9. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 156: Ngoại truyện kiếp trước 10. Sau khi Tiết Từ chết
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ngô Kiệt và Chu Văn Vân bị bắt, đó mới chỉ là bước đầu tiên.
Việc nhổ tận gốc những cành cây mục nát từ lớp bùn sâu thẳm đương nhiên là một việc vô cùng tốn thời gian, nhìn thái độ giận dữ của cấp trên, vụ việc này đã được quyết định phải điều tra đến cùng, tra tàn nhẫn đến tận gốc rễ. Không ít những "đinh" đã được chôn sâu, hoặc vẫn còn giữ chút tác dụng, đều bị đào ra, bắt giữ và kết án, giải quyết gọn gàng. Các nghiên cứu viên cũng tạm thời ngừng tiến độ nghiên cứu – nhân sự liên quan trong căn cứ Tiềm Long cũng phải được rà soát lại một lần nữa, tuyệt đối không thể để những kẻ như Ngô Kiệt trà trộn vào lần thứ hai.
Trong khoảng thời gian này, các nghiên cứu viên cũng coi như được nghỉ ngơi hợp lý.
Đương nhiên nguyên nhân sâu xa hơn, vẫn là để Tiết Từ nghỉ ngơi dưỡng sức. Trải qua một màn mưu hại như vậy, lại còn đối mặt trực tiếp với kẻ phạm tội, Tiết Từ thật sự không dễ dàng. Sau đó để câu con cá lớn Ngô Kiệt, còn phải mặc đồ tù lên tòa diễn một màn – tuy nói là diễn, nhưng luôn cảm thấy có vài phần xui xẻo, ở nơi có bầu không khí khoa học nồng đậm như Viện Nghiên cứu Căn cứ Tiềm Long, người ta còn phải thức đêm nấu nước bưởi để giải xui.
Nói cho cùng, vị này chính là nghiên cứu viên thiên tài đã thực sự tìm ra hướng nghiên cứu chip sao chép, có thể thấy rõ bằng mắt thường, những cải tiến sâu hơn sau này cũng sẽ phải qua tay Tiết Từ, là người chủ đạo duy nhất của Kế hoạch Đồ Thần.
Mặc dù viện sĩ Hoa và một vài vị giáo sư không đề cập đến, nhưng họ đã âm thầm bàn bạc, xin đề xuất Huân chương Khoa học Tâm huyết Cấp II cho Tiết Từ.
Hiện tại những người từng đạt được vinh dự này hầu hết đều là các chuyên gia chip cấp quốc gia, Tiết Từ còn chưa chính thức vào Viện Khoa học Quốc gia, vậy mà lại được Huân chương Khoa học Tâm huyết Cấp II... Ít nhiều cũng có chút cảm giác số phận dở khóc dở cười.
Thế nhưng hiện tại, cả căn cứ đều phải coi vị này như bảo bối mà cung phụng, sợ có va chạm nào ảnh hưởng đến nghiên cứu. Ngay cả việc sinh hoạt và ăn uống cũng có quy định nghiêm ngặt, có chuyên gia giám sát. Hơn nửa số nhân viên duy trì ổn định trong căn cứ hằng ngày đều được điều động để bảo vệ an toàn cho Tiết Từ. Đối với loại "đãi ngộ đặc biệt" hoàn toàn khác biệt này, vốn dĩ là điều không thể thực hiện ở căn cứ Tiềm Long, nhưng lúc này những người khác đều không có ý kiến gì – Tiết Từ có thể giống họ sao? Chỉ riêng việc cậu tạo ra thành quả nghiên cứu, giờ nói không chừng đã trở thành cái gai trong mắt của nước Y và những kẻ tương tự, đương nhiên phải bảo vệ an toàn cá nhân cho cậu. Huống chi năng lực nghiên cứu khoa học của bản thân Tiết Từ, đó chính là tài sản của quốc gia.
Cậu tùy tiện thức đêm hại sức khỏe đều không còn là vấn đề cá nhân nữa, mà là hành vi gây tổn hại đến lợi ích quốc gia!
Tiết Từ đối với sự chuyển biến này... không thể nói là đã thích nghi hoàn toàn, nhưng dù có chút không quen, Tiết Từ cũng hiểu đây là tình huống đặc biệt, nên sẽ không vì những điều này mà bực dọc với những người phụ trách công việc.
Lợi ích duy nhất là Tiết Từ hiện tại được nới lỏng một số quyền hạn tự do, tuy vẫn không thể rời căn cứ, nhưng có thể tự do lựa chọn đối tượng liên lạc, thời gian không bị hạn chế, và cuộc trò chuyện cũng không bị theo dõi.
Rốt cuộc lúc này trong toàn bộ căn cứ, không còn ai có lập trường rõ ràng và không bị nghi ngờ hơn Tiết Từ, ai tiết lộ bí mật cũng không phải là cậu.
Nhân viên trong căn cứ Tiềm Long lần lượt được thay ra vài người, may mắn là trừ Ngô Kiệt, cũng không có biến động lớn nào khác, ngày mai là có thể tiếp tục nghiên cứu.
Các giáo sư tuy nói là hà khắc và nghiêm khắc, nhưng lúc này hiếm hoi phá lệ, cho phép đám người trẻ tuổi này "phóng túng" một đêm cuối cùng, tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong căn cứ, còn đặc biệt "mở ân", mang đến mấy chai rượu.
Trong căn cứ vốn dĩ không được phép uống rượu, mọi người cũng đều tuân thủ rất tốt. Hiếm khi có trường hợp đặc biệt, ngay cả những nghiên cứu viên không thèm rượu, lúc này cũng ồn ào lên, cứ cảm thấy tranh giành uống sẽ ngon hơn.
Tiết Từ cũng tham gia vào bữa tiệc.
Cậu không thích rượu, nên không giành giật với đám đồng nghiệp gần nửa năm chưa thấy cồn. Kết quả Tư Không Dực thấy cậu chưa động đến giọt rượu nào, còn tưởng Tiết Từ khiêm nhường đám đồng nghiệp khóc trời gào đất, diễn xuất giỏi hơn ai nấy, liền lén mang một chai rượu vang đỏ mới mở đến, muốn chia sẻ với cậu.
Tiết Từ dở khóc dở cười, nhưng cũng không từ chối thiện ý của Tư Không Dực, cầm ly rượu lên, cùng anh ta lén rót nửa ly.
Kết quả còn chưa kịp uống, đã nghe có người tinh mắt nói: "Ối, đội trưởng với đội phó đang làm gì ở đằng kia!"
"?? Tôi nhìn nhầm à, trên tay đội phó còn có một chai rượu?"
Có người châm dầu vào lửa: "Tốt lắm! Lén lút ăn... uống rượu!"
Nếu là ngày thường, nhóm người này có đánh chết cũng không dám "vuốt râu hùm" của Tư Không Dực, nhưng lúc này không khí đang vui vẻ, lại uống chút rượu lấy can đảm, lập tức làm ầm ĩ lên, có người nhanh tay nhanh chân muốn giành rượu — Tư Không Dực bị bầu không khí này kích động, không biết sao cũng trở nên bướng bỉnh, càng không chịu đưa, còn kéo Tiết Từ chạy.
Anh ta mặt đỏ bừng, kích động hô lên một tiếng "Chạy!" Tiết Từ cũng theo bản năng chạy theo Tư Không Dực. Hai người còn trẻ, chân cẳng nhẹ nhàng, thoắt cái đã bỏ xa đám người phía sau một đoạn, nhưng trớ trêu thay lại không thoát hẳn, thế là cứ vừa trốn vừa ẩn nấp, cuối cùng thậm chí lăn vào trong rừng để che giấu thân mình.
Nghe tiếng bước chân giẫm lên cành khô ở gần đó, ngay cả tiếng thở cũng trở nên nhẹ nhàng chậm rãi.
Đầu óc Tiết Từ vẫn còn hơi choáng váng.
Họ có hơi quá liều mạng vì chai rượu này không? Cứ như đang trốn khỏi cuộc truy sát vậy. Tiếng bước chân không chịu rời đi, Tư Không Dực khẽ đứng dậy, kéo Tiết Từ một cái, nói: "Cậu cầm rượu đi, lát nữa tôi sẽ đánh lạc hướng họ!"
Cảnh tượng đó có chút bi tráng.
Tiết Từ ôm chai rượu vang đỏ, nhìn Tư Không Dực, vẻ mặt vô tội: "Đâu cần đến mức đó."
Tư Không Dực: "..."
Anh ta cũng đột nhiên nhận ra, đây là cái quái gì không biết! Bảo đám người này viết bản kiểm điểm hết đi cho rồi!
Đầu óc anh ta cũng bị đám người này làm cho ngu đi, mơ mơ màng màng làm ra chuyện mất mặt như vậy. Lại vừa thấy Tiết Từ vì chạy vội mà gò má hơi ửng đỏ, quần áo trên người cũng dính chút cành cây vụn, trong lòng càng hối hận, mặt vừa đỏ vừa trắng, thì thầm ấp úng nói: "Xin lỗi."
Tiết Từ thấy cảm xúc của anh ta bỗng nhiên chùng xuống, còn có chút kỳ lạ.
"Tôi luôn làm ra loại..." Sắc mặt Tư Không Dực cuối cùng vẫn tái nhợt, "Chuyện ngu xuẩn."
"Sao đột nhiên lại nói vậy?"
Tiết Từ thấy anh ta mất mát, hỏi: "Ly rượu còn không?"
Tư Không Dực tuy chạy nhanh, nhưng ly rượu lại được giấu kỹ trên người. Lúc này sững sờ một chút, cũng không ngẩn ngơ lâu, tự giác lấy ra: "Đây."
Tiết Từ không nhận lấy, mà rót cho Tư Không Dực nửa ly, cũng rót cho mình nửa ly. Nửa chai rượu vang đỏ còn lại được đặt trên nền lá cây mềm xốp, thoải mái ngồi xuống mà không chút e ngại.
"Anh ngẩng đầu lên đi."
Tối nay không thấy trăng sáng, nhưng có muôn vàn vì sao lấp lánh, rực rỡ.
Tiết Từ nói, "Hiếm khi có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp như vậy. Cảm ơn anh đã kéo tôi ra đây, ngắm sao và nhâm nhi rượu."
Cậu nháy mắt với Tư Không Dực, nâng cánh tay nói, "Cụng ly."
Tư Không Dực hơi ngây người, mãi một lúc sau cũng ngồi xuống theo, cụng ly với Tiết Từ.
"Cụng ly."
Anh ta vốn nghĩ đây sẽ là một đêm trầm mặc yên tĩnh, nhưng Tiết Từ uống một ngụm rượu xong lại đột nhiên mở miệng.
"Cảm ơn anh."
Tư Không Dực suýt nữa sặc rượu vang đỏ lên quần áo.
Có lẽ nếu Tiết Từ đối xử tệ hơn với anh ta, tức giận hay nổi cáu với anh ta, Tư Không Dực cũng sẽ không hoảng loạn như bây giờ. Nhưng cố tình Tiết Từ lại nói "cảm ơn" với anh ta...
Trong chốc lát, anh ta cứ như ngồi trên lửa, hận không thể nhảy dựng lên.
"Cảm... cảm ơn cái gì?" Anh ta lắp bắp nói, "Cậu không cần an ủi tôi như vậy."
Tiết Từ như cảm thấy có chút buồn cười. Cậu khẽ cong môi nhìn lại, trong khoảnh khắc như có ánh sao rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.
"Tôi không an ủi anh, là nghiêm túc. Cảm ơn anh ngày đó đã nói đỡ cho tôi, tôi đều biết cả." Cảnh tượng ngày đó tuy cậu không tận mắt thấy, nhưng cũng nghe các giáo sư kể lại. Những người khác cậu đã lần lượt nói lời cảm ơn rồi, riêng Tư Không Dực cậu muốn trịnh trọng hơn một chút, nên vẫn luôn không tìm được cơ hội nói.
Tư Không Dực lại nghĩ đến ngày đó mình đã mất mặt đến mức nào, còn suýt chút nữa quỳ xuống, lại suýt nữa gây ra chuyện, làm chậm trễ kế hoạch của Tiết Từ và mọi người. Lập tức mặt càng đỏ bừng, "Cái đó tính là gì? Cậu đừng nhắc lại nữa, tôi mất mặt quá..."
"Tôi không thấy mất mặt chút nào." Tiết Từ nghiêm túc nói, "Tôi rất may mắn, có người sẵn sàng tin tưởng mình."
Tiết Từ từ khi sinh ra đến nay, vẫn luôn có chút tự ti.
Mặc dù cậu biết những điều sâu xa ấy, nhưng cũng không phải là thiếu niên lớn lên trong sự nuông chiều đầy đủ, không thể hoàn toàn trong trắng không tì vết. Cậu cẩn thận tiếp xúc với thế giới này, lo lắng bị tổn thương như trong ký ức, dù cho nhận lại luôn là những xui xẻo, vẫn luôn do dự tiến thoái.
Nhưng dù vậy cậu vẫn có thể nhận được rất nhiều tình yêu.
Đến từ trưởng bối, người thân, người yêu, và bạn bè.
Tiết Từ dường như hoàn toàn thả lỏng. Ly rượu uống xong liền tùy tiện đặt sang một bên, cậu nằm trên lớp lá cây mềm xốp, hai tay gối sau đầu, ánh sao chiếu rọi những đốm sáng mờ ảo lên gò má cậu.
Tư Không Dực cúi đầu nhìn, trong lòng đột nhiên rung động dữ dội, trái tim phập phồng căng tức.
Anh ta đè lên vị trí ngực, đột nhiên hỏi: "Tiết Từ."
"Ừm?"
"Cậu với bạn trai..."
Tư Không Dực quay mặt đi, "Tình cảm tốt lắm sao?"
Tiết Từ không hiểu sao đề tài đột nhiên chuyển sang chuyện tình cảm của mình. Nhưng dù không thích nói về đời tư, cậu cũng không quá để ý khi bạn bè hỏi vấn đề này.
Tiết Từ nói thật: "Rất tốt."
Lần này Tư Không Dực im lặng lâu hơn, rồi đưa ra câu hỏi thứ hai.
"— Cậu có yêu cậu ta không?"
Thật ra chưa từng có ai thẳng thừng hỏi Tiết Từ câu này, và Tiết Từ cũng chưa bao giờ trực tiếp nói với Tạ Vấn Hàn câu "Tôi yêu cậu".
Tiết Từ nghĩ, từ lúc ban đầu nói "thử một chút", cho đến bây giờ, rốt cuộc Tạ Vấn Hàn đã chiếm vị trí nào.
Thật ra cũng không cần do dự nhiều.
Lá cây bị gió thổi xào xạc, vừa vặn che khuất tiếng trả lời của Tiết Từ. Tư Không Dực thật ra không nghe rõ, nhưng khẩu hình của Tiết Từ thì anh ta lại nhìn rõ.
Trong rừng yên tĩnh một lát.
Tư Không Dực bỗng nhiên cười khổ, anh ta quay đầu đi, miệng lại nói: "Các cậu sẽ hạnh phúc."
Tiết Từ ở góc độ ngửa đầu này, rất khó nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tư Không Dực lúc đó, nhưng lờ mờ thấy anh ta dường như đang cười.
"Cảm ơn." Tiết Từ nói.
...
Hôm nay giấc mơ đặc biệt dài.
Tiết Từ nghỉ ngơi mấy ngày này, đến cả Tạ Vấn Hàn cũng được hưởng lợi.
Mấy ngày trước vì nghiên cứu, Tiết Từ đã làm việc rất liều mạng, Tạ Vấn Hàn không nỡ để cậu bị ảnh hưởng. Mấy ngày nay vì rảnh rỗi, ngược lại lại sa đọa thâu đêm – Tiết Từ ban ngày thức dậy xoa eo nghĩ, thà không nghỉ còn hơn... sẽ nhẹ nhàng hơn chút.
Nhưng cậu lại mềm lòng, nên đặc biệt dung túng Tạ Vấn Hàn, khiến Tạ Vấn Hàn được đà lấn tới, tối nay càng chơi trò lạ lùng—
Tay Tiết Từ bị trói bằng sợi dây lụa mềm mại, nhìn Tạ Vấn Hàn trước mặt mà bật cười: "Uống rượu cũng bị phạt à?"
Tạ Vấn Hàn trước mặt dường như đặc biệt lạnh lùng, mặt phủ sương lạnh. Nếu không phải phản ứng chỗ đó của cậu ta quá rõ ràng, thì quả thực là một người thi hành án đạt tiêu chuẩn.
"Cô nam quả nam, một mình cùng một người đàn ông không thân quen đi uống rượu, ngắm sao, nói chuyện..." Tạ Vấn Hàn im lặng không nhắc đến, thần sắc lạnh lùng, nhưng lời nói nhìn thế nào cũng thấy tẩm vị ghen tuông.
Nếu là ngày thường thì thôi đi, nhưng Tiết Từ trong khoảng thời gian này thật sự bị Tạ Vấn Hàn với sức mạnh "đi lên" hành hạ đến đau eo. Lúc này đau đầu nói: "Tạ Vấn Hàn, đó là bạn của tôi, cậu đừng..."
Tạ Vấn Hàn vẫn còn giận: "Cậu là người đã kết hôn có chồng rồi! Thấy bạn không hòa thuận với chồng, còn trách tôi! Hơn nữa cái người bạn đó của cậu, tôi nhìn thế nào cũng thấy..."
Tiết Từ: "..."
Tạ Vấn Hàn lúc này bịa chuyện, còn bắt đầu bịa ra bối cảnh đã kết hôn.
Thấy Tạ Vấn Hàn đã diễn đến cao trào, chuẩn bị thực hiện cốt truyện "tự mình giáo huấn vợ bé bỏng để người ấy nhớ kỹ không được nói chuyện với người đàn ông khác", Tiết Từ vội vàng kêu dừng: "Tạ Vấn Hàn, chúng ta nói chuyện đi!"
Tạ Vấn Hàn: "Chúng ta không có gì để nói, trừ khi cậu muốn nói với tôi hôm nay năm lần hay bảy lần."
"..." Tiết Từ nói, "Nói chuyện cậu rốt cuộc là ai."
Tạ Vấn Hàn cười lạnh: "Đương nhiên là chồng cậu rồi — sao cậu lại không nhận ra cả chồng mình chứ!"
Tiết Từ: "..."
Cậu khó khăn đưa đề tài trở lại đúng hướng: "Tôi là nói, Tạ Vấn Hàn, cậu rốt cuộc là quỷ hay yêu quái, tại sao có thể đi vào giấc mơ của tôi?"
Tiết Từ nói nhanh: "Không được nói sang chuyện khác, không được xóa trí nhớ của tôi, tôi biết cậu có một số năng lực phi thường, nhưng tôi không hy vọng cậu dùng nó để giấu giếm tôi. Nếu cậu còn muốn tiếp tục ở bên tôi, tôi sẽ có cơ hội nhớ lại, đến lúc đó không phải chỉ cần thẳng thắn như bây giờ là có thể giải quyết được đâu."
Đầu óc Tạ Vấn Hàn trong thoáng chốc trống rỗng: "..."
Cậu ta bàng hoàng nhận ra, mình hình như đã bại lộ rồi.
-------------------
Lời tác giả
: Cậu tỉnh rồi à? Cậu đã sớm bại lộ rồi!