Trên xe có cả người già trẻ nhỏ, lại thêm ta đang mang thai, nên đi chẳng nhanh.
Lý hầu gia phái binh lính hộ tống chúng ta đi một mạch về hướng đông. Mãi đến khi chúng ta xuống thuyền lớn, binh lính mới từ biệt.
Ta bảo Xuân Thảo thưởng mười lượng bạc cho mỗi người, đích thân lên mũi thuyền cảm tạ và tiễn biệt, sau đó mới hạ lệnh dong buồm xuôi dòng.
Thuyền đi êm hơn xe, lại nhanh hơn, nhưng gần như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Hơn mười ngày sau, thuyền đến mặt hồ Động Đình.
Khi ấy tiết thu thanh tịnh, muôn nơi treo đèn kết hoa, hương quế lan tỏa bốn phía.
Hai đứa nhỏ mừng rỡ khôn xiết, ríu rít đòi xuống thuyền ngắm cảnh.
Phụ thân và Xuân Thảo mỗi người dắt một đứa xuống bến. Ta không dám vào nơi đông đúc, bèn ngồi trong đình ven hồ, ăn bánh trung thu ngắm trăng.
Khách bộ hành nườm nượp qua lại, khắp nơi đầy ắp tiếng cười nói vui vầy.
Bên cạnh có nhóm nữ tử trẻ tuổi đang thả hoa đăng nguyện ước, thỉnh thoảng khe khẽ trò chuyện:
“Năm trước năm kia đều cầu có lang quân tuấn tú như Ninh vương điện hạ —— năm nay nên đổi điều ước đi thôi.”
“Đổi gì mà đổi! Dĩ nhiên vẫn là nguyện ấy! Tuy Ninh vương điện hạ đã mất, nhưng dung nhan của người quả thực khuynh quốc khuynh thành, ta vẫn muốn tìm một người như thế —— dẫu chỉ bằng một nửa cũng cam lòng.”
“Đã mất rồi??!”
Chiếc bánh trung thu trong tay ta rơi xuống đất, ánh mắt hoảng loạn đảo khắp nơi.
Thị vệ trông thấy, vội hỏi có chuyện chi.
Tim ta rối như tơ vò, đầu óc trống rỗng, hô hấp gấp gáp, suýt nữa thì nghẹt thở.
“Đi… đi dò hỏi… xem Ninh vương điện hạ đã xảy ra chuyện gì…”
Thị vệ và Hạ Hà thấy sắc mặt ta quá kém, vội vã đỡ ta về thuyền.
Đại phu được mời đến bắt mạch, mặt mày tái mét mà liên tục khuyên nhủ:
“Chủ tử! Người… người là bị kinh sợ quá độ phải không? Người nhất định phải giữ vững tinh thần! Tiểu chủ tử còn ở trong bụng, nếu tâm thần rối loạn, há chẳng phải đại họa sao!”
Ta vẫn thở dốc từng cơn, chau mày hỏi:
“Đã về chưa? Hỏi được chưa?”
Hạ Hà mù mờ chưa rõ nguyên do, sốt ruột đến nỗi giậm chân liên hồi:
“Trời ơi! Chủ tử ơi! Người chinh chiến bốn bể, dọc ngang Nam Bắc, đến người Bắc Địch cũng từng giết không ít! Sóng to gió lớn nào người chưa từng trải? Chuyện gì mà khiến người hoảng loạn đến mức này cơ chứ?!”
Ta thở dốc, ngắt quãng nói: “Có người… có người nói…”
Hạ Hà vừa phe phẩy quạt cho ta, vừa cau mày nói:
“Quản chi lời thiên hạ! Trên đời này, chốn hang cùng ngõ hẹp nào chẳng đầy rẫy lời đồn nhảm!”
Bỗng chốc, trong đầu ta thoáng hiện lại câu trong thư của Triệu Ninh.
Chớ tin lời đồn…
Ngay khoảnh khắc ấy, tâm ta bỗng vững lại, hơi thở cũng dần điều hòa.
Thầy thuốc vội vã vào phòng sắc thuốc an thai.
Một lát sau, ta uống thuốc xong, an ổn nằm trên giường, ngắm cảnh hồ lặng sóng dưới ánh trăng mờ.
Thị vệ đến bẩm báo, gần đây trong kinh truyền ra tin Ninh Vương gia đã qua đời, nhưng thật giả chưa rõ.
“Tháng trước, Thái hậu băng hà sau nhiều năm bệnh nặng, triều đình nghỉ triều bảy ngày, bá quan văn võ đều đưa linh cữu nhập lăng. Có lời đồn rằng, giữa đường Vương gia đột ngột ngã quỵ, nghe đâu do thương tâm quá độ khiến bệnh cũ tái phát, sau đó mê man không tỉnh… Vài ngày sau, Ninh phủ Vương thiết lập linh đường.”
Ta khoát tay:
“Chuyện này chưa rõ thật giả, không được truyền miệng bậy bạ. Nhớ kỹ, không để tiểu công tử và tiểu tiểu thư hay biết.”
Sau đêm Trung thu, ta hạ lệnh tiếp tục lên đường.
Ba ngày sau, thuyền chúng ta thuận lợi cập bến.
Ven bờ đã có người của nha môn chờ sẵn, thì ra là đến đón chúng ta nhập phủ “Huyện chủ”.
Xuống thuyền, ta lên xe ngựa rộng rãi, chưa đến một nén nhang đã tới nơi.
Quả không hổ danh là hành cung cũ của thiên tử, phủ đệ được sửa thành Huyện chủ phủ, đâu đâu cũng chạm trổ tinh xảo, tráng lệ tuyệt luân.
Hai đứa trẻ tung tăng khắp nơi, vừa chạy vừa hò reo khen ngợi.
Phụ thân ta lau nước mắt không ngừng, nói rằng bao đời nhà họ Giả ta làm thương nhân, đến đời ta mới thực sự rạng danh, chẳng còn phải thấp thỏm dâng bạc hầu quan nha.
Còn ta, lòng lại thấp thỏm chẳng yên.
Triệu Ninh, rốt cuộc người hiện giờ ra sao?
Triều đình đột nhiên ban thưởng hậu hĩnh thế này, chẳng lẽ là người đứng sau?
Bỗng, đại nhi tử hô vang một tiếng:
“Cha ơi! Cha ơi!”
Ta sững người, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một nam nhân cao lớn tuấn nhã bước ra, dáng người tuấn tú tiêu sái, thân mặc trường sam xanh nhạt thanh nhã tựa họa.
Đại nhi tử chạy như bay đến, nhưng khi còn cách một bước thì dừng lại, mắt chăm chú nhìn Triệu Ninh, rồi nghiêm trang chắp tay hành lễ:
“Ngài… thật sự là phụ thân của con ư? Mẫu thân nói người là đại anh hùng diệt ác trừ gian. Mấy dì cũng bảo, nếu gặp được người nào giống con như đúc, ắt chính là cha ruột.”