- Trang chủ
- Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
- Chương 12: Minh bạch
Chương 12: Minh bạch
Truyện: Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ
Tác giả: Húy Tật
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Sự cố
- Chương 3: Chiếu cố
- Chương 4: Ngoài ý muốn
- Chương 5: Rơi xuống
- Chương 6: Được cứu
- Chương 7: Giải thích
- Chương 8: Anh trai
- Chương 9: Chĩa mũi nhọn
- Chương 10: Bánh kem
- Chương 11: Đánh nhau
- Chương 12: Minh bạch
- Chương 13: Dạy dỗ
- Chương 14: Mối tình đầu
- Chương 15: Xa lánh
- Chương 16: Nhập học
- Chương 17: Học sinh mới
- Chương 18: Ký túc xá
- Chương 19: Tiếp xúc
- Chương 20: Thành tích
- Chương 21: Thi đua
- Chương 22: Khiêu khích
- Chương 23: Hơn thua
- Chương 24: Sửa chữa
- Chương 25: Đạt giải nhất
- Chương 26: Nội hàm
- Chương 27: Thiên tài
- Chương 28: Ma quỷ
- Chương 29: Ngăn cấm
- Chương 30: Tương lai
- Chương 31: Toàn bộ
- Chương 32: Đại học
- Chương 33: Gặp mặt trực tiếp
- Chương 34: Lộ diện
- Chương 35: Gặp lại
- Chương 36: Biểu diễn
- Chương 37: Kỹ thuật diễn
- Chương 38: Xác nhận
- Chương 39: Gặp lại
- Chương 40: Bị thương
- Chương 41: Bôi thuốc
- Chương 42: Ngụy trang
- Chương 43: Chí mạng
- Chương 44: Tình yêu
- Chương 45: Thi đấu
- Chương 46: Mất khống chế
- Chương 47: Kết thúc
- Chương 48: Công ty
- Chương 49: Điên rồ
- Chương 50: Con riêng
- Chương 51: Tự chuốc lấy khổ
- Chương 52: Buông bỏ
- Chương 53: Giao dịch tiền bạc
- Chương 54: Nếu còn xem em là em trai
- Chương 55: Tới bầu bạn với tôi
- Chương 56: Tới quán bar học
- Chương 57: Mở rộng lòng mình
- Chương 58: Người biểu diễn mới
- Chương 59: Làm chuyện xấu thì đừng để bị phát hiện
- Chương 60: Bạn bè cũng có thể hẹn hò
- Chương 61: Trở về thành phố Bắc Kinh
- Chương 62: Thi đậu
- Chương 63: Giết gà dùng dao mổ trâu
- Chương 64: Thì ra cậu trúng tuyển là nhờ vào cách này
- Chương 65: Lựa chọn của vận mệnh
- Chương 66: Nhược điểm của đoàn đội
- Chương 67: Thì ra vai hề lại là
- Chương 68: Công khai danh tính
- Chương 69: Thiên tài thực thụ
- Chương 70: Kiêu ngạo
- Chương 71: Tài sản quốc gia
- Chương 72: Em còn nhẫn tâm hơn cả anh
- Chương 73: Dạy trẻ nhỏ
- Chương 74: Cậu ấy là em trai tôi
- Chương 75: Chuẩn bị
- Chương 76: Cậu không thích anh ta đúng không
- Chương 77: Có muốn hôn một cái không
- Chương 78: A01
- Chương 79: Nghịch hướng thế giới
- Chương 80: Ký ức kiếp trước
- Chương 81: Phát tiết cảm xúc
- Chương 82: Đầu tư
- Chương 83: Tranh giành quyền lực
- Chương 84: Khơi mào chia rẽ
- Chương 85: Từ không ở bên cạnh
- Chương 86: Bị ép làm việc
- Chương 87: Khách quan mà nói thì hay hơn
- Chương 88: Nhớ mãi không quên
- Chương 89: Hai người giống như vậy
- Chương 90: Cuộc sống đại học bình thường
- Chương 91: Mong anh Tạ học cách tự lập
- Chương 92: Bí mật động trời
- Chương 93: Một ngàn cách trừ khử
- Chương 94: Bạch Ninh mời
- Chương 95: Tự cứu lấy mình
- Chương 96: Cú sốc của người già
- Chương 97: Thật sự không được thì anh đi làm ở xưởng đi.
- Chương 98: Còn kỳ lạ hơn được nữa à
- Chương 99: Cậu là thần tượng mà
- Chương 100: Tiểu hầu gia
- Chương 101: Không phải là do cậu ấy đã trưởng thành
- Chương 102: Nhận chuyện gì thì nên hỏi cho kĩ
- Chương 103: Sao băng mùa gặt
- Chương 104: Trà xanh
- Chương 105: Tiệc tối Tinh Diệu
- Chương 106: Mày là ma quỷ à
- Chương 107: Phải học được cách bảo vệ bản thân
- Chương 108: Video giám sát được công khai
- Chương 109: Hiện trường biến đổi quy mô lớn
- Chương 110: Anh ta phải nói cảm ơn
- Chương 111: Ký ức "kiếp trước" của Lâm Bạch Họa
- Chương 112: Phần của phụ huynh
- Chương 113: Từ làm nũng
- Chương 114: Gặp trưởng bối
- Chương 115: Tiết Từ bậc thầy cân bằng
- Chương 116: Muốn ăn phạt à
- Chương 117: 《Hầu môn》được công chiếu
- Chương 118: Danh sách diễn viên
- Chương 119: Tiểu Hầu Gia tốt nhất
- Chương 120: 《Hầu môn》bùng nổ
- Chương 121: Nhận thưởng
- Chương 122: Tiếp tục nhận thưởng
- Chương 123: Tôi có bạn trai rồi
- Chương 124: Vai phụ xuất sắc nhất
- Chương 125: Trà xanh mạnh nhất
- Chương 126: Cách đu idol đúng
- Chương 127: Đi thực nghiệm nơi xa
- Chương 128: Giáo viên tương lai
- Chương 129: Cô lập
- Chương 130: Bị cảm
- Chương 131: Một người đạt yêu cầu
- Chương 132: Tấn công kiểu tự sát
- Chương 133: Nói mớ
- Chương 134: Đừng ai hòng tranh với tôi
- Chương 135: Yêu cầu quá đáng
- Chương 136: Gọi điện cho người yêu
- Chương 137: Lạc đề
- Chương 138: Tôi còn có cậu ở bên
- Chương 139: Lại nữa à?
- Chương 140: Thực nghiệm thành công
- Chương 141: Làm nghiên cứu phải có tâm
- Chương 142: Kế hoạch phản đòn
- Chương 143: Phản đòn thành công
- Chương 144: Bại lộ
- Chương 145: Ngả bài
- Chương 146: Đỉnh vinh quang
- Chương 147: Ngoại truyện kiếp trước 1. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 148: Ngoại truyện kiếp trước 2. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 149: Ngoại truyện kiếp trước 3. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 150: Ngoại truyện kiếp trước 4. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 151: Ngoại truyện kiếp trước 5. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 152: Ngoại truyện kiếp trước 6. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 153: Ngoại truyện kiếp trước 7. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 154: Ngoại truyện kiếp trước 8. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 155: Ngoại truyện kiếp trước 9. Sau khi Tiết Từ chết
- Chương 156: Ngoại truyện kiếp trước 10. Sau khi Tiết Từ chết
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Mảnh thủy tinh sắc nhọn vụt qua gương mặt của Lận Dung Tuyết, để lại một vệt máu mờ nhạt. Cánh tay Tiết Từ trắng nõn buông thõng, đầu ngón tay vẫn còn giữ chặt nửa bình hoa vỡ vụn.
Không phải vì đột nhiên nảy sinh lòng thương hại Lận Dung Tuyết, mà chỉ đơn giản là cầm bình hoa lâu quá cũng mỏi, Tiết Từ đặt nó xuống để nghỉ ngơi một chút.
Cậu nhìn xuống Lận Dung Tuyết với ánh mắt sắc lạnh, đôi đồng tử đen láy như muốn xuyên qua người y.
Dù cho vẻ ngoài của Tiết Từ trông rất ôn hòa, gương mặt mềm mại đầy trẻ con, nhưng lúc này, biểu cảm của cậu lại toát lên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
"Vậy là mày ghen tị với tao hả?" Tiết Từ trầm ngâm một lát rồi đột ngột hỏi.
Đôi mắt của Lận Dung Tuyết mở to kinh ngạc. Gương mặt vốn tái nhợt của y giờ đây ửng lên chút hồng, không phải vì xấu hổ mà có vẻ như đang tức giận. Cứ như thể câu hỏi vừa rồi của Tiết Từ là một lời sỉ nhục đối với y.
"Đừng có chối!" Tiết Từ bắt đầu kiềm chế vùng vẫy của Lận Dung Tuyết, ý đồ thoát khỏi kìm kẹp của y liền bị g**t ch*t, cậu dùng sức đè lên ngực đối phương, khiến cậu chủ Lận gầy yếu gần như không thể thở nổi, rồi mới từ tốn nhắc lại: "Chính mày đã nói mà.”
Mặt cậu chủ Lận đột nhiên đỏ lên. Y nghiến răng nói: "Tao chỉ muốn cho mày biết rằng, không phải ai cũng thích mày đâu, ví dụ như tao, thì sẽ mãi mãi..."
Chưa dứt lời thì đã bị Tiết Từ cắt ngang.
“Tại sao lại nghĩ vậy?”
Tiết Từ nhìn y, ánh mắt như đang quan sát một thứ gì đó hoàn toàn xa lạ, tầm mắt rơi xuống, tập trung vào người Lận Dung Tuyết.
Chưa bao giờ có ai thực sự thích cậu, cậu mới là quái vật thực sự, là ác quỷ, nên mới bị bỏ rơi.
Dù hiện tại mọi thứ có vẻ hoàn hảo, thì tương lai, mọi người cũng sẽ rời bỏ và chán ghét cậu. Đó là điều Tiết Từ đã trải qua suốt hơn hai mươi năm qua, cậu hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Vậy mà bây giờ, lại có người nói ngưỡng mộ cậu, cho rằng cậu được mọi người yêu mến.
Tiết Từ chỉ cảm thấy thật nực cười.
Những chuyện này, cậu không cần phải giải thích với một đứa trẻ... một đứa trẻ có vẻ như đang bị ảo tưởng.
Cậu chỉ đơn giản nói: "Lận thiếu, cậu đã chọn sai người để ghen ghét rồi."
Đó là tất cả những gì cậu muốn nói.
Lận Dung Tuyết đương nhiên tin rằng Tiết Từ được mọi người yêu mến, là báu vật của nhà họ Tiết.
Nhưng khi nhìn vào mắt Tiết Từ, đôi mắt đẹp đẽ ấy lại chứa đựng sự trống rỗng và đau khổ sâu sắc, giống như một sa mạc khô cằn sau cơn bão cát.
Trong một khoảng khắc, Lận Dung Tuyết như nhìn thấy chính mình trong đó, đó là sự cô đơn và sợ hãi đối với tương lai.
Nếu Tiết Từ thực sự hạnh phúc như vẻ ngoài của cậu, vậy tại sao lại có thể lộ ra nỗi buồn sâu thẳm như vậy?
Liệu… có điều gì đó mà y không biết?
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiết Từ dường như đã thu lại tất cả những cảm xúc mãnh liệt đó.
Cậu mỉm cười, nhìn thẳng vào Lận Dung Tuyết.
"Dù thế nào đi nữa, Lận thiếu, việc cậu...” Tiết Từ dừng một chút, vẫn nói ra: “Việc cậu ghen ghét người khác đến mức làm hại họ, cậu to gan hơn tôi nghĩ đấy."
Lận Dung Tuyết sững sờ.
Nhưng rồi y nhanh chóng nhận ra điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi.
Lận Dung Tuyết thực sự mắc bệnh, không phải ảo tưởng, là bệnh di truyền trong gia tộc. Y có những dấu hiệu của bệnh bạch tạng, không thể chịu được ánh sáng, khi phát bệnh, tính cách sẽ thay đổi hoàn toàn, trở nên hung dữ và có xu hướng bạo lực. Lận Dung Tuyết đã thể hiện những triệu chứng này từ khi còn rất nhỏ.
Vì những loại thuốc ức chế bệnh thường gây hại rất lớn cho trẻ em, nên nhiều năm qua y bị nhốt trong biệt thự của nhà họ Lận, cơ hội tiếp xúc với người khác rất ít.
Gần đây, bệnh tình của Lận Dung Tuyết đã ổn định. Y không ngờ rằng chỉ sau một thời gian ngắn tiếp xúc với Tiết Từ, bệnh lại tái phát. Khi tỉnh lại, y đã thấy mình bị Tiết Từ đè dưới đất, Tiết Từ còn ném vỡ bình hoa.
Lận Dung Tuyết không thể nhớ rõ những gì đã xảy ra. Lần này, cơn bệnh của y dường như kết thúc sớm hơn dự kiến.
Sau khi nhớ lại mọi chuyện, y cảm thấy vô cùng tức giận.
Giờ đây, y phải lựa chọn giữa hai việc: một là thừa nhận rằng mình đã tấn công Tiết Từ vì ghen tuông, hai là tiết lộ cho Tiết Từ về căn bệnh của mình, biến mình thành một "quái vật" trong mắt cậu.
Bệnh của Lận Dung Tuyết rất bí ẩn, rất nhiều người không biết y bị bệnh gì.
Lận Dung Tuyết không muốn Tiết Từ biết về căn bệnh của mình, vì y sợ rằng Tiết Từ sẽ xa lánh mình. Y cảm thấy nếu Tiết Từ biết sự thật, thì mình sẽ trở nên thấp kém trong mắt cậh. Vì vậy liền cắn răng nói: "Đúng, nhưng đó chỉ là nhất thời xúc động..."
Y chưa kịp dứt lời thì đã bị Tiết Từ đấm một cái, đầu có chút choáng.
Trước đó, Lận Dung Tuyết còn thấy Tiết Từ lộ ra nụ cười đáng yêu với mình.
.
Tiết Từ rời khỏi nhà họ Lận sau khi 'táng cho đã' cậu chủ nhà họ Lận một trận. Trước khi đi, cậu còn ân cần chỉnh lại cổ tay áo, vuốt phẳng quần áo, thậm chí còn ra ban công rửa tay, rồi mới từ tốn rời đi.
Trên đường ra, cậu còn tươi cười cảm ơn các cô hầu và quản gia nhà họ Lận, tỏ ra mình là một cậu ấm ngoan ngoãn, lễ phép. Cho đến khi mọi người phát hiện ra cậu chủ Lận bị đánh bầm dập thì vẫn còn đang ngây ngất trước vẻ ngoài dễ thương của Tiết Từ.
Về đến nhà, Tiết Từ lại trở về với cuộc sống thường ngày, ngồi đọc sách.
Quản gia Kỷ đến hỏi thăm xem cậu có vui không vì thấy cậu về nhà sớm.
Tiết Từ trả lời rằng mình rất vui.
Quản gia Kỷ xong việc liền qua quan tâm cậu chủ nhỏ nhà mình, hỏi xem chơi có vui không, sao về sớm vậy, quãng đường từ nhà họ Lận về nhà cũng không ngắn.
Tiết Từ ngẫm nghĩ, nghĩ tới bộ dạng của Lận Dung Tuyết lúc nãy, rồi lại nhớ tới biểu cảm của Tiết Chính Cảnh, cậu ngồi trên ghế đung đưa chân.
“Vui ạ.”
Quản gia Kỷ nghe vậy liền vui vẻ, ôn hòa nói: “Bánh kem thì sao?”
“Đưa rồi ạ.” Tiết Từ nói.
Thực ra, chiếc bánh kem đó vẫn còn nguyên vẹn trên sàn nhà của nhà họ Lận, nhưng Tiết Từ không hề nhắc đến.
Quản gia Kỷ rất hài lòng, nghĩ rằng cậu chủ Lận chắc hẳn cũng rất thích chiếc bánh kem này.
Đúng lúc đó, Tiết Chính Cảnh về nhà, vừa kịp cùng Tiết Từ dùng bữa tối.
Thực ra, Tiết Chính Cảnh không có hứng thú với việc ăn uống, cũng chẳng quan tâm đến các món ăn mà đầu bếp nhà họ Tiết chuẩn bị. Ông chỉ muốn dành thời gian trò chuyện cùng con trai.
Gia đình họ Tiết không có quá nhiều quy tắc trong bữa ăn, mọi người có thể thoải mái nói chuyện. Trước đây, Tiết Chính Cảnh thường hỏi về thành tích học tập của Tiết Từ, nhưng sau này, theo đề xuất của cấp dưới, ông chuyển sang hỏi han về cuộc sống hàng ngày.
Tiết Từ hiện giờ không biết nên đối mặt với Tiết Chính Cảnh như thế nào, những câu trả lời của cậu thường rất ngắn gọn, may mà quản gia Kỷ để ý, luôn nói thêm vào khiến câu chuyện sinh động như thật.
Khi nghe nói Tiết Từ thường xuyên qua lại với cậu chủ nhà họ Lận, sắc mặt của Tiết Chính Cảnh hơi thay đổi.
Ông vô tình làm rơi thìa xuống đất, ông hỏi kỹ hơn về chuyện này.
Tiết Từ cũng để ý đến.
Vì hai gia đình họ Tiết và họ Lận có quan hệ thân thiết, nên cha của Tiết Từ rất coi trọng mối quan hệ này.
Nhưng lần này, Tiết Từ phải làm ông thất vọng rồi.
Tiết Từ rũ mắt, múc một thìa cháo thổi nguội, ngoan ngoãn ăn cháo, không hề tỏ ra bất mãn.
Quản gia Kỷ không đi theo Tiết Từ khi cậu đến nhà họ Lận, nhưng ông biết cậu chủ nhà họ Lận đã tiếp đón Tiết Từ rất nhiệt tình. Tiết Chính Cảnh nghe vậy cũng không quá để ý.
Tuy nhiên, ngay sau bữa tối, quản gia Kỷ nhận được cuộc gọi thông báo rằng chủ nhà họ Lận sắp đến thăm.
Hiện nơi đang ở là nhà chính của nhà họ Tiết, theo quy tắc, khách đến thăm phải thông báo trước một ngày để sắp xếp. Việc đến thăm bất ngờ như vậy là rất bất lịch sự.
Tuy nhiên, khi nghe thấy giọng điệu vội vã của người gọi, quản gia Kỷ vẫn báo cho Tiết Chính Cảnh.
Tiết Chính Cảnh tỏ ra ngạc nhiên, đồng ý tiếp khách.
Nửa đêm, chủ nhà họ Lận, Lận Quy Châu, cùng với con trai đến nhà họ Tiết.
Kiếp trước, Lận Quy Châu từng đến đây để xin lỗi.
Nhưng lần này, ông ta đến để chất vấn.
Lận Dung Tuyết đứng bên cạnh cha mình, khuôn mặt bị che khuất bởi áo choàng.
Lận Quy Châu không còn vẻ phong độ nữa, trông rất lo lắng và tức giận, vừa gặp Tiết Chính Cảnh đã chất vấn: "Tiết tổng, anh phải giải thích rõ ràng cho tôi. Con trai anh đến nhà tôi chơi, chúng tôi đã tiếp đãi rất chu đáo, vậy mà..."
Tiết Chính Cảnh cắt ngang: "Tiếp đãi rất chu đáo? Các người đã làm gì mà gọi là chu đáo?"
Lận Quy Châu: “……”
Lận Quy Châu ấp úng: "Không phải là không chu đáo! Chỉ là... hơi quá đáng một chút! Tôi muốn nói là... rất bất lịch sự..." Ông ta kéo Lận Dung Tuyết ra trước, nâng mặt con trai lên để lộ ra những vết bầm tím, "Anh nhìn xem mặt của Dung Tuyết bị đánh thành ra thế nào này!"
Tiết Chính Cảnh tỏ ra rất bình tĩnh, không hề tin: "Anh nghĩ con trai tôi sẽ làm như vậy sao?"
Nếu là Tiết Phù làm ra chuyện này, có lẽ Tiết Chính Cảnh còn phải suy nghĩ cách bào chữa. Nhưng khi nghe Lận Quy Châu nói là Tiết Từ, ông hoàn toàn không tin.
Từ là đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, không bị bắt nạt đã là may rồi.
Nhưng lúc này, Tiết Từ không đọc sách. Nghe tin nhà họ Lận đến thăm, cậu ôm theo sách xuống dưới.
Giờ này là giờ ngủ của đứa nhỏ, Tiết Từ thay đồ ngủ, rộng rãi thoải mái, cậu vẫn trông rất cao ráo và đẹp trai, đặc biệt là đôi tay trắng nõn, nhìn là biết được nâng niu nuôi dưỡng.
Tóc đen hơi ẩm rối tung, trông vừa mềm mại lại vừa đáng yêu.
Tiết Từ nở một nụ cười chào Lận Quy Châu: "Chú."
Trong nháy mắt, Lận Quy Châu bắt đầu nghi ngờ về những gì con trai mình đã kể.
Cậu bé trước mặt trông chẳng giống kẻ có thể đánh người gì cả. Ông thậm chí còn nghi ngờ có lẽ Lận Dung Tuyết đã tự làm mình bị thương, thậm chí còn lẩm bẩm ra khỏi miệng.
Nhưng rồi Tiết Từ vẫn mỉm cười đáng yêu, nói một cách tự nhiên: "Là con đánh cậu ấy."
Lận Quy Châu: “……”
Trong phút chốc, tất cả những gì ông nghĩ đều sụp đổ, cậu bé ngoan ngoãn trước mặt hóa ra lại là một "tiểu ác ma" thực sự.