- Trang chủ
- Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
- Chương 72
Chương 72
Truyện: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Tác giả: Phong Vũ
- Chương 1: Bi kịch khi đi mua tương
- Chương 2: Té trúng mỹ nữ
- Chương 3: Đồng hành
- Chương 4: Trở thành gối ôm
- Chương 5: Hiệu cầm đồ
- Chương 6: Phát tài
- Chương 7: Phúc hắc
- Chương 8: Tiểu khôi
- Chương 9: Huyền vũ tâm kinh
- Chương 10
- Chương 11: Lão đầu râu bạc
- Chương 12: Bái sư phụ
- Chương 13
- Chương 14: Ngự phong bộ
- Chương 15: Đến phú vân
- Chương 16: Xuất dục dụ hoặc
- Chương 17: Ánh mắt không sai
- Chương 18: Tuyệt sắc công tử nương pháo nam
- Chương 19: Cùng nhau ăn cơm
- Chương 20
- Chương 21: Quyết định
- Chương 22: Thổ lộ
- Chương 23: Kém chút đã đẩy ngã
- Chương 24: Thái cực
- Chương 25: Cầm thú, mau buông cô nương kia ra!
- Chương 26
- Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!
- Chương 28: Càng thêm hạnh phúc
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: [H]
- Chương 56: [H]
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: [H]
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: (Hoàn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Nhìn khóe môi Hàn Như Sương cong lên, Mạnh Hiểu Dư nháy mắt bị mê hoặc, Hàn Như Sương rất ít khi cười. Thông thường đều mặt lạnh, chỉ khi ở cùng Mạnh Hiểu Dư cùng tỷ tỷ mới có thể thu lại vẻ mặt lạnh của nàng. Nhưng số lần cười vẫn có thể đếm trên đầu ngón tay, hiện giờ vẻ mặt nàng ngạo nghễ đứng trên đài cao, khóe môi nhẹ cong, phong tư yểu điệu, bạch y lộng gió. Cảnh đẹp như vậy không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nhân tâm, mà Mạnh Hiểu Dư trời sinh được tuấn nam mỹ nữ yêu thích cũng không ngoại lệ. Lúc này nàng đang ngây ngốc nhìn chằm chằm Hàn Như Sương, ánh mắt si mê, trong miệng bất giác lẩm bẩm: "Thật đẹp, thật soái!"
Hàn Như Băng đứng bên cạnh nhìn Mạnh Hiểu Dư ngây ngốc, trong lòng vừa buồn cười lại có chút ghen. Buồn cười vẻ mặt ngây ngốc, ánh mắt si mê cùng chiếc miệng suýt ch** n**c của tiểu gia hỏa đang nhìn chằm chằm muội muội trên võ đài.
Ghen vì tiểu gia hỏa chưa từng nhìn mình như vậy, không lẽ mình không đẹp không soái sao? Tuy Hàn Như Băng không hiểu soái là gì, nhưng nhìn biểu tình của tiểu gia hỏa có thể đoán được đây là từ để khen. Nhưng tiểu gia hỏa lại chưa từng nói như vậy với mình, chẳng lẽ mình có chỗ nào kém muội muội sao? Không lẽ tiểu gia hỏa thiên vị muội muội vì nàng lạnh nhạt sao? Nếu vậy, về sau mình có nên học tập muội muội trở nên lạnh nhạt một chút không? Nói như vậy tiểu gia hỏa hẳn sẽ không biểu lộ si mê với muội muội!
Nghĩ như vậy Hàn Như Băng không khỏi tự giễu thầm nghĩ: "Khi nào thì ta lại trở nên như vậy? Bản thân còn ăn dấm của muội muội! Tiểu gia hỏa a tiểu gia hỏa! Xem ra ngươi đã hoàn toàn trụ trong lòng ta, như thế về sau ta làm sao sẽ thả ngươi rời đi? Không, ta sẽ không để ngươi rời đi, vĩnh viễn sẽ không!" Nghĩ xong nàng lại cảm thấy buồn cười,: "Sao tiểu gia hỏa lại rời đi? Xem ra gần đây bản thân có chút mệt mỏi, bằng không sao lại suy nghĩ miên man như vậy? Khi Đại Hội Anh Hùng kết thúc mình cũng nên nghỉ ngơi thả lỏng mới được."
"Này, ta nói các ngươi cũng thật quá đáng! Như Sương tỷ tỷ đã đánh hai tràng, các ngươi cư nhiên không để nàng nghỉ ngơi. Dù võ công cao cũng không đấu lại loại xa luân chiến* của các ngươi!" Lúc này Mạnh Hiểu Dư đã không còn vẻ hoa si ngây ngốc, hiện tại nàng vô cùng tức giận đối với nam nhân trung niên mặc trường bào lam sắc, tay cầm võ kiếm, có râu mép hai bên vừa nhảy lên võ đài.
*Xa luân chiến: thay nhau tấn công liên tiếp vào đối thủ, khiến đối phương không kịp xoay sở, liên tục bị động.
"Này, tiểu nha đầu, ngươi nói bậy gì đó? Luận võ vốn là như vậy, cái gì mà xa luân chiến? Quả thực là nói hươu nói vượn." Nam nhân trung niên trên đài tức giận chỉ vào Mạnh Hiểu Dư nói.
"Chẳng lẽ không phải? Từ luận võ đến bây giờ, Như Sương tỷ tỷ đã đánh hai tràng, hòa thượng Vô Giới gì đó vừa nhận thua xuống đài, ngươi đã vội vã nhảy lên, chẳng lẽ không phải muốn thừa dịp Như Sương tỷ tỷ mệt mỏi, nhân cơ hội đánh bại Như Sương tỷ tỷ sao? Ngươi như vậy không lẽ không tính là quá mức sao?" Mạnh Hiểu Dư tức giận đáp.
"Hahaha, tiểu nha đầu nếu theo lời ngươi nói, vậy phải làm thế nào?" Người nói là một lão nhân râu hoa râm ngồi không xa Mạnh Hiểu Dư.
"Đương nhiên để Như Sương tỷ tỷ xuống dưới nghỉ ngơi một chút, các ngươi cùng những người khác tỷ thí trước." Mạnh Hiểu Dư vẫn tức giận nói, nhưng nàng vừa dứt lời đã khiến mọi người cười vang.
"Hahaha, ngươi tiểu nha đầu này, thật đúng là không biết nên gọi là gì! Nếu mỗi người đều như lời ngươi đánh mệt thì xuống nghỉ ngơi, chờ nghỉ xong tiếp tục đánh. Nói vậy khi nào Đại Hội Anh Hùng mới có thể kết thúc? Khi nào mới chọn được minh chủ võ lâm? Hơn nữa trước không nói những thứ đó, chỉ nói luận võ! Đều là tự nguyện lên đài, cũng không ai buộc Như Sương tỷ tỷ của ngươi là người lên đài đầu tiên! Nếu nàng lựa chọn lên đài đầu tiên thì không nên trách người khác không cho nàng thời gian nghỉ ngơi." Một nam tử trung niên mặc trường bào hắc sắc ngồi cách Mạnh Hiểu Dư không xa, giọng vô cùng khinh thường nói.
"Sao....!!! Lúc trước khi tuyên bố bắt đầu luận võ, sao thời gian dài như vậy không ai lên đài! Thì ra đều đang chờ người khác gân mệt kiệt lực thì chiếm tiện nghi! Các vị thật đúng là không hổ chưởng môn nhất phái! Tính toán cũng thật lợi hại! Nhưng các vị chưởng môn có thể tính toán tốt như vậy khẳng định không chỉ luyện trong thời gian ngắn nhỉ! Nếu không sao lại có thể da mặt siêu dày đao pháp khó xuyên được!" Nghe nam tử trung niên nói, Mạnh Hiểu Dư khó thở mắng. Trong lòng nghĩ: "Những người này thật quá vô sĩ, quả thực hủy hoại hình ảnh giang hồ tốt đẹp trong lòng mình."
Tuy Mạnh Hiểu Dư biết giang hồ hiểm ác, nhưng vẫn có nhiều điểm giống dưới ngòi bút của Kim gia gia, hiệp can nghĩa đảm, hào khí can vân, anh hùng hảo hán. Nhưng hiện tại, hình ảnh tốt đẹp đó tan biến không còn một chút trong lòng.
"Ngươi.....ngươi nha đầu biết, biết cái gì? Đại Hội Anh Hùng nào đến lượt nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi sao?" Một nam tử trung niên mặc trường bào đỏ tức giận, đứng lên chỉ vào mũi Mạnh Hiểu Dư hét lớn.
"Sao? Các ngươi có gan làm chuyện vô sĩ này, chẳng lẽ còn có gan nói ta?" Mạnh Hiểu Dư xoa tai, vẻ mặt khinh bỉ nói.
"Ngươi....ngươi....ngươi tìm chết!" Nam tử bị vẻ khinh bỉ cùng ngữ khí của Mạnh Hiểu Dư chọc giận, nâng chưởng đánh về phía nàng.
"A! Nói không lại thì muốn động thủ sao?" Mạnh Hiểu Dư di chuyển, né đòn tấn công. Vận khí vào tay phải, bắn về mặt nam tử trung niên. Theo tiếng phụt, bên trái mặt nam tử xuất hiện miệng vết thương. Máu tươi theo má trái chảy xuống, làm mặt nam tử có vẻ quỷ dị đáng sợ.