Chương 42
Truyện: Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
Tác giả: Chiêu Cửu Cửu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97: (NT Nhỏ) Nếu Nhiên Nhiên Thật Sự Là Nhân Cách 2 Của Tiểu Trạch (2)
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116: Lời Tỏ Tình Chính Thức (Đại Kết Cục)
- Chương 117: Ngoại Truyện 1: Thanh Mai Trúc Mã (1)
- Chương 118: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã (2)
- Chương 119: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 3
- Chương 120: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 4
- Chương 121: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 5
- Chương 122: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 6
- Chương 123: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 7
- Chương 124: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 8
- Chương 125: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 9
- Chương 126: Thanh Mai Trúc Mã (10)
- Chương 127: Thanh Mai Trúc Mã (11)
- Chương 128: Thanh Mai Trúc Mã (12)
- Chương 129: Thanh Mai Trúc Mã (13)
- Chương 130: Ngoại Truyện 14: Thanh Mai Trúc Mã (14)
- Chương 131: Ngoại Truyện 15: Thanh Mai Trúc Mã (15)
- Chương 132: Ngoại Truyện 16: Mèo Con Và Chó Con (1)
- Chương 133: Ngoại Truyện 17: Mèo Con Và Chó Con (2)
- Chương 134: Ngoại Truyện 18: Mèo Con Và Chó Con (3)
- Chương 135: Ngoại Truyện 19: Mèo Con Và Chó Con (4)
- Chương 136: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 137: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 138: Ngoại Truyện 21: Mèo Con Và Chó Con (6
- Chương 139: Ngoại Truyện 22: Mèo Con Và Chó Con (7)
- Chương 140: Ngoại Truyện 23: Mèo Con Và Chó Con (8)
- Chương 141: Ngoại Truyện 24: Mèo Con Và Chó Con (9)
- Chương 142: Ngoại Truyện 25: Mèo Con Và Chó Con (10)
- Chương 143: Ngoại Truyện 26: Mèo Con Và Chó Con (11)
- Chương 144
- Chương 145: Ngoại Truyện 28: Mèo Con Và Chó Con (13)
- Chương 146: Ngoại Truyện 29: Mèo Con Và Chó Con (14)
- Chương 147: Ngoại Truyện 30: Mèo Con Và Chó Con (15)
- Chương 148: Ngoại Truyện 31: Mèo Con Và Chó Con (16)
- Chương 149: Ngoại Truyện 32: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (1)
- Chương 150: Ngoại Truyện 33: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (2)
- Chương 151: Ngoại Truyện 34: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (3)
- Chương 152: Ngoại Truyện 35: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (4)
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Ngoại Truyện 45: Lục Yến Tri (1)
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Ngoại Truyện 50: Lục Yến Tu (1)
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170: Ngoại Truyện 53: Hôn Lễ
- Chương 171
- Chương 172: Hoàn Toàn Văn
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Không tốt.
Một chút cũng không tốt.
Nếu họ rời đi, vậy thì nhiệm vụ của cậu thì sao? Cậu không thể mãi mãi ở lại đây.
Nơi đây là giả.
Là hư cấu.
Chỉ có cậu mới là tồn tại chân thực, cậu không thuộc về nơi này, cậu muốn về nhà.
Hơn nữa, dù… dù có một chút khả năng nhỏ nhoi, họ quả thật đã rời khỏi đây, nhưng một thiếu niên 18 tuổi, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học thì có thể làm được gì chứ?
Ôn Gia Nhiên không hy vọng Lục Yến Trạch tùy hứng như vậy, cậu có thể cảm nhận được, người nhà của anh rất yêu anh, ba mẹ của anh cũng có thể cho anh một cuộc sống tốt hơn, anh không nên vì một phút bốc đồng, mà ném tất cả những điều này ra sau đầu, bất chấp tất cả mà làm tổn thương họ.
Nhưng Ôn Gia Nhiên không có cách nào nói rõ những lời này cho Lục Yến Trạch.
Cậu cảm thấy mình hình như đã biết, tại sao trong tiểu thuyết gốc, kết cục của Lục Yến Trạch lại là cãi nhau với tất cả mọi người trong nhà, cuối cùng rơi lầu mà chết.
Cuộc sống quá khứ, giống như cơn ác mộng vô tận, đã biến anh thành một thiếu niên có vấn đề triệt để.
Anh đối với người nhà họ Lục, có kỳ vọng, có khát khao, nhưng đồng thời, anh lại không chịu tiết lộ suy nghĩ trong lòng mình cho bất kỳ ai, chỉ tự mình từng chút một thăm dò, sống cùng với người nhà, mà trong thời gian này, chỉ cần người nhà họ Lục có hành vi không phù hợp với gia đình trong kỳ vọng của anh, anh sẽ chỉ một mực lựa chọn trốn tránh.
Giống như bây giờ vậy.
Ôn Gia Nhiên hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Tại sao đột nhiên lại muốn đi? Vì tấm ảnh đó sao?”
Lục Yến Trạch sững sờ, sau đó mím chặt môi, hồi lâu sau, mới lạnh lùng thốt ra một câu: “Không phải.”
Ôn Gia Nhiên không để ý đến sự phủ nhận của anh, cậu tự mình nói: “Tấm ảnh đó là của ai? Của Lục Yến An? Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi đáng lẽ nên phát hiện ra sự không ổn của anh từ sớm.”
Trong giọng nói của cậu xen lẫn bực bội, Lục Yến Trạch có hơi không tự nhiên, anh ngẩng đầu sờ sờ đôi tai đỏ bừng của mình, miệng lẩm bẩm: “Tôi đã nói không phải vì cái này.”
Nhưng giây tiếp theo, cánh tay anh tự mình cử động, dưới ánh mắt có hơi ngẩn ngơ của Lục Yến Trạch, ngón tay thon dài từ từ gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cố ý hạ thấp của anh hai: “Alo? Sao vậy?”
Ôn Gia Nhiên trong đầu Lục Yến Trạch nói từng chữ một: “Hỏi anh ta.”
Lục Yến Trạch: “…???”
Anh hiếm thấy mà nổi tính trẻ con, mím môi không nói một lời.
“Anh không nói, tôi sẽ mãi mãi không để ý đến anh nữa.”
Giọng thiếu niên trong đầu trầm thấp, ngầm chứa lời đe dọa.
Lục Yến Trạch: “……”
Anh khó khăn mở miệng: “Tấm ảnh trong phòng…”
Anh hai một đầu đầy dấu hỏi: “Tấm ảnh gì?”
“Đứa trẻ kia.”
Anh cứng rắn vứt ra 3 chữ, vạn sự khởi đầu nan, sau khi trải qua màn mở miệng khó khăn, Lục Yến Trạch rõ ràng đã trôi chảy hơn rất nhiều, anh nói rất nhanh: “Trong phòng tôi có một tấm ảnh của một đứa trẻ.”
Anh hai đều kinh ngạc, nhà anh sao có thể có ảnh của một đứa trẻ? Anh vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt già nua đỏ lên, vô thức cẩn thận liếc nhìn qua gương chiếu hậu, Lục Yến An ngồi phía sau, sau đó nhỏ giọng.
“Tôi nhớ ra rồi, cậu nói cái đó à… cái đó là tai nạn… tôi về giải thích với cậu sau, nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì cứ vứt đi trước đi.”
Anh nói xong, cảm thấy những điều này không đủ để Lục Yến Trạch chuyên môn gọi điện cho anh, anh nghĩ nghĩ xong liền kinh ngạc: “Cậu không phải nghĩ tôi cho cậu ở phòng người khác đã ở rồi chứ? Không có chuyện đó đâu, căn nhà kia của tôi ngoài tôi ra chưa từng có người sống nào ở, phòng cậu ở còn là lần đầu tiên có người ở nữa.”
Anh vừa nói, vừa lén liếc nhìn Lục Yến An, thấy đối phương có hơi nhận ra, nghi hoặc hướng ánh mắt đến, anh hai trong lòng thắt chặt, chính mình cũng không biết tại sao trước mặt An An lại nói chuyện với Lục Yến Trạch, luôn có một cảm giác chột dạ không hiểu ra sao, anh hoảng loạn nói: “Tôi cúp máy trước đây.”
Điện thoại bị cúp, Lục Yến Trạch căng mặt cất điện thoại vào túi, Ôn Gia Nhiên khẽ nói: “Vứt tấm ảnh đó đi.”
Ngón tay Lục Yến Trạch co lại một chút, không động đậy.
“Nếu đã để ý như vậy, thì phải chủ động đi hỏi, đừng có cái gì cũng giữ trong lòng, anh xem, chuyện này không phải đã giải quyết xong rồi sao? Bây giờ vứt tấm ảnh đi.”
Ôn Gia Nhiên khổ tâm khuyên nhủ anh.
Miệng thiếu niên luyên thuyên không ngừng.
Lục Yến Trạch cũng không biết đã nghe lọt bao nhiêu.
Trong đầu anh chỉ có 3 chữ.
Dễ thương quá.
Ngay cả bộ dạng giáo huấn người khác cũng thật dễ thương.
Lục Yến Trạch bỗng nhiên cảm thấy mình rất giống người sợ vợ trong truyền thuyết.
Vậy Nhiên Nhiên chẳng phải là?!!!
Mặt anh nhất thời đỏ bừng, cả người vô thức lùi lại mấy bước, chân trái vấp chân phải, suýt nữa thì ngã sõng soài trên đất.
Giọng nói của Ôn Gia Nhiên ngừng lại, cậu hồ nghi nói: “Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không?”
“Nghe rồi!”
Lục Yến Trạch ổn định cơ thể, có hơi hoảng loạn đáp.
“Tôi vừa nói gì?”
“Cậu bảo tôi vứt tấm ảnh đi.”
Lục Yến Trạch vừa nói, vừa chân tay luống cuống đi đến bàn, không thèm nhìn, tiện tay cầm lấy thứ trên bàn vứt vào thùng rác ở góc bàn.
Ôn Gia Nhiên: “…!!!”
Cậu kinh ngạc hét lên: “Lục Yến Trạch, anh vứt điện thoại của anh làm gì???”
Lục Yến Trạch: “……”
Anh im lặng nhìn chiếc điện thoại đang nằm im lìm trong thùng rác, sau đó lặng lẽ nhặt nó lên.
Ngay sau đó, anh từ từ giơ tay lên che mặt.
Cảm thấy không muốn gặp ai nữa.
Trên chiếc xe ở phía bên kia, Lục Yến An khẽ nói: “Anh ơi, vừa nãy ai gọi vậy? Bạn gái của anh?”
“Sao có thể? Em đừng nói bậy! Chỉ là… chỉ là một người bạn thôi.”
Anh hai ấp a ấp úng trả lời qua loa một câu.
Về chuyện tấm ảnh đó, nói ra thật sự rất mất mặt, anh lúc đó cãi nhau với ba mẹ bỏ nhà đi, nửa đêm thiếu niên lần đầu tiên một mình ở trong một căn nhà, đến tối vừa sợ, vừa nhớ nhà, chui vào chăn lén khóc, chỉ là anh rất cứng đầu, nhất quyết không chịu cúi đầu, lúc đó người có quan hệ tốt nhất với anh ta chính là Lục Yến An.
Nhưng một người bình thường trong phòng ngủ mà để ảnh của em trai thì cũng quá kỳ lạ, anh nghĩ đi nghĩ lại, bèn in ảnh của Lục Yến An lúc nhỏ ra, đặt ở đầu giường mình, sau này anh quen sống một mình rồi, tấm ảnh đó cũng không có tác dụng gì, anh bèn vứt tấm ảnh đó vào phòng khách, mấy năm trôi qua, chuyện này suýt thì đã quên.
Không ngờ hôm nay lại bị Lục Yến Trạch phát hiện.
Mất mặt quá, mất mặt quá.
Anh quyết định chôn chặt chuyện này trong bụng, tuyệt đối sẽ không nói cho Lục Yến Trạch biết!
Tuyệt đối không!
Lúc này, Lục Yến An ngồi ở ghế sau bỗng mở miệng: “Bạn? Trước đây cũng chưa từng nghe nói anh hai sẽ đưa bạn đến đó ở, đoạn thời gian này em rời đi, xem ra thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Giọng cậu ta buồn bã, anh hai có hơi lúng túng, thói quen nhiều năm khiến thần kinh anh bắt đầu căng thẳng, anh vội vàng chuyển chủ đề nói: “Đừng nói chuyện của anh nữa, trước tiên nói chuyện của em đi, tối nay em làm sao vậy? Tại sao lại ướt sũng?”
“Bởi vì… anh hai, cặp vợ chồng kia… không, ba mẹ em, họ hình như…”
Qua gương chiếu hậu, anh hai thấy Lục Yến An ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Họ hình như muốn giết em.”
Tay anh hai run lên, sống lưng vô cớ dâng lên một tầng mồ hôi lạnh.