- Trang chủ
- Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
- Chương 147: Ngoại Truyện 30: Mèo Con Và Chó Con (15)
Chương 147: Ngoại Truyện 30: Mèo Con Và Chó Con (15)
Truyện: Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
Tác giả: Chiêu Cửu Cửu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97: (NT Nhỏ) Nếu Nhiên Nhiên Thật Sự Là Nhân Cách 2 Của Tiểu Trạch (2)
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116: Lời Tỏ Tình Chính Thức (Đại Kết Cục)
- Chương 117: Ngoại Truyện 1: Thanh Mai Trúc Mã (1)
- Chương 118: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã (2)
- Chương 119: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 3
- Chương 120: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 4
- Chương 121: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 5
- Chương 122: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 6
- Chương 123: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 7
- Chương 124: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 8
- Chương 125: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 9
- Chương 126: Thanh Mai Trúc Mã (10)
- Chương 127: Thanh Mai Trúc Mã (11)
- Chương 128: Thanh Mai Trúc Mã (12)
- Chương 129: Thanh Mai Trúc Mã (13)
- Chương 130: Ngoại Truyện 14: Thanh Mai Trúc Mã (14)
- Chương 131: Ngoại Truyện 15: Thanh Mai Trúc Mã (15)
- Chương 132: Ngoại Truyện 16: Mèo Con Và Chó Con (1)
- Chương 133: Ngoại Truyện 17: Mèo Con Và Chó Con (2)
- Chương 134: Ngoại Truyện 18: Mèo Con Và Chó Con (3)
- Chương 135: Ngoại Truyện 19: Mèo Con Và Chó Con (4)
- Chương 136: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 137: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 138: Ngoại Truyện 21: Mèo Con Và Chó Con (6
- Chương 139: Ngoại Truyện 22: Mèo Con Và Chó Con (7)
- Chương 140: Ngoại Truyện 23: Mèo Con Và Chó Con (8)
- Chương 141: Ngoại Truyện 24: Mèo Con Và Chó Con (9)
- Chương 142: Ngoại Truyện 25: Mèo Con Và Chó Con (10)
- Chương 143: Ngoại Truyện 26: Mèo Con Và Chó Con (11)
- Chương 144
- Chương 145: Ngoại Truyện 28: Mèo Con Và Chó Con (13)
- Chương 146: Ngoại Truyện 29: Mèo Con Và Chó Con (14)
- Chương 147: Ngoại Truyện 30: Mèo Con Và Chó Con (15)
- Chương 148: Ngoại Truyện 31: Mèo Con Và Chó Con (16)
- Chương 149: Ngoại Truyện 32: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (1)
- Chương 150: Ngoại Truyện 33: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (2)
- Chương 151: Ngoại Truyện 34: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (3)
- Chương 152: Ngoại Truyện 35: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (4)
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Ngoại Truyện 45: Lục Yến Tri (1)
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Ngoại Truyện 50: Lục Yến Tu (1)
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170: Ngoại Truyện 53: Hôn Lễ
- Chương 171
- Chương 172: Hoàn Toàn Văn
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Nhiên Nhiên vừa chạy về phía đó, trong lòng cũng vừa thấp thỏm không yên.
Càng đến gần, mùi thơm đó càng nồng nặc hơn. Dù Trạch không nói rõ cho cậu, cậu cũng có thể từ dáng vẻ lúc nãy của chú chó lớn mà nhận ra được một hai phần.
Trong lòng cậu cũng không chắc chắn, dù sao cũng không ai biết Xứng Đà đã bị bắt đi bao lâu.
Nghĩ đến cảnh tượng máu me có thể sẽ nhìn thấy lát nữa, chú mèo con không nhịn được mà mím môi, đôi tai không ngừng run lên.
Nhưng cậu không hề giảm tốc độ, ngược lại còn chạy càng lúc càng nhanh.
Nhiên Nhiên áp sát chân tường, lặng lẽ lẻn đến một bên của nhà kho. Ở đó có một khe nứt rộng bằng bàn tay, vừa đủ để chú mèo con chui qua.
Nhiên Nhiên hít sâu một hơi, thu lại cái bụng hơi béo của mình, sau đó từ từ chui vào. Đầu cậu vừa thò vào, đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, sộc đến mức suýt nữa làm cậu hắt xì. Nhiên Nhiên mím chặt môi, cố gắng kìm nén cảm giác đó.
Nhưng đổi lại là trong mắt cậu rưng rưng những giọt nước mắt.
Điều này khiến cậu có hơi không nhìn rõ được bên trong nhà kho, cộng thêm bây giờ đã là canh ba đêm khuya, trong nhà kho chỉ có một bóng đèn màu vàng mờ ảo đang lắc lư trên đầu.
Nhiên Nhiên rón rén ngồi xổm sau một cái thùng, lén lút nhìn vào bên trong. Chỉ thấy cách đó không xa có một cái bàn bẩn thỉu, ba người đàn ông đang ngồi trước bàn ăn uống no say.
Cả ba người đều quay lưng về phía Nhiên Nhiên, nói nói cười cười, vô cùng thoải mái.
Nhưng tim của Nhiên Nhiên bất chợt thắt lại, bởi vì cậu nhìn thấy dưới chân của người đàn ông, có một vũng gì đó có lông. Cậu không nhìn rõ đó là gì, nhưng tim đã bắt đầu đập loạn xạ không kiểm soát.
Linh cảm không lành ngày càng dữ dội trong lòng chú mèo con.
Cậu hạ thấp lưng, nằm rạp trên đất, cảnh giác nhìn mấy người phía trước, từ từ bò về phía trước từng chút một.
“Coong.”
Ngay sau khi mèo con đi về phía trước được mấy bước, từ phía bên phải của cậu đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ, giống như có thứ gì đó đập vào tấm tôn.
Trong bầu không khí căng thẳng này, lông trên lưng mèo con dựng đứng lên. Cậu vô thức há miệng muốn khè, nhưng cậu rất nhanh đã nhận ra mình đang ở đâu, vì vậy chỉ há miệng ra, không phát ra một tiếng động nào.
Cậu từ từ lùi vào trong bóng tối, di chuyển về phía có tiếng động.
Góc tường.
Xứng Đà bị dây thừng trói thành một cục, nó nằm nghiêng trên nền xi măng, bụng phập phồng dữ dội, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bởi vì…
Miệng của nó bị băng dính quấn chặt, ngay cả thở cũng có phần khó khăn.
Chân sau bị vặn vẹo một cách bất thường, rõ ràng là đã bị đánh gãy, lúc này vẫn đang hơi co giật. Hơn nữa, mắt phải của nó sưng húp chỉ còn lại một khe hở, nhưng chính khe hở này, đã giúp nó liếc mắt một cái đã nhìn thấy chú mèo con màu trắng ở cách đó không xa.
Thấy mèo con sắp đi về phía đám người đó, Xứng Đà khó khăn vẫy đuôi, đập vào tấm tôn bên cạnh, phát ra tiếng động trầm thấp, thuận lợi thu hút ánh mắt của mèo con.
Sau khi Nhiên Nhiên nhìn rõ tình trạng của Xứng Đà, đồng tử cậu mạnh mẽ co rút. Cậu lặng lẽ đến gần bên cạnh Xứng Đà, lưỡi nhẹ nhàng l**m lên mặt nó một cái, giống như một lời an ủi.
Đuôi của Xứng Đà lại động đậy, nó có hơi lo lắng nhìn Nhiên Nhiên, ra hiệu cho cậu mau chóng rời khỏi đây.
Nhưng Nhiên Nhiên không vội đi. Cậu ngồi xổm bên cạnh Xứng Đà, nhìn rõ mồn một vết thương trên người nó.
Cậu nhận ra một điều.
Chỉ dựa vào cậu và Trạch thì không thể cứu được Xứng Đà.
Chân của Xứng Đà đã bị gãy, nó không thể chạy được.
Họ cần tìm người giúp đỡ, và người giúp đỡ này chỉ có thể là con người, một người có thể bế Xứng Đà lên.
Một cái tên dần dần hiện lên trong đầu Nhiên Nhiên.
Lục Yến Tri.
Mèo con đến gần l**m l**m mũi của chú chó vàng lớn. c** nh* giọng nói: “Trạch đang ở bên ngoài, ông cố gắng thêm chút nữa, chúng tôi đi tìm người đến cứu ông.”
Xứng Đà gật đầu.
Nhiên Nhiên men theo đường cũ, từ từ lùi ra ngoài.
Cậu vừa đi ra khỏi nhà kho, đã nhìn thấy chú chó lai sói ở cách đó không xa.
Anh đúng là không nghe lời.
Hoàn toàn không ngoan ngoãn chờ ở chỗ cũ, mới qua được bao lâu đâu, anh đã đi về phía trước không ít. Nếu bị người ta phát hiện thì làm sao?!
Mèo con l**m l**m răng, cả người cậu lông dựng đứng lên, tức giận phồng má lao tới, một miếng cắn vào chân trước của Trạch rồi kéo về phía sau.
Đây thật sự là một chuyện rất hài hước.
Một chú mèo con kéo một con chó lai sói, mà con chó lai sói lại rất ngoan ngoãn bị cậu kéo đi.
Sau khi lùi về chỗ cũ, mèo con trợn tròn mắt nhìn anh: “Không phải đã nói anh chờ ở chỗ cũ sao?”
Trạch không nói gì, chỉ cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào đôi tai dính đầy bụi của Nhiên Nhiên. Động tác của anh rất nhẹ.
Nhiên Nhiên bị anh chạm một cái, đôi má phồng lên vì tức giận đã xẹp xuống. Cậu còn muốn nói gì đó, thì lưỡi của anh chó lớn đã ào ạt ập xuống, l**m khắp người cậu. Chú mèo con có hơi không thoải mái, nhưng cậu không động đậy, mặc cho chú chó lớn l**m cho lông trên người cậu ướt sũng dính vào người.
Chú mèo con bị l**m đến có chút đứng không vững, cậu vội vàng cao giọng nói: “Em tìm thấy Xứng Đà rồi.”
Động tác của chú chó lớn dừng lại. Ánh mắt anh có hơi né tránh, chỉ sợ từ miệng mèo con nghe được tin tức không tốt. Nhưng giây tiếp theo, lời của mèo con đã kéo anh từ địa ngục lên thiên đường.
“Xứng Đà vẫn còn sống.”
Động tác của Trạch dừng lại, một lúc lâu sau, anh bỗng chốc thở ra một hơi dài.
Chú mèo con vẫn đang nói: “Chân của ông ấy bị gãy, miệng cũng bị đồ gì đó quấn lại. Chúng ta không cứu được ông ấy, chúng ta cần phải đi tìm người.”
Một nhỏ một lớn, một mèo một chó đối mặt nhau dưới ánh trăng.
Họ đồng thanh nói: “Lục Yến Tri.”
Không thể chậm trễ, không ai do dự, Trạch cõng mèo con trên lưng, sau đó nhanh chóng chạy về phía bệnh viện thú y.
May là khoảng cách này không quá xa, cộng thêm tốc độ của Trạch rất nhanh, chỉ hơn 10 phút, bệnh viện thú y mở cửa 24 giờ đã hiện ra trước mắt họ.
Trạch lao đến trước cửa, lo lắng đập cửa, miệng kêu oẳng oẳng không ngừng. Mèo con trượt xuống từ lưng anh, cũng không còn để ý đến bụi bẩn trên người, lao đến trước cửa kính, dùng móng vuốt để đập.
Lâm Nhiên sớm đã quen với việc 3 đứa nhóc này nửa đêm đến đây, nhưng vội vã như vậy thì là lần đầu tiên. Cậu vội vàng mở cửa, miệng liên tục hỏi: “Sao vậy? Sao vậy?”
Cậu quay đầu nhìn một cái, có hơi kỳ lạ nói: “Đại Hoàng hôm nay sao không đi cùng?”
Nhiên Nhiên đi vòng quanh chân cậu, miệng kêu meo meo meo meo không ngừng.
Trạch ngay cả nhìn cậu cũng không thèm, trực tiếp lao về phía văn phòng của Lục Yến Tri. Tình cờ Lục Yến Tri từ trong đó đi ra, Trạch không nói hai lời mà ngoạm lấy ống quần của anh kéo người ra ngoài.
Lục Yến Tri không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị anh kéo đi mấy bước: “Tiểu Trạch? Sao vậy?”
Trạch thật sự dừng lại. Anh sủa oẳng oẳng về phía Lục Yến Tri, nhưng con người sao có thể hiểu được chó con đang nói gì? Lục Yến Tri ngồi xổm xuống khẽ nói: “Đói à?”
Trạch sắp sốt ruột chết đi được, anh vòng ra sau lưng Lục Yến Tri, dùng đầu ủi vào mông của đối phương.
Lục Yến Tri: “……”
Anh suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất. Lục Yến Tri bất đắc dĩ đứng dậy, anh vừa định nói gì đó, nhưng ánh mắt đột nhiên rơi vào chú mèo sư tử ở cách đó không xa.
Thường ngày đều là chú mèo con như một cục bông trắng, lúc này trên người lại bẩn thỉu, còn mang theo một chút…
Ánh mắt Lục Yến Tri ngưng lại, anh ta đi nhanh mấy bước, bế Nhiên Nhiên lên.
Là máu.
Trên người cậu dính một chút máu, tuy không nhiều, nhưng Lục Yến Tri rất chắc chắn, đó chính là máu.
Còn có một chút…
Anh nhíu mày, bế mèo con lên mũi ngửi ngửi.
Là mùi gỉ sắt trên tấm tôn.
Trong phút chốc, Lục Yến Tri bất chợt nghĩ đến điều gì đó.
Là người mở bệnh viện thú y như họ, người nào mà chưa từng gặp, đặc biệt là những người có ác ý với động vật trong một thành phố, sớm đã nằm trong danh sách đen của họ.
“Là bọn chúng…”
Anh lẩm bẩm một câu, đặt mèo con xuống đất, bắt đầu cởi áo khoác trắng của mình ra. Lâm Nhiên cũng phản ứng lại, cậu vội vàng nói: “Tối nay Đại Hoàng không đến.”
Hai người trong lòng đều đã hiểu.
Lục Yến Tri khẽ nói: “Cậu ở đây trông cửa, tôi bọn nó qua đó.” Anh quay lại văn phòng bắt đầu tìm chìa khóa.
Trạch ngồi xổm trước cửa, ánh mắt trĩu nặng nhìn ra ngoài.
Mèo con đến gần bên cạnh anh, cả hai đều không nói gì. Đột nhiên, mèo con nhìn thấy một chú chó quen thuộc.
Đối phương đang nhìn thẳng vào họ, là con Husky đó.
Trong khoảng thời gian này, chủ của Husky không ít lần dẫn nó đến tìm họ chơi, Nhiên Nhiên và nó sớm đã quen thuộc. Chỉ là bây giờ có việc gấp, cậu chỉ nhìn một cái, sau đó lặng lẽ thu ánh mắt.
Tu sắp sốt ruột chết đi được. Nó nhảy lên nhảy xuống trong lồng để thu hút sự chú ý của mèo con. Thấy đối phương không để ý đến mình, nó không nhịn được mà gọi: “Sao vậy? Sao vậy? Con chó vàng lớn đó sao rồi? Kể cho tao nghe đi, cầu xin mày đấy, Tiểu Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, kể cho tao nghe đi…”
Mèo con bị nó làm phiền không chịu nổi, cậu đi đến trước lồng khẽ nói: “Xứng Đà bị bắt rồi, con người, họ…”
Cậu còn chưa nói xong, đã bị Husky cắt ngang.
Hai móng vuốt trước của Tu lập tức vỗ vào lồng, đôi mắt màu xanh trợn tròn, đuôi vẫy lung tung phía sau.
“Cái gì?! Là đám người đó đúng không? Chắc chắn là họ, chỉ có họ mới thích đi khắp nơi bắt chó ăn thịt.”
Nó gầm lên một tiếng, giọng to đến mức ngay cả Lâm Nhiên cũng phải quay đầu lại nhìn họ mấy lần.
“Thả tao ra, thả tao ra, tao có thể giúp!”
Nó trông có vẻ rất gấp, cái lồng bị đập đến kêu loảng xoảng. Mèo con vẻ mặt nghiêm trọng, dùng móng vuốt qua lồng vỗ lên chóp mũi của Husky.
“Câm mồm.”
Tu: “……”
Nó tủi thân ngậm miệng lại, chỉ còn cái đuôi vẫn đang vẫy qua vẫy lại trong lồng.
“Thả anh ra cũng được, nhưng có điều kiện. Anh phải tuân theo chỉ huy suốt quá trình, không được tự ý chạy loạn, sủa loạn.”
Tu lập tức ngồi ngay ngắn, hai tai vểnh lên. Nó đưa móng vuốt trước ra, chạm vào móng vuốt của mèo con: “Thỏa thuận!”
Nhiên Nhiên vui vẻ lắc lắc đầu, đưa móng vuốt ra mở lồng, Tu lập tức thò đầu ra chui ra ngoài.
Họ làm việc lặng lẽ, không ai phát hiện ra chuyện ở đây.
Lục Yến Tri đã lấy được chìa khóa, vội vàng đi khởi động xe. Trạch muốn gọi Nhiên Nhiên đi cùng, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một sinh vật quen thuộc nào đó.
Anh nghi hoặc hỏi: “Sao mày lại ở đây?”
Tu: “……”
Nó sẽ không nói cho họ biết, chủ của nó là đưa nó đến đây để triệt sản! Tuyệt đối không!
Tu quay đầu sang một bên, bốn móng vuốt có hơi ngượng ngùng mà giẫm giẫm trên đất, ấp úng nói: “Tao bị bệnh, chỉ là… cảm nhẹ, khụ, khụ!”
Nó cố ý ho mấy tiếng, khoa trương làm ra vẻ đứng cũng không vững.
Trạch: “……”
Anh im lặng nhìn con Husky trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, nhìn thế nào cũng không giống như bị bệnh. Chó lai sói nheo mắt, không vạch trần nó.
Ở phía bên kia, Lục Yến Tri đã mở cửa xe, anh ta gọi về phía bên này một tiếng, Trạch lập tức ngoạm mèo con chui vào, Tu theo sát phía sau.
Lục Yến Tri nhíu mày, nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, anh không kịp đuổi con Husky này xuống.
Anh đóng cửa xe, quay lại ghế lái, đạp ga hết cỡ.
Trong màn đêm đen kịt.
Một chiếc xe hơi chạy như điên, ba con vật ngồi phía sau, từng con một dựng tai lên, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, chiếc xe đã chạy đến gần nhà kho.
Cách một khoảng xa, Lục Yến Tri đã nhìn thấy cửa lớn của nhà kho mở toang, bên trong đèn sáng. Anh vội vàng xuống xe, thả hai chó một mèo ra, kế đến chạy về phía đó.
Đến gần hơn, họ cuối cùng cũng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra.
Có tiếng chó sủa, có tiếng người la hét thảm thiết, còn có tiếng gậy đập vào tấm tôn.
Nhiên Nhiên và Trạch liếc nhìn nhau, Trạch không do dự, anh ngoạm mèo con quăng lên lưng mình, tăng tốc chạy về phía đó, Husky theo sát phía sau.
Đến cửa lớn, họ cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Một chú chó đen lớn đang xông pha bên trong, nó nhe ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, bảo vệ con chó vàng lớn trước mặt một cách quyết liệt.
Trên má trái của nó có một vết sẹo cũ, trên mũi dường như bị thứ gì đó cào rách, máu chảy không ngừng, móng vuốt không ngừng cào trên đất, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Còn ba người đàn ông đối diện, mỗi người đều cầm gậy cảnh giác nhìn chú chó đen này.
Cây gậy thòng lọng trong tay một người đã bị cắn đứt, hổ khẩu bị đâm đến máu chảy không ngừng.
Trạch do dự một chút, không nhịn được mà gọi: “Trần Vọng?”
Trần Vọng là chú chó duy nhất có tên có họ trong khu vực này. Nghe nói là do chủ cũ của nó đặt cho. Sau khi chủ qua đời, người nhà chuyển đi muốn đưa nó đi cùng, nó sống chết không chịu, lén lút trốn ra ngoài, từ đó trở thành chó hoang trong khu vực này.
Trạch đã giao du với nó mấy lần, thằng nhóc này ngày thường độc lai độc vãng, không thích nói chuyện, nhưng làm chó rất nghĩa khí.
Trần Vọng liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai chó một mèo phía sau ba người, nó vẫy vẫy những giọt máu trên chóp mũi, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Trạch, giọng điệu xen lẫn chút mệt mỏi: “Trạch? Đến chậm quá, chậm thêm chút nữa, lão già này bị người ta ăn thịt rồi.”
Xứng Đà: “……”
Miệng của nó vẫn đang bị quấn lại, chỉ có thể phát ra một tiếng r*n r* yếu ớt.
Trạch há miệng định nói, thì Husky phía sau họ đã không nhịn được nữa. Nó lao về phía ba người đó, tốc độ của con chó lớn rất nhanh, một người trong số họ vừa phản ứng lại giơ gậy trong tay lên, đã bị lực va chạm của con Husky 7, 80 cân đâm đến ngực ngột ngạt, cả người ngã xuống đất, cây gậy cũng tuột khỏi tay lăn ra xa.
Lúc Lục Yến Tri chạy tới, đã nhìn thấy hàm răng sắc nhọn của Husky cắn về phía cổ của đối phương.
Anh giật nảy mình, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng hét lên: “Đừng!”