- Trang chủ
- Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
- Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!
Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!
Truyện: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Tác giả: Phong Vũ
- Chương 1: Bi kịch khi đi mua tương
- Chương 2: Té trúng mỹ nữ
- Chương 3: Đồng hành
- Chương 4: Trở thành gối ôm
- Chương 5: Hiệu cầm đồ
- Chương 6: Phát tài
- Chương 7: Phúc hắc
- Chương 8: Tiểu khôi
- Chương 9: Huyền vũ tâm kinh
- Chương 10
- Chương 11: Lão đầu râu bạc
- Chương 12: Bái sư phụ
- Chương 13
- Chương 14: Ngự phong bộ
- Chương 15: Đến phú vân
- Chương 16: Xuất dục dụ hoặc
- Chương 17: Ánh mắt không sai
- Chương 18: Tuyệt sắc công tử nương pháo nam
- Chương 19: Cùng nhau ăn cơm
- Chương 20
- Chương 21: Quyết định
- Chương 22: Thổ lộ
- Chương 23: Kém chút đã đẩy ngã
- Chương 24: Thái cực
- Chương 25: Cầm thú, mau buông cô nương kia ra!
- Chương 26
- Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!
- Chương 28: Càng thêm hạnh phúc
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: [H]
- Chương 56: [H]
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: [H]
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: (Hoàn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
“Tiểu Dư Nhi đang suy nghĩ gì đấy?” Nam Cung Vân Hàn đến gần Mạnh Hiểu Dư, duỗi ra một tay nhẹ nhàng xoa đầu Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí ôn nhu hỏi với Mạnh Hiểu Dư. Hoàn toàn mặc kệ sắc mặt của hai tỷ muội Hàn Như Băng sau lưng nàng biến hóa như thế nào.
“Ách không có không có suy nghĩ gì!” Mạnh Hiểu Dư bị giọng nói ôn nhu của Nam Cung Vân Hàn gọi hoàn hồn trí, trong nháy mắt lại bị dung nhan tuyệt mỹ mang theo nụ cười ôn nhu yếu ớt của Nam Cung Vân Hàn hấp dẫn. Sau khi trả lời Nam Cung Vân Hàn liền hai mắt hình trái tim nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Nam Cung Vân Hàn, bắt đầu hoa si*. Hoàn toàn ném hai tỷ muội Hàn Như Băng đến tận sông Amazon. (tác giả viết thế chứ tui ko có chế đâu:v)
*hoa si: mê trai/gái
Nhìn hai người trước mặt cách đó không xa “thâm tình nhìn nhau”, hoàn toàn bỏ quên các nàng. Mặt của Hàn Như Sương đã đen đến không thể đen hơn, lúc này nàng rất muốn một kiếm chặt cái tay đặt ở trên đầu Mạnh Hiểu Dư của Nam Cung Vân Hàn. Sau đó lại ôm Dư Nhi vào trong ngực hung hăng trừng phạt dừng. Nếu không phải tay phải Hàn Như Băng một mực lôi kéo mình, rất có thể nàng đã xông lên làm như vậy.
Mà Hàn Như Băng thì tay phải bận rộn lôi kéo muội muội nhà mình,đồng thời, nụ cười nguy hiểm bên miệng thì càng lúc càng nguy hiểm. Trong lòng đã nghĩ kỹ phải trừng trị tiểu gia hỏa không nghe lời nhà nàng thế nào.
Sau khi tính toán tốt tối hôm nay phải trừng phạt tiểu gia hỏa thế nào, nụ cười nguy hiểm trên mặt Hàn Như Băng càng tăng thêm. Đồng thời nàng c*̃ng nghĩ trong lòng nghĩ: “Tiểu gia hỏa, tối hôm nay, nàng cũng đừng trách ta cùng muội muội. Lúc đầu ta còn không muốn nhanh như vậy, thế nhưng mà nàng thật sự quá không nghe lời. Hơn nữa còn quá chiêu nhân*, nếu như ta cùng muội muội không nhanh một chút, không chừng ngày nào đó nàng liền bị những người khác lừa mất. Nghĩ đến nơi này, Hàn Như Băng nhìn thoáng qua Nam Cung Vân Hàn đang cười hèn mọn đứng bên cạnh tiểu gia hỏa. (“Uy uy người ta là cười ôn nhu có được không a!” Tiểu Vũ gầm thét lên.) Sau đó lại như tổng kết nghĩ đến: “Cho nên, bởi vì nàng không nghe lời, mà lại quá chiêu nhân. Vì “lý tưởng hạnh phúc” sau này của ta cùng muội muội, tối hôm nay vô luận như thế nào, nàng cũng chạy không thoát. (Tiểu Vũ đậu đen rau muống nói: “Kỳ thật nói tới nói lui, chính là ngươi muốn tối hôm nay đẩy ngã Tiểu Mahj đi! Còn kiếm cớ nhiều như vậy cho mình làm gì.)
*chiêu nhân: gây chú ý, có sức hút với người khác
Ngay lúc mặt Hàn Như Sương đen lên, Hàn Như Băng cười nguy hiểm, mà Mạnh Hiểu Dư cùng Nam Cung Vân Hàn vẫn không phát giác gì mà “thâm tình nhìn nhau“. Một tiếng “Nữ hiệp” đột ngột phá vỡ không khí phi thường quỷ dị lúc này.
Lúc này Mạnh Hiểu Dư đầy dấu chấm hỏi nhìn chằm chằm gã bỉ ổi trước mặt đang dùng biểu tình kích động như nhìn thấy thần tượng, lại còn luôn miệng kêu mình là nữ hiệp. Sau đó có chút khó tin chỉ cái mũi của mình hỏi: “Vừa rồi là ngươi gọi ta sao?”
“Đúng vậy a! Vừa rồi lúc ta nhìn thấy ngươi đi ra khỏi đám đông, ta còn tưởng rằng không dễ dàng tìm thấy ngươi đâu? Chờ ta để gia đinh đưa cô nương kia về nhà nàng, lại ra khỏi đám đông, không ngờ ngươi vẫn còn đứng phía ngoài đoàn người chưa đi. Nữ hiệp, ngươi biết lúc ta gặp lại ngươi, ta kích động cỡ nào sao?” Gã bỉ ổi lúc nãy bị Mạnh Hiểu Dư định nghĩa là thiếu gia ăn chơi đùa giỡn thiếu nữ nhà lành bởi vì thấy hắn đang cùng một nữ tử lôi kéo, lúc này đang nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư bằng ánh mắt hình ngôi sao trả lời câu hỏi của Mạnh Hiểu Dư.
“Như vậy ngươi tìm ta vì cái gì?” Lúc này Mạnh Hiểu Dư bị gã bỉ ổi dùng ánh mắt hình ngôi sao đầy sùng bái nhìn liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, gã bỉ ổi kia lập tức đứng thẳng người. Dùng một loại ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: “Nữ hiệp, ta gọi Lý Cao Thăng, ở Lí phủ nằm trên đường cái phía đông. Cha ta là Tri phủ Phú Vân Thành, mà ta là Đại công tử của Tri phủ Phú Vân Thành này.” Sau khi giới thiệu xong gia thế của mình, gã bỉ ổi gãi đầu một cái lại nói tiếp: “Kỳ thật ta tìm nữ hiệp không có đại sự gì khác. Chỉ là muốn xin ngươi thu ta làm tiểu đệ của ngươi, sau đó về sau ta liền theo ngươi lăn lộn.”
“Vì sao?” Lúc này Mạnh Hiểu Dư đã có chút choáng váng tại chỗ. Ngay cả Nam Cung Vân Hàn cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng đều có chút không hiểu nhìn gã bỉ ổi kia.
Nghe được Mạnh Hiểu Dư hỏi hắn vì sao, lúc này gã bỉ ổi liền kích động lôi kéo ống tay áo của Mạnh Hiểu Dư nói: “Đương nhiên là bởi vì chúng ta là cùng một loại người a! Ngươi biết không? Khi ta nghe được ngươi ngay trước đám người lớn tiếng nói với ta: “Cầm thú, mau buông ra cô nương kia, ta đến!” Ngươi biết lúc ấy trong tim ta kích động cỡ nào sao! Nhất là hai chữ “ta đến” sau cùng trong câu kia của ngươi, với ta mà nói đơn giản chính là thiên lại chi thanh* a! Ngươi biết không? Từ lúc còn rất nhỏ, ta liền cho rằng nữ nhân không nên cùng một chỗ với nam nhân, mà hẳn là cùng một chỗ với nữ nhân a! Loại trọc vật như nam nhân, sao có thể xứng với nữ nhân sạch sẽ như nước đây? Thế nhưng người của thế giới này lại hay nói cái gì nam nữ xứng đôi, âm dương tương hợp mới là thiên địa chính đạo. Chó má thiên địa chính đạo, theo ta thì nữ nhân cùng một chỗ với nữ nhân mới thật sự là nhân gian chính đạo....
*thiên lại chi thanh: âm thanh/tiếng của trời. Địa lại chi thanh: tiếng đất
Mạnh Hiểu Dư xạm mặt nhìn tên đang phẫn hận trắng trợn phê phán đạo lý nam nữ xứng đôi, âm dương tương hợp của thế giới này. Đồng thời lại cực lực tuyên truyền cho mình lý luận nữ nữ tướng phối mới là nhân gian chính đạo, mà nam tử nên bị trục xuất ra khỏi thế gian.
Nhịn không được ở trong lòng đậu đen rau muống: “Kỳ thật thằng cha này là xuyên không tới đi! Hơn nữa cái loại lý luận nâng nữ tử lên trời, đạp nam tử xuống của ngươi là chuyện gì xảy ra? Hơn nữa ngươi không nên quên, chính ngươi c*̃ng là nam nhân đi! Còn có, nếu như thế giới này thật sự phát triển theo hướng giống như ngươi nói, nữ nhân đều đi làm bách hợp, mà nam nhân thì đều bị trục xuất khỏi thế gian. Ta nghĩ thế giới này cách ngày diệt vong cũng không xa đi!”