- Trang chủ
- Gạt Vương Gia Sinh Hài Tử
- CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Truyện: Gạt Vương Gia Sinh Hài Tử
Tác giả: Bơ không cần đường
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Ta chỉ mỉm cười, sau đó bảo bọn hộ vệ nghe theo sự bố trí của Lý tướng quân.
Chiến tranh so với tưởng tượng còn tàn khốc hơn bội phần. Trước cái chết, vạn sự đều trở nên yếu ớt vô lực.
Chém giết, xông pha, hỗn chiến, khói lửa, thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông — đó đã là cuộc sống thường nhật.
Lúc đầu ta chỉ chuyển dược và lương khô, sau vì người chết quá nhiều, ta cùng hộ vệ thân cận cũng theo lên chiến tuyến.
Từ nhỏ ta đã theo phụ thân dọc ngang thiên hạ, học được không ít bản lĩnh tự vệ.
Vài năm nay Tây Bắc loạn lạc, ta còn học thêm từ đám hộ vệ cao thủ vài phần thương pháp và chiến thuật.
“Giả huynh đệ! Khá lắm!” Lý tướng quân cười sảng, gương mặt đen kịt vì khói lửa máu me chỉ còn lại hai hàm răng trắng,
“Giả như chúng ta lần này không chết, ắt phải kết nghĩa kim lan!”
“Được!” Ta sảng khoái đáp lời.
Lại cầm cự thêm ba ngày ba đêm, người trên thành mỗi lúc một thưa thớt, mà viện binh vẫn còn cách mấy trăm dặm.
Nửa đêm, bên ánh lửa, ta thay thuốc cho cánh tay Lý tướng quân.
Ngài cười hỏi:
“Giả huynh đệ, huynh đã làm cha chưa?”
“Nhà có một trai một gái.” Ta đáp.
Lý tướng quân tràn đầy ngưỡng mộ, khẽ thở dài:
“Hai mươi năm trước, ta mải lo dẫn dân trong thành chạy trốn… mà khiến thê nữ mất mạng dưới tay người Bắc Địch.”
Ta im lặng cúi đầu, buồn bã thở nhẹ.
Ngài cười gượng, đoạn cười to:
“Đại trượng phu chí tại bốn phương, vốn không nên bó buộc! Dân trong thành đều là gia quyến của ta!”
Lòng ta kính phục muôn phần.
Ngài vỗ vai ta, nói:
“Chờ khi giặc lui, ta nhất định tấu lên triều đình, phong huynh làm một vị hầu gia!”
Ta bật cười thành tiếng.
Hừng đông hôm sau, quân địch lại công phá thành môn, quyết hạ cổng thành cho bằng được.
Cổng thành lung lay, tình thế ngàn cân treo sợi tóc!
Đúng lúc ấy, một đội nhân mã giơ đuốc vội vàng xông tới, đẩy lùi địch quân về sau vài chục trượng.
Lý tướng quân kích động hỏi:
“Viện binh đó sao?! Có phải viện binh không? Tuyệt đối không được mở cổng! Kẻo mắc mưu!”
Hai vị phó tướng vội đáp:
“Bọn họ chỉ có vài trăm người, chắc chắn chẳng phải viện binh. Vạn lần không thể mở cổng!”
Chẳng bao lâu, mấy trăm người ấy đã bị quân địch vây khốn.
Giữa làn khói đặc quánh, ta thấy một nam tử mặc giáp bạc đứng đầu trận, thân hình cao lớn, khí thế lẫm liệt, đang dũng mãnh giết địch. Sắc mặt y lạnh lùng mà sát khí đằng đằng, khiến lòng ta bất giác siết lại!
“Là… là Ninh Vương! Là Ninh Vương! Mau! Mau xuất thành nghênh chiến!”
Lý tướng quân nheo mắt hỏi:
“Xác nhận được là Ninh Vương ư? Trông không rõ lắm!”
Ta quả quyết đáp:
“Là chàng! Nhất định là chàng!”
Chư tướng đều ngăn lại, nói không thể vọng động.
Ta tức giận quát lớn:
“Chàng đã chặn lại được đại quân đang công thành, cổng thành mới chưa vỡ! Chỉ với mấy trăm người sao có thể địch nổi hàng vạn quân? Mau đánh ra! Cho người nổi trống trận! Mau! Một khi địch thấy ta mở cổng tràn ra, tất sẽ ngỡ rằng đại quân đã đến, át hẳn hoảng sợ mà tháo lui!”
Dứt lời, ta liền dẫn thuộc hạ xông xuống thành lầu.
“Giả huynh đệ!” Lý tướng quân gọi với theo, rốt cuộc nghiến răng:
“Được! Đã thế thì cùng liều mạng một trận! Chư tướng nghe lệnh! Theo ta xuất thành chém giặc!”
Cổng thành mở toang, quân ta ùa ra như nước vỡ đê.
Rất nhanh, chúng ta hợp binh cùng Ninh Vương, đồng lòng xung trận giết thẳng vào lòng địch.
Trống trận dậy đất rung trời!
Địch quân ngỡ đại quân đã đến, vội vàng thổi tù và lui binh, hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
Lý tướng quân hô lớn:
“Đừng đuổi cùng giết tận! Mau lui về thành!”
Giữa ánh lửa hỗn loạn, ánh mắt ta và Triệu Ninh vô thức giao nhau.
Ta không động, lặng lẽ nhìn chàng.
Chàng cũng không động, yên lặng nhìn ta lại, ánh mắt thâm trầm mà lạnh lẽo.
Ta biết chàng đã nhận ra ta, nhưng chàng chẳng hề biểu lộ gì, chỉ lạnh nhạt quay mặt đi, thúc ngựa phi nhanh đến chỗ Lý tướng quân.
Thì ra, viện quân còn cách nửa ngày đường. Do thám nhiều ngày không truyền tin, chủ soái của viện binh — chính là Ninh Vương điện hạ — liền thân chinh dẫn thân vệ đi trước dò đường.
Thấy cổng thành sắp vỡ, chàng lo bên trong thành sẽ tổn thất thảm trọng, trận chiến thất thế, nên mới quyết liệt xông pha cứu viện vào đúng thời khắc sinh tử ấy.
Lý tướng quân bàng hoàng cảm thán:
“May nhờ Giả huynh đệ nhận ra Ninh Vương điện hạ, bằng không, hậu quả chẳng dám tưởng tượng.”
Ninh Vương liếc ta một cái đầy hàm ý, sau đó liền chuyển lời sang chuyện khác:
“Viện binh thất lạc tin tức đã nhiều ngày, giữa ta và Lý tướng quân lại chưa từng gặp mặt, việc mở cổng lúc ấy quả thật nguy hiểm. May mắn binh lực hao tổn không nhiều, đó là phúc lớn của Đại Tống ta.”
Ta chẳng buồn đáp lời.
Nói chi cho nhiều? Chẳng phải là đang phủ nhận công lao của ta hay sao!
Ta, Giả Vô Cảnh, dám vì quốc gia mà xả thân nơi tử địa, há lại là hạng người mưu cầu danh vọng triều đình?
Hừ!
Vậy nên ta lấy cớ từ biệt Lý tướng quân, dẫn hơn hai trăm người còn lại rút lui.
Lý tướng quân cố gắng giữ lại, ta chỉ nói muốn về thăm người nhà, ông mới đành lòng cho phép.
Triệu Ninh ngồi yên trong trướng, từ đầu đến cuối không nói một lời.