Chương 63
Truyện: Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
Tác giả: Chiêu Cửu Cửu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97: (NT Nhỏ) Nếu Nhiên Nhiên Thật Sự Là Nhân Cách 2 Của Tiểu Trạch (2)
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116: Lời Tỏ Tình Chính Thức (Đại Kết Cục)
- Chương 117: Ngoại Truyện 1: Thanh Mai Trúc Mã (1)
- Chương 118: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã (2)
- Chương 119: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 3
- Chương 120: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 4
- Chương 121: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 5
- Chương 122: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 6
- Chương 123: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 7
- Chương 124: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 8
- Chương 125: Ngoại Truyện 2: Thanh Mai Trúc Mã 9
- Chương 126: Thanh Mai Trúc Mã (10)
- Chương 127: Thanh Mai Trúc Mã (11)
- Chương 128: Thanh Mai Trúc Mã (12)
- Chương 129: Thanh Mai Trúc Mã (13)
- Chương 130: Ngoại Truyện 14: Thanh Mai Trúc Mã (14)
- Chương 131: Ngoại Truyện 15: Thanh Mai Trúc Mã (15)
- Chương 132: Ngoại Truyện 16: Mèo Con Và Chó Con (1)
- Chương 133: Ngoại Truyện 17: Mèo Con Và Chó Con (2)
- Chương 134: Ngoại Truyện 18: Mèo Con Và Chó Con (3)
- Chương 135: Ngoại Truyện 19: Mèo Con Và Chó Con (4)
- Chương 136: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 137: Ngoại Truyện 20: Mèo Con Và Chó Con (5)
- Chương 138: Ngoại Truyện 21: Mèo Con Và Chó Con (6
- Chương 139: Ngoại Truyện 22: Mèo Con Và Chó Con (7)
- Chương 140: Ngoại Truyện 23: Mèo Con Và Chó Con (8)
- Chương 141: Ngoại Truyện 24: Mèo Con Và Chó Con (9)
- Chương 142: Ngoại Truyện 25: Mèo Con Và Chó Con (10)
- Chương 143: Ngoại Truyện 26: Mèo Con Và Chó Con (11)
- Chương 144
- Chương 145: Ngoại Truyện 28: Mèo Con Và Chó Con (13)
- Chương 146: Ngoại Truyện 29: Mèo Con Và Chó Con (14)
- Chương 147: Ngoại Truyện 30: Mèo Con Và Chó Con (15)
- Chương 148: Ngoại Truyện 31: Mèo Con Và Chó Con (16)
- Chương 149: Ngoại Truyện 32: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (1)
- Chương 150: Ngoại Truyện 33: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (2)
- Chương 151: Ngoại Truyện 34: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (3)
- Chương 152: Ngoại Truyện 35: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (4)
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Ngoại Truyện 45: Lục Yến Tri (1)
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Ngoại Truyện 50: Lục Yến Tu (1)
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170: Ngoại Truyện 53: Hôn Lễ
- Chương 171
- Chương 172: Hoàn Toàn Văn
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Mãi cho đến khi xe khởi động, Ôn Gia Nhiên ngồi ở ghế sau vẫn không hề nhúc nhích.
Chủ yếu là không khí trong xe này quá kỳ quặc, hai người đều không nói chuyện, đến cả nhạc cũng không có.
Thêm vào đó, tâm trạng của chính Ôn Gia Nhiên cũng đã thay đổi, lần trước gặp anh cả còn có thể nói là em trai, nhưng lần này cậu… cậu và Lục Yến Trạch đã trở thành mối quan hệ như vậy.
Bây giờ một mình đối mặt với anh cả, Ôn Gia Nhiên có hơi ngồi không yên, may mà Lục Yến Tri dường như đã nhìn ra sự không tự nhiên của cậu qua gương chiếu hậu, giọng nói mang theo ý cười của anh vang lên.
“Anh nhớ lần trước chúng ta gặp nhau, anh đã nói, em không cần phải căng thẳng như vậy khi đối mặt với anh.”
Ôn Gia Nhiên sững người một lúc, hơi ngại ngùng gãi đầu, cậu hoàn toàn không biết nên nói gì, dứt khoát không nói gì cả.
Lục Yến Tri thấy vậy nói thêm: “Anh nghe Tiểu Trạch nói chuyện của hai đứa rồi, bây giờ hai đứa…” Anh do dự một chút, không biết nên nói thế nào.
Ôn Gia Nhiên thuận thế đáp lời: “Cũng gần giống như anh ấy nói.”
Lục Yến Tri: “……”
Anh thăm dò hỏi: “Vậy em nghĩ thế nào?”
Trong ký ức của Lục Yến Tri, anh và Gia Nhiên đã tiếp xúc vài lần, nhưng mỗi lần đều không lâu, anh không biết trong lòng cậu nghĩ thế nào.
Dù sao thì lần duy nhất anh tìm hiểu về tình cảm của hai người, cũng là vì Lục Yến Trạch bị ốm sốt mới nói ra.
Ôn Gia Nhiên sẽ nghĩ thế nào? Cậu cũng thích Tiểu Trạch sao?
Theo Lục Yến Tri thấy, Ôn Gia Nhiên chính là một bản ngã khác trong tưởng tượng của Tiểu Trạch, anh rất khó tưởng tượng tại sao có người lại thích chính mình, vì vậy anh đã nghĩ như thế, cũng trực tiếp hỏi như thế.
Ôn Gia Nhiên có lẽ biết ý anh là gì, cậu hơi cụp mắt xuống, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói của mình nghe không có gì khác thường: “Là em chủ động nói với anh ấy.”
Cậu suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “Chuyện yêu đương.”
Ôn Gia Nhiên vừa nói xong câu này, liền nghe thấy Lục Yến Trạch cười trầm trong đầu mình, dũng khí vừa mới dâng lên lập tức tan thành mây khói, tấm lưng thẳng của cậu lập tức cong xuống, trên mặt cũng từ từ ửng lên một vệt hồng.
Khi anh cả nghe thấy những lời này của cậu, bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt, anh khẽ nói: “Anh chỉ hy vọng hai đứa có thể suy nghĩ rõ ràng, dù sao… dù sao tình hình của hai đứa…”
Anh vừa nói, vừa vô thức nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, liền thấy Ôn Gia Nhiên đang đỏ mặt ngồi ở phía sau, anh có hơi nghi hoặc nhíu mày, sau đó chợt hiểu ra nói: “Trong xe nóng quá sao? Xin lỗi nhé.”
Anh nói xong liền bật điều hòa trong xe.
Không những không nóng, mà còn hơi lạnh, Ôn Gia Nhiên: “……”
Thôi vậy.
Anh nói sao thì là vậy đi.
Trong xe lại chìm vào im lặng, cho đến khi đến nơi, hai người không nói thêm lời nào nữa.
Người đến đón họ là một viên cảnh sát trung niên, ông ấy có vẻ rất thân quen với Lục Yến Tri, hai người chào hỏi vài câu, rồi dẫn họ đi vào trong.
Ôn Gia Nhiên im lặng đi theo sau anh cả, luôn cảm thấy mọi thứ ở đây có chút quen thuộc.
Giống như là…
Cậu hình như đã đến đây từ rất lâu rất lâu về trước.
Nhưng sao có thể được?
Cậu lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ không thực tế này đi, đi theo sau anh cả vào một văn phòng.
Mấy người ngồi xuống, anh cả lúc này mới hỏi: “Tôi nghe Tiểu Trạch nói chuyện các ông gọi điện cho nó…”
Anh nhíu mày, liếc nhìn Ôn Gia Nhiên bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sao Lục Yến An lại có liên quan đến chuyện này?”
Người đàn ông kia cười cười: “Nói chính xác thì, thật ra cũng không có quan hệ gì, cái chết của Vương Văn Thúy cậu ấy không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, chỉ là…”
Ông hạ thấp giọng, ghé sát vào Lục Yến Tri nói: “Chúng ta đều là bạn cũ nhiều năm, đoạn video này, tôi nghĩ các cậu vẫn nên xem qua một chút.”
Ôn Gia Nhiên tò mò không chịu nổi, cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc nhân vật vốn không chết trong nguyên tác này đột nhiên chết đi.
Rất nhanh, một chiếc máy tính xách tay được người đàn ông kia mang đến, ông mở một đoạn video.
Đó là một đoạn video giám sát.
Người đầu tiên xuất hiện trong video là Vương Văn Thúy, bà ta ngồi ở một nơi không xa hiện trường vụ án, dường như đang uống rượu, rất nhanh trong camera giám sát xuất hiện người thứ hai.
Lục Yến An.
Cậu ta đi trên đường cứ nhìn đông ngó tây, rõ ràng là đang tìm người, và sau khi xác nhận vị trí của Vương Văn Thúy, cậu ta nhanh chóng bước tới, hai người nói chuyện đơn giản vài câu rồi cùng nhau đi đến hiện trường vụ án, nơi đó là một con sông.
Một con sông vừa tanh hôi, vừa trôi đầy rác.
Đoạn video có lẽ đã được tua nhanh, có thể thấy hai người đứng bên bờ sông từ lúc bắt đầu nói chuyện, đột nhiên biến thành tranh cãi, và Vương Văn Thúy trông có vẻ vô cùng kích động, chỉ vài phút sau, cuộc tranh cãi đã biến thành xô đẩy.
Sau đó là… rơi xuống nước.
Nhưng đối tượng rơi xuống nước nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Người rơi xuống nước là Lục Yến An, và từ video có thể thấy, cậu ta càng giống như bị Vương Văn Thúy đẩy xuống.
Ôn Gia Nhiên kinh ngạc đến mức trực tiếp thốt lên: “Sao có thể?”
Người đàn ông kia thở dài: “Thực tế, cậu ấy đúng là không bị đẩy xuống, camera giám sát ở góc khác vừa hay quay được chỗ họ cãi nhau, Lục tiểu…” Ông nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lại: “Lục Yến An là tự mình nhảy xuống, hơn nữa sau đó…” Ông kéo thanh tiến trình.
Hình ảnh tuy có hơi mờ, nhưng có thể nhìn rất rõ Lục Yến An biết bơi, cậu ta bơi hơi chậm, nhưng tự bảo vệ mình để lên bờ thì không thành vấn đề.
Còn Vương Văn Thúy đứng bên bờ sông, bà ta nhìn chằm chằm mặt nước không biết đang nghĩ gì, đột nhiên, bà ta nhoài người xuống, hai tay vung vẩy, dường như muốn tóm lấy Lục Yến An dưới nước, nhưng lúc này Lục Yến An đã cách bà ta một đoạn, có lẽ là do cồn làm tê liệt đại não.
Vương Văn Thúy đứng dậy, kế đến không chút do dự nhảy xuống nước.
Bà ta rõ ràng là không biết bơi, vừa rơi xuống nước liền bắt đầu giãy giụa điên cuồng trong nước, hai tay quơ loạn, cố gắng tóm lấy thứ gì đó để nổi lên, mà Lục Yến An đang bơi ở phía trước dường như nghe thấy động tĩnh phía sau, cậu ta vô thức dừng lại.
Ngay khi Lục Yến Tri nghĩ rằng cậu ta sẽ quay lại cứu người, thì thấy Lục Yến An trong video dường như do dự một chút, ngay sau đó, cậu ta liền tiếp tục bơi về phía trước, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn không ít, cuối video có thể thấy, động tác giãy giụa của Vương Văn Thúy trong nước ngày càng yếu đi.
Còn Lục Yến An…
Sau khi lên bờ, cậu ta không hề quay đầu lại mà biến mất ở cuối tầm nhìn của camera.
Từ đầu đến cuối, cậu ta không hề quay đầu lại nhìn người mẹ đang chìm của mình dù chỉ một lần.
Video đã phát xong.
Anh cả mặt không đổi sắc đứng dậy, anh và vị cảnh sát kia đi sang một bên nhỏ giọng trao đổi gì đó.
Còn Ôn Gia Nhiên…
Người ban đầu được họ gọi điện thông báo đến, ngược lại lại bị cho ra rìa.
Cậu có hơi nhàm chán ngồi trên ghế sô pha, cùng Lục Yến Trạch chơi trò đập tay, một tay trái của cậu, một tay phải của anh, nhưng đúng lúc này một số điện thoại được lưu tên là “b**n th**” gọi đến.
Ngay khi Ôn Gia Nhiên bắt máy, giọng nói trầm thấp của Thôi Văn Chu truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Lục Yến An đang ở chỗ tôi.”