Chương 3
Truyện: Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
Tác giả: Chiêu Cửu Cửu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97: (NT Nhỏ) Nếu Nhiên Nhiên Thật Sự Là Nhân Cách 2 Của Tiểu Trạch (2)
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116: Lời Tỏ Tình Chính Thức (Đại Kết Cục)
- Chương 117: Ngoại Truyện 1: Thanh Mai Trúc Mã (1)
- Chương 118: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã (2)
- Chương 119: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 3
- Chương 120: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 4
- Chương 121: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 5
- Chương 122: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 6
- Chương 123: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 7
- Chương 124: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 8
- Chương 125: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 9
- Chương 126: Thanh Mai Trúc Mã (10)
- Chương 127: Thanh Mai Trúc Mã (11)
- Chương 128: Thanh Mai Trúc Mã (12)
- Chương 129: Thanh Mai Trúc Mã (13)
- Chương 130: Ngoại Truyện 14: Thanh Mai Trúc Mã (14)
- Chương 131: Ngoại Truyện 15: Thanh Mai Trúc Mã (15)
- Chương 132: Ngoại Truyện 16: Mèo Con Và Chó Con (1)
- Chương 133: Ngoại Truyện 17: Mèo Con Và Chó Con (2)
- Chương 134: Ngoại Truyện 18: Mèo Con Và Chó Con (3)
- Chương 135: Ngoại Truyện 19: Mèo Con Và Chó Con (4)
- Chương 136: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 137: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 138: Ngoại Truyện 21: Mèo Con Và Chó Con (6
- Chương 139: Ngoại Truyện 22: Mèo Con Và Chó Con (7)
- Chương 140: Ngoại Truyện 23: Mèo Con Và Chó Con (8)
- Chương 141: Ngoại Truyện 24: Mèo Con Và Chó Con (9)
- Chương 142: Ngoại Truyện 25: Mèo Con Và Chó Con (10)
- Chương 143: Ngoại Truyện 26: Mèo Con Và Chó Con (11)
- Chương 144
- Chương 145: Ngoại Truyện 28: Mèo Con Và Chó Con (13)
- Chương 146: Ngoại Truyện 29: Mèo Con Và Chó Con (14)
- Chương 147: Ngoại Truyện 30: Mèo Con Và Chó Con (15)
- Chương 148: Ngoại Truyện 31: Mèo Con Và Chó Con (16)
- Chương 149: Ngoại Truyện 32: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (1)
- Chương 150: Ngoại Truyện 33: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (2)
- Chương 151: Ngoại Truyện 34: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (3)
- Chương 152: Ngoại Truyện 35: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (4)
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Ngoại Truyện 45: Lục Yến Tri (1)
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Ngoại Truyện 50: Lục Yến Tu (1)
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170: Ngoại Truyện 53: Hôn Lễ
- Chương 171
- Chương 172: Hoàn Toàn Văn
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Mặt Lục Yến Tu đỏ bừng lên, anh lí nhí vài câu, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Lục Yến Trạch lạnh mắt nhìn họ, trong mắt mang theo một tia chế nhạo, thấy mọi người đều đã nhìn sang, anh khẽ cười một tiếng, đi xuống lầu.
Lục Yến Tu vốn còn có hơi hoảng loạn, nhưng khi thấy Lục Yến Trạch đi xuống, anh vô thức che chở cho Lục Yến An sau lưng mình, trong giọng nói mang theo một tia cảnh giác: “Cậu… cậu đều nghe thấy rồi?”
Đối phương không trả lời, ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt vào Lục Yến An sau lưng anh ta, giọng nói lạnh nhạt: “Muốn tôi đi?”
Thân thể Lục Yến An khẽ run lên, cậu ta trốn sau lưng anh hai, ngón tay vô thức vặn vẹo vạt áo, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Anh hai nhìn Lục Yến Trạch trước mặt trông không khác mình là mấy, thầm cắn răng, tính tình của anh chính là như vậy, dù biết mình nói sai, nhưng vẫn sống chết không chịu cúi đầu.
Vẫn là mẹ Lục phản ứng lại đầu tiên, bà vội vàng tiến lên, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, cố gắng hòa hoãn bầu không khí hiện tại.
Bà vươn tay nắm lấy tay Lục Yến Trạch, nhẹ giọng nói: “Tiểu Trạch, con tỉnh rồi à, anh hai con nói bậy bạ thôi, con đừng để trong lòng.”
Nói xong, bà nhìn về phía con trai thứ hai của mình nghiêm giọng nói: “Xin lỗi em trai con đi!”
Lục Yến Tu sững sờ một chút, không nhịn được cũng nổi nóng, anh lớn từng này mẹ còn chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với anh.
Anh nghển cổ: “Con nói có sai sao? An An từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, bây giờ ba mẹ đuổi nó ra ngoài, nó còn đường sống không? Hơn nữa, cậu ta……”
Anh vươn tay chỉ về phía Lục Yến Trạch: “Cặp ba mẹ kia của cậu ta, là tội phạm có tiếng, lừa lọc gian manh, ăn uống chơi bời gái gú cái gì cũng tinh thông, dăm ba ngày lại phải vào tù một lần, họ có thể nuôi ra được thứ tốt đẹp gì, con thấy, dù sao cũng đã sai 18 năm, chi bằng cứ thế này mãi……”
“Chát.”
Một tiếng bạt tai vang dội đột nhiên vang lên.
Ba Lục tát mạnh anh một cái, lực mạnh đến nỗi khiến thân thể anh cũng phải lảo đảo.
Mẹ Lục lúc này cũng kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng không ngờ rằng anh có thể nói ra những lời như vậy.
Sau khi Lục Yến Tu nhận ra mình đã nói gì, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, anh vô thức ôm lấy bên má bị đánh.
Anh cả cũng hận sắt không thành thép mà nhìn anh, nghiêm giọng nói: “Anh hai, em có biết ban nãy em đang nói gì không?”
Anh hai không dám hó hé nữa, cúi đầu ủ rũ.
Lục Yến An ở sau lưng anh, trong lòng thầm mắng anh hai thật đúng là đồ ngu, đã phá hỏng cục diện tốt đẹp thành nồi cháo lợn.
Cậu ta mặt mày trắng bệch, vành mắt đỏ hoe từ sau lưng anh hai bước ra, giọng nói vừa thấp vừa nhẹ: “Ba đừng đánh anh hai nữa, đều là lỗi của con…… nếu không phải con……”
Cậu ta nghẹn ngào một chút, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, cậu ta đưa tay lau loạn xạ một cái, trông đáng thương vô cùng.
Ba Lục thấy vậy, sắc mặt vốn căng thẳng vì tức giận cũng dịu đi rất nhiều, ông thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “An An, đừng khóc nữa, chuyện này cũng không trách con.”
Sắc mặt Lục Yến Trạch không khỏi càng lạnh hơn, anh cụp mắt nhìn xuống đất, chậm rãi nói: “Muốn tôi đi, nhưng mà…”
Cậu cũng xứng?
Ba chữ này còn chưa nói ra miệng, đã bị anh cả ngắt lời: “Không được!”
Lục Yến Trạch sững sờ, lặng lẽ nuốt những lời chưa kịp nói vào trong bụng.
Mẹ Lục vốn đã rất thương xót người con trai thất lạc tìm về được này, vì vậy đối với Lục Yến An có vài phần giận lây, bây giờ vừa nghe con trai út muốn đi, lại càng thêm oán trách, bà dứt khoát nói: “An An dọn đi!”
“Mẹ!” Lục Yến Tu lập tức sốt ruột, anh giãy giụa muốn tiến lên tranh luận, liền bị Lục Yến An túm lấy, lúc này cậu ta đã thật sự khóc, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, lã chã rơi xuống.
Cậu ta nghẹn ngào nói: “Anh hai…… đừng nói nữa, em đi, em đi……”
Mẹ Lục lúc này đang trong cơn tức giận, nhất thời bắt đầu nói năng không lựa lời: “Khóc cái gì mà khóc?! Lớn từng này rồi, còn như đứa trẻ, nếu không phải tại con, nhà này có thể loạn thành thế này không?”
Nói xong, bà quay người nói với người hầu bên cạnh: “Đi thu dọn quần áo của An An, tối nay nó dọn sang biệt viện ở!”
Lục Yến An nghe thấy lời này, thân thể thoáng chốc run lên một cái, cậu ta ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn mẹ Lục: “Mẹ……”
Dù sao cũng là đứa con trai nhỏ đã thương yêu mười mấy năm, mẹ Lục cũng không nén được lòng muốn mềm lòng, bà cắn răng, quay đầu đi không nhìn cậu ta: “Còn không mau lên!”
Người hầu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng lên lầu.
Lục Yến An tức đến toàn thân run rẩy, trước mắt đột nhiên tối sầm, một hơi suýt nữa thì không thở nổi, cậu ta lảo đảo lùi lại hai bước, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã sõng soài trên đất.
Lục Yến Tu mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy cậu ta, vội vàng vỗ lưng cậu ta: “An An! An An! Em đừng dọa anh.”
Lục Yến Trạch hứng thú nhìn cảnh này, bất ngờ vỗ tay: “Diễn cũng giỏi thật đấy, nước mắt nói có là có, sao nào? Giờ này là sắp chết à? Muốn chết thì ra ngoài mà chết, đừng chết ở trong nhà chiếm hời.”
Phòng khách lập tức yên tĩnh trở lại.
Lục Yến An thấy vậy, trong lòng nảy ra một kế, đồng tử cậu ta bỗng nhiên co rút, cổ họng bật ra một tiếng nức nở kìm nén, đột ngột hất tay anh hai ra, lảo đảo xông ra ngoài cửa, nhưng sau khi bước được hai bước thì hoàn toàn mất đi ý thức, cả người ngửa ra sau,
Anh hai vội vàng lao tới muốn đỡ lấy cậu ta, nhưng không kịp, trơ mắt nhìn gáy của Lục Yến An đập mạnh xuống nền gạch cẩm thạch.
Cái đồ ngu này……
Đỡ một người cũng không xong……
Lục Yến An đau đến thầm cắn răng, trong lúc ý thức mơ hồ đã nghe thấy giọng nói chói tai của cô hầu gái: “Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia chảy máu!”
Mẹ Lục sợ đến thất sắc, bà nhào đến bên cạnh Lục Yến An, luống cuống nhìn máu đang từ từ chảy ra dưới đầu cậu ta.
Lục Yến Trạch nhướng mày nhìn Lục Yến An đang mất ý thức trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo: “Giả vờ giống thật, ngay cả ngất cũng có thể canh giờ, cố sống cố chết không ra khỏi cái nhà này, chậc.”
Lục Yến Tu lúc này chạm cũng không dám chạm vào Lục Yến An trên đất, anh tức giận nhìn Lục Yến Trạch: “Cậu còn có nhân tính không? An An sắp chết rồi, cậu còn đứng đó nói mát?”
Lục Yến Trạch nhún vai: “Liên quan gì đến tôi? Cũng không phải tôi bắt cậu ta chết?”
“Cậu!” Thấy chiến hỏa sắp bùng lên lần nữa, ba Lục trầm giọng nói: “Đừng cãi nữa, mau gọi xe cứu thương.”
Người hầu tay chân luống cuống vây lấy, có người đi lấy hộp sơ cứu, có người đi gọi điện thoại kêu xe cứu thương, ba Lục mẹ Lục và anh hai đều vây quanh Lục Yến An, không biết vì sao, Lục Yến Trạch bỗng nhiên cảm thấy hết cả hứng thú.
Anh xoay người định lên lầu, cánh tay bỗng bị người ta níu lại, anh quay đầu nhìn.
Là Lục Yến Tri.
Vẻ mặt anh cả trông cũng có vẻ lo lắng, nhưng vẫn ôn hòa nói với Lục Yến Trạch: “Tiểu Trạch, em đừng sợ, chuyện này không liên quan đến em.”
Lục Yến Trạch bất chợt có hơinghẹn lời, anh nhẹ nhàng gỡ tay anh cả ra, giọng nói bình tĩnh: “Tôi không sợ, vốn dĩ không liên quan đến tôi.”
Nói xong tiếp tục lên lầu, đi được nửa đường vẫn không nhịn được mà dừng lại nói: “Còn nữa, đừng gọi tôi là Tiểu Trạch, kinh tởm chết đi được.”
Lục Yến Trạch đứng bên cửa sổ trên lầu hai, nhìn xe cứu thương dần dần đi xa, dưới lầu đã khôi phục lại yên tĩnh, dường như cả nhà họ đều đã đi theo đến bệnh viện.
Lục Yến Trạch cũng không nói được tại sao trong lồng ngực có hơi ngột ngạt, anh thở hắt ra một hơi nặng nề, nằm lại trên giường.
Quả nhiên, nơi này vẫn không hợp với mình.
Anh thầm nghĩ.
Giây tiếp theo, thân thể anh đột nhiên không khống chế được mà ngồi bật dậy, một giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang vọng trong đầu: “Ủa? Sao ban ngày mình cũng ra ngoài được vậy?”