Chương 75
Truyện: Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
Tác giả: Chiêu Cửu Cửu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97: (NT Nhỏ) Nếu Nhiên Nhiên Thật Sự Là Nhân Cách 2 Của Tiểu Trạch (2)
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116: Lời Tỏ Tình Chính Thức (Đại Kết Cục)
- Chương 117: Ngoại Truyện 1: Thanh Mai Trúc Mã (1)
- Chương 118: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã (2)
- Chương 119: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 3
- Chương 120: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 4
- Chương 121: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 5
- Chương 122: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 6
- Chương 123: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 7
- Chương 124: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 8
- Chương 125: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 9
- Chương 126: Thanh Mai Trúc Mã (10)
- Chương 127: Thanh Mai Trúc Mã (11)
- Chương 128: Thanh Mai Trúc Mã (12)
- Chương 129: Thanh Mai Trúc Mã (13)
- Chương 130: Ngoại Truyện 14: Thanh Mai Trúc Mã (14)
- Chương 131: Ngoại Truyện 15: Thanh Mai Trúc Mã (15)
- Chương 132: Ngoại Truyện 16: Mèo Con Và Chó Con (1)
- Chương 133: Ngoại Truyện 17: Mèo Con Và Chó Con (2)
- Chương 134: Ngoại Truyện 18: Mèo Con Và Chó Con (3)
- Chương 135: Ngoại Truyện 19: Mèo Con Và Chó Con (4)
- Chương 136: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 137: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 138: Ngoại Truyện 21: Mèo Con Và Chó Con (6
- Chương 139: Ngoại Truyện 22: Mèo Con Và Chó Con (7)
- Chương 140: Ngoại Truyện 23: Mèo Con Và Chó Con (8)
- Chương 141: Ngoại Truyện 24: Mèo Con Và Chó Con (9)
- Chương 142: Ngoại Truyện 25: Mèo Con Và Chó Con (10)
- Chương 143: Ngoại Truyện 26: Mèo Con Và Chó Con (11)
- Chương 144
- Chương 145: Ngoại Truyện 28: Mèo Con Và Chó Con (13)
- Chương 146: Ngoại Truyện 29: Mèo Con Và Chó Con (14)
- Chương 147: Ngoại Truyện 30: Mèo Con Và Chó Con (15)
- Chương 148: Ngoại Truyện 31: Mèo Con Và Chó Con (16)
- Chương 149: Ngoại Truyện 32: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (1)
- Chương 150: Ngoại Truyện 33: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (2)
- Chương 151: Ngoại Truyện 34: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (3)
- Chương 152: Ngoại Truyện 35: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (4)
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Ngoại Truyện 45: Lục Yến Tri (1)
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Ngoại Truyện 50: Lục Yến Tu (1)
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170: Ngoại Truyện 53: Hôn Lễ
- Chương 171
- Chương 172: Hoàn Toàn Văn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Là từ khi nào phát hiện ra điều không ổn nhỉ?
Là từ lúc Nhiên Nhiên đột nhiên biết nhà hôm sau sẽ tổ chức tiệc tối bắt đầu.
Là từ lúc Nhiên Nhiên đối với mọi thứ của Lục Yến An đều rất hứng thú bắt đầu.
Là từ lúc anh biết em họ của Phó Minh Đường cũng tên là Ôn Gia Nhiên bắt đầu.
Là từ lúc anh ở trong phòng riêng nhìn thấy đôi mắt xanh kia thoáng qua bắt đầu……
Nhưng anh không dám nghĩ.
Không dám nhận.
Điều đó quá hoang đường.
Cho nên anh bướng bỉnh coi Ôn Gia Nhiên là một nửa linh hồn của mình.
Bướng bỉnh cho rằng sự tồn tại của Ôn Gia Nhiên là để yêu anh.
Bất kể cậu là gì cũng được.
Chỉ cần cậu là đến để yêu mình là được.
Ôn Gia Nhiên muốn gì cũng được, người nhà của anh, bạn bè của anh, hoặc là…… cơ thể của anh……
Cái gì cũng được, chỉ cần cậu sẽ không rời xa mình.
Nhưng bây giờ là sao?
Cậu vẫn phải đi.
Ánh mắt Lục Yến Trạch trống rỗng nhìn xuống núi, ngọn núi này thật sự rất cao, cao đến mức anh hoàn toàn không nhìn thấy đáy.
Nếu thật sự nhảy xuống, chắc sẽ không đau lắm.
Chân của anh dịch về phía trước một chút.
Cơ thể hơi nghiêng, dường như bị một loại thôi thúc nào đó điều khiển, anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch bên tai.
Quen thuộc quá.
Cảm giác nhẹ bẫng, muốn nhảy xuống này quen thuộc quá.
Cảm giác bị tuyệt vọng bao trùm, khao khát được giải thoát này quen thuộc quá.
Ngón tay Lục Yến Trạch nắm chặt tay Ôn Gia Nhiên, anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Nhưng sự thôi thúc đó lại ngày càng mãnh liệt.
Không biết từ lúc nào, chân anh đã dịch về phía trước mấy bước.
Cho đến khi……
“Lục Yến Trạch!”
Là giọng của Ôn Gia Nhiên, anh nghe thấy đối phương bỗng nhiên bình tĩnh nói: “Bây giờ em vẫn chưa đi, nếu anh nhảy, em cũng sẽ chết.”
Bước chân bất chợt dừng lại.
Lục Yến Trạch bây giờ thật sự hết cách, gió núi gào thét thổi qua, anh nhỏ giọng nói: “Em có thể không đi được không?”
Không đợi Ôn Gia Nhiên nói, Lục Yến Trạch đã tự mình nói tiếp.
“Em là thần cũng được, là quỷ cũng được, là thứ gì cũng được, cầu xin em, có thể đừng đi được không……”
Giọng nói của anh mang theo sự tuyệt vọng và bất lực, cứ thế nhỏ giọng khẩn cầu Ôn Gia Nhiên.
Trái tim như bị một bàn tay vô hình to lớn bóp chặt, Ôn Gia Nhiên cảm thấy mình đau đến sắp ngạt thở.
Cậu nghẹn ngào nói: “Em không muốn…… em cũng không muốn…… anh dừng lại trước đã, bình tĩnh lại được không? Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách mà……”
Nhưng Lục Yến Trạch không hề có phản ứng.
Anh có hơi sững sờ nhìn bầu trời cách đó không xa.
Trong tầm mắt của anh.
Dưới ánh hoàng hôn, bầu trời màu cam đỏ bị xé ra một vết rách khổng lồ, giống như một vết sẹo thuộc về bầu trời, bên này sóng yên biển lặng, bên kia của vết sẹo lại là sấm chớp đùng đùng, mây đen không ngừng theo đó trôi đến thế giới bên này.
Ngọn núi nơi họ đang ở, rất nhanh liền mây đen giăng kín, che khuất ánh nắng, khiến xung quanh nhanh chóng bắt đầu tối sầm lại.
Sét, sấm kinh hoàng, gió lốc nối tiếp nhau ập đến.
Lục Yến Trạch đứng trên đỉnh núi nhìn tất cả những điều này, đồng tử bất chợt co rút.
Anh lẩm bẩm nói: “Nhiên Nhiên…… em……”
Lục Yến Trạch không biết nên nói thế nào, anh nghĩ một lúc lâu khó khăn nói: “Em có nhìn thấy gì không?”
Ôn Gia Nhiên không hiểu tại sao, nhưng vào lúc này, tất cả những việc có thể xoa dịu cảm xúc của Lục Yến Trạch cậu đều sẵn lòng làm, cho nên c** nh* giọng nói: “Sắp mưa rồi.”
Hơi thở của Lục Yến Trạch bỗng trở nên dồn dập.
Lại là ảo giác……
Nhưng ảo giác này, lại cho anh cảm giác rất chân thật.
Nhưng điều này sao có thể chứ?
Nhưng mà……
Lục Yến Trạch mạnh mẽ nhắm mắt, khoảng chừng vài giây, anh từ từ mở mắt ra.
Vết sẹo trên bầu trời vẫn còn đó.
Nhưng có thứ gì đó trong khoảnh khắc anh nhắm mắt đã xảy ra thay đổi.
Anh có hơi mờ mịt cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Núi……
Biến mất rồi……
Lúc này anh đang đứng trên một tòa nhà cao tầng, trên trời bắt đầu đổ mưa lớn, hạt mưa rơi xuống khiến anh có hơi không mở mắt ra được.
Lục Yến Trạch cảm thấy mình hình như đã hoàn toàn phát điên.
Bởi vì anh lại nhìn thấy rất nhiều người mình quen ở dưới lầu.
Ba mẹ, anh cả anh hai, Trần Vọng, thậm chí…… còn có Lục Yến An và rất nhiều người lạ anh không quen, họ ngẩng đầu lên hét gì đó với anh.
Cách đó không xa, là tiếng còi xe cứu hỏa đang lao tới.
Hơi thở của Lục Yến Trạch càng lúc càng nặng nề, anh nắm chặt tay, cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng cảm giác bất an mãnh liệt và cảm giác quen thuộc đó cứ như hình với bóng, bám riết lấy anh.
Rốt cuộc cũng mới 18 tuổi……
Vào lúc hoang mang không biết phải làm sao này, người đầu tiên Lục Yến Trạch nghĩ đến chính là Ôn Gia Nhiên.
Anh run rẩy giọng nói: “Nhiên Nhiên…… Nhiên Nhiên? Em còn ở đó không?”
Không có âm thanh, không có hồi đáp.
Ôn Gia Nhiên hình như trong một thoáng đã biến mất……
Lòng Lục Yến Trạch hoảng loạn vô cùng, anh nhìn xuống lầu, Trần Vọng dường như đã ra tay với Lục Yến An, nhưng không ai thèm quan tâm đến chuyện này, anh cả thường ngày luôn mặc vest, lúc này chỉ mặc một bộ đồ ngủ bị mưa lớn làm ướt sũng, cặp kính gọng vàng sớm đã không biết bị anh vứt đi đâu, anh trông vô cùng nhếch nhác vẫy tay với Lục Yến Trạch.
Đệm khí cứu sinh đã được trải ra.
Một tiếng “rầm” thật lớn, Lục Yến Trạch mờ mịt quay đầu lại nhìn, cánh cửa sắt sau lưng anh bị tông mở.
Ba mẹ cùng với hai lính cứu hỏa xuất hiện trong tầm mắt anh.
Họ đang nói gì đó với anh.
Nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy, tai ong ong, đầu cũng từng cơn choáng váng.
Lục Yến Trạch vô thức muốn v**t v* chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón tay, tuy nhiên, ngón tay anh chạm vào lại là làn da không có gì cả.
Một nỗi sợ hãi khó tả dâng lên trong lòng.
Lục Yến Trạch hoảng loạn muốn xác nhận xem chiếc nhẫn trên cổ có còn tồn tại không.
Không có.
Không có gì cả.
Thời gian vào khoảnh khắc này như ngừng trôi.
“Nhiên Nhiên……”
Giọng nói của anh rất nhanh đã tan biến trong gió, ngay cả chính anh cũng không nghe thấy.
Lục Yến Trạch cảm thấy ký ức trong đầu bắt đầu trở nên rời rạc, một ý nghĩ khiến anh sụp đổ từ từ hiện lên.
Ôn Gia Nhiên……
Thật sự tồn tại sao?
Những chuyện họ đã cùng nhau trải qua, thật sự tồn tại sao?
Hay là nói.
Từ đầu đến cuối, căn bản không có Ôn Gia Nhiên?
Tất cả đều chỉ là ảo tưởng của anh.
Ảo tưởng của một kẻ tâm thần.
Lục Yến Trạch mờ mịt nhìn xuống lầu, bàn tay đang nắm chặt lan can từ từ buông ra.
Cơ thể anh không kiểm soát được mà đi về phía trước một chút.
Mũi chân đã lơ lửng.
Cơ thể bắt đầu chao đảo, anh quay đầu lại nhìn một cái, ba mẹ mặt đầy kinh hãi, hai lính cứu hỏa đã chạy về phía này.
Lục Yến Trạch mặt không biểu cảm quay đầu đi.
Anh đột nhiên bình tĩnh lại.
Như bị thứ gì đó thôi thúc.
Anh buông tay nhảy xuống.