- Trang chủ
- Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
- Chương 87
Chương 87
Truyện: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Tác giả: Phong Vũ
- Chương 1: Bi kịch khi đi mua tương
- Chương 2: Té trúng mỹ nữ
- Chương 3: Đồng hành
- Chương 4: Trở thành gối ôm
- Chương 5: Hiệu cầm đồ
- Chương 6: Phát tài
- Chương 7: Phúc hắc
- Chương 8: Tiểu khôi
- Chương 9: Huyền vũ tâm kinh
- Chương 10
- Chương 11: Lão đầu râu bạc
- Chương 12: Bái sư phụ
- Chương 13
- Chương 14: Ngự phong bộ
- Chương 15: Đến phú vân
- Chương 16: Xuất dục dụ hoặc
- Chương 17: Ánh mắt không sai
- Chương 18: Tuyệt sắc công tử nương pháo nam
- Chương 19: Cùng nhau ăn cơm
- Chương 20
- Chương 21: Quyết định
- Chương 22: Thổ lộ
- Chương 23: Kém chút đã đẩy ngã
- Chương 24: Thái cực
- Chương 25: Cầm thú, mau buông cô nương kia ra!
- Chương 26
- Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!
- Chương 28: Càng thêm hạnh phúc
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: [H]
- Chương 56: [H]
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: [H]
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: (Hoàn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Một canh giờ sau, Nam Cung Vân Hạm đứng lên, nói với Mạnh Hiểu Dư vẫn đang lo lắng: "Bây giờ được rồi, ngươi ôm nàng ra đi!" Nói rồi xoay người ra khỏi phòng trị liệu.
Mạnh Hiểu Dư nghe nàng nói xong, cũng hồi thần. Lập tức lấy khăn trải giường màu tím chuẩn bị cho Linh Ngọc Nhi đến, vì trong lúc trị liệu, Nam Cung Vân Hạm đã nói, để đảm bảo có thể thải tất cả độc tố trong cơ thể Linh Ngọc Nhi nên sau khi nàng bị c** s*ch mới bị cho vào lồng hấp. Mà khăn trải giường màu tính này dùng để bao lấy cơ thể Linh Ngọc Nhi, ôm nàng về phòng.
Sau khi lấy khăn trải giường xong, Mạnh Hiểu Dư mở nắp lồng hấp ra. Bên trong là thân hình nhỏ xinh của Linh Ngọc Nhi. Nhìn dáng vẻ cuộn tròn như trẻ nhỏ của nàng trong lồng hấp, Mạnh Hiểu Dư bỗng có cảm giác đau lòng nhàn nhạt. Duỗi tay xoa hai má ửng đỏ vì hơi nước của Linh Ngọc Nhi, sau đó dò xét hơi thở của nàng ở mũi. Tâm Mạnh Hiểu Dư vốn đang nhấc cao nháy mắt bình ổn: "Tốt rồi, tốt rồi, vẫn còn thở." Mạnh Hiểu Dư vỗ trái tim nhỏ của nhỏ, lầm bẩm. Tuy rằng nàng rất tin tưởng y thuật của Nam Cung Vân Hạm, cũng tin rằng nàng sẽ không hại Linh Ngọc Nhi, nhưng khi Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên dưới, vẫn không nhịn được lo lắng.
Cho đến bây giờ, sau khi cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt của Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư mới có thể an tâm. Nàng giũ khăn trải giường trong tay lên người Linh Ngọc Nhi, sau đó cẩn thận ôm ngang Linh Ngọc Nhi đi đến phòng đã được chuẩn bị cho nàng.
Mạnh Hiểu Dư còn chưa ra khỏi phòng trị liệu, đã phát hiện một thứ rất kỳ lạ. Vì thế nàng dừng bước, xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh, đặt Linh Ngọc Nhi lên đùi mình, tay phải đỡ lưng nàng, tay trái đến gần gương mặt nàng, sau đó nhẹ nhàng kéo một vật thể gần giống keo ở bên mái nàng. Sau đó Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc, nàng phát hiện vật thể hơi mỏng kia chính là da người đang gắt gao dán trên mặt Linh Ngọc Nhi. Nàng nhớ đến, trước kia khi xem phim võ hiệp thường xuất hiện một thứ gọi là dịch dung.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư nhẹ nhàng kéo bốn góc mặt của Linh Ngọc Nhi, sau đó nắm phần bị nhếch lên, dùng chút sức xé, quả nhiên như suy đoán của nàng, vật thể hơi mỏng như da người kia bị nàng xé khỏi mặt Linh Ngọc Nhi.
Ngây ngốc nhìn mặt nạ da người trên tay mình, Mạnh Hiểu Dư không khỏi cảm thán: "Thì ra trên đời thật sự có thuật dịch dung!" Sau đó, nàng cúi đầu đánh giá mặt thật của Linh Ngọc Nhi.
"Là loli! Tuyệt đối là loli!" Mạnh Hiểu Dư nhìn chằm chằm Linh Ngọc Nhi, đánh giá. Hàng mi cong cong, đôi mắt to tròn có thần (đây là suy đoán của Mạnh Hiểu Dư dựa trên gương mặt dịch dung của nàng, dù dịch dung thế nào thì cũng không thể dịch dung đôi mắt), mũi quỳnh nhỏ nhắn, miệng nhỏ hồng nhuận hơi cong cùng gương mặt tròn mang theo chút sự trẻ con. Thật sự là một tiểu loli manh chết người mà!
Nhìn gương mặt loli của Linh Ngọc Nhi, lại nhìn mặt nạ có vết sẹo trên tay mình. Lòng Mạnh Hiểu Dư khó chịu, sau đó ném mặt nạ đi, lại niết mặt tròn của Linh Ngọc Nhi, oán hận nói: "Tên hỗn đản nhà ngươi, cư nhiên dám lừa ta lâu như vậy, luôn miệng nói thích ta, chẳng lẽ ngươi thích chính là mang theo mặt nạ lừa ta sao?"
Hung hăng nhéo má Linh Ngọc Nhi một hồi, Mạnh Hiểu Dư mới hả giận. Sau đó bế nàng ra khỏi phòng trị liệu.
"Vân Hạm tỷ tỷ." Ôm Linh Ngọc Nhi ra khỏi phòng trị liệu, đến trước phòng nàng, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm đang ngồi phẩm trà.
Nam Cung Vân Hạm ôn nhu cười với nàng, sau đó vội vàng đi vào trong phòng Mạnh Hiểu Dư, nhìn Mạnh Hiểu Dư đặt Linh Ngọc Nhi lên giường, bảo Mạnh Hiểu Dư lùi sang một bên, nàng đến bắt mạch cho Linh Ngọc Nhi.
"Vân Hạm tỷ tỷ, thế nào rồi? Độc trong người nàng thế nào rồi?" Nhìn Nam Cung Vân Hạm bắt mạch cho Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư có chút khẩn trương hỏi.
"Tuy rằng chưa giải độc hoàn toàn, nhưng đã bài hơn phân nửa, phần còn lại chỉ cần dùng dược vật chậm rãi điều trị là được." Buông tay Linh Ngọc Nhi, Nam Cung Vân Hạm nói với Mạnh Hiểu Dư.
"Thật sao? Nói cách khác nàng sẽ không chết?" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ hỏi.
"Ừ." Nhìn Mạnh Hiểu Dư vui vẻ lại khẩn trương, Nam Cung Vân Hạm nhẹ nói. Sau đó nói với Mạnh Hiểu Dư đang tươi cười vui vẻ: "Tuy độc của nàng đã không đáng ngại nhưng vì nàng có nội thương, sau đó lại trúng kịch độc, để có thể loại bỏ độc tố trong người cần dùng phương pháp chưng cốt, lấy độc trị độc. Cho nên hiện tại thân thể của nàng rất yếu, nếu muốn tỉnh lại, chỉ sợ cần một thời gian rất dài."
"Vậy phải mất bao lâu?" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói, Mạnh Hiểu Dư không để tâm nói. Nàng nghĩ "Chỉ cần ngươi không sao là được, tỉnh trễ chút cũng không sao! Dù sao các nàng cũng không có việc gấp."
"Có lẽ là nửa tháng đến một tháng! Thời gian cụ thể phải xem thể chất của nàng." Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: "Trước khi nàng tỉnh, ngươi có thể ở lại Tuyết Tâm Đáy Vực của ta chơi một chút, phong cảnh ở đây không tệ." Nói xong Nam Cung Vân Hạm có chút chờ mong nhìn Mạnh Hiểu Dư.
"Vậy làm phiền Vân Hạm tỷ tỷ." Nghe Nam Cung Vân Hạm nói, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ đáp.
"Haha, không sao, chỉ một thời gian mà thôi, trong khoảng thời gian này ngươi chưa từng nghỉ ngơi qua, tiểu Dư nhi ngươi về nghỉ ngơi trước đi! Bên đây có ta chăm sóc được rồi, ta đã bảo dược nộ giúp ngươi nấu nước nóng, đặt trong phòng ngươi." Nhìn Mạnh Hiểu Dư vui vẻ, lại thấy quầng thâm nhạt dưới mắt nàng, giọng Nam Cung Vân Hạm tràn đầy thương tiếc nói.
"Vậy cảm ơn Vân Hạm tỷ tỷ, ta đi nghỉ ngơi trước." Mạnh Hiểu Dư vốn không cảm thấy mệt nhưng nghe Nam Cung Vân Hạm nói xong, mới nhớ đến vì chuyện của gia hỏa Linh Ngọc Nhi, nàng đã vài ngày rồi chưa từng ngủ ngon giấc. Hiện tại được nhắc, Mạnh Hiểu Dư mới cảm thấy mệt mỏi. Vì thế nàng cảm ơn rồi đi đến phòng được an bài cho mình nghỉ ngơi.
Nhìn Mạnh Hiểu Dư ra ngoài, Nam Cung Vân Hạm xoay người nhìn chằm chằm gương mặt bị Mạnh Hiểu Dư xé mất lớp dịch dung của Linh Ngọc Nhi, khóe môi tươi cười ý vị thâm trường. Sau đó nói với Linh Ngọc Nhi đang hôn mê: "Vì thân thể của ngươi, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi một thời gian đi!" Sau đó xoay người ra ngoài, trong phòng chỉ còn Linh Ngọc Nhi đang hôn mê.
Với tình huống của Linh Ngọc Nhi, chỉ cần ba ngày là đã có thể tỉnh lại. Nhưng Nam Cung Vân Hạm lại không muốn nàng tỉnh sớm như vậy, cho nên nàng đã lừa Mạnh Hiểu Dư nhưng mà ba ngày sau thì sao bây giờ? Nam Cung đại phu tỏ vẻ ta là y độc song tu Y Tiên Tuyệt Tâm! Muốn một người ngủ bao lâu không phải rất dễ sao? Chuyện này không tốn nhiều sức, hơn nữa nàng tuyệt đối sẽ không để Linh Ngọc Nhi hôn mê nhiều ngày mà không làm gì như vậy, vì bồi thường, nàng sẽ chửa khỏi những bệnh nhỏ trong người Linh Ngọc Nhi, tỷ như thể chất Linh Ngọc Nhi thiên hàn sẽ bị đau bụng khi gặp đại di mụ.
Cho nên Nam Cung Vân Hạm tuyệt đối phúc hắc, hơn nữa còn là phúc hắc từ trong xương cốt, nhìn Mạnh Hiểu Dư là sẽ hiểu rõ. Rõ ràng bị nàng hố còn ngây ngô nói cảm ơn với nàng.
Tục ngữ nói một năm lo liệu từ Xuân, một ngày tính toán từ Dần tính ra. Sáng hôm sau, Mạnh Hiểu Dư bò ra khỏi ổ chăn ấm áp. Này là chuyện kỳ tích đối với người ngủ đến mặt trời l*n đ*nh điểm như nàng. Vì sao hôm nay nàng lại dậy sớm như vậy? Vì hai nguyên nhân, thứ nhất hôm qua nàng ngủ rất sớm, hơn nữa trước khi ngủ nàng còn tắm thảo dược giải mệt mỏi do Nam Cung Vân Hạm pha riêng cho mình, nên hôm nay khi tỉnh giấc, Mạnh Hiểu Dư vô cùng có tinh thần.
Nguyên nhân thứ hai là vì nàng muốn dậy sớm luyện kiếm. Trải qua chuyện lần trước khiến nàng nhận thức rõ ràng mình vẫn chưa đủ cường đại, trên giang hồ nguy hiểm này, nàng rất dễ bỏ mạng. Đặc biệt hiện tại Huyền Phong lệnh còn trên người nàng, nếu bản thân không có chút bản lĩnh, vậy rất dễ bị đám lão gia hỏa Triệu Thiên Du đó đến xử lý. Huống hồ Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn có thể khẳng định lão gia hỏa Triệu Thiên Du kia, ngày đó nhận ra mình, tuy rằng mình liên tục phủ nhận nhưng khi mình dùng Thần Kiếm chỉ thì tất cả những phủ nhận đó đều trở thành vô dụng vì người biết Thần Kiếm chỉ chỉ có bản thân nàng!
Cho nên vì bảo hộ bản thân cũng bảo hộ người mình để ý, mình nhất định phải cố gắng luyện võ. Vì vậy trời vừa sáng, Mạnh Hiểu Dư đã thức giấc, mặc y phục, rửa mặt, hôm qua trước khi về phòng, nàng đã mượn dược nô một thanh kiếm.
Dọc theo phòng trúc, đứng trước cửa nhỏ, Mạnh Hiểu Dư đi thẳng đến bãi đất trống mới dừng lại, xác định nơi này cách chỗ Nam Cung Vân Hạm trồng thảo dược một khoảng, mới yên tâm luyện kiếm, nàng thật sự rất sợ, khi mình luyện kiếm, không cần thận đạp lên những thảo dược Nam Cung Vân Hạm vất vả trồng được, vậy thì tội của mình rất lớn.
Bỏ lo lắng trong lòng xuống, Mạnh Hiểu Dư nhớ lại kiếm pháp lão già thúi đã dạy mình, cùng với bộ kiếm pháp tỷ muội Hàn Như Băng đã dạy. Tuy Mạnh Hiểu Dư bắt đầu muốn luyện Thái Cực Kiếm, nhưng nghĩ lại vẫn quyết định luyện một bộ kiếm pháp khác. Vì nàng cảm thấy Thái Cực kiếm dùng để phòng thủ rất tốt nhưng dùng để công kích, vẫn có chút khiếm khuyết.