- Trang chủ
- Gạt Vương Gia Sinh Hài Tử
- CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 17
Truyện: Gạt Vương Gia Sinh Hài Tử
Tác giả: Bơ không cần đường
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Triệu Ninh xúc động nhìn con, rồi khụy gối xuống.
“… Là ta.”
Đúng lúc ấy, nữ nhi cũng lon ton chạy đến.
Nha đầu xưa nay chẳng biết e dè, gan còn lớn hơn cả ca ca, liền nhào ngay vào lòng Triệu Ninh:
“Con biết cha là cha mà! Cha thật đẹp trai ghê!”
Triệu Ninh xúc động tột cùng, dang tay ôm chặt lấy hai đứa nhỏ.
Phụ thân ta nhìn hắn, lại nhìn ta, có phần ngượng ngùng gãi đầu cười trừ.
Triệu Ninh buông con ra, đứng dậy cung kính thi lễ với phụ thân ta:
“Nhạc phụ đại nhân tại thượng, tiểu tế xin bái kiến.”
Phụ thân ta hoảng loạn khoát tay liên hồi.
Triệu Ninh mỉm cười giải thích:
“Nhạc phụ đại nhân, ta nay chẳng còn là Ninh Vương, chỉ là Tống Ninh của phủ họ Giả —— là nữ tế của người, là phụ thân của hai đứa trẻ.”
Phụ thân ta chết trân tại chỗ.
Nguyên lai, sau khi Triệu Ninh cùng Lý tướng quân hồi kinh, thánh thượng vốn định trọng thưởng. Nhưng hắn lại cầu xin được tứ hôn cùng ta.
Bệ hạ lấy làm khó xử, Thái hậu lại càng không ưng, nói ta xuất thân thương hộ thấp hèn, bắt hắn cưới chính thất rồi mới nạp ta làm trắc thất.
Triệu Ninh cự tuyệt.
Lúc ấy, Lý hầu gia vì ta cầu thưởng, lại dâng tấu ca tụng việc ta đưa lương thực, thuốc men, dẫn hộ vệ và bá tánh thủ thành đồng sinh cộng tử.
Thánh thượng muốn phong thưởng ta, nhưng lúng túng không biết ban phẩm gì cho thỏa.
Triệu Ninh thưa rằng hắn đã bị phế nội lực, từ nay không thể ra trận vì triều đình nữa, nguyện xin trả lại binh quyền.
Bệ hạ hỏi hắn mong ước điều gì, hắn đáp:
“Chỉ cầu được cùng nàng đầu bạc răng long, nay đây mai đó, chẳng nguyện quay về kinh thành nữa.”
Hoàng thượng giận dữ, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể làm gì.
Giữa lúc ấy, Thái hậu lâm bệnh, đại phu chẩn đoán khó qua nổi nửa tháng.
Triệu Ninh bỗng nhận được bức họa con vẽ gửi từ Giang Nam, vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ, lập tức rời cung đến hỏi chưởng quỹ của thương hành cho rõ đầu đuôi…
Chưởng quỹ đâu có biết đầu đuôi ra sao, run rẩy đáp rằng đó hẳn là tranh tiểu công tử tự tay vẽ.
Lúc này, Ninh Vương mới vỡ lẽ, hóa ra ta ở hải ngoại đã sinh hạ một nhi tử, còn đặt tên là Giả Diệc Chân. Sau khi rời khỏi kinh thành, nơi vùng Tây Bắc xa xôi, ta lại sinh thêm một nữ nhi.
Hắn cầm bức họa nhỏ ấy trở về cung, quỳ gối trước long nhan, dâng lời cầu xin. Hắn nói, những năm tháng phiêu bạt đã khiến lòng người lạnh nhạt, chốn phồn hoa cũng chỉ là mộng huyễn. Chỉ mong cả đời được bên người mình yêu thương, sinh con dưỡng cái, sống cuộc đời bình dị.
Thánh thượng tường tận mọi sự, lòng sinh thương xót cho ấu đệ, càng thêm kính mến người nữ tử ngạo nghễ phóng khoáng kia. Nàng thà đơn thân nuôi con, cũng không chịu khuất thân làm thiếp thất trong vương phủ.
Vậy nên, người ngầm đồng ý, đợi sau khi Thái hậu quy tiên, ắt sẽ tìm cách chu toàn.
Chẳng bao lâu, Thái hậu vì tuổi cao sức yếu mà băng hà.
Triệu Ninh thương tâm quá độ, bệnh cũ phát tác, ngã quỵ bên hoàng lăng.
Hoàng thượng thấy ấu đệ thân mang vô số thương tích cũ, nước mắt lưng tròng, tuy không nỡ rời xa, cuối cùng vẫn đành chấp thuận để hắn thoái lui khỏi triều đình, đi tìm người trong lòng, sống đời dân dã.
Vậy nên, người ban trọng thưởng cho ta, phong cho ta danh vị nữ tử cao quý nhất từ thuở khai quốc đến nay, còn đem hành cung tặng làm phủ đệ.
Cùng lúc ấy, tin từ Ninh phủ Vương loan ra: Vương gia sớm yểu vắn số. Do chưa cưới chính thất, lại đúng lúc Thái hậu mới mất, nên tang sự đều giản lược.
Hôm sau, Triệu Ninh âm thầm mang theo mấy người thân tín, rời kinh nam hạ, đến trước ta, thay ta thu xếp đâu vào đó tại Huyện chủ phủ.
Phụ thân ta đỏ hoe vành mắt, không ngừng gật đầu cảm thán:
“… Hảo nữ tế! Hảo nữ tế! Từ nay cả nhà ta đoàn viên sum họp — rốt cuộc cũng đoàn viên rồi!”
Tống Ninh một tay nắm lấy nhi tử, một tay dắt nữ nhi, mỉm cười nói:
“Từ nay cả nhà chúng ta sẽ chẳng bao giờ chia xa nữa.”
Ta đứng đó, tay ôm bụng lớn, trông bọn họ “một nhà đoàn tụ, thân tình nồng thắm”, còn ta thì bị gạt sang một bên, chẳng ai đoái hoài.
Từ đó, phụ thân cùng bọn trẻ đều vây quanh Tống Ninh xoay tròn, còn hắn thì chẳng liếc ta lấy một cái.
Ta muốn lại gần vài lần, đều bị hắn hoàn toàn phớt lờ.
Mãi đến đêm ấy, người già lẫn trẻ đều yên giấc, Tống Ninh chỉ chăm chăm ngồi xem bài học của con, lưng quay về phía ta, chẳng đoái hoài gì.
Ta tức nghẹn nơi ngực, phiền muộn chẳng nguôi.
Bỗng, thai nhi trong bụng nháo loạn, da bụng gồ lên từng nhịp.
Ta khẽ nhíu mày, liền giả vờ ôm bụng, kêu “ôi chao ôi chao”.
Tống Ninh hoảng hốt, quẳng ngay quyển sách, tất tả chạy tới.
“Sao vậy? Sao thế? Hả? Bụng… hài tử thế nào rồi?!”
Thấy hắn luống cuống đến độ lắp bắp, ta không dám giả vờ quá lố, chỉ đành khẽ chau mày tỏ vẻ khó chịu.
“Lại nháo rồi…”
Tống Ninh dè dặt đặt tay lên bụng ta, rất nhanh thì kinh ngạc mừng rỡ, nói:
“Hình như… bọn chúng đang đánh nhau?”
Ta rên khẽ:
“Nháo đến sắp chết người! Cứ cách vài canh giờ là lộn xộn một trận. Đêm nằm bên này không ổn, bên kia cũng chẳng yên. Rõ là mệt mỏi mà chẳng chợp mắt được.”
Tống Ninh vừa xót xa vừa bất đắc dĩ, trừng ta một cái.
“Còn không phải tại nàng…”
Ta chu môi, đôi mắt ngấn nước:
“Là thiếp sai, thiếp không nên gạt chàng. Nhưng chàng thử nghĩ xem, một mình thiếp mang thai sinh con, lại còn bôn ba mưu sinh, liệu có dễ dàng gì? Nếu khi xưa chàng sớm danh chính ngôn thuận cưới thiếp, thì mẹ con thiếp đâu phải chịu bao nhiêu uất ức năm tháng ấy?”