- Trang chủ
- Gạt Vương Gia Sinh Hài Tử
- CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 14
Truyện: Gạt Vương Gia Sinh Hài Tử
Tác giả: Bơ không cần đường
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
“Ái chà, con gái ngoan, thật hay giả đó? Đã mời đại phu xem qua chưa?”
Ta thở dài: “Xem rồi, hơn một tháng rồi ạ.”
Phụ thân trợn mắt liếc ta: “Mang thai là chuyện tốt! Ngươi thở dài cái nỗi gì? Nhị bảo cũng đã hai tuổi rồi, lúc này mang thêm một đứa cũng phải thôi! Nhà ta nhân đinh thưa thớt, có thể sinh thêm là chuyện tốt lành trời ban!”
Ta ôm trán rầu rĩ: “Nếu cha của đứa bé mà biết chuyện… không biết sẽ giận ta thế nào, làm rối thế nào cho phải.”
“Gì cơ?” Phụ thân giật mình: “Chẳng lẽ… lại là cái thằng họ Tống lần trước, và lần trước nữa?”
Ta gắt: “Nếu không phải hắn thì còn ai vào đây? Ngoài hắn ra thì ai có thể?”
Phụ thân chột dạ, ánh mắt đảo quanh: “Ngươi… ngươi làm thế cũng quá lắm rồi đó! Lừa người ta một lần, hai lần thì thôi, sao còn lần thứ ba? Cha đây bắt đầu thấy thương cái thằng nhỏ đó thật rồi!”
Ta trừng mắt, dứt khoát kể hết chuyện của Tống Ninh cho ông nghe rõ một lượt.
“Hắn nói, sau khi thu xếp xong mọi chuyện sẽ đến Giang Chiết tìm chúng ta.”
Phụ thân nghe đến mơ hồ, đầu lắc lư như sắp đổ.
Ta hoảng hốt, vội đỡ ông ngồi xuống.
“Cha! Cha sao thế? Đừng dọa con chứ!”
Phụ thân thở hổn hển, chớp mắt liên tục:
“Con gái ngoan à, không phải cha dọa con… mà là con dọa chết cha rồi! Ngươi bảo xem, người nào không tìm, cứ khăng khăng chọn người nhà quyền quý cao sang ấy làm chi? Đã lừa người ta một lần, còn dám lừa ba lần? Không phải là tự mình chọc vào đầu Thái Tuế thì là gì?!”
Ta cũng không cam lòng, khẽ cãi:
“Nếu hắn chỉ là công tử nhà thường dân, con đã sớm bắt về nhà rồi. Hắn… hắn thật ra cũng hợp ý con lắm.”
“Không được, không được!” Phụ thân dứt khoát lắc đầu: “Nhà họ Giả chúng ta từ xưa đến nay chưa từng muốn dính líu đến quyền quý, điều này ngươi rõ còn gì!”
Ta nhún vai: “Biết chứ! Nhưng khổ nỗi là… hắn quá thích con, mà con cũng thích hắn mà!”
“Ngươi lấy gì mà chắc chắn?” Phụ thân cau mày hỏi.
Ta đáp khẽ:
“Hắn vì con mà kháng chỉ không cưới, tự thân tạ tội đến máu me đầm đìa, đến nay còn lưu mười mấy vết sẹo trên người. Hắn tưởng con bị hải tặc hại chết, suốt ba năm ròng rã khắp nơi tróc nã sơn tặc, không hề trở về kinh. Sau khi dò ra con ở Tây Bắc làm ăn, liền xin chỉ thân chinh ra trận, suýt nữa mất mạng. Cha à, hắn đối với con là thật lòng đấy.”
Phụ thân nghe xong, thở dài thật sâu.
“Thật lòng thì thật lòng, nhưng có thể một lòng một dạ hay không thì chưa rõ. Con gái ngoan, con từ bé đã quen tự do phóng khoáng, chí hướng lại lớn. Một con đại bàng tung cánh giữa trời, nếu không bị mài mòn hết bản tính và kiêu hãnh, sao có thể bị nuôi nhốt như chim hoàng yến trong lồng được?”
Ta ngẩn người.
Phụ thân lại thở dài lần nữa, thấp giọng:
“Nhà ta tuy có của, cũng có người hầu kẻ hạ, ăn ngon mặc đẹp không thiếu. Nhưng trong mắt đám quyền quý, ta vẫn chỉ là thương hộ thấp kém. Con gái à, khác biệt môn hộ quá lớn, e rằng chỉ chuốc lấy thiệt thòi và tủi nhục mà thôi.”
Ông không nói thêm nữa, quay đầu dặn Xuân Thảo hầm tổ yến cho ta dùng, rồi đi chơi với hai đứa cháu ngoại.
Có lẽ do tâm trạng u uất, hoặc cũng có lẽ đứa nhỏ lần này nghịch hơn bình thường, ta liên tục nôn ói choáng váng, ngày ngày mệt mỏi nằm mê man.
Đại phu kê thuốc, ta uống xong đỡ nôn hơn đôi chút, nhưng tinh thần vẫn uể oải, hoặc là thiếp đi, hoặc là ngồi lặng ngắm trời xanh bên khung cửa.
Hai đứa con rất hiểu chuyện, đọc thơ cho ta nghe, hát ca dỗ dành, còn vẽ tặng ta một bức tranh đáng yêu sống động.
Trong tranh, ta tiều tụy bệnh sắc, nhưng bụng đã nhô lên trông thấy.
Ta ngẩn người, quay sang hỏi:
“Xuân Thảo, ngươi có phát hiện bụng ta lần này… lớn hơn lúc mang thai ba tháng trước kia rất nhiều hay không?”
“Có.” Xuân Thảo gật đầu: “Chắc là tiểu chủ tử lần này béo hơn không.”
Phụ thân có chút bất an, nói: “Ăn chẳng vô, ngủ chẳng yên, bụng lại càng lúc càng lớn, chẳng phải là đứa nhỏ có điều gì bất ổn đó chứ?”
Xuân Thảo lập tức chạy đến hiệu thuốc mời đại phu về khám.
Đại phu bắt mạch một lúc, mỉm cười gật đầu:
“Chủ tử, lần này e rằng là song thai.”
“Thật không?!” Phụ thân mừng rỡ hỏi: “Xác thực?”
Đại phu quả quyết:
“Lấy y thuật của lão hủ mà đoán, đã có chín phần chắc chắn. Nếu chủ tử còn chưa yên tâm, tháng sau ta sẽ đến bắt mạch lại lần nữa.”
Ta vui vẻ khoát tay:
“Không cần, y thuật của ông vốn tinh thông, bản nhân tin tưởng không sai đâu.”
Đại phu ngập ngừng nhắc nhở:
“Chỉ là, chủ tử nên thả lỏng tâm tình, tuyệt chớ quá lo nghĩ. Như vậy mới không tổn hại thân thể, cũng không ảnh hưởng đến thai nhi.”
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
Phụ thân như muốn nói lại thôi, đoạn cất lời:
“Con gái ngoan, con muốn thế nào thì cứ làm theo ý mình. Chỉ cần con bình an, thì phụ thân ta đời này chẳng còn điều chi hối tiếc.”
Ta bật cười, ôm lấy cánh tay tròn trịa của ông.
“Cha à, nếu ta thật mang theo bọn trẻ vào kinh tìm hắn, ắt sẽ bị đám quyền quý chê cười là nữ tử phóng túng vô hạnh, chưa cưới mà đã có con. Hai đứa trẻ—không, là bốn đứa—sẽ bị coi là con hoang, đến thân phận ngoại thất cũng không có, làm sao mà sống cho yên?”
Trong lòng ta tuy có yêu thương Triệu Ninh, song đầu óc vẫn tỉnh táo, chưa hề hồ đồ.
Phụ thân xót xa xoa đầu ta, khẽ hỏi:
“Thế con định làm gì? Lại tìm nơi khác trốn tránh sao?”