QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Tống Ninh—không, phải gọi là Triệu Ninh mới đúng.

Triệu Ninh mắt chẳng rời ta, lạnh lùng hừ khẽ:

“Tìm ta? Rõ là ta nên hỏi ngươi mới đúng! Tốt lắm, Chân Cảnh! Ngươi dám—”

“Ta bị phụ thân đưa đi hải ngoại!” – ta cắt lời chàng, vừa vờ khóc vừa lấy nước lau mặt – “Phụ thân không cho ta đến kinh thành tìm chàng, ta van xin thế nào ông cũng không chịu. Ngày ngày cầu khẩn, đêm đêm khóc lóc, ròng rã hơn hai năm mà phụ thân vẫn không động lòng. Nếu không phải gặp được nữ thương nhân tốt bụng của ‘Toàn Đức Thương Hành’, nài nỉ bà cho đi nhờ thuyền về nước, thì đến nay ta vẫn chưa thể đến tìm chàng! A Ninh~~ hu hu! Hu hu~~!”

Triệu Ninh thấy ta “khóc” đến mức lê hoa đái vũ, mày nhíu chặt, tâm rối loạn, phất tay ra hiệu.

Mấy thị vệ mang đao liền cúi đầu lui ra ngoài, không dám ho he.

Triệu Ninh bước chậm lại gần, nhưng tới ba thước trước mặt thì dừng chân lưỡng lự.

“Ngươi… ngươi—vì sao lại đột ngột mất tích? Ngươi có biết ta ở quanh sơn trang tìm ngươi suốt hai tháng trời không?”

Ánh mắt chàng tràn ngập oán hận và phẫn nộ, hiển nhiên ngày ấy bị ta làm cho tổn thương chẳng nhẹ.

Ta ấm ức sụt sùi:

“Phụ thân thấy ta một lòng si mê chàng, thậm chí còn vì chàng mà hiến thân, thì nổi giận đùng đùng. Ông từng muốn thay ta cầu hôn chàng, định đưa chàng về làm rể họ Chân, nhưng chàng lại khéo léo từ chối, bảo rằng hôn sự phải do trưởng bối quyết định. Phụ thân giận ta trái lời, liền sai người trói ta lại mang lên thuyền. Đêm ấy lập tức rời khỏi sơn trang, xuôi dòng ra biển. Đại dương mênh mông vô định, ta muốn trốn cũng không có thuyền lớn qua lại. Muốn gửi thư cho chàng thì chẳng có ai để nhờ. Mãi đến khi gặp được thương hội của lão bản Giả tốt bụng, ta và Xuân Thảo mới may mắn trở về nước.”

Phụ thân ơi, nể tình người có cháu đích tôn, xin người lần này chịu thiệt đôi chút vậy!

“Giả lão bản?” – Triệu Ninh nghi hoặc liếc nhìn Xuân Thảo – “Lúc trước ta thấy nha đầu này ngoài phố, nơi nàng dừng chân chính là thương hội ‘Toàn Đức’. Các ngươi ở đó sao?”

Ta khẽ gật đầu:

“Giả lão bản nhân hậu thiện lương, thương cảm nô gia chủ tớ long đong, nên cho đi theo đoàn hàng vào thành, lại còn cho nơi tá túc vững vàng.”

Triệu Ninh ánh mắt phức tạp nhìn ta, tựa muốn nói lại thôi.

Ta khẽ hít mũi, giọng dịu dàng:

“A Ninh, năm xưa khiến chàng lặn lội khắp nơi tìm ta, suy cho cùng là lỗi ở ta. Khổ nỗi nô gia vượt ngàn dặm, chịu bao gian nan, rốt cuộc cũng thực hiện lời hứa năm xưa, đến kinh thành tìm được chàng… Nể tình ấy, xin chàng rộng lòng tha thứ. Thật lòng mà nói, kiếp này có thể gặp lại chàng một lần, A Cảnh cũng đã không còn gì hối tiếc.”

Nói rồi, ta cúi người hành lễ:

“A Ninh, nay thấy chàng bình an, ta lòng đã mãn nguyện. Nguyện chàng tận trung vì nước, một đời hiển đạt. Nguyện chàng cả đời thuận lợi bình an, phúc lộc song toàn. Còn nô gia… xin cáo từ.”

Triệu Ninh giật mình, vội vươn tay nắm chặt cổ tay ta:

“Ngươi—ngươi lại muốn đi?! Ngươi định đi đâu?”

Ta ngấn lệ, khẽ đáp:

“Khi ta về nước, thấy khắp các cổng thành đều dán lệnh truy nã—”

“Là ta sẽ lập tức sai người thu hồi!” – Triệu Ninh vội giải thích – “Ta tìm khắp thiên hạ mà chẳng thấy tung tích ngươi, lòng như lửa đốt! Nghĩ đến lời phụ bạc ngày đó của ngươi, ta liền nổi giận đi báo quan. Ai ngờ tìm suốt ba năm không có tin tức… Nào ngờ, hóa ra là ngươi bị ép đưa ra hải ngoại.”

Mặt ngoài ta vẫn tiếp tục rơi lệ, trong lòng thì thầm rủa xả!

Người hoàng thất quả là không thể đắc tội!

Lúc mặn nồng thì hai bên tình nguyện, vừa quay lưng đã phát lệnh truy bắt khắp thiên hạ! Dẫu sao ta cũng đã bỏ tiền mà!

Xuân Thảo thấy thời cơ đến, khẽ thở dài, dịu giọng nói:

“Ninh công tử, tiểu thư nhà ta há phải người phụ lòng? Lão gia chỉ có một mình tiểu thư, từ lâu đã mong tìm phò mã để nối dõi. Nào ngờ tiểu thư sớm đã một lòng hướng về công tử, tức giận đến mức bị cha nàng trói chặt đưa đi. Ba năm qua, tiểu thư ngày ngày mong nhớ, đêm đêm rơi lệ, sống chết không chịu cưới ai khác, chỉ mong một ngày được trở lại tìm chàng.”

Triệu Ninh nghe vậy, chau mày đau lòng, rồi ôm ta vào lòng, ghì chặt không buông.

“Trở về là tốt rồi… Trở về là tốt rồi. A Cảnh, ta rốt cuộc cũng tìm được nàng rồi.”

Ta thầm trợn trắng mắt:

Rõ ràng là ta bị ép phải tự tìm tới đây, được chưa?

Xuân Thảo rất biết nhìn sắc mặt, lặng lẽ lùi vào góc.

Triệu Ninh rốt cuộc cũng ôm đủ, lưu luyến buông tay, dịu dàng chỉnh lại tóc ta:

“A Cảnh, nàng cứ yên tâm ở lại trong phủ—”

“Không được.” – ta lắc đầu – “Đây là phủ của thân vương, ta chỉ là nữ tử thường dân, sao có thể tùy tiện ở lại nơi cao môn đại viện thế này? A Ninh, ta cùng Xuân Thảo sẽ tìm nơi khác nghỉ chân.”

Ánh mắt Triệu Ninh thoáng chuyển, nhẹ giọng:

“A Cảnh e rằng chưa rõ, ta vốn không phải nhị đẳng thị vệ…”

“Lên nhất đẳng rồi?” – ta liền cướp lời, mỉm cười hỏi – “Được thăng chức rồi sao?”

Triệu Ninh cười gượng gạo:

“…Phải, đã thăng chức. Ta có tiểu viện riêng trong phủ, thanh tĩnh sạch sẽ. Nàng chớ đi đâu, theo ta về đó là được.”

Ta thẹn thùng lắc đầu:

“Không thể.”

Triệu Ninh siết tay ta chặt hơn, giọng có phần không vui:

“Sao lại không thể! Ta với nàng sớm đã có danh phận phu thê. Nếu không vì nàng bất ngờ bị đưa đi, ta sớm đã đón nàng về kinh—sao lại để lỡ mất ba năm trời?”

Ta không nhịn được hỏi:

“Ban nãy những thị vệ kia định làm gì vậy? Nhìn hung dữ lắm!”