- Trang chủ
- Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
- Chương 81
Chương 81
Truyện: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Tác giả: Phong Vũ
- Chương 1: Bi kịch khi đi mua tương
- Chương 2: Té trúng mỹ nữ
- Chương 3: Đồng hành
- Chương 4: Trở thành gối ôm
- Chương 5: Hiệu cầm đồ
- Chương 6: Phát tài
- Chương 7: Phúc hắc
- Chương 8: Tiểu khôi
- Chương 9: Huyền vũ tâm kinh
- Chương 10
- Chương 11: Lão đầu râu bạc
- Chương 12: Bái sư phụ
- Chương 13
- Chương 14: Ngự phong bộ
- Chương 15: Đến phú vân
- Chương 16: Xuất dục dụ hoặc
- Chương 17: Ánh mắt không sai
- Chương 18: Tuyệt sắc công tử nương pháo nam
- Chương 19: Cùng nhau ăn cơm
- Chương 20
- Chương 21: Quyết định
- Chương 22: Thổ lộ
- Chương 23: Kém chút đã đẩy ngã
- Chương 24: Thái cực
- Chương 25: Cầm thú, mau buông cô nương kia ra!
- Chương 26
- Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!
- Chương 28: Càng thêm hạnh phúc
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: [H]
- Chương 56: [H]
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: [H]
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: (Hoàn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
"Có lẽ nào Huyền Phong lệnh vốn không ở đây không?" Nhìn Linh Ngọc Nhi ném hết toàn bộ mật thất nhưng vẫn không tìm được, Mạnh Hiểu Dư có chút hoài nghi, có lẽ nó vốn không ở chỗ này.
"Không thể nào, nó nhất định ở đây, chỉ là ta chưa tìm được thôi!" Nghe giọng hoài nghi của Mạnh Hiểu Dư, Linh Ngọc Nhi xoay người, nghiêm túc nhìn Mạnh Hiểu Dư nói.
"Sao ngươi khẳng định như vậy?" Nhìn vẻ mặt chắc chắn của nàng, Mạnh Hiểu Dư hứng thú hỏi.
"Kia là đương nhiên, tình báo của ta luôn rất chính xác." Linh Ngọc Nhi có chút kiêu ngạo nói.
"Nhưng hiện tại ngươi vẫn chưa tìm được Huyền Phong lệnh!" Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của nàng, Mạnh Hiểu Dư không chút lưu tình đả kích.
"Đó là vì ta còn chưa tìm được thôi, Huyền Phong lệnh khẳng định ở đây, chắc chắn có chỗ nào đó ta chưa chú ý đến cho nên ta cần phải tiếp tục tìm." Nói rồi, Linh Ngọc Nhi xoay người vùi đầu tìm chỗ khác.
"Ai!" Nhìn Linh Ngọc Nhi xoay người tìm tục tìm, Mạnh Hiểu Dư thở dài cũng cong người giúp đỡ nàng.
Nửa giờ sau.
"Ngọc Nhi khoan đã, trước đừng tìm." Mạnh Hiểu Dư gọi Linh Ngọc Nhi đang tìm kiếm khắp nơi.
"Sao vậy?" Nghe nàng nói, Linh Ngọc Nhi ngẩng đầu thắc mắc nhìn Mạnh Hiểu Dư.
"Ta cảm thấy chúng ta đều đã đảo lộn hết chỗ này vẫn không tìm được Huyền Phong lệnh, ngươi nói có thể..." Mạnh Hiểu Dư chưa nói xong đã bị Linh Ngọc Nhi ngắt lời.
"Hiểu Dư, tình báo của ta sẽ không sai, tin ta." Cho rằng Mạnh Hiểu Dư muốn nói Huyền Phong lệnh có thể không ở đây, Linh Ngọc Nhi ngắt lời nàng trước.
Mạnh Hiểu Dư bị ngắt lời trợn mắt, tức giận nói với Linh Ngọc Nhi: "Ngươi có thể nghe ta nói hết không?" Thấy nàng thắc mắc nhìn mình, nói: "Ý ta là chúng ta tìm lâu như vậy vẫn không tìm được, ngươi lại xác định tình báo của mình không sai, như vậy ngươi nói xem mật thất này có thể có cơ quan nào đó để chúng ta không nhìn thấy được Huyền Phong lệnh không?" Đây là Mạnh Hiểu Dư tìm thật lâu sau, trong lúc vô tình nhớ được mình từng xem một ít phim cùng tiểu thuyết, trong đó có rất nhiều cơ quan chuyên giấu những vật trân quý! Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư phỏng đoán chủ nhà này có lẽ cũng vậy.
"Ngươi nói là...." Nghe vậy, trong mắt Linh Ngọc Nhi hiện lên ánh sáng, sao vừa rồi nàng lại không nghĩ đến? Dù sao Huyền Phong lệnh cũng là chí bảo võ lâm, Triệu Thiên Du sao có thể tùy tiện đặt cùng những thứ tầm thường được? Trong mật thất này khẳng định còn có cơ quan nào đó mà mình và Hiểu Dư chưa phát hiện. Ai! Lúc trước mình hồ đồ thế nào cả đạo lý đơn giản như vậy cũng quên mất?
"Ân." Nhìn Linh Ngọc, Mạnh Hiểu Dư gật đầu. Sau đó hai người trong lòng hiểu rõ, bắt đầu tìm kiếm cơ quan, ông trời không phụ người khổ tâm, hai người tìm nửa giờ sau, Linh Ngọc Nhi tìm thấy dưới một bình hoa cổ có một nút đỏ sậm.
Nhìn nút tròn thật lớn, Linh Ngọc Nhi quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư rồi chậm rãi ấn nút. Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi nàng ấn xuống, tiếng ầm ầm vang lên, các nàng thấy được một giá gỗ chậm rãi di chuyển, đợi nó ngừng xong, hai người nhìn thấy một mật thất nhỏ sau giá gỗ.
"Đi, chúng ta vào thôi!" Nhìn mật thất bên trong, Linh Ngọc Nhi dắt tay Mạnh Hiểu Dư, cầm một ngọn nến bật lửa, đến gần mật thất. Nhưng sau khi vào Linh Ngọc Nhi ngây người, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái.
"Này! Hoàn hồn." Vươn tay quơ trước mặt nàng, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái vì sao nàng lại đột nhiên phát ngốc. Sau đó đợi nàng hoàn hồn hỏi: "Ngươi vừa rồi làm sao vậy?"
"Sao? Không....không có gì? Ta chỉ có chút kinh ngạc, song kiếm Tử Vân đã biến mất thật lâu trên giang hồ không ngờ lại xuất hiện ở đây." Nói rồi, Linh Ngọc Nhi chỉ về hai thanh kiếm treo trên tường.
Song kiếm Tử Vân? Rất lợi hại sao? Nhìn hai thanh kiếm cổ xưa trên tường. Mạnh Hiểu Dư tò mò đi đến, lấy một thanh xuống, rút vỏ kiếm ra: "Không có gì đặc biệt! Thoại nhìn còn không lợi hại bằng Thanh Nguyệt kiếm của ta!"
Nhìn dáng vẻ không biết nhìn hàng của nàng, Linh Ngọc Nhi cười khẽ bắt đầu giới thiệu lai lịch: "Song kiếm này, là từ một đại sư đúc kiếm nổi danh một trăm năm trước mất gần mười năm dùng thiết tốt nhất đúc ra hai thanh kiếm tỷ muội Tử Nguyệt và Truy Vân....."
"Kiếm tỷ muội? Vì sao không phải kiếm tình nhân?" Không đợi Linh Ngọc Nhi nói xong, Mạnh Hiểu Dư ngắt lời nàng, hỏi.
"Vì cố ý làm tặng cho song bào nữ nhi vào lễ cập kê cho nên là kiếm tỷ muội." Linh Ngọc Nhi giải thích.
"À! Hiểu rồi, ngươi tiếp tục đi." Nghe Linh Ngọc Nhi giải thích, Mạnh Hiểu Dư bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Song kiếm Tử Vân này tuy là kiếm tỷ muội nhưng đặc tính khác nhau. Trong tay ngươi là kiếm Truy Vân, là kiếm của muội muội Long Vân Nhiễm. Tính cách Long Vân Nhiễm táo bạo đanh đá, trực lai trực vãng, thanh kiếm cũng như nàng, sắc bén cương mãnh. Mà tỷ tỷ Long Nguyệt Nhiễm thì trầm tĩnh nội liễm, là nữ tử ôn nhu như nước. Cho nên kiếm Tử Nguyệt của nàng cũng là nhuyễn kiếm sắc bén."
"Nhuyễn kiếm?" Nghe lời Linh Ngọc Nhi nói, Mạnh Hiểu Dư buông kiếm Truy Vân, lấy thanh kiếm còn lại trên tường xuống. Mạnh Hiểu Dư rút kiếm khỏi vỏ, giơ thân thanh kiếm bẻ nhẹ, quả nhiên Tử Nguyệt kiếm rất dễ bẻ cong, sau đó khi Mạnh Hiểu Dư buông tay, lại lập tức bắn trở về: "Thật đúng là nhuyễn kiếm! Nhưng kiếm mềm như bông này thật sự có lực công kích sao?" Mạnh Hiểu Dư rất hoài nghi.
Linh Ngọc Nhi nghe thấy lời Mạnh Hiểu Dư, không nói gì. Xoay người ra khỏi mật thất, sau đó không đến một phút thì trở về, trong tay có hai nén vàng lớn.
Mạnh Hiểu Dư nhìn nàng, rất khó hiểu hỏi: "Ngươi lấy hai nén vàng lại đây làm gì?"
Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Linh Ngọc Nhi vẫn không lên tiếng, lấy thanh Tử Nguyệt trong tay Mạnh Hiểu Dư, ném thỏi vàng trong tay lên không trung. Sau đó, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy hai thỏi vàng bị cắt thành bốn mảnh rơi xuống đất khiến nàng rớt cằm.
Khom lưng nhặt bốn mảnh vàng lên, Mạnh Hiểu Dư cảm thấy không thể tin nổi: "Đây là vàng sao? Sao vèo vèo hai cái đã thành bốn mảnh?" Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư quay đầu nhìn thanh kiếm trong tay Linh Ngọc Nhi, nghĩ: "Lấy, nhất định phải lấy. Thanh kiếm sắc bén này đặt trong mật thất thật quá đáng tiếc, khi ra ngoài nhất định phải mang theo." Mạnh Hiểu Dư nghĩ vậy kiên định gật đầu.
Nhìn biểu tình của nàng, Linh Ngọc Nhi đoán được ý nàng, cho nên tra kiếm vào vỏ, đưa cho nàng, sau đó bắt đầu tìm kiếm Huyền Phong lệnh.
Nhìn động tác của Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư đoán được Linh Ngọc Nhi đang làm gì! Cho nên nàng cũng không nói gì, ngược lại đứng lên tìm kiếm khắp nơi. Nhưng mà......
"Ngọc Nhi, đây là gì?" Mạnh Hiểu Dư cầm một áo choàng màu ngân bạch đi đến trước mặt Linh Ngọc Nhi hỏi.
"Tuyết Ti Nhuyễn giáp." Linh Ngọc Nhi nhìn vật phẩm trong tay nàng nói.
"À! Có lợi ích gì?"
"Đao thương bất nhập."
"Vật phẩm tốt như vậy ở đây thật quá đáng tiếc, tịch thu."
"Còn này là gì?"
"Liệt Hỏa Thiềm."
"Công dụng là gì?"
"Thánh dược chữa thương."
"À! Đồ tốt như vậy lại để trong mật thất, thật sự là quá phí của trời, tịch thu."
"Vậy cái này...."
"Thiên Niên Tuyết Tham, ăn vào có thể tăng tuổi thọ."
"Tốt như vậy sao? Tịch thu."
"Nếu nói như vậy, cái này cũng tịch thu đi." Linh Ngọc Nhi cầm hộp gỗ nhỏ nhét vào lòng Mạnh Hiểu Dư.
"Đây là gì?" Tò mò nhìn hộp gỗ Linh Ngọc Nhi đưa mình.
"Hàn Ngọc Thiền giải bách độc." Linh Ngọc Nhi cười khẽ đáp.
"À! Vậy cần thiết phải tịch thu." Nói rồi lấy Hàn Ngọc Thiền trong hộp gỗ ra, đưa vào lòng ngực mình. Lúc này trên cổ Mạnh Hiểu Dư mang Xích Hồn Bội, trong lòng là Liệt Hỏa Thiềm và Hàn Ngọc Thiền. Trên người mặc Tuyết Ti Nhuyễn Giáp, trong lòng ôm song kiếm Tử Vân và hộp gỗ khắc hoa mạ vàng của Thiên Niên Tuyết Tham, có thể nói toàn thân của nàng đều là bảo vật!
Nhìn bảo bối trên người, Mạnh Hiểu Dư cười không khép được miệng, Linh Ngọc Nhi buồn cười lắc đầu, sau đó lôi kéo ống tay áo của Mạnh Hiểu Dư nói: "Được rồi, bảo bối đều trong tay ả rồi, chúng ta cũng nên đi."
"Sao? Đi sao? Ngươi không phải còn chưa tìm được Huyền Phong lệnh sao?" Nghe Linh Ngọc Nhi nói, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái hỏi.
"Tìm được rồi! Chính là cái này." Nói rồi nàng lấy ra một đồ án màu đèn, hình tròn to bằng lòng bàn tay.
"Ngươi chắc chắn là cái này?" Mạnh Hiểu Dư thật sự không nhìn ra điểm đặc biệt của nó.
"Ta chắc chắn là cái này, chúng ta có thể đi rồi sao?" Linh Ngọc Nhi cẩn thận cất Huyền Phong lệnh vào ngực, buồn cười hỏi.