- Trang chủ
- Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
- Chương 60
Chương 60
Truyện: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Tác giả: Phong Vũ
- Chương 1: Bi kịch khi đi mua tương
- Chương 2: Té trúng mỹ nữ
- Chương 3: Đồng hành
- Chương 4: Trở thành gối ôm
- Chương 5: Hiệu cầm đồ
- Chương 6: Phát tài
- Chương 7: Phúc hắc
- Chương 8: Tiểu khôi
- Chương 9: Huyền vũ tâm kinh
- Chương 10
- Chương 11: Lão đầu râu bạc
- Chương 12: Bái sư phụ
- Chương 13
- Chương 14: Ngự phong bộ
- Chương 15: Đến phú vân
- Chương 16: Xuất dục dụ hoặc
- Chương 17: Ánh mắt không sai
- Chương 18: Tuyệt sắc công tử nương pháo nam
- Chương 19: Cùng nhau ăn cơm
- Chương 20
- Chương 21: Quyết định
- Chương 22: Thổ lộ
- Chương 23: Kém chút đã đẩy ngã
- Chương 24: Thái cực
- Chương 25: Cầm thú, mau buông cô nương kia ra!
- Chương 26
- Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!
- Chương 28: Càng thêm hạnh phúc
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: [H]
- Chương 56: [H]
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: [H]
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: (Hoàn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
"Dựa vào miệng chuột tai khỉ nam nhân đáng khinh như ngươi, tỷ đây phải tham gia luận võ sao? Huyền Phong lệnh gì đó, các ngươi hiếm lạ chứ tỷ không có hiếm lạ. Tỷ bất quá là đến xem náo nhiệt, mua nước tương, ngươi lại nói hươu nói vượn gì đó? Bị ngươi nói như vậy, tỷ không tham gia cũng không được. Còn có ngươi! Đừng tưởng rằng khoác trên mình một thân hoa lệ thì có thể che đi vẻ đáng khinh của mình. Nãi nãi, ngươi như thế nào biết ta không đánh được tên vương bát đản ngươi? Lăn lộn trong giang hồ nửa đời người thì ghê gớm sao? Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua giữa kẻ ngốc cùng thiên tài chỉ cách một bước đường nhưng khác biệt rất lớn. Thiên tài có thể trong thời gian rất ngắn học được thứ mà kẻ ngốc cả đời cũng không học được. Cho nên đại thúc ngốc đáng khinh kia lăn lộn hơn nửa đời người trong giang hồ thì thế nào? Tỷ vẫn có thể đánh hắn thành đầu heo, ngươi tin hay không?" Nghe thấy hai nam nhân đáng khinh nói, Mạnh Hiểu Dư vô cùng tức giận mắng hai tên vương bát đản trong lòng.
"Lần này Hiểu Dư đến đây là bồi tỷ muội ta đến, không phải luận võ tranh chức võ lâm minh chủ cùng Huyền Phong lệnh trong Đại Hội Anh Hùng. Nếu Vương tiền bối sốt ruột muốn chỉ giáo tiểu gia hảo nhà ta một chút, Hiểu Dư nếu không đáp ứng cũng không tốt lắm. Cho nên thừa dịp Đại Hội Anh Hùng vẫn còn một khoảng thời gian nữa bắt đầu thì cho nhị vị vào lúc này luận bàn trước thế nào? Nếu tiêu dao công tử muốn tỷ thí cùng tiểu gia hỏa một chút, có thể cùng Vương tiền bối cùng lên." Nghe hai nam nhân đáng khinh khinh thường tiểu gia hỏa, Hàn Như Băng vô cùng tức giận, vì thế nàng mỉm cười, môi đỏ khẽ nói.
"Như Băng tỷ tỷ?" Nghe thấy lời Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.
"Không sao tiểu gia hỏa, tuy hai người kia cũng được xem là cao thủ nhưng ngươi có thể thắng." Nhìn vẻ mặt khó tin của nàng, Hàn Như Băng nhẹ xoa đầu nhỏ giọng an ủi.
"Huhu sao có thể không sao! Một mình ta sao có thể thắng hai cao thủ đáng khinh!" Nghe thấy Hàn Như Băng an ủi, Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn rơi lệ.
"Dư nhi, không sao bọn họ không đánh lại ngươi." Nhìn Mạnh Hiểu Dư vẻ mặt đưa đám, Hàn Như Sương cũng nhẹ giọng an ủi. Nàng hiểu tỷ tỷ nhà mình vì sao lại làm vậy, với võ công hiện tại của Dư nhi hoàn toàn có thể bước vào danh sách cao thủ, nhưng nàng lại không tự tin với võ công của mình, này là tối kỵ của người tập võ. Một người nếu không tin vào năng lực của mình dù sau này nàng học được tuyệt thế thần công, nhưng vì thiếu tự tin cũng sẽ bại bởi người khác. Còn có, Dư nhi quá đơn thuần trong giang hồ hiểm ác này, tuy mình cùng tỷ tỷ sẽ dùng toàn lực bảo hộ nàng, nhưng năng lực các nàng có hạn. Nếu ngày nào đó các nàng sơ sẩy, Dư nhi rất có thể vì mình đơn thuần mà chịu tổn thương. Thay vì chờ sau này Dư nhi sẽ chịu thương tổn lại đi dạy nàng, không bằng hiện tại cho nàng rèn luyện một chút. Hai người kia tuy võ công không tồi nhưng vẫn không bằng Dư nhi, chỉ cần nàng nghiêm túc một chút, đánh bại hai người là rất nhẹ nhàng. Hơn nữa dù hai người chơi xấu vẫn còn có mình cùng tỷ tỷ ở đây!
Bên này hai tỷ muội an ủi Mạnh Hiểu Dư vẻ mặt đưa đám, bên kia nghe thấy lời Hàn Như Băng có chút sửng sốt. Để một tiểu cô nương tỷ thí với Vương mặt mặt rỗ cùng tiêu dao công tử Lý Thiên Lộc? Này quá khó tin! Hai người kia nói thế nào cũng xem như cao thủ có chút danh tiếng trên giang hồ, một tiểu cô nương dù đã bái Mễ lão tiền bối làm sư phụ cũng không thể trong hai tháng ngắn ngủi học được tuyệt thế võ công. Này không phải là để tiểu cô nương chịu chết sao!
"Haha nếu đại cung chủ Triều Khuyết Cung đã nói như vậy, ta đây liền tôn kính không bằng tuân lệnh! Chỉ là quyền cước không có mắt, nếu tại hạ cùng Vương huynh không cẩn thận đả thương tiểu cô nương, mong lúc đó đại cung chủ thứ cho!" Vốn nghe thấy lời Hàn Như Băng nói, Lý Thiên Lộc có chút nghi ngờ tiểu nha đầu kia có phải thật sự học được tuyệt thế võ công cho nên Hàn Như Băng mới dám để cho tiểu nha đầu đấu với hắn cùng Vương mặt rỗ, nhưng khi hắn nhìn thấy tiểu nha đầu kinh ngạc sau đó khóc than khi nghe lời Hàn Như Băng, Lý Thiên Lộc hoàn toàn đánh mất nghi ngờ ban đầu, sau đó vô sỉ đáp ứng, lại còn rất vô sĩ nói.
"Không sao, luận võ vốn là như thế chỉ cần không tổn thương tính mạng, ta cùng muội muội sẽ không để ý." Nghe Lý Thiên Lộc vô sỉ nói ra lời này, trong lòng Hàn Như Băng vô cùng tức giận, dù nàng tức giận nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, chỉ là trong mắt đầy lạnh lẽo.
"Tên vương bát đản không biết xấu hổ như ngươi lại có thể không biết xấu hổ nói ra lời này? Tỷ hôm nay không đánh ngươi mặt nở hoa, ngươi thật cho rằng tỷ là quả hồng mềm mặc người khi dễ sao?" Nghe thấy lời hắn, Mạnh Hiểu Dư cũng vô cùng tức giận. Nàng không trách Như Băng tỷ tỷ để nàng một đấu hai, vì nàng biết Như Băng tỷ tỷ sẽ không hại nàng, nàng chỉ tức giận tên vô sỉ được tiện nghi còn khoe mẽ Lý Thiên Lộc kia, thật quá vô sỉ. "Ngươi đã nói vậy, nếu ta không cẩn thận đả thương hai ngươi, các ngươi cũng không để ý sao?" Lúc này Mạnh Hiểu Dư vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lý Thiên Lộc.
"Haha đương nhiên không sao, Vương huynh còn ngươi?" Nghe thấy lời nàng, Lý Thiên Lộc cuồng vọng cười nói.
"Hahaha, ta đương nhiên không ngại." Vương mặt rỗ nói xong quay đầu nhìn râu xồm cùng lão râu hoa râm nói. "Vậy mời Thiết môn chủ cùng Triệu trang chủ làm nhân chứng cho chúng ta!"
"Hahaha vậy có gì khó?" Râu xồm cười lớn nói.
"Haha nếu ba vị có hứng thú như vậy, lão phu làm chứng cũng không sao. Chỉ là quyền cước không có mắt, hy vọng hai vị đến điểm thì dừng, chớ đả thương tính mạng tiểu cô nương!" Lão râu hoa râm cười khẽ nói, trong lời nói luôn nói Mạnh Hiểu Dư là tiểu oa nhi, các ngươi thủ hạ cần lưu ý, chớ có đánh chết người.
Lời lão vào tai Mạnh Hiểu Dư lại cực kỳ chói tay. "Lão nhân này là có ý gì? Cư nhiên lại nói như vậy!" Vốn nàng có chút hảo cảm với lão râu hoa râm nhưng nghe thấy lời hắn, thang hảo cảm cũng nhảy xuống số âm. Nhưng nàng không nghĩ đến lời râu xồm càng khiến nàng tức chết.