“Vương gia đã tỉnh, hẳn thương thế không còn lo ngại. Bên ngoài đã có danh y chực sẵn, dân phụ xin cáo lui.”

“… Hà tất phải thế?”

Giọng chàng yếu ớt vang lên, khiến ta khựng bước.

“Nếu đã để tâm đến ta như vậy, cớ sao bao năm nay vẫn cứ trốn tránh không gặp?”

Ta gượng cười, đáp:

“Vương gia, thân phận hai ta khác biệt quá lớn, hà tất phải cưỡng cầu? Ta vốn là kẻ phong lưu tiêu sái, chẳng cầu thiên trường địa cửu, chỉ mong từng có nhau là đủ. Lòng ta vốn không tham lam, thế cũng đã mãn nguyện rồi.”

“Ngươi—” Triệu Ninh nghiến răng, trừng mắt nhìn ta:

“Năm xưa ta đã dốc lòng tranh đấu, thậm chí quỳ lạy mẫu hậu và hoàng huynh suốt mấy ngày đêm. Vì ngươi, ta giành được vị trí trắc phi, hao tâm tổn sức đến thế… thế mà ngươi lại chẳng mảy may đoái hoài, bỏ đi không lời từ biệt, thậm chí còn bày ra cảnh giả bị hải tặc hãm hại, tạo nên cái chết giả để lừa gạt ta! Ngươi tiêu sái lắm thay! Nhưng ngươi có biết thế nào là đau đến tan nát cõi lòng không? Ngươi có biết, tâm can đổ vỡ là cảm giác thống khổ thế nào không?!”

Mắt ta đã hoe đỏ tự bao giờ, chỉ là vẫn cố gắng mỉm cười.

“Vương gia, cần gì phải khổ như vậy? Ta vốn không chịu nổi sự gò bó nơi cung đình, chẳng quen lối sống khuôn phép của quý tộc hoàng gia. Hơn nữa, ta cũng chẳng thể nào cùng người khác nữ chia sẻ một trượng phu. Chúng ta đã chẳng có duyên gắn bó trọn đời, thì làm đôi uyên ương sớm nở tối tàn cũng đủ đẹp rồi.”

Triệu Ninh giận dữ nhìn ta:

“Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?”

Ta gật đầu.

Trong phòng tĩnh lặng vô ngần, chỉ còn lại tiếng thở khẽ của hai người.

Một lúc lâu sau, cánh tay dài rắn rỏi của chàng đưa lên, dường như khẽ thở dài, dịu giọng gọi:

“…Lại đây nào.”

Ta ghé sát đến, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể chàng.

“Đừng cử động, kẻo động vào vết thương.”

Triệu Ninh chăm chú nhìn ta, thấp giọng thì thầm:

“A Cảnh, đừng đi… để ta được nhìn ngươi thêm chút nữa, được không? Mấy năm qua ta chinh chiến bốn phương, bao lần đổ máu, thân mang hơn chục vết thương lớn nhỏ, cũng đã thành thói quen. Nhưng chỉ lần này, ta mới thật gần với cái chết như vậy. Giây phút trúng tên… ta đột nhiên hối hận… hối hận vì mấy hôm trước không giữ ngươi lại, không ôm ngươi thêm một lần nữa.”

Ta bật khóc, rúc vào lòng chàng.

Chàng lần mò nắm lấy tay ta, siết chặt không buông.

“A Cảnh, ngươi cứ coi như… thương xót ta mà ở lại vài ngày, có được không?”

Ta thở dài, rốt cuộc vẫn gật đầu.

Những ngày sau đó, dưới sự chăm sóc của đại phu và ta, thương thế Triệu Ninh hồi phục nhanh chóng.

Chỉ là, mạng chàng vốn đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, sao có thể toàn vẹn như trước?

Đại phu nói:

“Vương gia bị mũi tên sắc nhọn đâm rách tâm mạch, có thể khâu lại cứu được tính mạng đã là trời thương. Từ nay về sau, tuyệt đối không thể vận dụng nội lực, bằng không e rằng tâm mạch vỡ toang, ắt phải vong mạng. Vương gia, mong ngài ghi nhớ khắc cốt ghi tâm.”

Triệu Ninh chau mày:

“Là vĩnh viễn không được dùng, hay chỉ kiêng kị vài năm?”

Đại phu trầm ngâm:

“Trong vài năm tới chắc chắn phải kiêng hẳn. Sau này có khởi sắc hay không, còn tùy thuộc vào dưỡng sức ra sao. Đôi lúc vận chút khí nhẹ thì chưa chắc nguy hiểm, nhưng vạn lần không nên thử. Dẫu chỉ sơ suất một chút cũng là như dạo bước bên bờ vực.”

Triệu Ninh nghe vậy, thoáng buồn nhưng rồi cũng nhẹ nhàng cười:

“Có thể giữ được mạng đã là phúc lớn, còn cầu chi hơn.”

Ta cười dịu dàng:

“Lý tướng quân đã toàn thắng khải hoàn, thiên hạ tạm thời thái bình. Sau này vương gia cứ an hưởng thanh nhàn, làm vị vương gia rỗi rãi cũng chẳng tệ đâu.”

Triệu Ninh hôn nhẹ lên tay ta, giọng khẽ thì thầm:

“Khi bần hàn thì tự lo thân mình, khi thành đạt thì nên giúp đời cứu người. May mắn là ta đã từng liều mình vì quốc gia, cũng không phụ ân dưỡng dục của hoàng huynh.”

Ta ôm lấy chàng, lòng dâng tràn xót xa.

Chàng cũng dịu dàng ôm ta vào lòng.

Một tháng sau, Triệu Ninh để lại năm vạn binh trấn thủ biên thành, rồi cùng Lý đại tướng quân đưa tàn quân hồi kinh phục mệnh.

Trước khi lên đường, chàng nắm chặt tay ta, hỏi:

“Ngươi… sắp tới định đi đâu? Chờ ta xử xong chính sự, ta sẽ đi tìm ngươi.”

Ta suy nghĩ giây lát, đáp:

“Ta muốn về quê cũ ở Giang Chiết một chuyến. Nhà ta có căn nhà tổ ở gần bến ‘Hồi Lưu’.”

Chàng cười rạng rỡ, kích động gật đầu:

“Nơi ấy ta từng nghe nói! Nhất định ta sẽ tới tìm ngươi!”

Nhưng ta lại chẳng dám hứa hẹn.

Chàng thấp giọng:

“A Cảnh, ta không còn là ta của mười năm trước. Nay, ta đã có đủ dũng khí để thẳng thắn trước mặt hoàng huynh.”

Nói đoạn, ánh mắt chàng rơi xuống bụng ta.

“Dù thế nào, ta vẫn sẽ tìm ngươi. A Cảnh, ta cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa… ta muốn ngươi sinh cho ta một hài tử… giống như ngươi vậy.”

Nhắc đến hài tử, ta chợt bừng tỉnh — tháng này, hình như kinh nguyệt của ta lại đến trễ.

Lại đã hơn nửa tháng rồi…

Tâm trí ta thoáng rối loạn, vội vã xua tay:

“Không, đừng nói nữa…”

“Ta… ta phải trở về thu dọn đồ đạc. Vương gia cùng Lý tướng quân cứ hồi kinh trước, ta… ta sẽ cùng phụ thân trở lại Giang Chiết.”

Rốt cuộc, Triệu Ninh cũng rời đi, hẹn ước một tháng sau sẽ đến Giang Chiết tìm ta và phụ thân.

Phụ thân thấy ta mãi không về, đã sai người lén lút đến giục mấy lượt.

Vừa đặt chân tới cửa nhà, người đã ào tới trách mắng om sòm:

“Không phải bảo đi một chuyến rồi về ngay sao? Ai ngờ đi biệt hai tháng trời! Tiền thì không kiếm, con cái chẳng trông, đều đổ lên đầu ta! Ta kiếp trước chắc là thiếu nợ ngươi—”

“Cha, con lại mang thai rồi.” Ta cắt ngang lời ông.

Phụ thân sững sờ trừng mắt, chưa kịp phản ứng.

“Cái gì? Mang gì? Mang cái gì cơ?”

Ta xoa bụng, chậm rãi đáp: “Con nói là… con đang mang thai đứa thứ ba.”

Phụ thân lập tức đổi sắc mặt, ríu rít chạy tới, nâng ta ngồi xuống ghế như nâng vật quý.