- Trang chủ
- Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
- Chương 33
Chương 33
Truyện: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Tác giả: Phong Vũ
- Chương 1: Bi kịch khi đi mua tương
- Chương 2: Té trúng mỹ nữ
- Chương 3: Đồng hành
- Chương 4: Trở thành gối ôm
- Chương 5: Hiệu cầm đồ
- Chương 6: Phát tài
- Chương 7: Phúc hắc
- Chương 8: Tiểu khôi
- Chương 9: Huyền vũ tâm kinh
- Chương 10
- Chương 11: Lão đầu râu bạc
- Chương 12: Bái sư phụ
- Chương 13
- Chương 14: Ngự phong bộ
- Chương 15: Đến phú vân
- Chương 16: Xuất dục dụ hoặc
- Chương 17: Ánh mắt không sai
- Chương 18: Tuyệt sắc công tử nương pháo nam
- Chương 19: Cùng nhau ăn cơm
- Chương 20
- Chương 21: Quyết định
- Chương 22: Thổ lộ
- Chương 23: Kém chút đã đẩy ngã
- Chương 24: Thái cực
- Chương 25: Cầm thú, mau buông cô nương kia ra!
- Chương 26
- Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!
- Chương 28: Càng thêm hạnh phúc
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: [H]
- Chương 56: [H]
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: [H]
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: (Hoàn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Edit: Thiên Ngân
Beta: Wall
“A...!” Mất đi chăn bông che chắn, thân thể xích lỏa của Mạnh Hiểu Dư trong nháy mắt bại lộ. Vì không khí ban đêm có chút lạnh, lại đột nhiên phơi bày ra ngoài khiến cho Mạnh Hiểu Dư kinh hô một tiếng, vội vàng vòng hai tay chặn hai điểm trước ngực, sau đó quay đầu lại, hai gò má đỏ bừng trong mắt chứa giận dữ nhìn Hàn Như Băng.
Mà Hàn Như Băng khi nhìn đến thân thể của Mạnh Hiểu Dư bại lộ trong không khí, mà th*n th* tr*n tr** lại hiện chằng chịt những dấu hôn xanh đỏ thì độ cong ở khóe miệng càng lớn hơn. Nhưng khi nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư với hai gò má xấu hổ tức giận nhìn nàng, trong mắt Hàn Như Băng sâu thẳm không ít, hô hấp c*̃ng có chút nặng nề. Nhìn th*n th* tr*n tr** trong lòng, nghĩ đến vừa rồi Mạnh Hiểu Dư nổi giận càng thêm mị hoặc. Hai mắt Hàn Như Băng vốn sâu thẳm, lúc này lại càng dấy lên hỏa diễm mang tên d*c v*ng.
Nhìn thấy mắt Hàn Như Băng vốn sâu thẳm lại dấy lên hỏa diễm, còn có nghe thấy hô hấp của nàng ngày càng nặng nề. Trải qua đêm trưởng thành kéo dài từ nửa đêm tới tận sáng, Mạnh Hiểu Dư lập tức minh bạch phản ứng này của Hàn Như Băng đại biểu cái gì. Đồng thời ở trong lòng nàng âm thầm kinh hô một tiếng không tốt, liền lập tức muốn thoát đi ôm ấp của Hàn Như Băng. Nhưng mà ý này của nàng sớm bị Hàn Như Băng xem thấu, vì vậy tại thời điểm nàng muốn phải thoát khỏi ngực Hàn Như Băng, không nghĩ tới Hàn Như Băng lại càng ôm chặt hơn.
Mắt thấy thoát đi vô vọng, Mạnh Hiểu Dư đành phải xuất ra đòn sát thủ của nàng, nũng nịu giả ngây thơ, giả bộ đáng thương. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư tranh thủ lúc mặt của Hàn Như Băng cách mình càng ngày càng gần, dùng tay phải bấm mạnh một cái trên đùi của mình, sau đó lại đưa tay trái ra chặn miệng Hàn Như Băng đang hướng về phía mình hôn tới.
Lúc Hàn Như Băng không hiểu nhìn qua, Mạnh Hiểu Dư lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, cùng với cặp mắt bởi vì vừa mới hung hăng bấm mà đau đến rưng rưng nước mắt nhìn Hàn Như Băng. Đồng thời còn dùng một loại giọng nói yếu đuối mang theo nũng nịu nói với Hàn Như Băng: “Đừng mà Như Băng tỷ tỷ, nơi đó của người ta còn đau đây!”
Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Hàn Như Băng chớp mắt không hiểu, sau đó dường như nàng hiểu ra cái gì, nói: “Nơi đó của tiểu gia hỏa còn đau sao?”
“Ân.” Mạnh Hiểu Dư vội vàng gật đầu, giống như sợ gật đầu chậm Hàn Như Băng sẽ không tin nàng.
“Vậy... ta giúp tiểu gia hỏa nhìn có được không?” Giọng nói Hàn Như Băng mang theo chút ân cần hỏi. (tự làm bậy không thể sống:v)
“Ách, không.. Không cần đâu! Kỳ thật.. Không phải.. Rất đau, ta nghĩ.. Nghỉ ngơi mấy ngày liền.. Liền tốt.” Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư lập tức có loại cảm giác lấy tảng đá tự đập vào chân mình, vì vậy vội vàng lắp ba lắp bắp cự tuyệt.
“Ngoan, để ta xem một chút được chứ? Bằng không, ta không yên lòng.” Ngữ khí Hàn Như Băng ôn nhu dụ dỗ, đồng thời cũng để Mạnh Hiểu Dư từ trong ngực mình ngồi cạnh mép giường, còn nàng thì nửa ngồi bên cạnh chiếc giường. Hai tay từ từ tách hai chân Mạnh Hiểu Dư còn đang khép lại ra, sau đó cẩn thận nhìn chỗ hoa viên thần bí dưới h* th*n Mạnh Hiểu Dư. Khi nàng nhìn thấy đóa hoa có chút sưng đỏ, hai mắt Hàn Như Băng lập tức dâng lên một tia tự trách cùng thương tiếc, ngay lúc đó Hàn Như Băng cúi người ôn nhu hôn lên đóa hoa có chút sưng đỏ kia.
“Ân a, Như.. Như Băng tỷ tỷ“. Cảm nhận được nơi riêng tư truyền đến một trận kh*** c*m, Mạnh Hiểu Dư không khỏi r*n r* thành tiếng, đồng thời nàng c*̃ng gọi Hàn Như Băng một tiếng.
“Ân? Sao vậy tiểu gia hỏa?” Đầu Hàn Như Băng chui dưới hoa viên, miệng có chút không rõ hỏi.
“Không cần... Cái kia... Nơi đó... A... Nơi đó bẩn... Ân a...”
“Tiểu gia hỏa ngoan, một hồi sẽ ổn. Còn có, nơi này của tiểu gia hỏa không có bẩn chút nào, ngược lại rất mỹ vị nha!”
Sau đây là màn tự tưởng tượng =))
Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mê man trong ngực mình, lại liếc mắt nhìn thấy muội muội nhà mình vừa mới bưng đồ ăn còn bốc hơi nóng vào phòng. Hàn Như Băng không khỏi ở trong lòng khiển trách mình một chút, sao lại không nhịn được chứ! Lần này thì tốt rồi, nhìn tiểu gia hỏa thành cái dạng này, không ngủ thẳng đến sáng ngày mai sẽ không tỉnh lại.
Ngồi nơi này, Hàn Như Băng liếc mắt nhìn muội muội đang ngồi uống trà ở bàn. Mặc dù mặt vẫn không biểu tình như thường ngày, nhưng mà từ sắc mặt ửng hồng cùng hô hấp có chút nặng của nàng liền có thể đoán ra, nàng nhất định là đứng ở ngoài cửa một thời gian.
“Sương Nhi?” Hàn Như Băng gọi Hàn Như Sương vẫn đang bưng chén trà ngẩn người một tiếng.
“Ân.” Hàn Như Sương nghe thấy giọng của tỷ tỷ nhà mình, có chút hững hờ ân một tiếng. Lúc này trong đầu nàng đều là tiếng r*n r* kiều mị lúc đứng ở ngoài cửa nghe được, cùng với th*n th* tr*n tr** đầy dấu hôn xanh đỏ xinh đẹp khắp người Dư Nhi lúc nàng vừa vào cửa trông thấy được.
Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người của muội muội nhà mình, khóe môi Hàn Như Băng nổi lên ý cười, đồng thời trong lòng nàng cũng nghĩ đến: “Thật không nghĩ tới, muội muội nhà mình luôn luôn lãnh tình lúc lâm vào lưới tình lại trở nên khả ái như vậy. Mị lực của tiểu gia hỏa thật đúng là lớn nha!
================================================
Mấy bạn cho mình hỏi là mấy bạn biết đến bộ NNCĐ này từ đâu nha. Vì hiện tại mình k tìm được nó trên chỗ search của Wattpad -_- lúc tìm chỉ hiện ra bộ của bạn khác edit thôi...
1. Tìm kiếm trên nút Search của Wattpad
2. Google ca ca
3. Follow Wall nên thấy
4. Đọc truyện khác thấy bộ này được hiện ra ở phần tác phẩm liên quan
5. Fanpage/4rum Bách Gia Trang
6. Khác (nêu ra hộ mình)
Hy vọng mấy bạn bỏ ra ít tgian cmt hộ mình nha:))