Chương 48
Truyện: Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ
Tác giả: Đại Miêu Truy Nguyệt
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66: Trương bách hộ
- Chương 67: Chết không đối chứng
- Chương 68: Trích Tinh Các giải tán
- Chương 69: Lão già kỳ quặc
- Chương 70: Rằm tháng Tám
- Chương 71: Đêm lạnh như nước
- Chương 72: Hương thân Vương thị
- Chương 73: Lần đầu gặp Triệu Nhuế
- Chương 74: Ảnh Thất tỉnh lại
- Chương 75: Bất ngờ ngoài ý muốn
- Chương 76: Không mượn thì càng tốt
- Chương 77: Huấn luyện dân tráng
- Chương 78: Kế hoạch mai phục
- Chương 79: Tiêu diệt sơn tặc Mông Sơn
- Chương 80: Nữ tử đại nghĩa
- Chương 81: Thu gom ruộng đất
- Chương 82: Bụng dạ hẹp hòi
- Chương 83: Vụ án Vân Tước*
- Chương 84: Hội ngộ Lâu Khúc trong đêm
- Chương 85: Đại điển Thu quyết
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88: Ngươi cưới ta đi
- Chương 89: Trở Về Đại Hà Thôn Trong Đêm
- Chương 90: Quyến luyến không rời
- Chương 91: Ta đã đính hôn
- Chương 92: Tuyên bố một chuyện
- Chương 93: Bí sự của Tiết độ sứ
- Chương 94: Tiểu đồng bán thuốc
- Chương 95: Làm một cuộc giao dịch
- Chương 96: Như lửa cháy lan
- Chương 97: Quy hoạch khu nhà tạm
- Chương 98: Ta đút ngươi uống
- Chương 99: Hưng thịnh từng ngày
- Chương 100: Mộng hồi thuở ban đầu
- Chương 101: Thật sự buông bỏ
- Chương 102: Loại trừ Cam Đức Thọ
- Chương 103: Hạ gục Vương thị lang
- Chương 104: Ở trọ tại trạm dịch
- Chương 105: Lý Thái cầu thân
- Chương 106: Vác gai xin tội
- Chương 107: Gọi một tiếng lão bà
- Chương 108: Đi mua đồ Tết thôi nào
- Chương 109: Phát quà Tết rồi
- Chương 110: Tình thương của nhạc mẫu
- Chương 111: Đêm Giao Thừa
- Chương 112: Ẩn nhẫn chờ thời
- Chương 113: Chúc Tết thôi nào
- Chương 114: Quý Hô đến nhà chúc Tết
- Chương 115: Bãi bỏ lệnh cấm biển
- Chương 116: Nhất định phải giành được
- Chương 117: Chế biến thực phẩm
- Chương 118: Tuần hành sứ giả
- Chương 119: Là nhạc phụ của ta
- Chương 120: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 121: Nàng thật tốt
- Chương 122: Không chừa một ai
- Chương 123: Một mảnh xôn xao
- Chương 124: Đường đường thẩm vấn (1)
- Chương 125: Đường đường công thẩm (2)
- Chương 126: Đường đường xét xử (3)
- Chương 127: Gương thủy tinh
- Chương 128: Đại sư huynh
- Chương 129: Tiểu man ngưu
- Chương 130: Báo ứng của Mạnh Nhị
- Chương 131: Giúp thê giữ cửa
- Chương 132: Phòng bị từ trước
- Chương 133: Đối chất trực tiếp
- Chương 134: Yêu nàng, sớm đã có dấu hiệu
- Chương 135: Thưởng cho nàng bằng miệng
- Chương 136: Giày thêu đỏ
- Chương 137: Trương Nhiễm
- Chương 138: Tìm được người rồi
- Chương 139: Nàng đúng là thơm thật
- Chương 140: Tỷ muội tương phùng
- Chương 141
- Chương 142: Ngựa Phù Dư
- Chương 143: Là Hòa chứ không phải Hà
- Chương 144: Nhà nhỏ cũng phải lo ^ω^
- Chương 145: Cơ Đạt mở ra
- Chương 146: Phu thê tình thâm
- Chương 147: Có yêu nàng không
- Chương 148: Bắt đầu bố trí
- Chương 149: Ăn một món ngọt
- Chương 150: Mức độ gây sát thương của Trương Yên?
- Chương 151: Mảnh giấy vo tròn
- Chương 152: Mở biển rồi!
- Chương 153: Thánh Quang đảo
- Chương 154: Mổ Bụng Moi Ruột
- Chương 155: Ngư dân bình thường
- Chương 156: Hải tặc tập kích
- Chương 157: Thu Phái chi tử
- Chương 158: Xé ra một khe hở
- Chương 159: Hiếu tử danh hiền
- Chương 160: Kìm chế bản thân không nhìn nàng
- Chương 161: Chân tướng hải tặc
- Chương 162: Một tên cũng không tha
- Chương 163: Đúng hẹn mà đến
- Chương 164: Bắc thượng Phù Dư
- Chương 165: Khai quật kho báu
- Chương 166: Phạt nàng hôn ta
- Chương 167: Lão già cứng đầu.
- Chương 168: Ngươi tới làm gì
- Chương 169: Đến đây báo danh
- Chương 170: Đới Hùng tới thăm
- Chương 171: Đo đạc ruộng đất
- Chương 172: Thừa lúc người gặp nạn
- Chương 173: Rốt cuộc người có trái tim không
- Chương 174: Một liều thuốc mạnh
- Chương 175: Giúp nàng được không
- Chương 176: Lại một lần nữa cầu thân
- Chương 177: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 178: Bộ lạc Phù Dư
- Chương 179: Tìm nàng tính sổ
- Chương 180: Mẫu tử nhà Hoán Nhi
- Chương 181: Tâm tư chu toàn
- Chương 182: Kẻ chủ mưu sau màn
- Chương 183: Đã khoẻ hẳn chưa
- Chương 184: Một đường cuống cuồng đuổi theo
- Chương 185: Đều là hiểu lầm
- Chương 186: Lòng dạ xao động
- Chương 187: Ngủ như một tiểu trư
- Chương 188: Hạ đường thê
- Chương 189: Các lão cáo lão
- Chương 190: Đôi giày liên hoa song sinh
- Chương 191: Thất Lang và Tam Nương
- Chương 192: Ảnh Thất nhận chủ
- Chương 193: Tôn Cẩm chết
- Chương 194: Dư luận đi trước
- Chương 195: Bố trí từ trước
- Chương 196: Lịch Châu đổi chủ
- Chương 197: Thuyền lật trong mương tối
- Chương 198: Bãi bỏ thân phận nô lệ
- Chương 199: Công trình Thục - Lưu
- Chương 200: Bảo bối vất vả rồi
- Chương 201: Xoa cho nàng
- Chương 202: Tinh thần phấn chấn
- Chương 203: Muốn ăn khuya
- Chương 204: Dễ như trở bàn tay
- Chương 205: Tụ họp ăn cơm
- Chương 206: Nắm giữ trung khuê
- Chương 207: Tiết độ sứ Lĩnh Nam
- Chương 208: Thay đổi thái độ
- Chương 209: Tỷ tỷ muội muội
- Chương 210: Phồn hoa như cũ
- Chương 211: Đi gặp lão ăn mày
- Chương 212: Gặp Triệu Hồng Uấn
- Chương 213: Thư lão bà gửi đến
- Chương 214: Hội nghị Quận thủ
- Chương 215: Ngươi đang tránh ta? (Không thích cặp Thục - Nguyệt thì đừng mua)
- Chương 216: Hoàn thiện luật pháp
- Chương 217: Dân tị nạn nhập cảnh
- Chương 218: Mưu kế và bố cục
- Chương 219: Phó CP - Thục & Lưu
- Chương 220: Đánh trống đăng văn
- Chương 221: Phụ CP Thục - Lưu (không thích xin đừng mua)
- Chương 222: Thục - Lưu (1)
- Chương 223: Thục - Lưu (2)
- Chương 224: Thục - Lưu (3)
- Chương 225: Mộng Kỳ trở về
- Chương 226: Phân công cơ cấu
- Chương 227: Chúng ta ở bên nhau rồi
- Chương 228: Chiếm được Kinh Châu
- Chương 229: Bảng vàng chọn rể
- Chương 230: Gặp qua tẩu tử
- Chương 231: Cơn gió của tự do
- Chương 232: Nội ứng ngoại hợp
- Chương 233: Ăn thịt miếng lớn
- Chương 234: Tề tụ ở Kinh Châu
- Chương 235: Dâng tấu xin nạp phi
- Chương 236: Dỗ, phải dỗ cho tốt
- Chương 237: Tô gia yết kiến
- Chương 238: Vĩnh viễn không trọng dụng
- Chương 239: Đại điển Thông Linh
- Chương 240: Đồng nam đồng nữ
- Chương 241: Năm trăm tiểu trư
- Chương 242: Ai cũng ôm lòng riêng
- Chương 243: Huyện lệnh Cốc Thành huyện
- Chương 244: Khách từ Thục Trung
- Chương 245: Bài Binh Bố Trận
- Chương 246: Niệm heo heo
- Chương 247: Khải hoàn hồi triều
- Chương 248: Chủ hậu cung
- Chương 249: Niệm Niệm đến rồi
- Chương 250: Làm quan ở đất Thục
- Chương 251: Khó ở (Chung - Lưu)
- Chương 252: Thục Lưu (khó chịu) - Phần 2
- Chương 253: Luận công ban thưởng
- Chương 254: Làm khách phủ Tề quốc công
- Chương 255: Nữ huyện lệnh Tào Trinh
- Chương 256: Hạnh phúc là gì
- Chương 257: Đại Phúc a
- Chương 258: Thân phận công khai
- Chương 259
- Chương 260: Đại kết cục
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Chương 48: Hoa nhà hoa dại
Quý Hô vừa rời đi trước, thì ngay sau đó, Khổng Nguyên Lượng đã đến.
Thu Mộng Kỳ nhìn viên quan kho trước mắt gần như cúi rạp lưng xuống đất, trên mặt hiện ra một biểu cảm khó đoán.
Trong nha môn, bất cứ vị trí nào có liên quan đến hộ phòng đều là những chỗ béo bở được tranh giành kịch liệt. Trước kia Tô Vận từng nói, "Huyện lệnh như nước chảy, huyện thừa như sắt đúc", câu ấy là nói riêng cho Phong Nhạc huyện. Nhưng nếu đặt trong toàn bộ hệ thống quan lại địa phương, thì phải nói là "mệnh quan triều đình như nước chảy, nha lại như sắt đúc".
Ví như trong quan trường cấp huyện, chỉ có bốn chức vụ là huyện lệnh, huyện thừa, chủ bộ và huyện úy mới thực sự là quan do triều đình bổ nhiệm. Quan viên được bổ nhiệm đều phải tránh nhận chức tại quê nhà, vì vậy thường được điều từ nơi khác đến. Còn những vị trí như chủ sự các phòng, bộ khoái, quan thương, tiên lương sư gia v.v... thì phần lớn đều là người bản địa, do các quan địa phương "tuyển dụng" để làm việc, tiền lương của họ cũng do trưởng quan trích từ ngân sách nghiệp vụ chi trả.
Những chức vị của bọn ty lại này vốn cực kỳ béo bở, ngân lượng nhập kho còn phải thu phí tổn thất, thậm chí còn đòi phí thủ tục, phí vất vả các loại. Ở đại đường châu huyện, thẩm án thì phải động hình, thu thuế cũng phải động hình, trừng phạt kẻ bất lương cũng phải động hình. Tiền đút lót cũng đều chảy vào túi của bọn ty lại, sai dịch này. Những chức vị ấy còn có thể cha truyền con nối, cha chết thì nhi tử lên thay, tiếp tục làm quan coi kho, làm kế toán, thật đúng là ngàn vàng cũng không đổi được.
Nghe nói ở Kinh Thành, một chức quan thương mỗi năm thu vào trăm vạn lượng bạc, kẻ khác muốn mua được chức ấy thì phải chuẩn bị ngàn lượng vàng.
Thế nhưng, chức nha lại vẫn bị liệt vào hạng "ti tiện", ví dụ như bộ khoái, thì ba đời không được dự thi khoa cử để lấy công danh. Thân phận bọn họ thấp kém, chịu ấm ức cũng chẳng ít.
Thu Mộng Kỳ nhìn Khổng Nguyên Lượng trước mắt, một chức béo bở thế này, hắn mà còn dám nói chịu uất ức thì đúng là không biết xấu hổ.
Khổng Nguyên Lượng là họ hàng xa của Khổng Hưng Hiền, nhờ mối quan hệ này mà những năm qua hắn kiếm được không ít, còn Khổng Hưng Hiền thì cũng nhờ tay hắn mà vơ vét không ít bạc.
"Quan thương tìm bản huyện có việc gì?"
Khổng Nguyên Lượng với vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đại nhân những ngày qua vất vả tra sổ sách, tiểu nhân chẳng giúp được gì, thật lấy làm xấu hổ."
Trong mắt Thu Mộng Kỳ hiện lên ý cười mỉa mai: "Ta không vất vả, ngươi cũng chẳng cần xấu hổ, vất vả là các ngươi mới đúng, nào là cân đối sổ sách, bổ sung chi phí, việc nào chẳng tốn tâm lực."
"Lao tâm chính là khổ cực, tiểu nhân đều thấy hết trong mắt. Mới hay gần đây Thính Vũ Các có một tân cầm nương, đàn cầm tuyệt diệu lại còn dung mạo khuynh thành. Tiểu nhân nghĩ đại nhân đến Phong Nhạc cũng đã lâu, mà vẫn chưa có dịp dạo chơi, nay lại suốt ngày đối mặt với đám người việc vừa xấu vừa nhàm như chúng tiểu nhân, tâm tình làm sao mà thoải mái, chi bằng đến đó nghe đàn ngắm mỹ nhân, coi như rửa tai mát mắt thư giãn một chút..."
Thu Mộng Kỳ nghe hắn nói vậy, liếc nhìn Tô Vận đang cắm đầu viết bên cạnh, khóe môi khẽ cong, nửa cười nửa không nhìn Khổng Nguyên Lượng hỏi: "Vị cầm nương kia so với sư gia nhà ta, ai đẹp hơn?" (Editor: mê thì nói đi tr)
Khổng Nguyên Lượng khẽ nhấc mí mắt định nhìn ngó vị nữ sư gia kia, lại nghe thấy huyện thái gia khẽ ho một tiếng, lập tức cụp mắt xuống, đáp: "Cô nương Tô Vận là tiên nữ trên trời hạ phàm... sao có thể đem ra so với kỹ nữ khúc nương..."
Từ khi huyện thái gia nhậm chức tới nay, vị nữ sư gia này thường xuyên đi theo hai bên, quan viên nha sai trong huyện ai mà chưa từng liếc nhìn, ai mà chưa từng thèm thuồng?
"Đã vậy thì ta còn đi Thính Vũ Các làm gì, ở nhà cũng có thể ngắm mỹ nhân để rửa mắt."
Lời này lọt vào tai Tô Vận, tay nàng đang cầm bút hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, tiếp tục làm công việc trong tay.
Khổng Nguyên Lượng nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Người ta thường nói... hoa nhà không thơm bằng hoa dại..."
Nếu như Tô Vận vẫn còn thân phận như trước kia, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám nói ra lời này trước mặt nàng, nay trong mắt hắn, vị sư gia xinh đẹp này dù được huyện thái gia sủng ái, nhưng cũng chỉ là người có thân phận ti tiện, chẳng qua là một món đồ chơi của huyện thái gia. Người ta vẫn nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, nếu huyện thái gia mà để mắt tới khúc nương kia...
Thu Mộng Kỳ nghe thấy câu "hoa nhà hoa dại" kia, không nhịn được phì cười một tiếng.
Tô Vận thì siết chặt cây bút trong tay, chỉ hận không thể biến nó thành vạn mũi kiếm đâm thủng tên tiểu lại ăn nói linh tinh này.
Khổng Nguyên Lượng thấy Thu Mộng Kỳ cười vui vẻ, tưởng rằng cô cao hứng, cũng không nhịn được mà cười hì hì theo.
Ai ngờ tiểu huyện lệnh trước mặt đột nhiên thu lại nụ cười, mặt lạnh xuống: "Bản quan có chứng sạch sẽ, không thích hoa dại."
Khổng Nguyên Lượng có chút sững sờ, không hiểu "chứng sạch sẽ" là gì, nhưng đại khái cũng đoán được huyện thái gia đang nói gì, vội vàng run rẩy nói: "Khúc nương là kỹ nữ thanh lâu... vẫn... vẫn chưa từng..."
Thu Mộng Kỳ thấy hắn nói chuyện hồ đồ như vậy, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống: "Bản huyện đang bận, không rảnh ra ngoài nghe hát, ngươi nếu không có việc gì thì đừng có lượn lờ trước mặt ta, hay là mấy khoản sổ sách rối rắm bên kho lương ngươi đã làm xong? Số ngân phiếu đóng dấu đó đã đòi về chưa?"
Khổng Nguyên Lượng vội vàng quỳ xuống đất, hoảng sợ nói: "Đại nhân bớt giận, nếu đại nhân không thích nghe hát, nếu đại nhân có sở thích khác, tiểu lại-"
"Ngừng! Mấy ngày nay bản huyện không muốn ra ngoài, ngươi không thấy ngoài kia bao nhiêu người muốn hại ta sao? Hơn nữa bản huyện chẳng thích gì, thứ bản huyện để tâm nhất lúc này chính là mấy khoản sổ sách rối rắm ở hộ phòng, ngươi quay về giục giã một chút, cố gắng làm nhanh lên, nếu ngày mai chưa xong, các ngươi từng người một cứ chờ bị xử lý đi!"
Khổng Nguyên Lượng thấy cô tức giận, chỉ đành rụt rè đáp: "Đã vậy, nếu đại nhân không muốn ra ngoài, tiểu lại có tìm vài quyển sách tiêu khiển, mang đến cho đại nhân giải buồn."
Nói rồi liền bò lên trước hai bước, run rẩy lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ.
Thu Mộng Kỳ thấy vậy, không nhịn được bật cười lạnh, chiêu này cô chơi đến phát chán.
Nhưng cô cũng tò mò xem Khổng Nguyên Lượng có thể lấy ra được bao nhiêu bạc, liền nhận lấy quyển sổ, lật xem qua, nhìn thấy ngân phiếu kẹp bên trong, mệnh giá lên đến một ngàn lượng, lại nhìn độ dày, đại khái có đến hai chục tờ, xem ra là đã bỏ ra đủ vốn liếng, nhưng cũng có thể thấy được, Khổng Nguyên Lượng và đám người phía sau hắn kiếm chác được từ đây còn không chỉ có ngần ấy.
Thu Mộng Kỳ "bốp" một tiếng gập quyển sổ lại, nói: "Sổ này bản huyện đã cân nhắc, rất dày, nhưng tại sao không lấy số bạc bên trong quyển sổ này đi bù vào cái lỗ hổng của hộ phòng, hơn nữa bản huyện cũng không định bức người vào đường chết, chỉ cần bịt kín các lỗ hổng lộ ra ngoài ánh sáng, những chuyện trong quá khứ bản huyện đều không truy cứu, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"
Khổng Nguyên Lượng dĩ nhiên nghe ra được lời này của Thu Mộng Kỳ là ý gì, những lỗ hổng trước kia nếu muốn bịt lại cũng không phải không thể, cắn răng là có thể bù vào, nhưng mục đích của bọn họ là muốn kéo Thu Mộng Kỳ xuống nước, để vị huyện thái gia mới nhậm chức này cùng sa ngã, cùng kiếm tiền, đồng thời làm cái ô bảo kê cho bọn họ, như vậy về sau tiền bạc mới có thể tuôn về không ngớt.
Không thể không nói, đám người này đối với lợi ích trước mắt và lâu dài phân biệt rất rõ ràng.
Thu Mộng Kỳ không ngốc, tất nhiên cũng hiểu rõ đám người này đang toan tính điều gì.
Đợi sau khi Khổng Nguyên Lượng rời đi, lúc này Tô Vận mới mở miệng: "Tối nay sợ rằng sẽ còn một đợt nữa."
Thu Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Đến một kẻ phế một kẻ, đến một đôi liền tàn một đôi. Với loại sát thủ như thế, ta sẽ không nương tay. Bất quá đóa hoa nhà này của ngươi, sắp tới vẫn nên đi theo ta, tránh để lạc rồi rơi vào tay kẻ có tâm."
Nhắc đến chữ "hoa nhà", cô lại không nhịn được mà phá công, khuôn mặt đang nghiêm túc cũng lập tức giãn ra, ôm bụng cười một trận.
"Có buồn cười đến vậy sao?"
"Cho ta một triệu cái trí tưởng tượng, ta cũng không thể đem ngươi liên hệ với hoa nhà được, thế mà cái tên Khổng Nguyên Lượng kia lại dám ví ngươi như hoa nhà, hắn đâu có biết, những chuyện khiến đám người bọn họ khốn khổ như bây giờ, đều là do đóa hoa nhà có gai này bày mưu tính kế, còn ta chẳng qua chỉ là con rối bị giật dây mà thôi."
"Chưa từng thấy con rối nào vui vẻ như vậy."
"Tất nhiên là vui rồi, ta vốn đầu óc không đủ dùng, những chuyện quanh co phức tạp ta chẳng thích nghĩ, có người giúp ta tính toán, ta chỉ cần ở phía trước quát một tiếng, ai nấy đều sợ ta, oai phong biết bao."
Đúng là chẳng có tiền đồ.
Tối hôm đó, tại Khổng gia, Khổng Nguyên Lượng mặt mày ủ ê chạy đến trước mặt Khổng Hưng Hiền nói: "Thúc phụ, giờ phải làm sao đây, họ Thu kia mềm cứng đều không ăn, không cần mỹ nhân cũng không cần bạc, cứ như tường đồng vách sắt, không có chỗ nào xuống tay được."
Khổng Hưng Hiền mắng một tiếng đồ vô dụng, sau đó chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, một lúc lâu sau mới nói: "Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta đã liên hệ với người của Trích Tinh Các, tối nay năm vạn lượng bạc nhất định phải lấy cái đầu hắn."
"Nhưng mấy kẻ phái đi tối qua, giờ đều bị nhốt trong đại ngục."
"Đám đó là hạng tép riu, không đáng nhắc tới, còn Trích Tinh Các thì khác, thiên hạ này không ai thoát được khỏi lòng bàn tay của bọn họ."
"Thúc phụ, có năm vạn lượng bạc đó, sao ta không dùng để bù vào cái lỗ hổng kia, họ Thu cũng nói rồi, chỉ cần bịt lỗ hổng lộ ra ngoài ánh sáng, thì sẽ không truy cứu, sau này mọi người yên ổn làm việc chẳng phải tốt hơn, cớ gì lại phải dây dưa với đám giang hồ?"
"Đồ ngu, ngươi biết cái gì, chỉ cần họ Thu còn ngồi ở vị trí đó, thì sau này chúng ta làm gì cũng phải bó tay bó chân, muốn kiếm tiền đâu dễ dàng, một khi lần này hắn chống đỡ được, thì về sau cả Phong Nhạc này sẽ là hắn định đoạt, vậy thì ta Khổng Hưng Hiền còn là cái thá gì!"
"Lão tử đây chính là ngứa mắt cái bộ dạng vênh váo của tên tiểu tử này, thứ gì mà cũng dám chỉ tay năm ngón với ta, cho dù là mười vạn lượng thì lão tử cũng phải kéo hắn xuống cho bằng được." Khổng Hưng Hiền nói xong thì hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Họ Thu kia ban đầu còn tỏ vẻ mặt tốt, dụ dỗ hắn nhận trách nhiệm lo liệu chuyện yến tiệc, vậy mà mới chưa qua hai ngày đã trở mặt vô tình, đúng là coi hắn như khỉ mà đùa. Khổng Hưng Hiền xưng bá Phong Nhạc bao năm nay, làm sao nuốt trôi được cục tức này.
Khổng Nguyên Lượng nghe vậy, nào còn dám hé răng.
"Được rồi, ngươi về trước đi, bên hộ phòng thì làm qua loa cho có lệ là được, đừng coi là chuyện gì to tát."
"Nhưng mà, thúc phụ, lỡ như tối nay họ Thu không chết thì phải làm sao?"
"Đồ ngu," Khổng Hưng Hiền mắng liền mấy tiếng ngu ngốc, rồi với dáng vẻ hận sắt không thành thép mà nói: "Ngươi không nghe ta vừa mới nói sao? Cả thiên hạ này không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Trích Tinh Các, đêm nay Thu Trực chắc chắn phải chết. Ngươi có dư hơi lo mấy chuyện vớ vẩn đó, chi bằng lo nghĩ xem sau khi hắn chết thì làm sao giúp ta xử lý cho ổn thỏa phía Cam đại nhân, để ta sớm ngồi lên vị trí huyện lệnh, đừng để phía trên lại phái thêm người xuống."
Bị mắng một trận, Khổng Nguyên Lượng không dám nói thêm điều gì khiến Khổng Hưng Hiền không vui, chỉ cười nịnh nọt nói: "Thúc phụ, đợi đến khi người ngồi vững trên ghế huyện lệnh, đến lúc đó cả Phong Nhạc lại là thiên hạ của Khổng gia ta, kho bạc nha môn cũng vẫn là kho bạc Khổng gia ta."
Khổng Hưng Hiền nghe vậy, khóe miệng vốn luôn cụp xuống cũng hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh lại ép xuống, lạnh giọng nói: "Cho dù hiện tại họ Thu đang chiếm lấy vị trí kia, thì đã sao? Cứ để hắn đắc ý thêm hai ngày."
"Thúc phụ, Thu Thực không đắc ý được hai ngày đâu, đêm nay là xong đời hắn rồi." Khổng Nguyên Lượng nịnh nọt mà đính chính lại.
"Hừ, chỉ với cái đầu óc khôn vặt của ngươi, về đi, chờ nghe tin tốt của ta là được."
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương và tưới dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-05-19 20:42:27 đến 2023-05-20 21:04:27 nhé~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tặng [pháo phản lực]: 醉酒参禅 2 cái; 郁非 1 cái;
Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tặng [mìn]: 小宪空, 一头牛 mỗi người 1 cái;
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tưới [dinh dưỡng]: 知趣, 炸成沫沫, さかなちゃん mỗi người 10 chai; ? 6 chai; 梦愿·星晨 3 chai; 27968822 2 chai;
Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!