Chương 21
Truyện: Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
Tác giả: Chiêu Cửu Cửu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97: (NT Nhỏ) Nếu Nhiên Nhiên Thật Sự Là Nhân Cách 2 Của Tiểu Trạch (2)
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116: Lời Tỏ Tình Chính Thức (Đại Kết Cục)
- Chương 117: Ngoại Truyện 1: Thanh Mai Trúc Mã (1)
- Chương 118: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã (2)
- Chương 119: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 3
- Chương 120: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 4
- Chương 121: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 5
- Chương 122: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 6
- Chương 123: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 7
- Chương 124: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 8
- Chương 125: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 9
- Chương 126: Thanh Mai Trúc Mã (10)
- Chương 127: Thanh Mai Trúc Mã (11)
- Chương 128: Thanh Mai Trúc Mã (12)
- Chương 129: Thanh Mai Trúc Mã (13)
- Chương 130: Ngoại Truyện 14: Thanh Mai Trúc Mã (14)
- Chương 131: Ngoại Truyện 15: Thanh Mai Trúc Mã (15)
- Chương 132: Ngoại Truyện 16: Mèo Con Và Chó Con (1)
- Chương 133: Ngoại Truyện 17: Mèo Con Và Chó Con (2)
- Chương 134: Ngoại Truyện 18: Mèo Con Và Chó Con (3)
- Chương 135: Ngoại Truyện 19: Mèo Con Và Chó Con (4)
- Chương 136: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 137: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 138: Ngoại Truyện 21: Mèo Con Và Chó Con (6
- Chương 139: Ngoại Truyện 22: Mèo Con Và Chó Con (7)
- Chương 140: Ngoại Truyện 23: Mèo Con Và Chó Con (8)
- Chương 141: Ngoại Truyện 24: Mèo Con Và Chó Con (9)
- Chương 142: Ngoại Truyện 25: Mèo Con Và Chó Con (10)
- Chương 143: Ngoại Truyện 26: Mèo Con Và Chó Con (11)
- Chương 144
- Chương 145: Ngoại Truyện 28: Mèo Con Và Chó Con (13)
- Chương 146: Ngoại Truyện 29: Mèo Con Và Chó Con (14)
- Chương 147: Ngoại Truyện 30: Mèo Con Và Chó Con (15)
- Chương 148: Ngoại Truyện 31: Mèo Con Và Chó Con (16)
- Chương 149: Ngoại Truyện 32: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (1)
- Chương 150: Ngoại Truyện 33: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (2)
- Chương 151: Ngoại Truyện 34: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (3)
- Chương 152: Ngoại Truyện 35: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (4)
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Ngoại Truyện 45: Lục Yến Tri (1)
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Ngoại Truyện 50: Lục Yến Tu (1)
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170: Ngoại Truyện 53: Hôn Lễ
- Chương 171
- Chương 172: Hoàn Toàn Văn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Vào ngày diễn ra tiệc tối, toàn bộ Lục gia được trang hoàng lộng lẫy, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo xuống từ trần nhà cao, soi sáng toàn bộ sảnh tiệc.
Trong sân vườn, trong đại sảnh đã có không ít khách khứa đến.
Ba Lục đang dẫn theo anh cả và đứa con trai nhỏ thất lạc tìm về được của mình hàn huyên với các vị khách.
Ôn Gia Nhiên mặc bộ vest đen được cắt may vừa vặn đi theo sau hai người họ, chỉ cảm thấy mặt mình cười đến cứng đờ.
Ai có thể đến cứu tôi với…
Kể từ lần trước Lục Yến Trạch hỏi câu đó trong ký túc xá, Ôn Gia Nhiên đã đơn phương giảm bớt đối thoại với anh.
Không phải cậu không muốn nói chuyện với Lục Yến Trạch, mà là vì cậu thật sự có hơi chột dạ.
Cậu nên giải thích chuyện này thế nào đây?!
Nhưng may mà Lục Yến Trạch dường như đã nhìn ra được khó khăn của cậu, sau đó không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Ôn Gia Nhiên vừa lén lút nghĩ, vừa tùy ý đưa mắt nhìn ra cửa, sau đó ánh mắt ngưng lại.
Cứu tinh tới chơi!
Cậu lén lút đi đến sau lưng anh cả nhỏ giọng nói: “Anh cả, bạn em đến rồi.”
Ánh mắt anh cả quét một vòng ở cửa, khẽ nhíu mày, nhưng trên mặt không hề biểu lộ, khẽ nói: “Đi đi.”
Cửa,
Tào Tả Thần và Thạch Tòng Thuận đang một trái một phải kéo Lý Diệu không tình nguyện cho lắm.
Lý Diệu người này thật sự là khó chiều, rõ ràng đã chuẩn bị xong quà từ lâu, vậy mà đợi đến nơi, đột nhiên sống chết không chịu vào, điều này khiến Tào Tả Thần và Thạch Tòng Thuận tức không chịu nổi.
Ba người vừa kéo vừa đi vào trong, vừa hay đụng phải một tên côn đồ nhỏ trông rất hung dữ.
Người đó mặc chiếc áo khoác da màu đen, đầu đinh, trên mặt còn có sẹo, ánh mắt nhìn họ toát ra vẻ hung tợn.
Ba người bị dọa cho giật mình, vô thức lùi lại mấy bước.
Ánh mắt của tên côn đồ nhỏ kia rơi trên người họ, nhìn từ đầu đến cuối, sau đó có hơi không chắc chắn nói: “Các cậu cũng đến dự tiệc tối?”
Thạch Tòng Thuận nuốt nước bọt, căng da đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn của Lục Yến Trạch.”
Lời cậu ta vừa dứt, liền thấy tên côn đồ nhỏ kia nhíu mày, Thạch Tòng Thuận vô thức nhắm mắt lại, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
“Đừng đánh tôi!”
Cậu ta hét đến xé lòng, thu hút sự chú ý của bảo vệ.
Trơ mắt nhìn mấy người bảo vệ cao to vạm vỡ đi về phía này.
Trần Vọng: “……”
Cậu ta trông thật sự đáng sợ đến vậy sao?
Cậu ta có hơi ngượng ngùng sờ sờ cái đầu đinh của mình, sau đó vỗ vai Thạch Tòng Thuận, một tay kéo cậu ta từ dưới đất lên, ra vẻ anh em chí cốy.
“Kích động làm gì? Bạn của đại ca chính là bạn của Trần Vọng tôi, các cậu…”
Ánh mắt cậu ta nhìn về phía hai người đang ôm nhau sau lưng, hào hùng vung tay một cái: “Sau này ba người các cậu đều do tôi che chở.”
Thạch Tòng Thuận: “……”
Tào Tả Thần: “……”
Lý Diệu: “……”
Ba người lặng lẽ nhìn chằm chằm cậu ta không nói gì, Trần Vọng nghi hoặc nói: “Sao các cậu không nói gì?”
Giây tiếp theo.
Một bàn tay đặt lên vai cậu ta.
Cậu ta động tác có hơi cứng ngắc quay đầu lại nhìn, liền thấy một người bảo vệ mặc đồng phục vẻ mặt nghiêm túc đứng sau lưng mình.
Nụ cười của Trần Vọng cứng đờ, cậu ta đang chuẩn bị giải thích, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Khoan đã!”
Ôn Gia Nhiên từ xa đi tới, trên mặt nở nụ cười: “Họ là bạn của tôi.”
Bảo vệ cung kính đáp một tiếng, anh nhìn về phía Trần Vọng nói: “Hóa ra là bạn của thiếu gia, xin lỗi.”
Trần Vọng nhìn đối phương đi xa, sau đó phấn khích đấm vào vai Ôn Gia Nhiên một cái: “Đại ca!”
Ôn Gia Nhiên bị cậu ta đấm đến khẽ lảo đảo, sau đó liền nghe thấy Trần Vọng nói: “Ở đây đẹp thật đấy, tôi còn chưa bao giờ đến nơi như thế này.”
Ôn Gia Nhiên cười cười: “Vậy sau này cậu thường xuyên đến tìm tôi chơi.”
“Chắc chắn rồi.”
Trần Vọng cười ha ha, vỗ ngực.
Thạch Tòng Thuận và những người khác đứng một bên, nhìn biểu hiện của Trần Vọng, ba người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tào Tả Thần đi qua khẽ nói: “Cái đó… Yến Trạch, có phải chúng ta mặc hơi tùy tiện quá không?”
Ban nãy cậu ta đã để ý thấy, người ở đây đều mặc vest da giày chỉnh tề, chỉ có mấy người họ…
Cậu ta cúi đầu nhìn quần áo thường ngày và giày thể thao trên người mình và mọi người, trông không hề hợp với nơi này, bất chợt lo lắng sẽ làm mất mặt Lục Yến Trạch.
Trần Vọng nghi hoặc nhìn họ: “Tùy tiện? Sao lại tùy tiện? Tôi thấy mấy người các cậu mặc đẹp mà.”
Họ mím môi không nói gì, ngược lại Ôn Gia Nhiên cười cười: “Không sao đâu, các cậu không cần lo lắng, người ở đây đều là bạn bè, sẽ không để ý các cậu mặc gì đâu, hơn nữa, các cậu là bạn tốt của tôi, dù mặc gì cũng không sao cả.”
Thạch Tòng Thuận và Tào Tả Thần nhìn nhau, vẻ mặt cuối cùng cũng thả lỏng, họ đưa quà đã chuẩn bị từ lâu qua: “Chúc cậu về nhà vui vẻ.”
Ôn Gia Nhiên cười tủm tỉm nhận lấy quà, đến lượt Lý Diệu, cậu ta lại lề mề chần chừ, đứng đó không động đậy, Thạch Tòng Thuận không nhịn được đẩy cậu ta một cái: “Lý Diệu mau lên, không phải cậu đã chuẩn bị xong quà từ lâu rồi sao? Đừng có lề mề nữa.”
Vẻ mặt trên mặt Lý Diệu có hơi kỳ lạ, cậu ta cúi đầu, từ trong túi lấy ra một món quà được gói đơn giản đưa cho Ôn Gia Nhiên, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Giọng cậu ta rất thấp, gần như không nghe thấy, Ôn Gia Nhiên không nghe rõ, không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Cậu nói gì?”
Mặt Lý Diệu lập tức đỏ bừng, cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt đảo loạn, chính là không nhìn Ôn Gia Nhiên: “Tôi nói xin lỗi!”
Giọng cậu ta bỗng cao lên, dọa mọi người giật mình.
Ôn Gia Nhiên sững sờ một chút, sau đó phản ứng lại: “Sao đột nhiên nói chuyện này?”
Lý Diệu cúi đầu, giọng càng thấp hơn: “Xin lỗi, trước đây vì hiểu lầm cậu, đối với cậu…”
Cậu ta không nói tiếp, chỉ dừng một chút, tiếp tục nói: “Xin lỗi.”
Ôn Gia Nhiên nhìn chằm chằm cậu ta, nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta: “Không sao, đã qua cả, bây giờ chúng ta vẫn là bạn.”
Lý Diệu mím môi không nói gì.
Thạch Tòng Thuận và Tào Tả Thần đứng một bên nhìn, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, có một số mâu thuẫn vẫn là sớm giải quyết thì tốt hơn, nếu không cứ giữ trong lòng, đối với cả hai bên đều không tốt.
Lục Yến An đã sớm để ý đến bên này, ngay lúc ba người họ đang nói chuyện, cậu ta dẫn theo một đám người hùng hùng hổ hổ đi tới.
Dẫn đầu là một thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo, anh có một mái tóc vàng chói mắt, mặc vest nhưng cố tình để lộ áo sơ mi đen bên trong, ngũ quan tinh xảo, nhưng toát ra một vẻ kiêu ngạo.
Ánh mắt anh lướt qua mấy người trước mặt, khóe miệng từ từ cong lên một nụ cười chế nhạo, anh đứng trước mặt mọi người, hai tay đút trong túi, khẽ ngẩng cằm, dùng một giọng điệu cao cao tại thượng nói: “Cậu là Lục Yến Trạch?”
Đồng tử Ôn Gia Nhiên chấn động!
Con mẹ nó.
Người này sao trông giống hệt anh họ mình vậy?