- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66: Trương bách hộ
- Chương 67: Chết không đối chứng
- Chương 68: Trích Tinh Các giải tán
- Chương 69: Lão già kỳ quặc
- Chương 70: Rằm tháng Tám
- Chương 71: Đêm lạnh như nước
- Chương 72: Hương thân Vương thị
- Chương 73: Lần đầu gặp Triệu Nhuế
- Chương 74: Ảnh Thất tỉnh lại
- Chương 75: Bất ngờ ngoài ý muốn
- Chương 76: Không mượn thì càng tốt
- Chương 77: Huấn luyện dân tráng
- Chương 78: Kế hoạch mai phục
- Chương 79: Tiêu diệt sơn tặc Mông Sơn
- Chương 80: Nữ tử đại nghĩa
- Chương 81: Thu gom ruộng đất
- Chương 82: Bụng dạ hẹp hòi
- Chương 83: Vụ án Vân Tước*
- Chương 84: Hội ngộ Lâu Khúc trong đêm
- Chương 85: Đại điển Thu quyết
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88: Ngươi cưới ta đi
- Chương 89: Trở Về Đại Hà Thôn Trong Đêm
- Chương 90: Quyến luyến không rời
- Chương 91: Ta đã đính hôn
- Chương 92: Tuyên bố một chuyện
- Chương 93: Bí sự của Tiết độ sứ
- Chương 94: Tiểu đồng bán thuốc
- Chương 95: Làm một cuộc giao dịch
- Chương 96: Như lửa cháy lan
- Chương 97: Quy hoạch khu nhà tạm
- Chương 98: Ta đút ngươi uống
- Chương 99: Hưng thịnh từng ngày
- Chương 100: Mộng hồi thuở ban đầu
- Chương 101: Thật sự buông bỏ
- Chương 102: Loại trừ Cam Đức Thọ
- Chương 103: Hạ gục Vương thị lang
- Chương 104: Ở trọ tại trạm dịch
- Chương 105: Lý Thái cầu thân
- Chương 106: Vác gai xin tội
- Chương 107: Gọi một tiếng lão bà
- Chương 108: Đi mua đồ Tết thôi nào
- Chương 109: Phát quà Tết rồi
- Chương 110: Tình thương của nhạc mẫu
- Chương 111: Đêm Giao Thừa
- Chương 112: Ẩn nhẫn chờ thời
- Chương 113: Chúc Tết thôi nào
- Chương 114: Quý Hô đến nhà chúc Tết
- Chương 115: Bãi bỏ lệnh cấm biển
- Chương 116: Nhất định phải giành được
- Chương 117: Chế biến thực phẩm
- Chương 118: Tuần hành sứ giả
- Chương 119: Là nhạc phụ của ta
- Chương 120: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 121: Nàng thật tốt
- Chương 122: Không chừa một ai
- Chương 123: Một mảnh xôn xao
- Chương 124: Đường đường thẩm vấn (1)
- Chương 125: Đường đường công thẩm (2)
- Chương 126: Đường đường xét xử (3)
- Chương 127: Gương thủy tinh
- Chương 128: Đại sư huynh
- Chương 129: Tiểu man ngưu
- Chương 130: Báo ứng của Mạnh Nhị
- Chương 131: Giúp thê giữ cửa
- Chương 132: Phòng bị từ trước
- Chương 133: Đối chất trực tiếp
- Chương 134: Yêu nàng, sớm đã có dấu hiệu
- Chương 135: Thưởng cho nàng bằng miệng
- Chương 136: Giày thêu đỏ
- Chương 137: Trương Nhiễm
- Chương 138: Tìm được người rồi
- Chương 139: Nàng đúng là thơm thật
- Chương 140: Tỷ muội tương phùng
- Chương 141
- Chương 142: Ngựa Phù Dư
- Chương 143: Là Hòa chứ không phải Hà
- Chương 144: Nhà nhỏ cũng phải lo ^ω^
- Chương 145: Cơ Đạt mở ra
- Chương 146: Phu thê tình thâm
- Chương 147: Có yêu nàng không
- Chương 148: Bắt đầu bố trí
- Chương 149: Ăn một món ngọt
- Chương 150: Mức độ gây sát thương của Trương Yên?
- Chương 151: Mảnh giấy vo tròn
- Chương 152: Mở biển rồi!
- Chương 153: Thánh Quang đảo
- Chương 154: Mổ Bụng Moi Ruột
- Chương 155: Ngư dân bình thường
- Chương 156: Hải tặc tập kích
- Chương 157: Thu Phái chi tử
- Chương 158: Xé ra một khe hở
- Chương 159: Hiếu tử danh hiền
- Chương 160: Kìm chế bản thân không nhìn nàng
- Chương 161: Chân tướng hải tặc
- Chương 162: Một tên cũng không tha
- Chương 163: Đúng hẹn mà đến
- Chương 164: Bắc thượng Phù Dư
- Chương 165: Khai quật kho báu
- Chương 166: Phạt nàng hôn ta
- Chương 167: Lão già cứng đầu.
- Chương 168: Ngươi tới làm gì
- Chương 169: Đến đây báo danh
- Chương 170: Đới Hùng tới thăm
- Chương 171: Đo đạc ruộng đất
- Chương 172: Thừa lúc người gặp nạn
- Chương 173: Rốt cuộc người có trái tim không
- Chương 174: Một liều thuốc mạnh
- Chương 175: Giúp nàng được không
- Chương 176: Lại một lần nữa cầu thân
- Chương 177: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 178: Bộ lạc Phù Dư
- Chương 179: Tìm nàng tính sổ
- Chương 180: Mẫu tử nhà Hoán Nhi
- Chương 181: Tâm tư chu toàn
- Chương 182: Kẻ chủ mưu sau màn
- Chương 183: Đã khoẻ hẳn chưa
- Chương 184: Một đường cuống cuồng đuổi theo
- Chương 185: Đều là hiểu lầm
- Chương 186: Lòng dạ xao động
- Chương 187: Ngủ như một tiểu trư
- Chương 188: Hạ đường thê
- Chương 189: Các lão cáo lão
- Chương 190: Đôi giày liên hoa song sinh
- Chương 191: Thất Lang và Tam Nương
- Chương 192: Ảnh Thất nhận chủ
- Chương 193: Tôn Cẩm chết
- Chương 194: Dư luận đi trước
- Chương 195: Bố trí từ trước
- Chương 196: Lịch Châu đổi chủ
- Chương 197: Thuyền lật trong mương tối
- Chương 198: Bãi bỏ thân phận nô lệ
- Chương 199: Công trình Thục - Lưu
- Chương 200: Bảo bối vất vả rồi
- Chương 201: Xoa cho nàng
- Chương 202: Tinh thần phấn chấn
- Chương 203: Muốn ăn khuya
- Chương 204: Dễ như trở bàn tay
- Chương 205: Tụ họp ăn cơm
- Chương 206: Nắm giữ trung khuê
- Chương 207: Tiết độ sứ Lĩnh Nam
- Chương 208: Thay đổi thái độ
- Chương 209: Tỷ tỷ muội muội
- Chương 210: Phồn hoa như cũ
- Chương 211: Đi gặp lão ăn mày
- Chương 212: Gặp Triệu Hồng Uấn
- Chương 213: Thư lão bà gửi đến
- Chương 214: Hội nghị Quận thủ
- Chương 215: Ngươi đang tránh ta? (Không thích cặp Thục - Nguyệt thì đừng mua)
- Chương 216: Hoàn thiện luật pháp
- Chương 217: Dân tị nạn nhập cảnh
- Chương 218: Mưu kế và bố cục
- Chương 219: Phó CP - Thục & Lưu
- Chương 220: Đánh trống đăng văn
- Chương 221: Phụ CP Thục - Lưu (không thích xin đừng mua)
- Chương 222: Thục - Lưu (1)
- Chương 223: Thục - Lưu (2)
- Chương 224: Thục - Lưu (3)
- Chương 225: Mộng Kỳ trở về
- Chương 226: Phân công cơ cấu
- Chương 227: Chúng ta ở bên nhau rồi
- Chương 228: Chiếm được Kinh Châu
- Chương 229: Bảng vàng chọn rể
- Chương 230: Gặp qua tẩu tử
- Chương 231: Cơn gió của tự do
- Chương 232: Nội ứng ngoại hợp
- Chương 233: Ăn thịt miếng lớn
- Chương 234: Tề tụ ở Kinh Châu
- Chương 235: Dâng tấu xin nạp phi
- Chương 236: Dỗ, phải dỗ cho tốt
- Chương 237: Tô gia yết kiến
- Chương 238: Vĩnh viễn không trọng dụng
- Chương 239: Đại điển Thông Linh
- Chương 240: Đồng nam đồng nữ
- Chương 241: Năm trăm tiểu trư
- Chương 242: Ai cũng ôm lòng riêng
- Chương 243: Huyện lệnh Cốc Thành huyện
- Chương 244: Khách từ Thục Trung
- Chương 245: Bài Binh Bố Trận
- Chương 246: Niệm heo heo
- Chương 247: Khải hoàn hồi triều
- Chương 248: Chủ hậu cung
- Chương 249: Niệm Niệm đến rồi
- Chương 250: Làm quan ở đất Thục
- Chương 251: Khó ở (Chung - Lưu)
- Chương 252: Thục Lưu (khó chịu) - Phần 2
- Chương 253: Luận công ban thưởng
- Chương 254: Làm khách phủ Tề quốc công
- Chương 255: Nữ huyện lệnh Tào Trinh
- Chương 256: Hạnh phúc là gì
- Chương 257: Đại Phúc a
- Chương 258: Thân phận công khai
- Chương 259
- Chương 260: Đại kết cục
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Chương 3: Xuân Đào Đại Phúc
Thu Mộng Kỳ đi thẳng tới trấn kế tiếp, gọi là Ma Tây trấn. Trong ấn tượng, nguyên thân từng dừng chân tại đây, nơi này có một phiên chợ lớn, rất thuận tiện để mua sắm vật tư.
Với thân phận quan lại triều đình hiện tại, cô có thể tận hưởng ăn uống và xe ngựa đều do trạm dịch cung cấp. Mặc dù có thể được ăn ở miễn phí, nhưng đây không phải là một nơi tốt.
Theo những gì Thu Mộng Kỳ biết về lịch sử, các trạm dịch thường rất bẩn thỉu. "Côn trùng bay tứ tung trong bếp và phòng ăn, chúng đậu trên thớt, lẫn vào thức ăn, khiến người ta không thể nuốt trôi". Chỗ ở cũng đáng lo ngại, "phía sau phòng ngủ là chuồng bò chuồng heo, chỉ ngăn cách bởi một tấm phên tre".
Hơn nữa, việc bố trí của nhiều trạm dịch rất bất hợp lý, có nơi quá gần, có nơi lại quá xa. Đến nơi gần thì mặt trời còn chưa lặn, còn đến nơi xa thì phải cầm đuốc đi suốt nửa đêm mới tới. Cho nên, việc hoàn toàn dựa vào trạm dịch là không khả thi. Cô vẫn phải mua một chút lương khô và chăn màn đơn giản để chuẩn bị.
Đi một vòng, đang chuẩn bị mua sắm thì cô nghe thấy tiếng bước chân và tiếng ồn ào từ xa vọng lại. Một đám người đông đúc lao tới, vừa chạy vừa la hét đòi đánh giết một ai đó.
Thu Mộng Kỳ lúc này không muốn gây sự, liền vội vàng dắt ngựa tạt vào sát mép đường.
Nhưng khi cô nhìn thấy hai người đang hoảng hốt chạy phía trước, cô sững sờ một lúc.
"Xuân Đào? Đại Phúc?"
Vài ngày trước, khi nguyên thân đi qua Ma Tây trấn đã cứu một đôi tỷ đệ, chính là hai người này.
Đôi tỷ đệ này cũng thật đáng thương. Phụ mẫu đều đã mất, đệ đệ tên Đại Phúc lại bị ngốc, hoàn toàn sống nhờ vào công việc nha hoàn của Xuân Đào cho nhà phú hộ.
Lũ lưu manh ngoài phố thấy Đại Phúc tuy ngốc nhưng lại khỏe, chúng dùng đồ ăn ngon dụ dỗ hắn đi đánh người yếu thế. Đại Phúc tuy tâm trí không toàn vẹn nhưng bản chất lại lương thiện, không muốn bắt nạt người khác, vì vậy ngược lại, hắn bị đám ô hợp này bắt nạt.
Nhìn thấy tình thế trước mắt, Thu Mộng Kỳ nghĩ rằng nguyên nhân cũng giống lần trước.
Lúc này, Xuân Đào đang hoảng loạn, chợt nhìn thấy Thu Mộng Kỳ, như thấy vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, không nói không rằng kéo Đại Phúc tới trước mặt cô, ban đầu định kêu là nữ hiệp, nhưng rồi nàng nhìn rõ trang phục của cô, trong chớp mắt đã đổi lời mà hét lớn: "Thu công tử cứu mạng-"
Thu Mộng Kỳ vội che chở hai người ra sau lưng mình: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thu công tử, bọn chúng bắt Đại Phúc đi trộm bạc. Đại Phúc không chịu, chúng liền đánh hắn. Lần này Đại Phúc đánh trả, lỡ làm một tên trong bọn họ gãy một chân, giờ cả bọn đuổi theo không tha, đòi lấy mạng Đại Phúc--"
Lúc này gương mặt Đại Phúc sưng vù như cái bánh bao, y phục vá chằng vá đụp trên người bị xé thành từng mảnh, để lộ bờ vai và cánh tay bầm tím chằng chịt, có chỗ còn rỉ máu.
Thu Mộng Kỳ khẽ nhíu mày: "Đừng sợ, ta muốn xem kẻ nào dám động đến các ngươi!"
Tên đầu sỏ nhìn Thu Mộng Kỳ thân hình mảnh khảnh, trông yếu ớt không chịu nổi gió, liền không để cô vào mắt, khạc một ngụm nước bọt rồi quát: "Đồ ẻo lả chết tiệt, đừng xen vào chuyện người khác, bằng không sẽ đánh luôn cả ngươi!"
"Thế thì không được rồi, ta đây vốn dĩ thích xen vào chuyện người khác nhất." Thu Mộng Kỳ khẽ cười nhạt.
Thấy cô khiêu khích, tên đầu sỏ tặc lưỡi mấy tiếng: "Khẩu khí thật lớn! Trước tiên đánh cho ngươi khuất phục, rồi quẳng vào Di Hồng viện làm nam kỹ, xem còn dám vênh váo nữa không."
Bọn lâu la bên cạnh lập tức cười rộ lên: "Đại ca, tên nhãi này trông cũng khôi ngô đấy chứ, quan lão gia mấy vị kia không phải thích cái kiểu này sao."
"Huynh đệ, xông lên--"
Trong lòng Thu Mộng Kỳ cũng ngứa ngáy, muốn thử một chút, xem võ công mà nguyên thân đã học được từ sư môn ra sao. Nhưng cô lại nghĩ đang dùng thân phận của Thu Thực, nếu bây giờ lộ ra võ công, bị kẻ có tâm nhìn thấy, e là rước họa vào thân.
Đành phải đè nén cơn ngứa ngáy trong lòng, cô cười lạnh một tiếng, thò tay rút ngay ngư phù quan bằng* trong ngực ra, dí thẳng vào trước mặt tên đầu sỏ, hờ hững nói: "Mở to mắt chó của ngươi ra mà xem, đây là cái gì!"
*ngư phù quan bằng: là tín phù quan chức hình cá một loại giấy thông hành/ấn tín do triều đình ban cấp để quan lại ra ngoài công vụ
Đám lâu la vừa trông thấy quan ấn, lập tức hoảng sợ lùi lại liên tục.
Từ xưa đến nay, dân vốn sợ quan, mà người có thể được ban ngư phù, ít nhất cũng phải là quan thất phẩm.
Bọn chúng thường ngày ỷ thế h**p người, sau lưng cũng chỉ có bọn lại dịch cùng bổ đầu trong huyện, nào dám chọc vào một chính quan. Trong thoáng chốc liền tan tác như chim thú, biến mất không thấy bóng dáng.
Đây là lần đầu tiên Thu Mộng Kỳ lấy thân phận ra để áp người, nhìn đám kia sợ hãi đến nỗi bỏ chạy thục mạng, trong lòng cô khoan khoái vô cùng.
Xuân Đào không ngờ ân nhân lại lấy ra quan ấn, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng nghe nói triều đình có nữ quan. Cộng thêm y phục Thu Mộng Kỳ đang mặc, trong lòng nàng mơ hồ đoán được đôi phần ngọn ngành, nhưng khi chưa có đáp án xác thực thì cũng không dám để lộ thân phận của cô.
Ân nhân đã hai lần cứu giúp bọn họ, trong lòng nàng biết ơn khôn xiết, liền kéo Đại Phúc quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với cô, nghìn vạn lần tạ ơn.
Thu Mộng Kỳ thấy tỷ đệ hai người cảnh ngộ thế này cũng không khỏi thở dài. Hai người không phụ mẫu, không thân thích làm chỗ dựa, lại bị bọn lưu manh nhắm vào, về sau ngày tháng chắc chắn không dễ dàng.
Nhưng bản thân cô đang mang nhiệm vụ trên người, cũng không thể mãi che chở cho họ. Hai người này ngoài việc đổi sang chỗ ở khác thì e rằng không còn cách nào tốt hơn.
Nghĩ vậy, cô liền nói ra ý định của mình.
Xuân Đào không kìm được nức nở: "Hiện giờ ta đã bán mình vào nhà phú hộ làm nha hoàn, dù muốn đi cũng không thể. Đại Phúc thì ngốc nghếch, không ai chịu nhận, cũng không có nơi nào nương thân, thế nên mới hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện như vậy."
Càng nghĩ Xuân Đào càng thấy thương tâm, trong lòng chợt nảy sinh ý nghĩ viển vông: giá như chủ tử của mình là ân nhân thì hay biết mấy. Cô nhân từ như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ mặc tỷ đệ bọn họ.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên liền không thể ngăn lại, nàng mặc kệ tất cả mà dập đầu trước Thu Mộng Kỳ, nói: "Đại nhân nếu không chê, xin để Đại Phúc theo hầu bên cạnh người. Tuy đệ đệ ta có phần ngu dại, nhưng được cái ngoan ngoãn nghe lời, lại có chút sức lực. Nếu đại nhân phải đi xa, hắn cũng có thể gánh vác, làm kẻ sai vặt cho người."
Chỉ cần Đại Phúc có thể sống yên ổn, thì dẫu cả đời này tỷ đệ bọn họ không thể gặp lại, nàng cũng có thể cắn răng mà chấp nhận.
Chỉ là Đại Phúc là một kẻ ngốc, đại nhân lại mang thân nữ tử, e rằng sẽ không chịu thu nhận hắn.
Xuân Đào nghĩ vậy, lại cảm thấy hy vọng thật mỏng manh, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lần nữa lăn dài.
Quả nhiên, Thu Mộng Kỳ nghe vậy theo bản năng muốn từ chối. Là một người hiện đại, cô cần gì người hầu. Hơn nữa với thân phận hiện tại đang che giấu, đi lại một mình mới là an toàn nhất.
Nhưng nghĩ lại, hiện giờ cô đã là huyện lệnh, sau này biết đâu còn phải thăng quan tiến chức. Nếu bên cạnh không có lấy một hai người thân cận, e là về sau làm việc sẽ không thuận tiện.
Hơn nữa, tỷ đệ Xuân Đào đã được cô cứu giúp hai lần, về mặt trung thành thì khỏi cần bàn cãi. Xuân Đào lại biết rõ gốc gác của cô, mang họ theo bên mình dù sao cũng đáng tin hơn nhiều so với sau này phải ra nha hành mua những kẻ không ra gì.
Nghĩ vậy liền cảm thấy chủ ý này thật tuyệt, cô lập tức hỏi: "Hiện giờ ngươi đang làm nha hoàn ở nhà phú hộ nào? Muốn chuộc thân thì phải làm sao?"
Nghe vậy, trong mắt Xuân Đào vốn còn vương lệ bỗng lóe sáng, chẳng lẽ đại nhân là muốn--
...
Gia chủ Tạ gia vốn là thương nhân buôn bán dược liệu, vừa nghe có quan viên ghé thăm liền thoáng thấy bất an trong lòng, vội vã hớt hải chạy ngay về nhà.
Gặp mặt mới biết là chuyện liên quan đến một nha hoàn, lòng vốn nặng trĩu giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Liền thuận nước đẩy thuyền, muốn kết cái nhân tình, đem Xuân Đào tặng cho Thu Mộng Kỳ.
Kỳ thực Thu Mộng Kỳ thân chẳng có mấy đồng dắt lưng, nên mới cố ý xưng danh mà tới cửa. Cô vốn chẳng định không công nhận người, chỉ muốn mượn chút oai quan mà ép giá, không ngờ lại còn vớ được món hời to.
Cô mỉm cười nhấp một ngụm trà, nói: "Ta chỉ là một viên quan thất phẩm bé nhỏ, nhậm chức ở tận Lĩnh Nam. Tạ lão bản cũng biết đó không phải nơi tốt đẹp. Ân tình này của ngươi, e rằng ta một lúc khó mà trả lại được."
Rốt cuộc cô cũng là con gái của Thu Dương Vinh, khí chất và cách nói năng đương nhiên không phải bàn, lại thêm ký ức nguyên chủ còn lưu giữ, giao tiếp bình thường không phải chuyện khó khăn.
Tạ Chính Khanh thấy cô còn trẻ mà dáng vẻ ung dung tự tại, ông cho rằng cô có gia giáo rất tốt, nên càng cẩn trọng đối đãi.
"Một nha hoàn thì tính là nhân tình gì chứ, đại nhân chớ nói đùa. Người đời đều bảo Lĩnh Nam là chốn chướng khí độc trùng, nhưng nào hay ngọc quế cùng gỗ hương của người Bách Việt lại đặc biệt nổi danh. Tạ mỗ ta đây khi trước cũng thật muốn đến Lĩnh Nam một chuyến, chỉ là đường sá xa xôi, bên đó lại chẳng ai giúp nối mối, muốn làm ăn buôn bán quế ngọc mà không tìm được lối vào."
Giọng hắn thành khẩn, quả thực muốn nương nhờ mối quan hệ với Thu Mộng Kỳ, lại vội vàng nói: "Tạ mỗ thật lòng muốn cùng đại nhân cầu chút tài lộc. Nếu khi đại nhân đến Lĩnh Nam mà có chỗ tiện, ta cũng muốn dày mặt kết chút quan hệ, mong được thơm lây."
Thu Mộng Kỳ đang phiền muộn rằng khi tới Lĩnh Nam không biết phải làm sao để tăng thêm các nguồn thu khác. Bổng lộc của huyện lệnh quá mỏng, cô lại không thể làm tham quan. Đến lúc muốn tra xét vụ án hẳn là không thể thiếu bạc, có khi còn phải lo lót quan hệ. Hiện trên người cô chỉ có mấy lượng bạc, cũng không biết có thể cầm cự tới Lĩnh Nam được không. Nay Tạ Chính Khanh nói như vậy, cô không khỏi có chút rục rịch trong lòng.
"Cũng không phải là không thể..."
Tạ Chính Khanh vội nói: "Đất Bách Việt sản vật phong phú, nổi tiếng về ngọc quế, gỗ hương... Đại nhân chỉ cần sai người thay mặt thu mua, đến lúc đó ta sẽ phái người sang vận chuyển về. Kết quả thu được trừ đi vốn liếng, chúng ta chia đôi. Dĩ nhiên, vốn thu mua ban đầu cũng do ta bỏ ra trước. Ngài thấy thế nào?"
"Không sợ ta cuỗm ngân lượng chạy mất sao, Tạ lão bản?"
Tạ Chính Khanh mỉm cười: "Lấy thân phận của đại nhân, nếu thật sự để mắt tới chút bạc vụn này của ta, ấy chính là coi trọng Tạ mỗ."
Trong mắt đám thương nhân, địa vị của họ vốn thấp kém, có thể kết giao với quan lại thì chỉ có lợi mà không có hại. Đây cũng là lý do vì sao nhiều sĩ tử vào kinh ứng thí thường được phú thương trợ giúp, chỉ mong ngày kia sĩ tử đỗ đạt làm quan có thể mang lại cho họ vô vàn lợi ích.
Chuyện Xuân Đào ngày hôm nay, đối với Tạ gia mà nói, quả thực chính là một cơ hội lớn. Đừng nói chỉ một Xuân Đào, cho dù một trăm Xuân Đào thì Tạ Chính Khanh cũng có thể dâng lên.
Tuy trông Thu Mộng Kỳ một thân nghèo nàn, nhưng ai biết được về sau sẽ ra sao. Dù cho không thể thăng tiến, chỉ cần lưu lại Lịch Châu làm quan, cũng đủ trợ lực không ít cho việc làm ăn của Tạ gia.
Thấy hắn một gương mặt khẩn thiết, Thu Mộng Kỳ đảo mắt, cảm thấy việc làm ăn này có thể làm.
____
Tác giả có lời muốn nói:
Thu Mộng Kỳ: Khụ khụ, kia... bao giờ thì người ấy tới?
Tô Vận: Nhớ ta rồi à? Chương sau sẽ đến.
Cảm tạ những tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dưỡng khí cho ta trong khoảng thời gian 2023-04-04 18:56:34 ~ 2023-04-05 19:38:32
Cảm tạ những tiểu thiên sứ đã ném mìn: 9940, Nguyên lai tinh thần bệnh thị ngã, Tiểu Hiến Không, Nhất chi bút chì 1 cái
Cảm tạ những tiểu thiên sứ đã tưới dưỡng khí: Vân Trung Cẩm Thư 473 bình; 39832761 135 bình; Kim Nhuyễn Nhuyễn 55 bình; straying 30 bình; Lỗ Lỗ Mộc Hải 24 bình; AZR 20 bình; 9940, Darkrise 5 bình; Mộng Nguyện·Tinh Thần, Lạc Bất Ngữ, Đa Lạp A Mộng, Quá Khách 1 bình
Vô cùng cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
___
Editor: dễ thương dị tr