Chương 45
Truyện: Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ
Tác giả: Đại Miêu Truy Nguyệt
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66: Trương bách hộ
- Chương 67: Chết không đối chứng
- Chương 68: Trích Tinh Các giải tán
- Chương 69: Lão già kỳ quặc
- Chương 70: Rằm tháng Tám
- Chương 71: Đêm lạnh như nước
- Chương 72: Hương thân Vương thị
- Chương 73: Lần đầu gặp Triệu Nhuế
- Chương 74: Ảnh Thất tỉnh lại
- Chương 75: Bất ngờ ngoài ý muốn
- Chương 76: Không mượn thì càng tốt
- Chương 77: Huấn luyện dân tráng
- Chương 78: Kế hoạch mai phục
- Chương 79: Tiêu diệt sơn tặc Mông Sơn
- Chương 80: Nữ tử đại nghĩa
- Chương 81: Thu gom ruộng đất
- Chương 82: Bụng dạ hẹp hòi
- Chương 83: Vụ án Vân Tước*
- Chương 84: Hội ngộ Lâu Khúc trong đêm
- Chương 85: Đại điển Thu quyết
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88: Ngươi cưới ta đi
- Chương 89: Trở Về Đại Hà Thôn Trong Đêm
- Chương 90: Quyến luyến không rời
- Chương 91: Ta đã đính hôn
- Chương 92: Tuyên bố một chuyện
- Chương 93: Bí sự của Tiết độ sứ
- Chương 94: Tiểu đồng bán thuốc
- Chương 95: Làm một cuộc giao dịch
- Chương 96: Như lửa cháy lan
- Chương 97: Quy hoạch khu nhà tạm
- Chương 98: Ta đút ngươi uống
- Chương 99: Hưng thịnh từng ngày
- Chương 100: Mộng hồi thuở ban đầu
- Chương 101: Thật sự buông bỏ
- Chương 102: Loại trừ Cam Đức Thọ
- Chương 103: Hạ gục Vương thị lang
- Chương 104: Ở trọ tại trạm dịch
- Chương 105: Lý Thái cầu thân
- Chương 106: Vác gai xin tội
- Chương 107: Gọi một tiếng lão bà
- Chương 108: Đi mua đồ Tết thôi nào
- Chương 109: Phát quà Tết rồi
- Chương 110: Tình thương của nhạc mẫu
- Chương 111: Đêm Giao Thừa
- Chương 112: Ẩn nhẫn chờ thời
- Chương 113: Chúc Tết thôi nào
- Chương 114: Quý Hô đến nhà chúc Tết
- Chương 115: Bãi bỏ lệnh cấm biển
- Chương 116: Nhất định phải giành được
- Chương 117: Chế biến thực phẩm
- Chương 118: Tuần hành sứ giả
- Chương 119: Là nhạc phụ của ta
- Chương 120: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 121: Nàng thật tốt
- Chương 122: Không chừa một ai
- Chương 123: Một mảnh xôn xao
- Chương 124: Đường đường thẩm vấn (1)
- Chương 125: Đường đường công thẩm (2)
- Chương 126: Đường đường xét xử (3)
- Chương 127: Gương thủy tinh
- Chương 128: Đại sư huynh
- Chương 129: Tiểu man ngưu
- Chương 130: Báo ứng của Mạnh Nhị
- Chương 131: Giúp thê giữ cửa
- Chương 132: Phòng bị từ trước
- Chương 133: Đối chất trực tiếp
- Chương 134: Yêu nàng, sớm đã có dấu hiệu
- Chương 135: Thưởng cho nàng bằng miệng
- Chương 136: Giày thêu đỏ
- Chương 137: Trương Nhiễm
- Chương 138: Tìm được người rồi
- Chương 139: Nàng đúng là thơm thật
- Chương 140: Tỷ muội tương phùng
- Chương 141
- Chương 142: Ngựa Phù Dư
- Chương 143: Là Hòa chứ không phải Hà
- Chương 144: Nhà nhỏ cũng phải lo ^ω^
- Chương 145: Cơ Đạt mở ra
- Chương 146: Phu thê tình thâm
- Chương 147: Có yêu nàng không
- Chương 148: Bắt đầu bố trí
- Chương 149: Ăn một món ngọt
- Chương 150: Mức độ gây sát thương của Trương Yên?
- Chương 151: Mảnh giấy vo tròn
- Chương 152: Mở biển rồi!
- Chương 153: Thánh Quang đảo
- Chương 154: Mổ Bụng Moi Ruột
- Chương 155: Ngư dân bình thường
- Chương 156: Hải tặc tập kích
- Chương 157: Thu Phái chi tử
- Chương 158: Xé ra một khe hở
- Chương 159: Hiếu tử danh hiền
- Chương 160: Kìm chế bản thân không nhìn nàng
- Chương 161: Chân tướng hải tặc
- Chương 162: Một tên cũng không tha
- Chương 163: Đúng hẹn mà đến
- Chương 164: Bắc thượng Phù Dư
- Chương 165: Khai quật kho báu
- Chương 166: Phạt nàng hôn ta
- Chương 167: Lão già cứng đầu.
- Chương 168: Ngươi tới làm gì
- Chương 169: Đến đây báo danh
- Chương 170: Đới Hùng tới thăm
- Chương 171: Đo đạc ruộng đất
- Chương 172: Thừa lúc người gặp nạn
- Chương 173: Rốt cuộc người có trái tim không
- Chương 174: Một liều thuốc mạnh
- Chương 175: Giúp nàng được không
- Chương 176: Lại một lần nữa cầu thân
- Chương 177: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 178: Bộ lạc Phù Dư
- Chương 179: Tìm nàng tính sổ
- Chương 180: Mẫu tử nhà Hoán Nhi
- Chương 181: Tâm tư chu toàn
- Chương 182: Kẻ chủ mưu sau màn
- Chương 183: Đã khoẻ hẳn chưa
- Chương 184: Một đường cuống cuồng đuổi theo
- Chương 185: Đều là hiểu lầm
- Chương 186: Lòng dạ xao động
- Chương 187: Ngủ như một tiểu trư
- Chương 188: Hạ đường thê
- Chương 189: Các lão cáo lão
- Chương 190: Đôi giày liên hoa song sinh
- Chương 191: Thất Lang và Tam Nương
- Chương 192: Ảnh Thất nhận chủ
- Chương 193: Tôn Cẩm chết
- Chương 194: Dư luận đi trước
- Chương 195: Bố trí từ trước
- Chương 196: Lịch Châu đổi chủ
- Chương 197: Thuyền lật trong mương tối
- Chương 198: Bãi bỏ thân phận nô lệ
- Chương 199: Công trình Thục - Lưu
- Chương 200: Bảo bối vất vả rồi
- Chương 201: Xoa cho nàng
- Chương 202: Tinh thần phấn chấn
- Chương 203: Muốn ăn khuya
- Chương 204: Dễ như trở bàn tay
- Chương 205: Tụ họp ăn cơm
- Chương 206: Nắm giữ trung khuê
- Chương 207: Tiết độ sứ Lĩnh Nam
- Chương 208: Thay đổi thái độ
- Chương 209: Tỷ tỷ muội muội
- Chương 210: Phồn hoa như cũ
- Chương 211: Đi gặp lão ăn mày
- Chương 212: Gặp Triệu Hồng Uấn
- Chương 213: Thư lão bà gửi đến
- Chương 214: Hội nghị Quận thủ
- Chương 215: Ngươi đang tránh ta? (Không thích cặp Thục - Nguyệt thì đừng mua)
- Chương 216: Hoàn thiện luật pháp
- Chương 217: Dân tị nạn nhập cảnh
- Chương 218: Mưu kế và bố cục
- Chương 219: Phó CP - Thục & Lưu
- Chương 220: Đánh trống đăng văn
- Chương 221: Phụ CP Thục - Lưu (không thích xin đừng mua)
- Chương 222: Thục - Lưu (1)
- Chương 223: Thục - Lưu (2)
- Chương 224: Thục - Lưu (3)
- Chương 225: Mộng Kỳ trở về
- Chương 226: Phân công cơ cấu
- Chương 227: Chúng ta ở bên nhau rồi
- Chương 228: Chiếm được Kinh Châu
- Chương 229: Bảng vàng chọn rể
- Chương 230: Gặp qua tẩu tử
- Chương 231: Cơn gió của tự do
- Chương 232: Nội ứng ngoại hợp
- Chương 233: Ăn thịt miếng lớn
- Chương 234: Tề tụ ở Kinh Châu
- Chương 235: Dâng tấu xin nạp phi
- Chương 236: Dỗ, phải dỗ cho tốt
- Chương 237: Tô gia yết kiến
- Chương 238: Vĩnh viễn không trọng dụng
- Chương 239: Đại điển Thông Linh
- Chương 240: Đồng nam đồng nữ
- Chương 241: Năm trăm tiểu trư
- Chương 242: Ai cũng ôm lòng riêng
- Chương 243: Huyện lệnh Cốc Thành huyện
- Chương 244: Khách từ Thục Trung
- Chương 245: Bài Binh Bố Trận
- Chương 246: Niệm heo heo
- Chương 247: Khải hoàn hồi triều
- Chương 248: Chủ hậu cung
- Chương 249: Niệm Niệm đến rồi
- Chương 250: Làm quan ở đất Thục
- Chương 251: Khó ở (Chung - Lưu)
- Chương 252: Thục Lưu (khó chịu) - Phần 2
- Chương 253: Luận công ban thưởng
- Chương 254: Làm khách phủ Tề quốc công
- Chương 255: Nữ huyện lệnh Tào Trinh
- Chương 256: Hạnh phúc là gì
- Chương 257: Đại Phúc a
- Chương 258: Thân phận công khai
- Chương 259
- Chương 260: Đại kết cục
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Chương 45: Kiểm kê lễ bạc
Thu Mộng Kỳ cuối cùng cũng không chống lại được cơn say đến muộn, nói vớ vẩn với Tô Vận một hồi rồi gục luôn trên ghế, ngủ lúc nào lên giường cũng không biết.
Đến khi cô tỉnh lại, thì trời đã sáng rực.
"Xuân Đào - Xuân Đào -" Cô gọi khe khẽ.
Gọi hai tiếng không ai đáp, cô lại nằm xuống giường.
Hiện tại cửa hàng đã mở, sản lượng nhang muỗi về sau cần phải được đảm bảo, mà giờ lại thiếu nhân lực, đến cả cô rảnh rỗi cũng phải cùng làm nhang muỗi, Thu Mộng Kỳ cũng đã dặn Xuân Đào đừng cứ luôn ở bên cạnh cô, ưu tiên bên xưởng sản xuất nhang muỗi trước, bản thân cô là người sống sờ sờ, không cần thêm một người lúc nào cũng bám theo hầu hạ.
Kết quả là lúc này cổ họng khô rát muốn uống nước, nhưng vì lười nên chẳng có sức đứng dậy, lại nằm bẹp xuống giường.
Nằm một hồi lâu, cả người mới dần tỉnh táo lại, vừa định ngồi dậy thì nghe ngoài cửa vang lên tiếng "két" một cái, cô lại nằm xuống theo phản xạ, "Cuối cùng cũng có người tới rồi, rót cho ta ly nước."
Tô Vận nghe thấy giọng khàn khàn của cô, vội đi rót nước, bưng tới bên giường.
"Ngươi ngồi dậy được không, hay để ta đỡ?"
"Ngồi dậy được," Thu Mộng Kỳ chống hai tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường, giả vờ yếu ớt, "Tay ta không có sức, ngươi đút ta uống."
Tô Vận đưa ly nước tới gần miệng cô, nghe tiếng cô "ừng ực" uống nước, ánh mắt không kìm được lướt qua khuôn mặt trắng trẻo của đối phương, mắt vẫn hơi khép lại, hàng mi dài cong cong như hai chiếc chổi lông đen nhánh khẽ rung rung, khiến lòng ngứa ngáy.
Uống liền hai ly nước, Thu Mộng Kỳ mới lại dựa vào đầu giường nghỉ thêm một lúc, "Ta dậy rửa mặt, ngươi đừng đi, lát nữa giúp ta kiểm lại đống tiền quà mừng."
"Ừ."
Chờ Thu Mộng Kỳ rửa mặt xong ngồi vào bàn, đã hơn nửa canh giờ trôi qua, trên bàn đã đặt sẵn một bát cháo nóng hổi.
Thu Mộng Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nấu sao?"
"Ngươi nhìn ta giống người biết nấu ăn sao?"
Giọng điệu không được tốt lắm, Thu Mộng Kỳ đoán được đại khái là ai làm, cũng không vạch trần, chỉ thản nhiên đáp: "Ừ, không giống."
"...Người ta còn nhờ ta hỏi ngươi có thích quà sinh thần tối qua không."
Thu Mộng Kỳ cười gượng: "Quà sinh thần gì chứ, ta còn chẳng nhớ để nó ở đâu."
"Ở đây này." Tô Vận đẩy chiếc hộp vuông nhỏ về phía cô.
Thu Mộng Kỳ ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy đối phương đang nhìn mình, cô làm như không có chuyện gì, đẩy chiếc hộp nhỏ ấy sang một bên.
"Sao vậy, không mở ra xem thử?"
"Đồ lặt vặt của tiểu cô nương thì có gì đẹp. Mau mang cái hộp lớn kia tới, trong đó mới có hàng tốt. Lần này có thành công hay không là nhờ vào chúng."
Tô Vận lúc này mới thôi không để ý đến cái hộp nhỏ, bê chiếc hộp mà tối qua Đại Phúc mang về đặt lên bàn.
"Thực nhẹ."
"Bên trong là ngân phiếu, thì nặng được bao nhiêu."
Chờ đến khi mở hộp ra, quả nhiên là một xấp ngân phiếu.
Tô Vận cầm lấy danh sách, lật sơ một lượt rồi nói: "Ghi rất rõ ràng, tổng cộng là một vạn ba ngàn lượng, cái hiệu gạo Vương thị này vậy mà tặng tới một ngàn lượng, đúng là thật hào phóng."
Thu Mộng Kỳ nắm lấy xấp ngân phiếu, miệng chậc chậc mấy tiếng: " Vương thị này là một trong những thế gia của Phong Nhạc, có chỗ dựa ở Kinh Đô, một nửa số thuế bạc của Phong Nhạc đều do gia tộc Vương thị giúp thu."
"Thế gia môn phiệt nắm giữ lượng lớn đất đai, lại không cần nộp thuế, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để họ đời đời phú quý vinh hoa."
Thu Mộng Kỳ rất tán đồng, lắc đầu thở dài một tiếng rồi nói: "Quan lại và thân sĩ cấu kết làm ăn, chó mèo cùng một giuộc, chẳng trách sao nhiều người ham làm quan đến vậy. Chỉ là một bữa tiệc sinh thần của một huyện lệnh nho nhỏ mà đã thu được hơn vạn lượng bạc, vậy mà trong kho của nha môn lại chỉ còn không đến tám trăm lượng bạc tích trữ, nước ngầm sau lưng đúng là thật sâu ... Thôi, đếm lại xem, đối chiếu sổ sách xem có khớp không."
"Ngươi không tin người dưới tay mình sao?" Tô Vận không nhịn được liếc cô một cái đầy trách móc.
"Ta đoán họ cũng chẳng dám qua mặt ta lúc này, nhưng lần này ta muốn thử xem khả năng tính toán của họ đến đâu. Bạc nhiều như vậy, lỡ đâu thực sự có sai sót thì sao."
Tô Vận cong môi cười nhạt: "Tùy ngươi."
Nàng hiếm khi cười, lần này vừa trách vừa cười khiến đôi mắt cong cong, thế mà lại khiến Thu Mộng Kỳ thoáng thấy nét quyến rũ, ánh mắt bất giác dao động vài lần.
"Không cần dụng cụ hỗ trợ sao?" Nhìn đối phương cầm lấy danh sách bắt đầu tính nhẩm, cô ho nhẹ hai tiếng để che giấu rồi hỏi.
"Mấy con số này còn cần giấy bút bàn tính ?" Tô Vận bật cười khinh bỉ.
Thu Mộng Kỳ hơi nóng tai, quên mất nữ nhân này giỏi tính nhẩm lẫn nhẩm trong đầu, nên cũng không đôi co thêm, tự cầm từng tờ ngân phiếu lên mà cộng.
Một lúc sau mới tính xong, "Bên ta cộng lại là một vạn một nghìn một trăm lượng, ủa, ban nãy bảng kê là một vạn một nghìn tròn phải không?"
"Ừ, ở đây ghi là một vạn một nghìn, số không sai."
"Còn dư ra một trăm lượng, cái tên quản kho này tay nghề không vững, sau phải dạy cho một bài học mới được."
Hai người lại cúi đầu nghiên cứu kỹ danh sách người tặng lễ.
"Khổng Hưng Hiền và Lư Quảng Thuận mỗi người đều tặng ba trăm lượng, các tiểu lại phía dưới thì đồng loạt mỗi người một trăm lượng, xem ra đây là giá thị trường."
"Khổng Hưng Hiền mấy năm nay không ít lần kiếm chác, nghe nói năm ngoái nhà hắn tổ chức yến tiệc tới bốn năm lượt, Lư Quảng Thuận cũng không kém, hai ba lần là ít, các tiểu lại khác cũng không dưới một lần mỗi năm."
"Làm thế này thì chưa tới một năm, bổng lộc chưa đến trăm lượng cũng không kham nổi mấy thứ nhân tình như thế này."
"Ngươi có thấy tên Quý Hô không?" Thu Mộng Kỳ lật qua lật lại mấy lần danh sách mà vẫn không tìm thấy, "Tối qua đông người, ta cũng không để ý, dù sao thì ta không thấy hắn, nếu hắn thật sự tới thì cũng không đến nỗi chẳng thèm đi ngang trước mặt ta một cái."
"Ta vừa mới đối từng mục một, không thấy hắn, chắc là không đến."
"Trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có người như thế này, giờ e là hắn đã liệt ta vào cùng loại với bọn Khổng Hưng Hiền, Lư Quảng Thuận."
"Trên quan trường, có vài thứ rất vi diệu, một người quá mực ngay thẳng, trong sạch thì rất dễ bị xa lánh. Quý Hồ chỉ là một huyện úy nhỏ nhoi, sau lưng lại chẳng có ai, địa vị nguy cơ. Hắn có thể ở lại nha môn lâu như vậy mà không bị xa lánh, xem ra cũng có năng lực nhất định."
"Trong một huyện, ít nhất cũng phải có một hai người làm việc thực sự, bọn Khổng, Lư không làm thì cũng phải để lại một người làm việc, cứ chờ xem đi, đợi việc này qua, ta sẽ thân thiết với hắn hơn một chút."
"Đừng, ngươi càng coi trọng hắn càng hại hắn, người có tính cách như hắn không cần ngươi phải nhìn nhận thế nào, điều hắn hy vọng hơn cả là ngươi cai quản tốt Phong Nhạc, thanh trừng quan trường nơi đây để dân chúng được yên ổn sinh sống."
Thu Mộng Kỳ nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: "Ngươi nói đúng, ta không cần phải cố tình như vậy."
"Trong danh sách còn ghi lại cả lễ vật khách nhân tặng, Trường Bình nói đã đặt trong kho phía sau, có muốn xem không?"
"Không xem, chẳng qua cũng chỉ là mấy món đồ cổ tranh chữ, ta chẳng hứng thú với mấy thứ đó."
Tô Vận nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn người man rợ: "Đó đều là những cổ vật lịch sử vô cùng quý giá."
"Lại không mang về hiện đại bán được, có ích gì. Nếu ngươi thích thì cầm mà chơi."
Tô Vận lắc đầu: "Ta chỉ là một quan nô cấp thấp, cầm mấy thứ đó không hợp với thân phận."
"Có gì mà hợp hay không, mấy thứ đó đều là vật chết, phải có người thưởng thức mới có giá trị."
Tô Vận đành phải thu hộp lại. Đang định rời đi thì ánh mắt vô thức lại liếc nhìn sang chiếc hộp nhỏ bên cạnh, sau đó lặng lẽ dời mắt đi, cầm danh sách ra ngoài.
Cảnh tượng đó không lọt khỏi mắt Thu Mộng Kỳ.
Cô nghi hoặc về suy nghĩ của Tô Vận, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào. Thu Mộng Kỳ nhấc chiếc hộp nhỏ trên bàn lên, nhìn ngắm một lượt rồi mới tháo dây cột trên hộp, nhẹ nhàng bật nắp. Bên trong rõ ràng là một miếng ngọc bội màu xanh ngọc trong suốt.
Cô nhặt miếng ngọc bội lên ngắm kỹ, phát hiện nó tinh xảo và sáng bóng, e là một bảo vật đáng giá không nhỏ, hơn nữa còn có dấu hiệu từng được sử dụng.
Về phần ai đã dùng nó, Thu Mộng Kỳ không cần đoán cũng biết. Đây cũng là lý do khiến cô cảm thấy ngọc bội này cầm trong tay thật nóng.
Một cô nương chưa lập gia đình lại đem ngọc bội tùy thân tặng cho mình, ý nghĩa trong đó khỏi cần nói cũng biết. Không thể để mặc chuyện này tiếp diễn. Thu Mộng Kỳ không dám nhìn thêm lần thứ hai, vội vàng gói lại, đặt vào hộp rồi đứng dậy ra ngoài tìm Đới Yến.
Lúc này Đới Yến đang cùng Xuân Đào và Đại Phúc bận rộn làm nhang muỗi trong gian phòng phía đông. Nhìn thấy Thu Mộng Kỳ đến, nàng lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế, chạy ra cửa nghênh đón.
"Đại nhân, ngài vừa rồi có uống cháo chưa?"
Thu Mộng Kỳ mỉm cười gật đầu: "Uống rồi, rất ngon. Nhưng sau này mấy việc nặng nhọc này cứ để Xuân Đào làm là được."
"Chuyện nhỏ, ở nhà ta cũng hay nấu cơm cho cha cùng thúc thúc bá bá trong trại ăn."
Thu Mộng Kỳ đang định nói gì đó thì thấy Tô Vận ôm một rổ nguyên liệu đi ngang qua, mà hai người họ lại đứng đúng lối đi, cô vội kéo cổ tay Đới Yến né sang bên. Không ngờ một cái kéo nhẹ ấy lại khiến tiểu cô nương đỏ bừng cả mặt, ngoan ngoãn theo cô dịch qua lối đi bên cạnh.
Tô Vận không liếc họ lấy một cái, lặng lẽ bước thẳng vào gian phòng.
Cảm giác tội lỗi chẳng hiểu vì sao lại khiến Thu Mộng Kỳ hơi bất an. Nhận ra mình còn đang nắm tay Đới Yến, cô vội buông ra: "Đới cô nương, xin mời nói chuyện riêng một chút."
Đới Yến vốn đang tim đập thình thịch, nghe thấy tiếng "Đới cô nương" ấy thì hai má đang nóng hổi cũng dịu đi vài phần.
Mãi cho đến khi hai người rời khỏi phòng đông ra đến sân, Thu Mộng Kỳ mới lấy chiếc hộp trong tay áo ra, nói: "Lễ vật quá quý giá, ta không thể nhận."
Đới Yến thấy món đồ mình tặng lại bị trả về, lập tức đỏ hoe cả mắt.
Nàng tuy gan dạ, nhiệt tình thẳng thắn, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương đang ôm mối tình đầu, vẫn mang nét nhạy cảm và e thẹn riêng của nữ nhi. Nàng buồn bã nói: "Đại nhân là chê ngọc bội này đã qua tay ta sao? Miếng ngọc này thật sự rất linh, là báu vật mà cha ta đào được lúc đi trộm mộ, có thể trừ tà chiêu tài. Có người trả giá vạn lượng bạc mà cha ta còn không bán. Từ nhỏ đến lớn ta dựa vào ngọc bội này mà tránh được không ít tai ương. Đại nhân ở chốn quan trường, bên cạnh đầy rẫy yêu ma quỷ quái lòng dạ hiểm độc, ngài cần nó hơn ta."
Thu Mộng Kỳ nghe nàng nói vậy, quả thực động lòng. Tiểu cô nương đã đem thứ trân quý nhất của mình dâng tặng cho cô, không khác gì bày tỏ một tấm chân tình. Làm sao cô có thể từ chối mà làm nàng buồn lòng được.
Nhưng không từ chối mới thật sự là làm tổn thương người. Thu Mộng Kỳ thừa nhận bản thân không phải người hoàn hảo, nhưng cũng không thể lừa gạt tấm lòng của một tiểu cô nương.
"Chính là vì quý giá và linh nghiệm nên ta càng không thể nhận. Cha ngươi đã tặng cho ngươi thì ngươi càng nên trân trọng, sao có thể dễ dàng tặng lại cho người khác."
Đới Yến có phần gấp gáp: "Ngài không phải là 'người khác'..."
"Đới Yến, ngươi thông minh, hoạt bát và đáng yêu, ta thật lòng coi ngươi như muội muội. Ta cũng hy vọng ngươi có thể luôn vui vẻ, không phải lo nghĩ điều gì. Vì vậy, giống như cha ngươi, ta cũng mong ngươi có thể luôn mang theo miếng ngọc bội này bên mình."
Đới Yến nghe xong thì càng buồn hơn. Nàng không muốn làm muội muội gì hết. Nàng đâu phải không có nhan sắc, trong trại hay trong thôn đều có người ngưỡng mộ theo đuổi. Rõ ràng mỗi lần tiểu tri huyện gặp nàng đều cười rất tươi, nàng cảm nhận được đối phương không ghét mình. Thế nhưng lúc này lại cương quyết từ chối lễ vật của nàng, khiến nàng vừa thất vọng lại vừa chán nản.
Nàng buồn đến cực điểm, rất muốn khóc lóc làm loạn một trận. Nhưng nàng vẫn nhớ đây không phải là Thanh Phong trại, cha cũng không ở đây, nếu nàng làm ầm lên thì chẳng ai dỗ dành nàng, cũng chẳng ai đứng ra bênh vực. Tiểu tri huyện vừa từ chối nàng, lại càng không thể chiều theo nàng.
Thế là nàng chỉ có thể kìm nén, mặc cho nước mắt rơi.
Thu Mộng Kỳ thấy nàng như vậy, nhất thời cũng không biết phải làm sao, không biết nên an ủi thế nào, đành cứng đầu nói: "Cháo sáng nay ngươi nấu rất ngon, ta coi đó là lễ vật sinh thần, ngươi không cần lo lắng thêm, được không?"
"Nhưng ngài còn nói sau này không cho ta nấu."
"Ta nói thế là đúng, nhưng sinh thần một năm chỉ có một lần, lần này ăn rồi, lần sau không được nấu tùy tiện. Nếu năm sau còn có cơ hội, ngươi lại nấu thêm một bữa làm quà sinh thần năm sau, thế có được không?"
Đới Yến bị cô dỗ dành như vậy, nước mắt cuối cùng cũng ngừng lại.
Nàng biết Thu Mộng Kỳ sẽ không nhận lại ngọc bội của mình, liền tức tối giật lại chiếc hộp trong tay cô: "Không nhận thì thôi, ta cũng chẳng thèm tặng ngài nữa."
Nói xong ôm hộp chạy về gian phòng.
Thu Mộng Kỳ thấy vậy, cũng không biết tiểu cô nương này rốt cuộc nghĩ gì, đành gọi Xuân Đào ra, dặn dò nàng mấy ngày tới phải để ý kỹ Đới Yến, đừng để nàng có hành động gì quá khích. Đồng thời cũng phải khuyên nhủ, nói nhiều điểm không tốt của mình cho nàng nghe, tốt nhất là phá vỡ hình tượng của cô trong lòng Đới Yến luôn thì càng hay.
Xuân Đào nhìn chủ tử nhà mình với vẻ khó nói thành lời, nhận lệnh rời đi.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-05-16 21:03:59 đến 2023-05-17 21:01:19 ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tặng pháo phản lực: Úc Phi - 1 quả;
Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tặng mìn: Tiểu Gia, Một Con Bò - mỗi người 1 quả;
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tưới dinh dưỡng: Mộng Nguyện · Tinh Thần - 6 chai; La Địch - 5 chai; Moraynia, "Cướp mất vợ của Thịnh Thịnh", Độc Bộ Tầm Hoa? - mỗi người 1 chai;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!