- Trang chủ
- Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
- Chương 138: Tôi còn có cậu ở bên
Chương 138: Tôi còn có cậu ở bên
Truyện: Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
Tác giả: Húy Tật
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Sự cố
- Chương 3: Chiếu cố
- Chương 4: Ngoài ý muốn
- Chương 5: Rơi xuống
- Chương 6: Được cứu
- Chương 7: Giải thích
- Chương 8: Anh trai
- Chương 9: Chĩa mũi nhọn
- Chương 10: Bánh kem
- Chương 11: Đánh nhau
- Chương 12: Minh bạch
- Chương 13: Dạy dỗ
- Chương 14: Mối tình đầu
- Chương 15: Xa lánh
- Chương 16: Nhập học
- Chương 17: Học sinh mới
- Chương 18: Ký túc xá
- Chương 19: Tiếp xúc
- Chương 20: Thành tích
- Chương 21: Thi đua
- Chương 22: Khiêu khích
- Chương 23: Hơn thua
- Chương 24: Sửa chữa
- Chương 25: Đạt giải nhất
- Chương 26: Nội hàm
- Chương 27: Thiên tài
- Chương 28: Ma quỷ
- Chương 29: Ngăn cấm
- Chương 30: Tương lai
- Chương 31: Toàn bộ
- Chương 32: Đại học
- Chương 33: Gặp mặt trực tiếp
- Chương 34: Lộ diện
- Chương 35: Gặp lại
- Chương 36: Biểu diễn
- Chương 37: Kỹ thuật diễn
- Chương 38: Xác nhận
- Chương 39: Gặp lại
- Chương 40: Bị thương
- Chương 41: Bôi thuốc
- Chương 42: Ngụy trang
- Chương 43: Chí mạng
- Chương 44: Tình yêu
- Chương 45: Thi đấu
- Chương 46: Mất khống chế
- Chương 47: Kết thúc
- Chương 48: Công ty
- Chương 49: Điên rồ
- Chương 50: Con riêng
- Chương 51: Tự chuốc lấy khổ
- Chương 52: Buông bỏ
- Chương 53: Giao dịch tiền bạc
- Chương 54: Nếu còn xem em là em trai
- Chương 55: Tới bầu bạn với tôi
- Chương 56: Tới quán bar học
- Chương 57: Mở rộng lòng mình
- Chương 58: Người biểu diễn mới
- Chương 59: Làm chuyện xấu thì đừng để bị phát hiện
- Chương 60: Bạn bè cũng có thể hẹn hò
- Chương 61: Trở về thành phố Bắc Kinh
- Chương 62: Thi đậu
- Chương 63: Giết gà dùng dao mổ trâu
- Chương 64: Thì ra cậu trúng tuyển là nhờ vào cách này
- Chương 65: Lựa chọn của vận mệnh
- Chương 66: Nhược điểm của đoàn đội
- Chương 67: Thì ra vai hề lại là
- Chương 68: Công khai danh tính
- Chương 69: Thiên tài thực thụ
- Chương 70: Kiêu ngạo
- Chương 71: Tài sản quốc gia
- Chương 72: Em còn nhẫn tâm hơn cả anh
- Chương 73: Dạy trẻ nhỏ
- Chương 74: Cậu ấy là em trai tôi
- Chương 75: Chuẩn bị
- Chương 76: Cậu không thích anh ta đúng không
- Chương 77: Có muốn hôn một cái không
- Chương 78: A01
- Chương 79: Nghịch hướng thế giới
- Chương 80: Ký ức kiếp trước
- Chương 81: Phát tiết cảm xúc
- Chương 82: Đầu tư
- Chương 83: Tranh giành quyền lực
- Chương 84: Khơi mào chia rẽ
- Chương 85: Từ không ở bên cạnh
- Chương 86: Bị ép làm việc
- Chương 87: Khách quan mà nói thì hay hơn
- Chương 88: Nhớ mãi không quên
- Chương 89: Hai người giống như vậy
- Chương 90: Cuộc sống đại học bình thường
- Chương 91: Mong anh Tạ học cách tự lập
- Chương 92: Bí mật động trời
- Chương 93: Một ngàn cách trừ khử
- Chương 94: Bạch Ninh mời
- Chương 95: Tự cứu lấy mình
- Chương 96: Cú sốc của người già
- Chương 97: Thật sự không được thì anh đi làm ở xưởng đi.
- Chương 98: Còn kỳ lạ hơn được nữa à
- Chương 99: Cậu là thần tượng mà
- Chương 100: Tiểu hầu gia
- Chương 101: Không phải là do cậu ấy đã trưởng thành
- Chương 102: Nhận chuyện gì thì nên hỏi cho kĩ
- Chương 103: Sao băng mùa gặt
- Chương 104: Trà xanh
- Chương 105: Tiệc tối Tinh Diệu
- Chương 106: Mày là ma quỷ à
- Chương 107: Phải học được cách bảo vệ bản thân
- Chương 108: Video giám sát được công khai
- Chương 109: Hiện trường biến đổi quy mô lớn
- Chương 110: Anh ta phải nói cảm ơn
- Chương 111: Ký ức "kiếp trước" của Lâm Bạch Họa
- Chương 112: Phần của phụ huynh
- Chương 113: Từ làm nũng
- Chương 114: Gặp trưởng bối
- Chương 115: Tiết Từ bậc thầy cân bằng
- Chương 116: Muốn ăn phạt à
- Chương 117: 《Hầu môn》được công chiếu
- Chương 118: Danh sách diễn viên
- Chương 119: Tiểu Hầu Gia tốt nhất
- Chương 120: 《Hầu môn》bùng nổ
- Chương 121: Nhận thưởng
- Chương 122: Tiếp tục nhận thưởng
- Chương 123: Tôi có bạn trai rồi
- Chương 124: Vai phụ xuất sắc nhất
- Chương 125: Trà xanh mạnh nhất
- Chương 126: Cách đu idol đúng
- Chương 127: Đi thực nghiệm nơi xa
- Chương 128: Giáo viên tương lai
- Chương 129: Cô lập
- Chương 130: Bị cảm
- Chương 131: Một người đạt yêu cầu
- Chương 132: Tấn công kiểu tự sát
- Chương 133: Nói mớ
- Chương 134: Đừng ai hòng tranh với tôi
- Chương 135: Yêu cầu quá đáng
- Chương 136: Gọi điện cho người yêu
- Chương 137: Lạc đề
- Chương 138: Tôi còn có cậu ở bên
- Chương 139: Lại nữa à?
- Chương 140: Thực nghiệm thành công
- Chương 141: Làm nghiên cứu phải có tâm
- Chương 142: Kế hoạch phản đòn
- Chương 143: Phản đòn thành công
- Chương 144: Bại lộ
- Chương 145: Ngả bài
- Chương 146: Đỉnh vinh quang
- Chương 147: Ngoại truyện kiếp trước 1. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 148: Ngoại truyện kiếp trước 2. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 149: Ngoại truyện kiếp trước 3. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 150: Ngoại truyện kiếp trước 4. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 151: Ngoại truyện kiếp trước 5. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 152: Ngoại truyện kiếp trước 6. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 153: Ngoại truyện kiếp trước 7. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 154: Ngoại truyện kiếp trước 8. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 155: Ngoại truyện kiếp trước 9. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 156: Ngoại truyện kiếp trước 10. Sau khi Tiết Từ chết
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Bề ngoài đây là giấc mơ của Tiết Từ, nhưng Tạ Vấn Hàn lại có được quyền kiểm soát bá đạo hơn. Chiếc cà vạt mà Tạ Vấn Hàn dùng làm công cụ "tình thú" buộc ở cổ tay cậu ta không biết từ lúc nào đã tuột ra.
Tạ Vấn Hàn bất động thanh sắc đứng dậy, đè chặt người bạn trai hiện đang trông cực kỳ quyến rũ, làm nũng ôm lấy Tiết Từ, th*n d*** rõ ràng đã c**ng c*ng cứ thế cọ xát vào Tiết Từ một cách không hề e dè, cho đến khi vành tai Tiết Từ đỏ bừng, nóng lên vì hành động của cậu ta, lúc này mới ngậm lấy bờ môi quyến rũ đó, cười nói: "Cậu cố ý xin nghỉ mà."
Tạ Vấn Hàn mặt không đổi sắc thêm vào một giả thiết không tồn tại: "Cậu nói lâu rồi không ở bên tôi, nên đây là đêm chỉ dành riêng cho hai ta – đừng để những thứ khác làm phiền chúng ta."
Mặc dù Tạ Vấn Hàn đã khôi phục ký ức và sức mạnh khi còn là A01, nhưng cậu ta muốn sống như một người bình thường trước mặt Tiết Từ, đồng thời cũng muốn đảm bảo không làm thế giới bị ảnh hưởng vì năng lượng rò rỉ, thực ra lại rất ít khi vận dụng năng lực của mình.
Lần này vì thời gian xa cách người yêu quá lâu, Tạ Vấn Hàn không thể chỉ khoanh tay chờ đợi, nên mới phá lệ nhiều lần.
Cậu ta xuất hiện trong "giấc mơ" của Tiết Từ, sử dụng một đặc tính rất nhỏ của "thay đổi nhận thức", khiến Tiết Từ mơ hồ về ranh giới giữa "hiện thực" và "giấc mơ", và cũng tin vào tất cả những gì cậu ta bịa đặt.
Hiệu quả ảnh hưởng của năng lực này thực ra cực kỳ mong manh, Tiết Từ là trung tâm của thế giới, ý chí bản thân cũng cực kỳ kiên định, việc bị Tạ Vấn Hàn "cải tạo" ảnh hưởng, phần lớn là do bản thân Tiết Từ tin tưởng Tạ Vấn Hàn, và tiềm thức cũng buông thả cho người yêu muốn làm gì thì làm.
Ngay cả khi ở "trong mơ", bị ép làm rất nhiều tư thế vượt quá giới hạn với Tạ Vấn Hàn, Tiết Từ cũng chưa từng nảy sinh nghi ngờ về tính hợp lý của "giấc mơ".
Nhưng lúc này Tiết Từ dường như đã bối rối.
Cậu thoát ra khỏi vòng ôm của Tạ Vấn Hàn, đẩy Tạ Vấn Hàn xuống giường, rồi ngồi khóa trên người cậu ta. Ánh mắt lạnh lẽo, ánh trăng trắng nhợt ngoài cửa sổ cứ thế chiếu vào, dừng lại trên nửa bên má của Tạ Vấn Hàn và đôi bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của Tiết Từ.
Không khí lại trở nên dạt dào, triền miên hơn, phản ứng dội ngược của Tạ Vấn Hàn sau khi bị gián đoạn càng rõ ràng hơn. Cậu ta nhìn Tiết Từ như vậy, yết hầu khẽ lăn, hơi thở càng thêm trầm thấp.
"Thử một chút?" giọng Tạ Vấn Hàn nghe rất trầm, "Hôm nay cậu tự mình làm..."
"Tôi thấy không đúng lắm." Tiết Từ nói. Cậu út khẽ nhíu mày: "Có chỗ nào đó không đúng lắm."
Tạ Vấn Hàn đã nhận ra điều gì đó, hơi sững người một chút.
...Hay lắm.
Khi Tiết Từ bị đòi hỏi đến bật khóc, khi bị lừa phối hợp đủ loại tư thế mà mềm nhũn ra như vũng nước, cậu cũng chưa từng nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Tạ Vấn Hàn.
Nhưng chỉ vì không cho Tiết Từ làm thí nghiệm... Tiết Từ ngược lại bắt đầu nhận thấy thế giới này có gì đó không ổn rồi.
Thật là quá đáng.
Tạ Vấn Hàn tức đến ngứa cả răng.
Thấy lớp ngụy trang sắp lung lay, Tiết Từ rũ mắt nhìn cậu ta trên giường, như đang suy tư điều gì.
Bộ đồ nghiên cứu màu trắng khoác trên người Tiết Từ làm nổi bật thân hình mảnh khảnh, xinh đẹp, tay áo hơi xắn lên, mơ hồ lộ ra làn da trắng ngần bên dưới, càng khiến người nhìn có chút khô cả họng. Nhưng đối mặt với người yêu mê hoặc như vậy, Tạ Vấn Hàn cố tình không thể động đậy một ngón tay nào.
Để không khiến Tiết Từ nảy sinh nghi ngờ, Tạ Vấn Hàn đành miễn cưỡng kiềm chế d*c v*ng của mình.
Hình ảnh vừa chuyển, họ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện giữa phòng thí nghiệm.
Ngoài hai người họ ra, xung quanh còn có rất nhiều trợ lý với khuôn mặt mơ hồ không rõ, nhưng Tiết Từ dường như cũng không chú ý đến điểm bất thường này, chỉ hơi khựng lại khi thấy Tạ Vấn Hàn đứng bên cạnh mình, rồi nhìn lại:
"Cậu..."
"Từ." Tạ Vấn Hàn mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng: "Tôi là trợ lý mới của cậu, sau này phiền cậu dẫn dắt tôi nhé."
Tiết Từ dường như mất một giây để suy nghĩ về sự hợp lý của việc Tạ Vấn Hàn vào căn cứ Tiềm Long, trở thành trợ lý của mình, sau đó dưới tác dụng của "thay đổi nhận thức" nhanh chóng chấp nhận điều này: "Được. Bắt đầu thôi."
Tạ Vấn Hàn: "..."
Trong cuốn sổ nhỏ ghi thêm một dòng. Tiết Từ thậm chí có thể chấp nhận một chuyện bất thường như mình trở thành trợ lý của cậu, mà không thể yên tâm thoải mái tiếp tục hẹn hò với mình!
Ban ngày làm thí nghiệm, trong mơ cũng phải tiếp tục thí nghiệm.
Tạ Vấn Hàn cũng cực kỳ có thiên phú trong lĩnh vực chip học – mặc dù thiên phú này chưa đạt đến tiêu chuẩn để tham gia "Kế hoạch Đồ Thần", nhưng Tạ Vấn Hàn có ký ức của A01, hiểu biết về sự phát triển của công nghệ đều vượt xa mức quy định, nên làm trợ lý cho Tiết Từ thì hoàn toàn đủ tư cách.
Và dưới sự giúp đỡ của Tạ Vấn Hàn, tiến độ thí nghiệm lần này của Tiết Từ cũng trở nên thuận lợi đáng kể.
Những kết quả vốn cần phải tìm kiếm vô số lần mới có thể xác định, giờ đây luôn có thể tìm được số liệu chính xác nhất với tốc độ nhanh nhất. Đường vòng là không tồn tại, mọi lựa chọn đều là đường thẳng ngắn nhất.
Sự may mắn "vượt trội" này khiến trạng thái của Tiết Từ cũng trở nên rất tốt, đối với tiến trình của "Kế hoạch Đồ Thần" vốn đã bế tắc, cũng có thêm một vài ý tưởng mới mẻ.
Tiết Từ nhanh chóng ghi lại những cảm hứng đó.
Làm thế nào để sử dụng chính xác những "tinh thần lực" đó, tạo ra phương pháp sản xuất chip hàng loạt hiệu quả.
Dưới guồng quay bận rộn của thí nghiệm, khái niệm thời gian dường như cũng bị nén lại không ngừng. Khi Tiết Từ được nhắc nhở rằng mình đã làm việc liên tục sáu tiếng đồng hồ, nên nghỉ ngơi, Tiết Từ thậm chí còn cảm thấy mới chỉ hai mươi phút trôi qua.
Trợ lý của cậu hơi cưỡng chế kéo Tiết Từ ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tạ Vấn Hàn cúi đầu tháo đôi găng tay trắng trên tay Tiết Từ, bưng chén nước để Tiết Từ cầm bằng tay trái, tiện thể uống một chút cho ẩm đôi môi khô khốc.
Tay phải của Tiết Từ thì thuận thế buông xuống, được Tạ Vấn Hàn nhanh chóng đặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay và đầu ngón tay hơi nhức mỏi của cậu út do phải cầm những thiết bị nặng trong thời gian dài.
Ban đầu không cảm thấy mệt, nhưng ngay khi rời khỏi phòng thí nghiệm, cảm giác mệt mỏi do tinh thần tập trung cao độ mới điên cuồng ập đến.
Tạ Vấn Hàn rõ ràng không vui lắm, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng.
"Cậu phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn," Tạ Vấn Hàn hỏi cậu, "Khi tôi không ở đây, cậu lại tự chăm sóc bản thân như vậy à? Còn có nhiều chuyên gia và học giả nổi tiếng như thế, chẳng lẽ lại nhất thiết phải để một người trẻ tuổi mới trưởng thành không lâu gánh vác, ăn ngủ không yên mà chiến đấu sao?"
Tạ Vấn Hàn ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen láy đó, vì cảm xúc dao động thậm chí lộ ra một chút màu xám nhạt.
Tiết Từ không nói gì, nhưng vì bàn tay được xoa bóp nên không còn nhức mỏi nữa, hơi hưởng thụ nhắm mắt lại.
Đầu ngón tay của Tạ Vấn Hàn không trơn nhẵn mềm mại, mà có chút chai mỏng, nhưng lực v**t v* lại mềm nhẹ vô cùng.
Kiểu tiếp xúc mềm mại, tràn đầy ý vị thân mật này, khiến đầu ngón tay Tiết Từ cũng ửng lên một chút màu đỏ mềm mại. Tiết Từ lại uống thêm chút nước, sau khi được nước ấm làm ẩm, đôi môi cũng hồi phục lại màu hồng ban đầu.
Sau khi hồi phục một chút năng lượng, cậu út Tiết cúi đầu, lặng lẽ chăm chú nhìn Tạ Vấn Hàn đang cúi xuống vì mình.
Tạ Vấn Hàn giúp cậu n*n b*p tay xong, lại cúi xuống thấp hơn một chút, xắn ống quần Tiết Từ lên, giúp cậu cởi giày vớ.
Tiết Từ ngẩn ra, lúc này mới hơi giãy giụa, vội vàng rụt chân lại.
"Chân không mỏi," cậu giải thích.
"Sao lại không mỏi?" Tạ Vấn Hàn hơi nhướng mày, khẽ cười nhạo, "Cậu đứng sáu tiếng đồng hồ, một giây cũng chưa ngồi xuống, còn bảo không mỏi?"
Trong phòng thí nghiệm không phải là không có chỗ để ngồi nghỉ ngơi, nhưng Tiết Từ quá bận. Để đẩy nhanh tiến độ, tiết kiệm thời gian, luôn túc trực trước thiết bị thí nghiệm hoặc bận rộn đi lại trong phòng thí nghiệm để đảm bảo số liệu có thể được kiểm chứng kịp thời, đương nhiên cũng không có lúc nào ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Thì cũng không cần cậu..." Tiết Từ còn chưa nói xong, mắt cá chân trắng bệch của cậu đã bị Tạ Vấn Hàn nắm gọn trong tay, rất mạnh mẽ lại nhanh chóng "lột" ra khỏi lớp quần áo, Tạ Vấn Hàn đang nhẹ nhàng x** n*n mắt cá chân cậu, thủ pháp lại bất ngờ rất chuyên nghiệp. Bất thình lình ấn một cái, Tiết Từ lập tức bị cảm giác nhẹ nhõm giãn ra k*ch th*ch mà "A" một tiếng, âm thanh đó vừa nhẹ vừa mềm, giống như mèo con đang làm nũng, nghe có vẻ mang theo chút ý vị khác lạ. Vừa kêu một tiếng, Tiết Từ liền nhanh chóng ngậm miệng lại, yên tĩnh không phát ra tiếng.
Chỉ là khi Tạ Vấn Hàn xoa bóp bàn chân cậu, vẫn muốn rụt lại. Suýt chút nữa không ngồi vững, ngã từ chỗ mình xuống.
Cũng may Tạ Vấn Hàn nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy cậu, bị hành động của Tiết Từ làm cho vừa có chút giận vừa có chút buồn cười, ngẩng mắt liếc cậu: "Ghét tôi, nên không cho chạm vào à?"
"Không có." Tiết Từ nhíu mày nói, "Bẩn, tôi sợ... tôi sợ có mùi."
Cơ thể Tiết Từ rất nhẹ mùi, cho dù có mùi, thì cũng chỉ là một chút hương thơm rất nhạt.
Tạ Vấn Hàn cũng bật cười, "Dơ chỗ nào? Chỗ dơ hơn của cậu tôi còn l**m qua rồi, chạm một chút vào chân thì đã là gì..."
Cậu ta còn chưa dứt lời, Tiết Từ lại đột nhiên cúi người bịt miệng Tạ Vấn Hàn lại – động tác này làm khá khó khăn, cũng nhờ Tiết Từ có vòng eo đủ dẻo mới có thể bẻ được tư thế như vậy.
Da dẻ cậu út Tiết trắng trẻo, nên khi đỏ mặt lại càng rõ ràng. Cậu đặt tay lên miệng Tạ Vấn Hàn chớp mắt, hàng mi đen nhánh nặng trĩu cụp xuống.
"Đây là phòng thí nghiệm," Tiết Từ nói.
Tạ Vấn Hàn cũng theo đó chớp mắt một cái.
Tiết Từ cảm giác lòng bàn tay mình như bị vật gì mềm mại l**m nhẹ, cậu vốn dĩ che không quá chặt, giờ lại càng theo bản năng rụt về một chút, rồi nghe thấy giọng Tạ Vấn Hàn trầm thấp vọng lên từ bên dưới, "Không sợ, họ đều tan ca về rồi, không ai ở đây đâu."
Theo lời Tạ Vấn Hàn vừa dứt, ánh đèn phía sau phòng thí nghiệm lập tức tắt. Tiết Từ lúc này cũng nảy sinh một nhận thức nào đó – những người khác quả thật đã rời đi, bây giờ trong phòng thí nghiệm chỉ có hai người họ.
"Cậu buông chân tôi ra trước đã," Tiết Từ nói, "Lại gần một chút, tôi có lời muốn nói với cậu."
Tạ Vấn Hàn để Tiết Từ đặt chân lên giày của mình, rồi dựa lại gần hơn một chút, "Ừm?"
Tiết Từ nói, "Không phải chỉ một mình tôi 'mất ăn mất ngủ', mà tất cả mọi người đều đang nỗ lực."
"Hơn nữa, tôi còn có cậu ở bên cạnh."
Tiết Từ nói rồi, lại cúi người thấp hơn một chút, chính xác không sai lệch mà bắt lấy đôi môi của Tạ Vấn Hàn.
------------------
Lời tác giả
:
Tạ Vấn Hàn: Vợ quá mê nghiên cứu thì phải làm sao? Đương nhiên là... (bị hôn)
Đương nhiên là phải ủng hộ sự nghiệp của cậu ấy!
Thật là ngây thơ, một từ thôi mà Tiểu Tạ có thể hiểu nhanh chóng ý "lái xe" (ý nói những từ ngữ nhạy cảm).