Chương 6
Truyện: Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
Tác giả: Chiêu Cửu Cửu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97: (NT Nhỏ) Nếu Nhiên Nhiên Thật Sự Là Nhân Cách 2 Của Tiểu Trạch (2)
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116: Lời Tỏ Tình Chính Thức (Đại Kết Cục)
- Chương 117: Ngoại Truyện 1: Thanh Mai Trúc Mã (1)
- Chương 118: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã (2)
- Chương 119: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 3
- Chương 120: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 4
- Chương 121: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 5
- Chương 122: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 6
- Chương 123: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 7
- Chương 124: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 8
- Chương 125: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 9
- Chương 126: Thanh Mai Trúc Mã (10)
- Chương 127: Thanh Mai Trúc Mã (11)
- Chương 128: Thanh Mai Trúc Mã (12)
- Chương 129: Thanh Mai Trúc Mã (13)
- Chương 130: Ngoại Truyện 14: Thanh Mai Trúc Mã (14)
- Chương 131: Ngoại Truyện 15: Thanh Mai Trúc Mã (15)
- Chương 132: Ngoại Truyện 16: Mèo Con Và Chó Con (1)
- Chương 133: Ngoại Truyện 17: Mèo Con Và Chó Con (2)
- Chương 134: Ngoại Truyện 18: Mèo Con Và Chó Con (3)
- Chương 135: Ngoại Truyện 19: Mèo Con Và Chó Con (4)
- Chương 136: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 137: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 138: Ngoại Truyện 21: Mèo Con Và Chó Con (6
- Chương 139: Ngoại Truyện 22: Mèo Con Và Chó Con (7)
- Chương 140: Ngoại Truyện 23: Mèo Con Và Chó Con (8)
- Chương 141: Ngoại Truyện 24: Mèo Con Và Chó Con (9)
- Chương 142: Ngoại Truyện 25: Mèo Con Và Chó Con (10)
- Chương 143: Ngoại Truyện 26: Mèo Con Và Chó Con (11)
- Chương 144
- Chương 145: Ngoại Truyện 28: Mèo Con Và Chó Con (13)
- Chương 146: Ngoại Truyện 29: Mèo Con Và Chó Con (14)
- Chương 147: Ngoại Truyện 30: Mèo Con Và Chó Con (15)
- Chương 148: Ngoại Truyện 31: Mèo Con Và Chó Con (16)
- Chương 149: Ngoại Truyện 32: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (1)
- Chương 150: Ngoại Truyện 33: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (2)
- Chương 151: Ngoại Truyện 34: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (3)
- Chương 152: Ngoại Truyện 35: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (4)
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Ngoại Truyện 45: Lục Yến Tri (1)
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Ngoại Truyện 50: Lục Yến Tu (1)
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170: Ngoại Truyện 53: Hôn Lễ
- Chương 171
- Chương 172: Hoàn Toàn Văn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Kẻ cầm đầu kia sắc mặt rất khó coi, hắn lùi lại nửa bước, gân xanh trên cổ nổi lên, hắn giơ tay gạt cây gậy của Trần Vọng ra gầm lên: “Trần Vọng, mẹ kiếp nhà mày tưởng bọn tao sợ chắc? Tao nói cho mày biết, hôm nay nếu mày không giao tiền ra, tao sẽ khiến cả hai đứa mày không yên đâu.”
Lời hắn vừa dứt, liền thấy một tên côn đồ nhỏ khác do do dự dự sáp vào gần hắn nhỏ giọng nói: “Anh Vương…… gã kia bây giờ……”
“Cút ngay!”
Tên đàn em không dám nói gì nữa, lặng lẽ lùi về cuối hàng.
Trần Vọng bỗng nhiên bật cười thành tiếng, cậu ta từ tốn đi vòng quanh đối phương: “Chà chà chà, mày làm tao sợ chết khiếp rồi đấy, lần trước bị anh em của tao đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cũng không biết là ai nhỉ? Chậc chậc chậc, là ai ấy nhỉ?”
“Con mẹ mày!”
Anh Vương không chịu nổi nữa, hắn một tay nắm chặt cây gậy sắt trong tay Trần Vọng, Trần Vọng thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cây gậy sắt đã bị văng ra ngoài.
Trần Vọng lặng lẽ nuốt nước bọt, nháy mắt ra hiệu với Lục Yến Trạch.
Ôn Gia Nhiên cảm thấy chân mình đang không khống chế được mà run lên, đặc biệt là khoảnh khắc abh Vương nhìn về phía cậu, cậu thậm chí còn có một sự thôi thúc muốn quay người bỏ chạy.
“Đừng sợ, bọn họ không dám động.”
Giọng nói có phần an ủi của Lục Yến Trạch vang lên.
“Thật… thật sao?”
Ôn Gia Nhiên nhìn mấy người đang hướng về phía mình, nhìn thế nào cũng không giống như là sẽ không động thủ.
Lục Yến Trạch cũng không chắc, nhưng anh thấy cậu nhóc sợ thành bộ dạng này, vẫn là nhẹ giọng an ủi: “Tin tôi.”
Lời anh vừa dứt, liền thấy một người sau lưng anh Vương, lén lút rút ra một con dao bấm trong tay, đâm về phía Trần Vọng.
Đồng tử Ôn Gia Nhiên thoáng chốc co rút: “Cẩn thận!”
Trần Vọng lập tức phản ứng lại, cậu ta nghiêng người né qua, kinh hãi kêu lên: “đ*t con mẹ, chúng mày chơi thật à?”
Anh Vương cũng giật mình, bọn họ tuy đánh nhau thì đánh nhau nhưng chưa bao giờ động đến dao, một khi đã động dao thì tính chất này đã hoàn toàn thay đổi, nhưng còn chưa đợi hắn nói, những người còn lại đã bị bầu không khí này thúc đẩy mà xông lên.
Giọng Ôn Gia Nhiên run rẩy: “Đây chính là anh nói… sẽ không động thủ?”
Lục Yến Trạch: “……”
Trần Vọng bị một đám người đè xuống đánh, cậu ta nhe răng trợn mắt hét lên: “Đại ca! Đừng nhìn nữa! Cứu mạng!”
Ôn Gia Nhiên nhìn sang, cậu cũng muốn kêu cứu mạng.
“Chạy!”
Lục Yến Trạch dứt khoát nói.
“Trần Vọng da dày thịt béo, chịu được một lúc, cậu chạy trước, sau đó gọi điện báo cảnh sát.”
Ôn Gia Nhiên không chút do dự quay người bỏ chạy, kết quả còn chưa chạy được hai bước, một tên côn đồ nhỏ vẫn luôn chú ý bên này đã vung gậy đập tới.
Ôn Gia Nhiên chỉ kịp phát ra một tiếng k** r*n, gáy truyền đến cơn đau nhói xé lòng, trước mắt cậu tối sầm lại, thân thể không khống chế được mà ngã về phía trước.
Tên côn đồ kia mừng rỡ, hắn đá hai phát vào Lục Yến Trạch: “Cái gì chứ, thế này mà cũng không chịu nổi đòn à.”
Hắn xoay người định đi, một bàn tay đột ngột túm lấy cổ áo hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy Lục Yến Trạch không biết từ lúc nào đã đứng dậy, sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ, bàn tay còn lại sờ lên gáy, chỗ đó ươn ướt có hơi dính nhớp.
Chắc là đã chảy máu.
Lục Yến Trạch l**m l**m răng hàm trong lạnh giọng nói: “Tao có nói mày có thể đi rồi?”
Bên kia, Ôn Gia Nhiên bất chợt ngồi bật dậy từ trên giường, cậu lòng còn sợ hãi mà sờ lên gáy, cơn đau kịch liệt ban nãy dường như vẫn còn đó.
Cậu không nhịn được càu nhàu: “Đậu má, đúng là thế giới tiểu thuyết mà, người bình thường bây giờ ai còn đánh nhau hội đồng nữa chứ.”
c** nh* giọng lẩm bẩm: “Cũng không biết Lục Yến Trạch có đánh lại không, trời Phật phù hộ anh ta ít bị thương thôi, nếu không người chịu tội chính là mình.”
Cậu vừa nói vừa trở mình xuống giường.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên, Ôn Gia Nhiên đi tới vừa mở cửa, liền bị người ta bất ngờ ôm lấy cổ, Ôn Gia Nhiên giãy giụa hai cái, không thoát ra được, dứt khoát mặc kệ người đó.
Người đến là bạn nối khố của Ôn Gia Nhiên, Lâm Nhiên, cậu ta mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, tóc tai rối như tổ quạ, trong tay còn xách một túi gà rán.
“Tada! Cái này là tôi đặc biệt chạy đến phố Phủ Thuận mua đấy, thế nào? Thơm nức mũi luôn.”
“Sao cậu lại qua đây?”
Ôn Gia Nhiên nhận lấy túi gà rán, sau đó thò đầu ra nhìn trái nhìn phải, Lâm Nhiên cười hì hì vỗ vai cậu: “Yên tâm đi, lúc tôi đến giấu kỹ lắm, dì không thấy đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Ôn Gia Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ba mẹ quản cậu khá nghiêm, mấy loại đồ ăn chiên rán này chưa bao giờ cho phép cậu ăn.
“Nói mới nhớ…” Lâm Nhiên có hơi kỳ quái nhìn cậu: “Bình thường cậu không phải không ngủ trưa sao? Sao hôm nay lại ngủ trưa vậy?”
“Cái này…”
Ôn Gia Nhiên cười gượng một tiếng, chẳng phải cậu muốn thử xem mình chỉ có thể xuyên không vào ban đêm, hay là chỉ cần ngủ là được.
Bây giờ đã có kết luận, cậu chỉ cần ngủ một cái là có thể xuyên qua.
Nghĩ đến điều này, Ôn Gia Nhiên không nhịn được phát ra một tiếng kêu than.
Lâm Nhiên càng kỳ quái hơn, cậu ta đi vòng quanh Ôn Gia Nhiên hai vòng: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Lạ lạ.”
Ôn Gia Nhiên không lên tiếng, cậu hóa bi phẫn thành thèm ăn, nhặt một miếng gà rán nhét vào miệng, nóng đến nỗi cậu phải hà hơi liên tục.
Lâm Nhiên bị hành vi bất thường của cậu dọa cho miếng gà rán trong tay suýt nữa rơi xuống đất, cậu ta nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc làm sao vậy? Cậu nói thật cho tôi biết.”
“Cũng không có gì.”
Ôn Gia Nhiên nói có hơi hàm hồ, cậu nhìn khuôn mặt Lâm Nhiên, bỗng nhiên nghĩ đến Lục Yến An.
Trời không tuyệt đường người!
Ba của Lâm Nhiên một thời gian trước tái hôn, người mẹ kế kia mang theo một đứa con riêng tới, suốt ngày ở trước mặt Lâm Nhiên khóc lóc sướt mướt, công khai ngấm ngầm đều là Lâm Nhiên bắt nạt nó, khiến Lâm Nhiên khoảng thời gian đó dăm ba bữa lại bị ba cậu ta mắng.
Kết quả không bao lâu sau, liền nghe nói đứa em trai kế kia của Lâm Nhiên đã dọn ra ngoài ở, lễ tết cũng không được phép đến nhà.
Cậu nhích lại gần Lâm Nhiên nói: “Đứa em trai kia của cậu, cậu làm sao mà đuổi nó ra ngoài được vậy? Kể cho tôi nghe đi.”
Lâm Nhiên cười lạnh một tiếng: “Giả vờ thôi, trên đời này cũng chẳng phải chỉ có một mình nó biết giả vờ.”
Cậu ta nháy mắt với Ôn Gia Nhiên: “Bị ba tôi mắng mấy lần tôi liền tỉnh ngộ ra, chẳng phải là giả vờ sao, tôi còn có thể thua nó được chắc, chỉ cần ba tôi có mặt, thì thật là, thằng nhóc đó nói gì tôi đều đáp nấy, ra vẻ một người anh tốt, lúc ba tôi không có ở đó, hê hê.”
Cậu ta đột nhiên bật cười thành tiếng: “Tôi liền chửi nó, chửi nó hết sức, sau đó nó bị tôi ép đến phát điên, chửi lại, tôi đem đoạn ghi âm nó chửi tôi đặt trước mặt ông già, ngay hôm đó đã bắt nó cút đi.”
“Vậy nên trọng điểm là…” Ôn Gia Nhiên tổng kết: “Giả vờ yếu đuối, tỏ ra đáng thương?”
“Bingo.”
Lâm Nhiên lau dầu mỡ trên miệng, búng tay một cái.
“Nhớ kỹ, loại trà xanh chết bầm đó sợ nhất chính là bị người khác vạch trần bộ mặt thật.”
Mắt Ôn Gia Nhiên càng lúc càng sáng.
Học được rồi.