- Trang chủ
- Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
- Chương 3: Chiếu cố
Chương 3: Chiếu cố
Truyện: Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
Tác giả: Húy Tật
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Sự cố
- Chương 3: Chiếu cố
- Chương 4: Ngoài ý muốn
- Chương 5: Rơi xuống
- Chương 6: Được cứu
- Chương 7: Giải thích
- Chương 8: Anh trai
- Chương 9: Chĩa mũi nhọn
- Chương 10: Bánh kem
- Chương 11: Đánh nhau
- Chương 12: Minh bạch
- Chương 13: Dạy dỗ
- Chương 14: Mối tình đầu
- Chương 15: Xa lánh
- Chương 16: Nhập học
- Chương 17: Học sinh mới
- Chương 18: Ký túc xá
- Chương 19: Tiếp xúc
- Chương 20: Thành tích
- Chương 21: Thi đua
- Chương 22: Khiêu khích
- Chương 23: Hơn thua
- Chương 24: Sửa chữa
- Chương 25: Đạt giải nhất
- Chương 26: Nội hàm
- Chương 27: Thiên tài
- Chương 28: Ma quỷ
- Chương 29: Ngăn cấm
- Chương 30: Tương lai
- Chương 31: Toàn bộ
- Chương 32: Đại học
- Chương 33: Gặp mặt trực tiếp
- Chương 34: Lộ diện
- Chương 35: Gặp lại
- Chương 36: Biểu diễn
- Chương 37: Kỹ thuật diễn
- Chương 38: Xác nhận
- Chương 39: Gặp lại
- Chương 40: Bị thương
- Chương 41: Bôi thuốc
- Chương 42: Ngụy trang
- Chương 43: Chí mạng
- Chương 44: Tình yêu
- Chương 45: Thi đấu
- Chương 46: Mất khống chế
- Chương 47: Kết thúc
- Chương 48: Công ty
- Chương 49: Điên rồ
- Chương 50: Con riêng
- Chương 51: Tự chuốc lấy khổ
- Chương 52: Buông bỏ
- Chương 53: Giao dịch tiền bạc
- Chương 54: Nếu còn xem em là em trai
- Chương 55: Tới bầu bạn với tôi
- Chương 56: Tới quán bar học
- Chương 57: Mở rộng lòng mình
- Chương 58: Người biểu diễn mới
- Chương 59: Làm chuyện xấu thì đừng để bị phát hiện
- Chương 60: Bạn bè cũng có thể hẹn hò
- Chương 61: Trở về thành phố Bắc Kinh
- Chương 62: Thi đậu
- Chương 63: Giết gà dùng dao mổ trâu
- Chương 64: Thì ra cậu trúng tuyển là nhờ vào cách này
- Chương 65: Lựa chọn của vận mệnh
- Chương 66: Nhược điểm của đoàn đội
- Chương 67: Thì ra vai hề lại là
- Chương 68: Công khai danh tính
- Chương 69: Thiên tài thực thụ
- Chương 70: Kiêu ngạo
- Chương 71: Tài sản quốc gia
- Chương 72: Em còn nhẫn tâm hơn cả anh
- Chương 73: Dạy trẻ nhỏ
- Chương 74: Cậu ấy là em trai tôi
- Chương 75: Chuẩn bị
- Chương 76: Cậu không thích anh ta đúng không
- Chương 77: Có muốn hôn một cái không
- Chương 78: A01
- Chương 79: Nghịch hướng thế giới
- Chương 80: Ký ức kiếp trước
- Chương 81: Phát tiết cảm xúc
- Chương 82: Đầu tư
- Chương 83: Tranh giành quyền lực
- Chương 84: Khơi mào chia rẽ
- Chương 85: Từ không ở bên cạnh
- Chương 86: Bị ép làm việc
- Chương 87: Khách quan mà nói thì hay hơn
- Chương 88: Nhớ mãi không quên
- Chương 89: Hai người giống như vậy
- Chương 90: Cuộc sống đại học bình thường
- Chương 91: Mong anh Tạ học cách tự lập
- Chương 92: Bí mật động trời
- Chương 93: Một ngàn cách trừ khử
- Chương 94: Bạch Ninh mời
- Chương 95: Tự cứu lấy mình
- Chương 96: Cú sốc của người già
- Chương 97: Thật sự không được thì anh đi làm ở xưởng đi.
- Chương 98: Còn kỳ lạ hơn được nữa à
- Chương 99: Cậu là thần tượng mà
- Chương 100: Tiểu hầu gia
- Chương 101: Không phải là do cậu ấy đã trưởng thành
- Chương 102: Nhận chuyện gì thì nên hỏi cho kĩ
- Chương 103: Sao băng mùa gặt
- Chương 104: Trà xanh
- Chương 105: Tiệc tối Tinh Diệu
- Chương 106: Mày là ma quỷ à
- Chương 107: Phải học được cách bảo vệ bản thân
- Chương 108: Video giám sát được công khai
- Chương 109: Hiện trường biến đổi quy mô lớn
- Chương 110: Anh ta phải nói cảm ơn
- Chương 111: Ký ức "kiếp trước" của Lâm Bạch Họa
- Chương 112: Phần của phụ huynh
- Chương 113: Từ làm nũng
- Chương 114: Gặp trưởng bối
- Chương 115: Tiết Từ bậc thầy cân bằng
- Chương 116: Muốn ăn phạt à
- Chương 117: 《Hầu môn》được công chiếu
- Chương 118: Danh sách diễn viên
- Chương 119: Tiểu Hầu Gia tốt nhất
- Chương 120: 《Hầu môn》bùng nổ
- Chương 121: Nhận thưởng
- Chương 122: Tiếp tục nhận thưởng
- Chương 123: Tôi có bạn trai rồi
- Chương 124: Vai phụ xuất sắc nhất
- Chương 125: Trà xanh mạnh nhất
- Chương 126: Cách đu idol đúng
- Chương 127: Đi thực nghiệm nơi xa
- Chương 128: Giáo viên tương lai
- Chương 129: Cô lập
- Chương 130: Bị cảm
- Chương 131: Một người đạt yêu cầu
- Chương 132: Tấn công kiểu tự sát
- Chương 133: Nói mớ
- Chương 134: Đừng ai hòng tranh với tôi
- Chương 135: Yêu cầu quá đáng
- Chương 136: Gọi điện cho người yêu
- Chương 137: Lạc đề
- Chương 138: Tôi còn có cậu ở bên
- Chương 139: Lại nữa à?
- Chương 140: Thực nghiệm thành công
- Chương 141: Làm nghiên cứu phải có tâm
- Chương 142: Kế hoạch phản đòn
- Chương 143: Phản đòn thành công
- Chương 144: Bại lộ
- Chương 145: Ngả bài
- Chương 146: Đỉnh vinh quang
- Chương 147: Ngoại truyện kiếp trước 1. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 148: Ngoại truyện kiếp trước 2. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 149: Ngoại truyện kiếp trước 3. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 150: Ngoại truyện kiếp trước 4. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 151: Ngoại truyện kiếp trước 5. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 152: Ngoại truyện kiếp trước 6. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 153: Ngoại truyện kiếp trước 7. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 154: Ngoại truyện kiếp trước 8. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 155: Ngoại truyện kiếp trước 9. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 156: Ngoại truyện kiếp trước 10. Sau khi Tiết Từ chết
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Trời tờ mờ sáng.
Mí mắt Trường Đăng Minh rũ xuống, ý thức dần mơ hồ.
Cậu ta đã suy nghĩ chuyện của Tiết Từ cả đêm qua.
Quanh thân yên tĩnh đến lạ thường, không một tiếng ve kêu, chỉ có cậu ta là còn thức giấc. Trường Đăng Minh trở mình vài cái, rồi bất chợt bật dậy khỏi giường, lao thẳng đến phòng y tế.
Cậu ta biết Tiết Từ đang ở phòng y tế để điều trị mắt.
Có vài thầy cô phải trực đêm ở đó để theo dõi vết thương của cậu.
Tiết Từ không quen có người chăm sóc bên cạnh nên phản đối kịch liệt.
Các thầy cô giáo lại cảm thấy đau lòng, cho rằng Tiết Từ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.
Cuối cùng, họ quyết định để một bác sĩ ở lại chăm sóc. Nhân lúc vị bác sĩ này đi rửa mặt để tỉnh táo lại, Trường Đăng Minh đã nhân cơ hội này lẻn vào.
Cửa phòng y tế không khóa, đẩy nhẹ là mở.
Một mặt, Trường Đăng Minh cảm thấy việc không chú trọng an toàn như vậy là không ổn, nhưng mặt khác, cậu ta vẫn tranh thủ cơ hội này để vào trong.
Tiết Từ rất mệt mỏi, cơ thể cậu vốn cũng đã yếu ớt, ngày hôm qua còn náo loạn như vậy. Dù cố gắng cảnh giác nhưng cậu vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ. Trường Đăng Minh nhẹ nhàng tiến đến giường của Tiết Từ, nhìn cậu ngủ.
Tiết Từ ngủ trông rất ngoan, khác hẳn với vẻ cảnh giác lúc trước.
Những sợi mi cong vút buông xuống, che khuất một phần khuôn mặt, để lộ làn da trắng mịn. Không biết Tiết Từ mơ thấy gì, đôi môi khẽ mấp máy, lông mày nhíu lại thôi trông vẫn rất đẹp.
Trong ánh sáng mờ ảo, Trường Đăng Minh như bị hút hồn, không thể rời mắt khỏi cậu.
Trường Đăng Minh chưa bao giờ thấy Tiết Từ như vậy, ngày thường không phải cậu đang tức giận thì cũng là trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ ngoan ngoãn lại yếu đuối này khiến nó cảm thấy lạ lẫm và có chút xao xuyến.
Cậu ta muốn chạm vào hàng mi cong vút của Tiết Từ, muốn v**t v* khuôn mặt trắng nõn của cậu, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở mắt trái bị băng kín.
Hình ảnh Tiết Từ bị thương lại hiện lên trong đầu.
Chắc chắn là Tiết Từ đã rất đau…
Trường Đăng Minh đưa tay ra định chạm vào Tiết Từ nhưng chưa kịp rút tay về thì cùng lúc đó, Tiết Từ khẽ nhúc nhích hàng mi rồi mở mắt ra.
Trường Đăng Minh ngơ ra.
Tiết Từ cũng ngạc nhiên không kém.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh một người lạ đang ngồi cạnh giường của người khác vào nửa đêm, lại còn dựa gần như vậy cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên.
Tiết Từ chỉ ngạc nhiên trong giây lát rồi bình tĩnh lại. Cậu nhớ ra người này là một thành viên chung khóa huấn luyện với mình.
Tiết Từ vẫn giữ thái độ đề phòng. Dù sao thì cậu ta cũng từng gây ra một cuộc ẩu đả ngày hôm qua, là người đối địch với cậu.
Vì vậy, Tiết Từ hỏi với giọng điệu khá khó chịu: "Cậu đến đây làm gì?"
Trong mắt Trường Đăng Minh, Tiết Từ lúc này trông giống như một con vật nhỏ đang cố tỏ ra hung dữ, nhưng gương mặt hơi đỏ lên lại khiến cậu trông rất đáng yêu.
Trường Đăng Minh nhìn vào đôi má trắng mềm của Tiết Từ, rất muốn nhéo một cái nhưng cố kìm nén lại, ngập ngừng nói: “Tiết Từ, tôi…”
Tiết Từ thấy cậu ta ấp a ấp úng, nghĩ xấu đoán ý định của cậu ta.
Đừng nói là tên nhóc này muốn đánh mình một trận để trả thù chuyện hôm qua đó?
Khuôn mặt Tiết Từ liền trầm hẳn.
Mặc dù từng học võ, nhưng hiện tại Tiết Từ cảm thấy mình khá yếu. Cậu đang cân nhắc cách để khống chế cậu ta, đồng thời cũng thấy Trường Đăng Minh đang đỏ mặt.
Thằng nhóc này mà cũng biết ngại à?
Tiết Từ nghĩ chắc chắn nếu bị phát hiện, thằng nhóc này sẽ còn đỏ mặt hơn nữa.
Nhưng mà đã dám đến tìm mình thì phải chuẩn bị tinh thần chịu trận đi.
Tiết Từ ngồi dậy, lưng thẳng tắp, dáng vẻ rất tự tin. Cậu nhìn chằm chằm vào Trường Đăng Minh nghĩ, dù hơi phiền phức nhưng cũng không phải là không có cách để xử lý.
Trường Đăng Minh nói nhỏ đến mức cậu nghe không rõ. Khi Tiết Từ định hỏi lại thì nghe thấy tiếng bác sĩ trực ban hỏi: “Ai ở trong đó vậy?”
Bác sĩ bước vào, bật đèn lên liền thấy Tiết Từ đang ngồi ở mép giường với vẻ sợ hãi, mắt đỏ hoe.
Ngược lại với kẻ nửa đêm đột nhập vào phòng y tế, thường ngày hay nghịch ngợm - Trường Đăng Minh, lúc này ông tự kết nối các dữ liệu với nhau, khuôn mặt liền hiện lên vẻ nghiêm túc xen chút bực bội.
"Trường Đăng Minh” Bác sĩ vội nói, “Em đang ở trong doanh trại huấn luyện đấy, phải chú ý hành vi của mình, không được bắt nạt bạn học."
Trường Đăng Minh cảm thấy rất ức chế khi bị bác sĩ hiểu lầm. Cậu ta không muốn giải thích rằng mình đến để xin lỗi Tiết Từ vì… sợ mất mặt.
Cậu ta tỏ vẻ khinh thường, như không cam lòng “Hừ” một tiếng, không thèm nhìn mặt bác sĩ đã quay người rời đi, thậm chí còn vô tình đụng vào ông.
Mặc dù chỉ mới mười tuổi nhưng Trường Đăng Minh đã cao lớn và khỏe mạnh hơn bạn đồng trang lứa.
Lúc vô tình đụng vào bác sĩ, còn khiến ông suýt ngã.
Bác sĩ đẩy kính, tỏ ra khá tức giận nhưng điều ông lo lắng hơn là tình trạng hiện tại của Tiết Từ.
Bác sĩ dịu dàng nói: “Tiết Từ đừng lo, thầy sẽ bảo vệ em.”
Vì bác sĩ đến nên Tiết Từ tạm thời bỏ qua chuyện đánh nhau, chớp mắt ngây thơ.
Cậu nghĩ về cái tên Trường Đăng Minh mà bác sĩ mới kêu, cảm thấy nghe có vẻ quen.
Dù việc biết tên nhau là chuyện bình thường ở doanh trại huấn luyện.
Tiết Từ cảm thấy họ "Trường" khá hiếm, có thể là liên quan đến nhà họ Trường. Tuy nhiên, trong ký ức về kiếp trước, cậu không nhớ ai trong nhà họ Trường có tên là Trường Đăng Minh cả.
Tiết Từ quyết định thôi không nghĩ nữa, có lẽ sau này Trường Đăng Minh đã đổi tên.
Cậu không quá quan tâm đến những mối quan hệ đó. Khi Tiết Từ lớn lên, cậu tự giác giữ khoảng cách với họ, khác hẳn với thời còn nhỏ. Việc không giao tiếp với họ cũng là một cách để thể hiện rằng cậu không muốn tranh giành vị trí gia chủ với anh trai, mà luôn tuân thủ đúng mực.
Dù sao thì, việc tranh giành cũng chẳng có ích gì.
Tiết Từ mím môi, không mấy hào hứng.
Đến 9 giờ sáng, các đội tập trung và giáo viên bắt đầu phân công nhiệm vụ cho từng đội.
Tiết Từ đứng đầu hàng, gần các giáo viên nhất.
Cậu vốn nên dưỡng bệnh, giáo viên cũng khuyên cậu nên nghỉ ngơi 3 ngày. Nhưng Tiết Từ không muốn ở lại phòng nghỉ, sẽ có bác sĩ trực chăm nom bên cạnh cậu, nghĩ đến việc không chỉ tiếp xúc với nhau mấy ngày, còn phải giả làm một đứa trẻ, cả người Tiết Từ liền thấy không ổn.
Chỉ là bị thương nhẹ ở khóe mắt thôi, Tiết Từ cảm thấy không cần làm quá, nên vẫn kiên quyết yêu cầu được tham gia tập huấn.
Các giáo viên cũng khó lòng từ chối yêu cầu của Tiết Từ.
Trong mắt bọn họ, Tiết Từ tiếp tục huấn luyện là vì trân trọng khoảng thời gian ở cùng với các bạn đồng trang lứa. Việc từ chối cậu bé ngoan ngoãn như vậy sẽ rất tàn nhẫn.
Vì vậy, họ đành phải đồng ý.
Hầu hết mấy đứa trẻ trong doanh trại đều ngơ ngác nghe giáo viên nói, ánh mắt không kìm được cứ hướng về phía Tiết Từ.
Tiết Từ chắp tay sau lưng, dáng người thẳng tắp khác mọi ngày, thân hình cậu gầy mảnh, một đoạn cổ chân trắng nõn lộ ra, thon dài lại xinh đẹp.
Tiết Từ tập trung nghe giáo viên nói, không để ý đến những ánh mắt đang nhìn mình. Nhưng những đứa trẻ khác khi nhìn thấy bên mắt bị băng lại của Tiết Từ thì liền cảm thấy lo lắng, sốt ruột.
Là do áy náy… còn có chút hối hận nữa.
Lo lắng không biết cậu có còn đau không.
Sau chuyện xảy ra, có lẽ Tiết Từ càng không muốn nói chuyện với bọn nó nữa.
Sau khi phân công nhiệm vụ, các giáo viên vẫn chưa hô giải tán.
Họ cau mày, nhìn một lượt đám trẻ.
Thầy Trương nghiêm túc nói: "Các em đều biết chuyện xảy ra ngày hôm qua rồi phải không? Các em đã sai thì phải xin lỗi Tiết Từ và tôi cũng hy vọng chuyện này sẽ không lặp lại lần nào nữa."
Và tất nhiên, ông cũng sẽ giám sát chặt chẽ đám nhóc phá phách này.
Còn Tiết Từ sẽ được chuyển đến phòng ngủ cạnh phòng giáo viên.
Tiết Từ được bảo vệ thái quá: “…”
Làm vậy ai cũng sẽ biết là Tiết Từ bị một đám nhãi ranh bắt nạt mất.
Thêm một thầy giáo khác nói: “Bạn học Tiết Từ rất tốt bụng, em ấy nói mình tự ngã chứ không hề bị ai đẩy.
Tuy nhiên, có một số học sinh nói rằng có người đã đẩy Tiết Từ…”
Ánh mắt thầy Triệu vô tình dừng lại trên khuôn mặt của Trường Đăng Minh.
Trường Đăng Minh vẫn giữ vẻ mặt bình thường, chỉ là hơi cúi đầu.
Thầy Triệu ngập ngừng không nói tiếp. Một phần vì không muốn đắc tội với nhà họ Trường, phần khác vì camera hành lang hôm qua lại hỏng, không có bằng chứng rõ ràng để kết tội ai.
Mặc dù thầy giáo đã làm rõ sự việc, nhưng các bạn học khác vẫn nhìn Trường Đăng Minh với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Thầy Trương chỉ vào một vài cậu học sinh.
Những cậu học sinh này đều đến từ gia đình có điều kiện, tính tình cũng hòa đồng. Lúc trước cũng không bắt nạt Tiết Từ nhiều, thầy Trương gọi tên bọn họ, ôn hòa nói: “Bạn học Tiết Từ bị thương, các em có thể giúp đỡ bạn được không? Nhiệm vụ này thầy giao cho các em.”
Việc chăm sóc Tiết Từ cũng có thể giúp cải thiện mối quan hệ giữa các bạn học.
Ông cố tình chọn một số bạn học cụ thể để giao nhiệm vụ chăm sóc Tiết Từ, hy vọng bọn nó sẽ quan tâm đến Tiết Từ hơn.
Thầy Trương hài lòng nghĩ.
Đám trẻ đều không có gì bất mãn, bọn nó đứa thì lén nhìn trộm Tiết Từ, đứa hơi ngượng ngùng cúi đầu, không hề phản đối chuyện này.
Chỉ có Tiết Từ: “…”
Tiết Từ vừa thoát khỏi việc bị thầy giáo coi như trẻ con chăm sóc, giờ lại phải đối mặt với sự quan tâm của bốn đứa nhóc.
Tiết Từ bỗng cảm thấy, có lẽ việc về nhà nghỉ ngơi có khi còn tốt hơn.
Sau khi giải tán, bốn cậu nhóc nhanh chóng vây quanh Tiết Từ, còn cố ý như vô tình liếc những ánh mắt đang nhìn về phía này.
Cậu nhóc có đôi mắt màu xanh lam, là con lai, là người đầu tiên lên tiếng xin lỗi Tiết Từ: “Tiết Từ, chuyện hôm qua mình xin lỗi, mong cậu tha thứ cho mình.”
Một cậu học sinh khác có vẻ lịch sự cũng xin lỗi Tiết Từ: “Mình cũng có lỗi vì đã nghe được kế hoạch của họ mà không ngăn cản.”
Một cậu bạn khác cười ngây thơ, nghiêm túc an ủi Tiết Từ: "Không sao đâu Từ, dù bị che một mắt cậu vẫn đẹp. Còn đau không? Để tớ thổi cho đỡ đau nhé?"
Tất nhiên là, cậu bạn ấy chưa kịp làm gì đã bị các bạn khác đẩy ra.
Tiết Từ cảm thấy hơi buồn cười.
Dù gì đám nhóc này vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, vẫn còn nghe lời thầy cô. Dù không thích ai đó, nhưng nếu thầy giáo đã giao nhiệm vụ, họ vẫn sẽ làm hết sức.
Tiết Từ bắt đầu nghĩ cách để thoát khỏi đám nhóc này.
Tiết Từ giả vờ vui vẻ, nói: “Cảm ơn các cậu đã quan tâm tớ.”