Chương 111
Truyện: Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
Tác giả: Chiêu Cửu Cửu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97: (NT Nhỏ) Nếu Nhiên Nhiên Thật Sự Là Nhân Cách 2 Của Tiểu Trạch (2)
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116: Lời Tỏ Tình Chính Thức (Đại Kết Cục)
- Chương 117: Ngoại Truyện 1: Thanh Mai Trúc Mã (1)
- Chương 118: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã (2)
- Chương 119: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 3
- Chương 120: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 4
- Chương 121: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 5
- Chương 122: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 6
- Chương 123: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 7
- Chương 124: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 8
- Chương 125: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 9
- Chương 126: Thanh Mai Trúc Mã (10)
- Chương 127: Thanh Mai Trúc Mã (11)
- Chương 128: Thanh Mai Trúc Mã (12)
- Chương 129: Thanh Mai Trúc Mã (13)
- Chương 130: Ngoại Truyện 14: Thanh Mai Trúc Mã (14)
- Chương 131: Ngoại Truyện 15: Thanh Mai Trúc Mã (15)
- Chương 132: Ngoại Truyện 16: Mèo Con Và Chó Con (1)
- Chương 133: Ngoại Truyện 17: Mèo Con Và Chó Con (2)
- Chương 134: Ngoại Truyện 18: Mèo Con Và Chó Con (3)
- Chương 135: Ngoại Truyện 19: Mèo Con Và Chó Con (4)
- Chương 136: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 137: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 138: Ngoại Truyện 21: Mèo Con Và Chó Con (6
- Chương 139: Ngoại Truyện 22: Mèo Con Và Chó Con (7)
- Chương 140: Ngoại Truyện 23: Mèo Con Và Chó Con (8)
- Chương 141: Ngoại Truyện 24: Mèo Con Và Chó Con (9)
- Chương 142: Ngoại Truyện 25: Mèo Con Và Chó Con (10)
- Chương 143: Ngoại Truyện 26: Mèo Con Và Chó Con (11)
- Chương 144
- Chương 145: Ngoại Truyện 28: Mèo Con Và Chó Con (13)
- Chương 146: Ngoại Truyện 29: Mèo Con Và Chó Con (14)
- Chương 147: Ngoại Truyện 30: Mèo Con Và Chó Con (15)
- Chương 148: Ngoại Truyện 31: Mèo Con Và Chó Con (16)
- Chương 149: Ngoại Truyện 32: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (1)
- Chương 150: Ngoại Truyện 33: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (2)
- Chương 151: Ngoại Truyện 34: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (3)
- Chương 152: Ngoại Truyện 35: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (4)
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Ngoại Truyện 45: Lục Yến Tri (1)
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Ngoại Truyện 50: Lục Yến Tu (1)
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170: Ngoại Truyện 53: Hôn Lễ
- Chương 171
- Chương 172: Hoàn Toàn Văn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến, Ôn Gia Nhiên mạnh mẽ bịt miệng lại, đến thở mạnh cũng không dám mà nhìn chằm chằm Lục Yến Trạch.
Lục Yến Trạch thấy vậy, dứt khoát bật loa ngoài.
Anh trầm giọng nói: “Khách sạn.”
Đối diện dường như bị nghẹn, im lặng tròn một phút mới hỏi: “Anh hai của em nói với anh……”
Anh do dự, không biết nên nói ra thế nào.
Lục Yến Trạch và Ôn Gia Nhiên nhìn nhau, không hề né tránh mà đáp lại một câu: “Anh ấy nói là thật.”
Lục Yến Tri: “……”
Anh liếc nhìn ba người đang vây quanh mình—ba mẹ và anh hai.
Anh cảm thấy mình cũng sắp ngạt thở mất.
Anh đưa điện thoại cho mẹ, đối phương liền lắc đầu, Lục Yến Tri liền đưa điện thoại cho ba, ba không nói một lời quay người bỏ đi, ánh mắt anh từ từ di chuyển đến mặt anh hai.
Anh hai vẻ mặt hăm hở đưa tay ra, muốn nhận lấy điện thoại.
Không ngờ, Lục Yến Tri đưa ra được một nửa, bỗng nhíu mày thu lại, anh khẽ nói: “Em……”
Anh thực sự không biết nên nói thế nào, hai chữ “bạn trai” đến bên miệng liền cứng rắn nuốt ngược.
Là trai thẳng, Lục Yến Tri cũng không nói được tâm trạng hiện tại của mình là gì.
Mặc dù đối tượng của em trai là con trai, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc thằng bé tự yêu mình trước đây.
Nhưng mà……
Đối phương tên là Ôn Gia Nhiên, khiến người nhà quả thực là như bị sét đánh.
Anh còn nghĩ nhiều hơn anh hai một chút.
Có phải là……
Bệnh của em trai tái phát, nhớ nhầm tên người ta thành Ôn Gia Nhiên chứ……
Mặc dù điểm này, anh hai đã chắc như đinh đóng cột đảm bảo, đúng là chàng trai kia tự nói mình tên là Ôn Gia Nhiên.
Nhưng mà……
Phải biết rằng, Lục Yến Trạch từ lúc bị bệnh, trong nhà đã trông chừng anh rất chặt, ngoại trừ việc đi du lịch nước ngoài một thời gian trước đây, sau khi trở về, anh về cơ bản đều ở dưới mí mắt của người nhà, ngay cả việc đi bệnh viện khám bệnh, trong nhà ít nhất cũng sẽ có hai người đi cùng anh.
Lục Yến Tri chưa bao giờ thấy anh có tiếp xúc với người nào khác ngoài Trần Vọng, càng đừng nói đến việc, em trai của anh hôm qua còn ra vẻ tiều tụy sống dở chết dở, hôm nay đột nhiên xuất hiện một người bạn trai!
Thấy anh cả ấp úng, Lục Yến Trạch dứt khoát nói thay anh: “Đúng vậy, không sai, là bạn trai của em.” Anh nhấn mạnh trọng âm của hai chữ “bạn trai”, sau đó ân cần bổ sung thêm: “Em ấy đang ở đây, mọi người có muốn gặp em ấy không?”
Ôn Gia Nhiên: “……”
Lục Yến Tri: “……”
Lục Yến Tu: “……”
Và ba Lục mẹ Lục đang nghe lén ở một bên: “……”
Lời này nghe sao mà quen thuộc thế?
Lục Yến Tri ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Với Gia Nhiên?”
“Ừ.”
Lục Yến Tri hít một hơi thật sâu: “Tiểu Trạch, anh biết chuyện của em và Gia Nhiên, ý anh là……”
“Là Gia Nhiên thật.”
Lục Yến Trạch cắt ngang lời anh: “Sống, có thể chạm vào được, Gia Nhiên thật sự ở trước mắt em.”
Anh vui vẻ nói: “Em đã tìm thấy em ấy rồi.”
Anh nói xong đưa điện thoại đến bên tai Ôn Gia Nhiên, dỗ dành: “Nhiên Nhiên, chào anh cả một tiếng đi.”
Ôn Gia Nhiên im lặng, cậu bỗng hiểu tại sao ba mẹ lại cho rằng mình là một kẻ tâm thần rồi, chỉ cần nhìn cách Lục Yến Trạch giao tiếp với người nhà họ Lục là biết.
Điều này hình như cũng……
Không thể trách họ được nhỉ.
Cậu liếc nhìn Lục Yến Trạch một cái, thôi thôi, vươn đầu rụt đầu cũng là một nhát dao, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Ôn Gia Nhiên kề sát điện thoại nói nhỏ: “Anh cả.”
Đầu óc Lục Yến Tri ong ong vang lên, bây giờ tình hình này, cho dù là anh cũng rất khó kiểm soát được, anh “ừm” một tiếng: “Chào em, anh là Lục Yến Tri.”
“Em biết anh.”
Ôn Gia Nhiên do dự một chút, không biết nên giải thích chuyện xảy ra trước đây như thế nào, nhưng may mà Lục Yến Tri dường như không có ý định nói chuyện lâu với cậu, hai bên khách sáo một chút, điện thoại một lần nữa rơi vào tay Lục Yến Trạch.
“Còn có chuyện gì nữa không? Em đang bận, không có chuyện gì thì em cúp máy trước, về nhà nói sau.”
Lục Yến Tri: “……”
Anh liếc nhìn mấy người khác trong nhà, im lặng đứng dậy, đi ra xa một chút mới nói với giọng điệu đầy tâm tình: “Tiểu Trạch, em mới 18 tuổi.”
“?”
Lục Yến Trạch cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Em……”
Lục Yến Tri nói không được nữa, cuối cùng anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, chuyển chủ đề nói: “Đối phương biết tình hình của em không?”
Lục Yến Trạch mím môi: “Biết.”
“Được.”
Giọng của anh cả rất nhẹ nhàng, dường như là sợ kích động đến Lục Yến Trạch, tốc độ nói của anh rất chậm: “Anh cả tin em, đã như vậy, hay là em đưa…… Gia Nhiên về nhà gặp mặt? Em biết đấy, ba mẹ luôn luôn rất lo lắng cho em, đương nhiên, em có thể hỏi Gia Nhiên trước, nếu em ấy không muốn thì thôi.”
Lục Yến Trạch “ừm” một tiếng, không nói gì nữa, ánh mắt anh lững lờ rơi xuống mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Anh không cúp máy, Lục Yến Tri cũng không cúp.
Trong điện thoại chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của hai người.
Hồi lâu, Lục Yến Trạch đột nhiên nhỏ giọng nói: “Anh.”
“Hửm?”
“Em nói gì anh cũng sẽ tin sao?”
Lục Yến Tri sững người, nhưng anh vẫn nghiêm túc đáp lại: “Anh tin.”
Lục Yến Trạch hít một hơi thật sâu, anh có hơi căng thẳng nắm lấy tay Ôn Gia Nhiên: “Em thề em không lừa anh, là Nhiên Nhiên thật, chính là Nhiên Nhiên…… trước đây ở trong đầu em đó.”
“Em đã tìm thấy em ấy rồi.”
Đây là lần thứ hai anh lặp lại câu nói này, có lẽ là hôm nay mọi chuyện đến quá đột ngột, khiến Lục Yến Trạch có hơi không kịp trở tay, mặc dù anh không thể hiện ra trước mặt Ôn Gia Nhiên, nhưng đến bây giờ, anh vẫn không nhịn được mà hết lần này đến lần khác đi hỏi những người bên cạnh để xác nhận chuyện này.
“Lần này anh hai cũng nhìn thấy em ấy, không chỉ có một mình em.”
Cổ họng của Lục Yến Tri nghẹn đắng.
Điều này quá
hoang đường
.
Thậm chí có phần kỳ lạ.
Sao có thể có người tin chuyện này được?
Nhưng không biết tại sao, trong lòng có một giọng nói mách bảo anh.
Là thật.
Lần này là thật.
Đứa trẻ đã cười nói tạm biệt với anh vào buổi sáng hôm đó có lẽ thật sự đã trở về.
Trái tim đột nhiên đập mãnh liệt.
Lục Yến Tri cảm thấy mình cũng sắp phát điên, cổ họng như bị thứ gì đó chặn cứng, một câu cũng không nói ra được.
Lục Yến Trạch thấy vậy, có hơi thất vọng cụp mắt xuống, anh nhỏ giọng nói: “Em cúp máy trước đây.”
“Đợi đã!”
Lục Yến Tri mở miệng cắt ngang anh.
“Anh tin em, Tiểu Trạch.”
Cùng với lời nói của anh, tay Lục Yến Trạch mạnh mẽ nắm chặt tay Ôn Gia Nhiên.
Niềm vui sướng không thể che giấu, khiến thiếu niên tóc đen mắt đen này không nhịn được mà bật cười.
Anh không phải là kẻ điên, người yêu của anh cũng không phải là ảo tưởng trong cơn điên của anh.
Tất cả đều là thật.
Dường như vào khoảnh khắc này, tất cả những sự không chắc chắn và lo được lo mất đều tan thành mây khói.
Ánh nắng xuyên qua mây mù, chiếu sáng toàn bộ thế giới của Lục Yến Trạch.
Hạnh phúc hóa ra thật sự giáng lâm trên người anh.
Ôn Gia Nhiên đúng lúc nhận lấy điện thoại: “Anh cả, em sẽ cùng anh ấy về nhà.”
Lục Yến Tri vô thức “ừ” một tiếng.
Ngay sau đó, anh liền nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của đối phương: “Tạm biệt.”
Điện thoại bị cúp máy.
Lục Yến Tri đứng ngây người tại chỗ.