- Trang chủ
- Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
- Chương 120
Chương 120
Truyện: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Tác giả: Phong Vũ
- Chương 1: Bi kịch khi đi mua tương
- Chương 2: Té trúng mỹ nữ
- Chương 3: Đồng hành
- Chương 4: Trở thành gối ôm
- Chương 5: Hiệu cầm đồ
- Chương 6: Phát tài
- Chương 7: Phúc hắc
- Chương 8: Tiểu khôi
- Chương 9: Huyền vũ tâm kinh
- Chương 10
- Chương 11: Lão đầu râu bạc
- Chương 12: Bái sư phụ
- Chương 13
- Chương 14: Ngự phong bộ
- Chương 15: Đến phú vân
- Chương 16: Xuất dục dụ hoặc
- Chương 17: Ánh mắt không sai
- Chương 18: Tuyệt sắc công tử nương pháo nam
- Chương 19: Cùng nhau ăn cơm
- Chương 20
- Chương 21: Quyết định
- Chương 22: Thổ lộ
- Chương 23: Kém chút đã đẩy ngã
- Chương 24: Thái cực
- Chương 25: Cầm thú, mau buông cô nương kia ra!
- Chương 26
- Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!
- Chương 28: Càng thêm hạnh phúc
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: [H]
- Chương 56: [H]
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: [H]
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: (Hoàn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn một tháng, nhìn thấy phong cảnh ven đường quen thuộc, Hàn Như Băng cười: "Có lẽ chiều nay chúng ta sẽ về đến Triều Khuyết Cung." Giơ tay vung nhẹ roi ngựa, có lẽ vì sắp được về nơi mình sống từ nhỏ làm Hàn Như Băng luôn cười.
"Ân." Hàn Như Sương ngồi cạnh nàng cũng cười. Các nàng rất vui khi sắp được về nhà.
Người vui vẻ nữa còn có Mạnh Hiểu Dư, vì chỉ cần qua hôm nay, nàng có thể tạm biệt xe ngựa. Ngồi xe ngựa liên tục một tháng khiến nàng chán sắp không chịu nổi. Tuy nàng không chán khi ngồi xe nhưng ngồi một tháng thật sự rất mệt. Hơn nữa phong cảnh ven đường luôn giống nhau, còn không có đường cao tốc, suốt chặn đường luôn chạy rất bình thản, đôi khi sẽ có những chỗ gồ ghề lồi lõm mà xe ngựa lại không có trang bị chống xốc như xe hiện đại. Vì vậy, dù trong xe có vài người cam tâm là đệm người nhưng cũng không ngăn được xe ngựa xóc nảy.
Do đó, hiện tại Mạnh Hiểu Dư rất chán ghét việc cưỡi xe ngựa. À không! Bao gồm cả những thứ liên quan đến xe ngựa. Vì lẽ đó, khi biết chiều nay có thể tạm biệt xe ngựa, nàng vô cùng vui vẻ.
Lúc này nàng ngồi trong lòng Linh Ngọc Nhi, liên tục nghiêng người vén rèm nhìn cảnh vật bên ngoài. Hiện tại đã vào mùa thu, không khí mát mẻ, Mạnh Hiểu Dư nhìn hoa cỏ ven đường sinh sôi, cảm thán: "Đẹp quá!" Cảnh đẹp này là lần đầu tiên một người xuyên không như nàng nhìn thấy! Vì thế nàng tiếp tục nói: "Cảnh sắc thật đẹp!" Mạnh Hiểu Dư từ nhỏ luôn ở trong thành phố G chưa từng đi đâu. À không, khi nàng một tuổi, ba mẹ đã cố ý đi du lịch một tháng ở những nơi như này nhưng khi ấy nàng còn nhỏ, không có chút ấn tượng nào! Nàng chỉ biết thông qua những bức ảnh mà người thân cho xem. Lúc năm tuổi, Mạnh Hiểu Dư còn từng kiêu ngạo giới thiệu về chuyện này khiến các bạn cùng lớp ngưỡng mộ không thôi!
"Haha, tiểu gia hỏa, đây cũng chưa phải là cảnh đẹp đâu!" Hàn Như Băng đánh xe ngựa nghe Mạnh Hiểu Dư cảm thán, cười nói.
"Sao? Này còn chưa đủ đẹp sao? Đây đã đẹp hơn công viên trước của ta lắm rồi." Mạnh Hiểu Dư đáp.
"Chờ ngươi đến địa giới Triều Khuyết Cung sẽ biết thế nào là cảnh đẹp thật sự." Hàn Như Băng nói.
"Là cảnh đẹp gì?" Mạnh Hiểu Dư tò mò.
"Haha hiện tại không nói trước cho ngươi, chờ lát nữa ngươi sẽ biết." Hàn Như Băng thần bí nói.
"Sao Như Băng tỷ tỷ lại như vậy!" Mạnh Hiểu Dư k** r*n, sau đó làm nũng nói: "Như Băng tỷ tỷ, tỷ nói trước cho ta được không? Được không?"
Hàn Như Băng muốn Mạnh Hiểu Dư bất ngờ, khi nghe thấy nàng làm nũng, chỉ cười khẽ, giọng kiên định nói: "Không được, chờ khi đến Triều Khuyết Cung, ngươi sẽ biết."
"Được rồi." Nghe Hàn Như Băng kiên quyết như vậy, Mạnh Hiểu Dư đành thất vọng nói, sau đó buông rèm cửa, bất mãn ngồi trong lòng Linh Ngọc Nhi. Ba người nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư như vậy, bắt đầu an ủi nàng.
"Tức phụ đừng buồn mà! Hàn Như Băng không nói cho ngươi vì muốn ngươi bất ngờ! Ngươi nghĩ xem! Nếu nàng nói cho ngươi, chờ lát nữa nhìn thấy không phải không có gì bất ngờ sao?" Linh Ngọc Nhi nhìn tức phụ không vui, nhanh chóng tựa mặt vào lòng Mạnh Hiểu Dư, không ngừng cọ nàng, an ủi.
"Phải đó! Linh Ngọc Nhi nói không sai, nếu nói trước sẽ không có gì là bất ngờ." Nam Cung Vân Hạm khó chịu trừng Linh Ngọc Nhi nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tiểu Dư nhi.
Linh Ngọc Nhi làm lơ Nam Cung Vân Hạm đang trừng mình. Vẫn vui vẻ cọ người Mạnh Hiểu Dư, còn trộm hôn lên má nàng.
Nhưng chưa vui được bao lâu, một đôi tay trắng nõn đã cướp Mạnh Hiểu Dư khỏi lòng nàng. Bất ngờ bị cướp, Linh Ngọc Nhi tức giận trừng Dạ Vô Song. Mà nàng cũng làm lơ Linh Ngọc Nhi như cách Linh Ngọc Nhi làm với Nam Cung Vân Hạm. Hơn nữa còn học dáng vẻ vừa rồi của Linh Ngọc Nhi, gác cằm lên vai Mạnh Hiểu Dư, cọ nhẹ mặt nhỏ của Mạnh Hiểu Dư, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu hôn nhẹ má Mạnh Hiểu Dư.
Nhìn Dạ Vô Song làm giống mình, Linh Ngọc Nhi đen mặt, sau đó thầm mắng: "Giờ ta đã hiểu dáng vẻ của mình ngứa đòn ra sao."
Mạnh Hiểu Dư đã quen việc bị các nàng tranh đoạt, thỉnh thoảng bị chiếm tiện nghi nên không chút để tâm mà cúi đầu thầm nghĩ. "Cảnh đẹp mà Như Băng tỷ tỷ nói rốt cuộc đẹp đến đâu? Nôn nóng quá!" Khi Mạnh Hiểu Dư đang nghĩ, một tiếng quát lớn truyền vào tai nàng.
"Người nào dám cả gan tự tiện xông vào cấm địa của Triều Khuyết Cung?" Hai thiếu nữ mặc sa y màu trắng cầm kiếm ngăn cản xe ngựa của nhóm Hàn Như Băng. Nhưng khi nhìn thấy là đại cung chủ và nhị cung chủ thì lập tức khom lưng ôm quyền thỉnh tội: "Đệ tử không biết là đại cung chủ và nhị cung chủ hồi cung, vì vậy mạo phạm, thỉnh đại cung thủ, nhị cung chủ thứ tội." Hai thiếu nữ quỳ một gối nói.
"Đứng lên đi! Việc này không trách các ngươi, các ngươi chỉ làm đúng công việc của mình." Hàn Như Băng ngồi trước xe ngựa, tay phải cầm roi ngựa, tay trái kéo dây cương, uy nghiêm nói. Nói xong, vung roi ngựa, chạy chậm về trước.
Nhìn xe ngựa dần chạy xe, hai thiếu nữ nhìn nhau. Vừa rồi các nàng nhìn thấy gì? Các nàng không thấy gì, tuyệt không thấy đại cung chủ làm mã phu đánh xe. Hai người tự thôi miên mình.
Triều Khuyết Cung nằm tại phong đỏ sơn nổi danh ở Kiêu quốc. Cũng như tên, ở đây có rất nhiều rừng cây phong đỏ thẳng tắp. Mùa thu là thời gian đẹp nhất nơi đây, cũng là thời gian đẹp nhất của Triều Khuyết Cung. Triều Khuyết Cung tọa lạc ở giữa sườn núi. Xe ngựa chạy một hồi, mọi người đã đến được chân núi. Hàn Như Băng dừng xe, nhảy xuống, sau đó vén rèm cửa xe.
"Đến rồi, các ngươi mau xuống đi!" Hàn Như Băng dứt lời, vươn tay với Mạnh Hiểu Dư.
Mạnh Hiểu Dư hiểu ý, rời khỏi lòng Dạ Vô Song, nắm tay Hàn Như Băng, đi về trước rồi buông tay, ôm cổ nàng. Hàn Như Băng thuận theo ôm nàng xuống ngựa.
"Tiểu gia hỏa, đã xuống xe ngựa rồi, ngươi còn muốn để ta ôm bao lâu đây." Nhìn Mạnh Hiểu Dư ôm mình không buông, Hàn Như Băng trêu nàng.
Mạnh Hiểu Dư không để tâm, dẩu môi, làm nũng: "Như Băng tỷ tỷ, ở đó là cảnh đẹp mà tỷ nói sao?"
Nhìn Mạnh Hiểu Dư bĩu môi, Hàn Như Băng cúi đầu hôn nhẹ môi nàng, sau đó ôm nàng xoay người, ngước mắt bảo nàng ngẩng đầu xem.
Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy ngẩng đầu xem: "Oa! Thật đẹp!" Nhìn thấy một rừng đỏ thẫm, Mạnh Hiểu Dư kinh hô.
"Thế nào, tiểu gia hỏa? Có đẹp không?" Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc, cười hỏi.
"Ân, rất đẹp! Ta lớn vậy rồi chưa từng gặp qua nhiều cây phong đỏ như vậy, thật sự rất đẹp!" Mạnh Hiểu Dư rời khỏi lòng Hàn Như Băng, đưa tay đón lấy lá phong đỏ bị gió thổi, trong mắt vui vẻ không thôi.
"Haha, tiểu gia hỏa thích là được, thật ra đây còn chưa phải đẹp nhất đâu, chờ lát nữa chúng ta lên núi, nhìn rừng phong đỏ bị gió thổi mới đẹp nhất." Hàn Như Băng cười nói, đó là cảnh mình và muội muội thấy đẹp nhất và thích nhất. Cho nên nàng muốn người các nàng yêu cũng sẽ nhìn thấy nó.
"Thật vậy sao?" Nghe Hàn Như Băng miêu tả, mắt Mạnh Hiểu Dư sáng lên. Sau khi thấy Hàn Như Băng gật đầu, Mạnh Hiểu Dư gấp gáp kéo tay áo nàng: "Vậy Như Băng tỷ tỷ, tỷ mau đưa mọi người lên núi đi!"