- Trang chủ
- Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
- Chương 69
Chương 69
Truyện: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Tác giả: Phong Vũ
- Chương 1: Bi kịch khi đi mua tương
- Chương 2: Té trúng mỹ nữ
- Chương 3: Đồng hành
- Chương 4: Trở thành gối ôm
- Chương 5: Hiệu cầm đồ
- Chương 6: Phát tài
- Chương 7: Phúc hắc
- Chương 8: Tiểu khôi
- Chương 9: Huyền vũ tâm kinh
- Chương 10
- Chương 11: Lão đầu râu bạc
- Chương 12: Bái sư phụ
- Chương 13
- Chương 14: Ngự phong bộ
- Chương 15: Đến phú vân
- Chương 16: Xuất dục dụ hoặc
- Chương 17: Ánh mắt không sai
- Chương 18: Tuyệt sắc công tử nương pháo nam
- Chương 19: Cùng nhau ăn cơm
- Chương 20
- Chương 21: Quyết định
- Chương 22: Thổ lộ
- Chương 23: Kém chút đã đẩy ngã
- Chương 24: Thái cực
- Chương 25: Cầm thú, mau buông cô nương kia ra!
- Chương 26
- Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!
- Chương 28: Càng thêm hạnh phúc
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: [H]
- Chương 56: [H]
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: [H]
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: (Hoàn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
"Hôm nay các vị võ lâm hào kiệt đến Thiết Phiến Môn của ta, thật sự làm lão Thiết ta cảm thấy vô cùng vui vẻ!" Lúc này Thiết Chấn Hổ đứng trên võ đài, ôm quyền nói với nhân sĩ giang hồ tứ phương. Sau đó không đợi mọi người đáp, tiếp tục nói: "Nói vậy mọi người đều rõ lần này ta kết bái trang chủ Linh Vũ Sơn Trang Triệu Thiên Du Triệu đại ca mời các vị võ lâm hào kiệt đến Thiết Phiến Môn vì chuyện gì? Không sai, vì tuyển chọn một vị võ công cao cường đến kế thừa chức minh chủ võ lâm cùng Huyền Phong Lệnh. Các vị cũng biết, tuyển cử minh chủ võ lâm đã là chuyện trước lâu về trước, hiện tại minh chủ võ lâm đời trước biệt vô âm tín, cả thánh vật võ lâm Huyền Phong lệnh cũng biến mất. Cho nên về sau, vì Huyền Phong lệnh biến mất nên không thể tổ chức Đại Hội Anh Hùng. Nhưng may mắn, trong một lần ngoài ý muốn, nhị trang chủ Lĩnh Vũ Sơn Trang trong một nông hộ tìm được thánh vật võ lâm đã mất từ lâu Huyền Phong lệnh. Vì vậy mới có Đại Hội Anh Hùng như bây giờ để chúng ta có thể chọn ra người nhậm chức minh chủ võ lâm. Cuộc tuyển chọn vô cùng đơn giản, người chiến thắng cuối cùng là người có thể đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm, hơn nữa sẽ được thánh vật võ lâm Huyền Phong lệnh. Hiện tại ta tuyên bố, Đại Hội Anh Hùng chính thức bắt đầu." Sau khi gân cổ gào một đoạn xong, Thiết Chấn Hổ đi xuống trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.
Nhìn Thiết Chấn Hổ bước xuống, những người hoan hô lại không ai nhảy lên đài cao, chờ người khác đến khiêu chiến.
Nhìn mọi người quanh võ đài, không ai nhảy lên, lại nhìn các vị chưởng môn ngồi ngay ngắn trên ghế. Mạnh Hiểu Dư có chút nhàm chán, lúc này nàng ngồi giữa tỷ muội Hàn Như Băng. Nhàm chán nhìn xung quanh, thầm cảm thán: "Thế sự vô biên, thật sự là quái nhân gì cũng có! Ngươi xem những nhân sĩ giang hồ mặc đồ cổ quái làm người không muốn mắng!" Đánh giá những nhân sĩ mặc đồ cổ quái xong, Mạnh Hiểu Dư lại nhìn thoáng võ đài không một ai, sau đó nhìn hai người Triệu Thiết ngồi ghế chủ vị nhàn nhã phẩm trà. Bên cạnh là các vị chưởng môn ngồi ngay ngắn không có ý lên võ đài. Cuối cùng nhìn hai vị ngồi cạnh mình, một người đang mỉm cười, một người mặt không biểu tình. Mạnh Hiểu Dư thiếu kiên nhẫn, vốn nàng cho rằng khi Đại Hội Anh Hùng bắt đầu, nàng có thể ngồi thưởng thức những màn luận võ của các cao thủ võ lâm! Không nghĩ đến, từ khi râu xồm tuyên bố luận võ bắt đầu đến bây giờ đã hơn mười phút mà võ đài vẫn không một bóng người: "Đây là tình huống gì? Theo tình tiết trong phim võ hiệp thì sau khi tuyên bố bắt đầu, những võ lâm hào kiệt không phải sẽ vì tranh chức minh chủ võ lâm hoặc là thánh vật võ lâm Huyền Phong lệnh mà trực tiếp lên võ đài sao? Hiện tại võ đài không một bóng người là thế nào?" Mạnh Hiểu Dư khó hiểu.
"Như Băng tỷ tỷ, vì sao không ai lên võ đài vậy?" Mạnh Hiểu Dư vẫn luôn theo truyền thống không hiểu thì hỏi, lúc này thắc mắc nhìn Hàn Như Băng. Nhưng Hàn Như Băng chỉ quay đầu, sủng nịnh xoa đầu Mạnh Hiểu Dư, sau đó nói một câu làm Mạnh Hiểu Dư vô cùng khó hiểu "Chờ chút sẽ có" thì bỏ tay khỏi đầu Mạnh Hiểu Dư, quay đầu tiếp tục mỉm cười.
Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư có chút bất mãn bĩu môi. Không khỏi thầm nghĩ: "Đây là đáp án sao! Chẳng lẽ chờ một lát sẽ có người lên đài sao!" Tuy rằng trong lòng vô cùng bất mãn câu trả lời của Hàn Như Băng, nhưng Mạnh Hiểu Dư không dám mắng trước mặt Hàn Như Băng. Nhìn thoáng võ đài, cùng những gương mặt vân đạm phong khinh của các chưởng môn. Tuy nàng cảm thấy chán nhưng cũng chỉ có thể thành thật ngồi.
Qua sáu bảy phút nữa, Mạnh Hiểu Dư thật sự không chịu nổi không khí nhàm chán này: "Này rốt cuộc là thế nào? Không phải nói Đại Hội Anh Hùng là để luận võ tranh chức minh chủ sao? Từ khi tuyên bố bắt đầu đến giờ đã qua nửa tiếng. Trên đài lại không có ai. Đây là thế nào....." Khi nàng đang không ngừng mắng thì Hàn Như Sương mặt lạnh ngồi cạnh thân hình vừa động, vận khinh công tiêu sái bay lên đài luận võ, đứng yên ở trung tâm, vẻ mặt lãnh ngạo nhìn đám người phía dưới.
"Như Sương tỷ tỷ thật soái!" Nhìn Hàn Như Sương lưu loát bay lên võ đài cùng một thân bạch y phiêu phiêu đứng đó, vẻ mặt lãnh ngạo nhìn mọi người dưới đài. Mạnh Hiểu Dư lập tức nhảy khỏi ghế, mặt hoa si hô lớn với Hàn Như Sương trên đài.
"Tiểu nha đầu, ngươi kêu to gì đó? Sao lại không quỷ củ như vậy?" Một đại hán râu quai nón, làn da ngăm đen, một thân áo dài bạch y nghe thấy tiếng la của Mạnh Hiểu Dư mở miệng nói.
"Ta vui thì gọi, ngươi quản sao? Hắc tinh tinh." Nhìn đại hán nói chuyện có râu quai nón, làn da ngăm đen, hơn nữa cánh tay lộ khỏi tay áo cũng đầy lông rậm tạp, Mạnh Hiểu Dư lập tức đặt tên cho hắn là hắc tinh tinh.
"Nha đầu thúi, ngươi gọi ai hắc tinh tinh?" Đại hán bị Mạnh Hiểu Dư là hắc tinh tinh, tức hộc máu nói.
"Ai trả lời thì chính là người đó!" Mạnh Hiểu Dư đứng cạnh Hàn Như Băng, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt ngứa đòn nói.
"Ngươi....ngươi....." Đại hán bị lời của Mạnh Hiểu Dư làm tức đến nói lắp, vờ muốn vọt đến giáo huấn Mạnh Hiểu Dư. Không chờ hắn đến, đã bị Hàn Như Băng ngăn cản.
"Haha tiểu gia hảo nhà ta có chút bướng bỉnh! Vị đại hiệp cần gì so đo cùng hài tử! Nếu vị đại hiệp thật sự ngứa nghề, không ngại lên đài tham gia luận võ, hà tất ở đây so đo cùng một hài tử." Hàn Như Băng khi nói không ngại lên đài tham gia luận võ, còn cố ý chỉ về phía võ đài.
Mà Hàn Như Sương đứng trên đài cũng thủ thế mời đại hán khi hắn quay đầu nhìn về đài luận võ. Ý tứ mời hắn lên đài.
"Này....." Nhìn Hàn Như Sương mời, đại hán có chút do dự.
"Này cái gì mà này? Sợ thua đừng lên, dù sao lên rồi cũng thua, còn không bằng ở đây khi dễ tiểu hài tử như ta này! Tốt xấu cũng không thua đến mức khó coi, cũng sẽ không thua đến mất mặc." Nhìn đại hán do dự, giọng Mạnh Hiểu Dư đầy khinh bỉ. Vẻ mặt ngứa đón kia làm đại hán bị k*ch th*ch đến nổi giận.
"Ai nói lão tử không dám? Hiện tại lão tử lên đài thắng nữ nhân kia cho nha đầu thúi ngươi xem." Nói xong, đại hán vận khinh công nhảy lên võ đài.
Nhìn đại hán nhảy lên võ đài gần 2m, Mạnh Hiểu Dư có chút kinh ngạc: "Đại tinh tinh sẽ không phải là cao thủ đi? Như vậy Như Sương tỷ tỷ có thể thua không? Tuy rằng Như Sương tỷ tỷ cũng là cao thủ, nhưng Như Sương tỷ tỷ dù sao cũng là nữ tử, vạn nhất không cẩn thận bị đại tinh tinh kia làm thương thì làm sao?" Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu lo lắng cho Hàn Như Sương.
"Yên tâm hắn không phải đối thủ của Sương nhi." Như nhìn thấu suy nghĩ của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng kéo nàng ngồi xuống, nhẹ nói như không lo lắng Hàn Như Sương sẽ thua. Dù sao muội muội thế nào mình vẫn biết, nếu muội muội đánh không lại một cao thủ nhị lưu vậy nàng không xứng ngồi vào ghế nhị cung chủ Triều Khuyết Cung rồi.
"Nga!" Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ngồi trên ghế, chuẩn bị xem luận võ.
Đại hán nhảy lên võ đài, đầu tiên là ôm quyền làm giang hồ lễ với Hàn Như Sương. Sau đó rút cây roi dài bên hông, bày ra tư thế công kích.
Khi đại hán ôm quyền hành giang hồ lễ, Hàn Như Sương khẽ gật đầu xem như đáp lễ. Sau đó vẻ mặt lãnh ngạo đứng đó, không công kích cũng không phòng ngự như không đặt người đối diện vào mắt.
Đại hán bị thái độ của nàng chọc giận, cánh tay vung roi dài thẳng đến Hàn Như Sương.
"Mẹ ơi, đại tinh tinh vậy mà dùng roi? Như Sương tỷ tỷ cẩn thận!" Ban nãy vì góc độ mà Mạnh Hiểu Dư không nhìn thấy rõ vũ khí của đại hán, đến khi roi dài bay thẳng đến Hàn Như Sương, lúc này mới kinh hô.
Hàn Như Sương vẫn đứng đó không động, đến khi roi chỉ cách một chút, mới hơi nghiêng thân sang một bên. Mà roi khi đánh xuống đất, đại hán nhìn thấy roi của mình không đánh trúng Hàn Như Sương, cánh tay tiếp tục di chuyển công kích về phía Hàn Như Sương.
Hàn Như Sương sau khi lắc mình thoát khỏi roi của đại hán bắt đầu phản kích. Chỉ thấy nàng rút kiếm Ngương Sương bên tay trái đâm đến đại hán.
Một nữ tử mặc lam y nghe thấy Mạnh Hiểu Dư kinh hô, không khỏi tò mò hỏi: "Đại hiệp kia sử dụng roi có gì không đúng sao? Vì sao cô nương lại kinh ngạc như vậy?"
"Đương nhiên không đúng rồi, ngươi xem đại tinh tinh dáng người cao lớn như vậy lại dùng vũ khí mà nữ tử mới có thể sử dụng roi, quả thực là quá vô sĩ. Như Sương tỷ tỷ cố lên, đá đại tinh tinh xuống đài đi." Mạnh Hiểu Dư một lòng nhìn chằm chằm Hàn Như Sương cùng đại hán trên võ đàn, nghe có người hỏi, không ngoảnh đầu lại đáp, đồng thời không quên cổ vũ Hàn Như Sương trên võ đài.
Mà nữ tử mặc lam y kia nghe Mạnh Hiểu Dư giải thích thì mặt đầy hắc tuyến thầm mắng: "Ai nói chỉ có nữ tử mới có thể dùng roi?"