- Trang chủ
 - Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ
 - Chương 174: Một liều thuốc mạnh
 
Chương 174: Một liều thuốc mạnh
Truyện: Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ
Tác giả: Đại Miêu Truy Nguyệt
- Chương 1
 - Chương 2
 - Chương 3
 - Chương 4
 - Chương 5
 - Chương 6
 - Chương 7
 - Chương 8
 - Chương 9
 - Chương 10
 - Chương 11
 - Chương 12
 - Chương 13
 - Chương 14
 - Chương 15
 - Chương 16
 - Chương 17
 - Chương 18
 - Chương 19
 - Chương 20
 - Chương 21
 - Chương 22
 - Chương 23
 - Chương 24
 - Chương 25
 - Chương 26
 - Chương 27
 - Chương 28
 - Chương 29
 - Chương 30
 - Chương 31
 - Chương 32
 - Chương 33
 - Chương 34
 - Chương 35
 - Chương 36
 - Chương 37
 - Chương 38
 - Chương 39
 - Chương 40
 - Chương 41
 - Chương 42
 - Chương 43
 - Chương 44
 - Chương 45
 - Chương 46
 - Chương 47
 - Chương 48
 - Chương 49
 - Chương 50
 - Chương 51
 - Chương 52
 - Chương 53
 - Chương 54
 - Chương 55
 - Chương 56
 - Chương 57
 - Chương 58
 - Chương 59
 - Chương 60
 - Chương 61
 - Chương 62
 - Chương 63
 - Chương 64
 - Chương 65
 - Chương 66: Trương bách hộ
 - Chương 67: Chết không đối chứng
 - Chương 68: Trích Tinh Các giải tán
 - Chương 69: Lão già kỳ quặc
 - Chương 70: Rằm tháng Tám
 - Chương 71: Đêm lạnh như nước
 - Chương 72: Hương thân Vương thị
 - Chương 73: Lần đầu gặp Triệu Nhuế
 - Chương 74: Ảnh Thất tỉnh lại
 - Chương 75: Bất ngờ ngoài ý muốn
 - Chương 76: Không mượn thì càng tốt
 - Chương 77: Huấn luyện dân tráng
 - Chương 78: Kế hoạch mai phục
 - Chương 79: Tiêu diệt sơn tặc Mông Sơn
 - Chương 80: Nữ tử đại nghĩa
 - Chương 81: Thu gom ruộng đất
 - Chương 82: Bụng dạ hẹp hòi
 - Chương 83: Vụ án Vân Tước*
 - Chương 84: Hội ngộ Lâu Khúc trong đêm
 - Chương 85: Đại điển Thu quyết
 - Chương 86
 - Chương 87
 - Chương 88: Ngươi cưới ta đi
 - Chương 89: Trở Về Đại Hà Thôn Trong Đêm
 - Chương 90: Quyến luyến không rời
 - Chương 91: Ta đã đính hôn
 - Chương 92: Tuyên bố một chuyện
 - Chương 93: Bí sự của Tiết độ sứ
 - Chương 94: Tiểu đồng bán thuốc
 - Chương 95: Làm một cuộc giao dịch
 - Chương 96: Như lửa cháy lan
 - Chương 97: Quy hoạch khu nhà tạm
 - Chương 98: Ta đút ngươi uống
 - Chương 99: Hưng thịnh từng ngày
 - Chương 100: Mộng hồi thuở ban đầu
 - Chương 101: Thật sự buông bỏ
 - Chương 102: Loại trừ Cam Đức Thọ
 - Chương 103: Hạ gục Vương thị lang
 - Chương 104: Ở trọ tại trạm dịch
 - Chương 105: Lý Thái cầu thân
 - Chương 106: Vác gai xin tội
 - Chương 107: Gọi một tiếng lão bà
 - Chương 108: Đi mua đồ Tết thôi nào
 - Chương 109: Phát quà Tết rồi
 - Chương 110: Tình thương của nhạc mẫu
 - Chương 111: Đêm Giao Thừa
 - Chương 112: Ẩn nhẫn chờ thời
 - Chương 113: Chúc Tết thôi nào
 - Chương 114: Quý Hô đến nhà chúc Tết
 - Chương 115: Bãi bỏ lệnh cấm biển
 - Chương 116: Nhất định phải giành được
 - Chương 117: Chế biến thực phẩm
 - Chương 118: Tuần hành sứ giả
 - Chương 119: Là nhạc phụ của ta
 - Chương 120: Chân tướng sáng tỏ
 - Chương 121: Nàng thật tốt
 - Chương 122: Không chừa một ai
 - Chương 123: Một mảnh xôn xao
 - Chương 124: Đường đường thẩm vấn (1)
 - Chương 125: Đường đường công thẩm (2)
 - Chương 126: Đường đường xét xử (3)
 - Chương 127: Gương thủy tinh
 - Chương 128: Đại sư huynh
 - Chương 129: Tiểu man ngưu
 - Chương 130: Báo ứng của Mạnh Nhị
 - Chương 131: Giúp thê giữ cửa
 - Chương 132: Phòng bị từ trước
 - Chương 133: Đối chất trực tiếp
 - Chương 134: Yêu nàng, sớm đã có dấu hiệu
 - Chương 135: Thưởng cho nàng bằng miệng
 - Chương 136: Giày thêu đỏ
 - Chương 137: Trương Nhiễm
 - Chương 138: Tìm được người rồi
 - Chương 139: Nàng đúng là thơm thật
 - Chương 140: Tỷ muội tương phùng
 - Chương 141
 - Chương 142: Ngựa Phù Dư
 - Chương 143: Là Hòa chứ không phải Hà
 - Chương 144: Nhà nhỏ cũng phải lo ^ω^
 - Chương 145: Cơ Đạt mở ra
 - Chương 146: Phu thê tình thâm
 - Chương 147: Có yêu nàng không
 - Chương 148: Bắt đầu bố trí
 - Chương 149: Ăn một món ngọt
 - Chương 150: Mức độ gây sát thương của Trương Yên?
 - Chương 151: Mảnh giấy vo tròn
 - Chương 152: Mở biển rồi!
 - Chương 153: Thánh Quang đảo
 - Chương 154: Mổ Bụng Moi Ruột
 - Chương 155: Ngư dân bình thường
 - Chương 156: Hải tặc tập kích
 - Chương 157: Thu Phái chi tử
 - Chương 158: Xé ra một khe hở
 - Chương 159: Hiếu tử danh hiền
 - Chương 160: Kìm chế bản thân không nhìn nàng
 - Chương 161: Chân tướng hải tặc
 - Chương 162: Một tên cũng không tha
 - Chương 163: Đúng hẹn mà đến
 - Chương 164: Bắc thượng Phù Dư
 - Chương 165: Khai quật kho báu
 - Chương 166: Phạt nàng hôn ta
 - Chương 167: Lão già cứng đầu.
 - Chương 168: Ngươi tới làm gì
 - Chương 169: Đến đây báo danh
 - Chương 170: Đới Hùng tới thăm
 - Chương 171: Đo đạc ruộng đất
 - Chương 172: Thừa lúc người gặp nạn
 - Chương 173: Rốt cuộc người có trái tim không
 - Chương 174: Một liều thuốc mạnh
 - Chương 175: Giúp nàng được không
 - Chương 176: Lại một lần nữa cầu thân
 - Chương 177: Gậy ông đập lưng ông
 - Chương 178: Bộ lạc Phù Dư
 - Chương 179: Tìm nàng tính sổ
 - Chương 180: Mẫu tử nhà Hoán Nhi
 - Chương 181: Tâm tư chu toàn
 - Chương 182: Kẻ chủ mưu sau màn
 - Chương 183: Đã khoẻ hẳn chưa
 - Chương 184: Một đường cuống cuồng đuổi theo
 - Chương 185: Đều là hiểu lầm
 - Chương 186: Lòng dạ xao động
 - Chương 187: Ngủ như một tiểu trư
 - Chương 188: Hạ đường thê
 - Chương 189: Các lão cáo lão
 - Chương 190: Đôi giày liên hoa song sinh
 - Chương 191: Thất Lang và Tam Nương
 - Chương 192: Ảnh Thất nhận chủ
 - Chương 193: Tôn Cẩm chết
 - Chương 194: Dư luận đi trước
 - Chương 195: Bố trí từ trước
 - Chương 196: Lịch Châu đổi chủ
 - Chương 197: Thuyền lật trong mương tối
 - Chương 198: Bãi bỏ thân phận nô lệ
 - Chương 199: Công trình Thục - Lưu
 - Chương 200: Bảo bối vất vả rồi
 - Chương 201: Xoa cho nàng
 - Chương 202: Tinh thần phấn chấn
 - Chương 203: Muốn ăn khuya
 - Chương 204: Dễ như trở bàn tay
 - Chương 205: Tụ họp ăn cơm
 - Chương 206: Nắm giữ trung khuê
 - Chương 207: Tiết độ sứ Lĩnh Nam
 - Chương 208: Thay đổi thái độ
 - Chương 209: Tỷ tỷ muội muội
 - Chương 210: Phồn hoa như cũ
 - Chương 211: Đi gặp lão ăn mày
 - Chương 212: Gặp Triệu Hồng Uấn
 - Chương 213: Thư lão bà gửi đến
 - Chương 214: Hội nghị Quận thủ
 - Chương 215: Ngươi đang tránh ta? (Không thích cặp Thục - Nguyệt thì đừng mua)
 - Chương 216: Hoàn thiện luật pháp
 - Chương 217: Dân tị nạn nhập cảnh
 - Chương 218: Mưu kế và bố cục
 - Chương 219: Phó CP - Thục & Lưu
 - Chương 220: Đánh trống đăng văn
 - Chương 221: Phụ CP Thục - Lưu (không thích xin đừng mua)
 - Chương 222: Thục - Lưu (1)
 - Chương 223: Thục - Lưu (2)
 - Chương 224: Thục - Lưu (3)
 - Chương 225: Mộng Kỳ trở về
 - Chương 226: Phân công cơ cấu
 - Chương 227: Chúng ta ở bên nhau rồi
 - Chương 228: Chiếm được Kinh Châu
 - Chương 229: Bảng vàng chọn rể
 - Chương 230: Gặp qua tẩu tử
 - Chương 231: Cơn gió của tự do
 - Chương 232: Nội ứng ngoại hợp
 - Chương 233: Ăn thịt miếng lớn
 - Chương 234: Tề tụ ở Kinh Châu
 - Chương 235: Dâng tấu xin nạp phi
 - Chương 236: Dỗ, phải dỗ cho tốt
 - Chương 237: Tô gia yết kiến
 - Chương 238: Vĩnh viễn không trọng dụng
 - Chương 239: Đại điển Thông Linh
 - Chương 240: Đồng nam đồng nữ
 - Chương 241: Năm trăm tiểu trư
 - Chương 242: Ai cũng ôm lòng riêng
 - Chương 243: Huyện lệnh Cốc Thành huyện
 - Chương 244: Khách từ Thục Trung
 - Chương 245: Bài Binh Bố Trận
 - Chương 246: Niệm heo heo
 - Chương 247: Khải hoàn hồi triều
 - Chương 248: Chủ hậu cung
 - Chương 249: Niệm Niệm đến rồi
 - Chương 250: Làm quan ở đất Thục
 - Chương 251: Khó ở (Chung - Lưu)
 - Chương 252: Thục Lưu (khó chịu) - Phần 2
 - Chương 253: Luận công ban thưởng
 - Chương 254: Làm khách phủ Tề quốc công
 - Chương 255: Nữ huyện lệnh Tào Trinh
 - Chương 256: Hạnh phúc là gì
 - Chương 257: Đại Phúc a
 - Chương 258: Thân phận công khai
 - Chương 259
 - Chương 260: Đại kết cục
 
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Lư Âm là người trong giang hồ, xử lý loại vết thương như của Đới Yến cũng khá thuần thục. Chẳng bao lâu đã xử lý xong, lại thay cho nàng một bộ y phục sạch cùng đệm lót, cũng mướt mồ hôi, cuối cùng ôm theo một đống đồ bẩn rời khỏi phòng.
Lúc này Đới Yến ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, không nói một lời, không còn bộ dạng cuồng loạn như ban nãy.
Sắc mặt của Triệu Nhuế lúc này mới dần dịu lại.
Nàng nhẹ giọng hỏi: "Ta mang cơm vào đút ngươi ăn, được không?"
Đới Yến vẫn còn đang giận, vốn không muốn để ý tới nàng, nhưng nghe thấy giọng điệu kia mang theo sự cầu khẩn, lại thêm một chữ "đút", lòng không khỏi mềm xuống, nhưng lại không chịu tỏ ra yếu thế, cứng nhắc đáp: "Tuỳ ngươi."
Triệu Nhuế lúc này mới vén rèm đi ra ngoài.
Bên ngoài không một bóng người, chỉ có mâm cơm canh mà vừa nãy Đới Hùng mang tới, chắc là bị Đới Yến đuổi ra, ông đặt khay cơm ở đó rồi rời đi.
Triệu Nhuế đưa mắt nhìn quanh một vòng, xác nhận không thấy ai, lúc này mới không nghĩ gì thêm, bưng khay cơm quay vào trong.
Nàng kê một cái ghế con ngồi cạnh giường, bưng bát cháo lại, dùng thìa khuấy nhẹ mấy cái, thấy bát sứ không quá nóng, liền múc một thìa, vẫn nhẹ nhàng thổi qua, rồi mới đưa tới bên miệng Đới Yến.
Đới Yến không nói gì, há miệng nhận cháo, chậm rãi nuốt xuống.
Đợi nàng nuốt xong, thìa thứ hai cũng kịp thời được đưa tới, mép thìa sạch sẽ, không múc thừa cũng không thiếu, động tác trông rất thuần thục.
Triệu Nhuế thấy nàng đang chăm chú nhìn động tác của mình, khẽ mở miệng, hiếm hoi lên tiếng giải thích: "Lúc nhỏ, Trúc Nhi với Minh Nhi đều không chịu để nhũ mẫu đút, cứ phải bắt ta đút. Hinh Nhi vốn lớn rồi không cần đút, nhưng thấy đệ đệ muội muội được đút, cũng nũng nịu đòi ta đút cho..."
Nhắc đến Triệu Hinh, sắc mặt nàng vẫn có chút thay đổi, nhớ tới chuyện xảy ra chiều qua, tay cầm muỗng cũng không kiềm được hơi run lên.
Với Đới Yến mà nói, Triệu Nhuế lạnh là bản tính, nhưng chưa từng thất thường như hôm nay, vừa nãy thậm chí còn rơi nước mắt, điều này trước đây chưa từng xảy ra, nàng cảm thấy chắc chắn Triệu Nhuế đã gặp phải chuyện gì.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ tính nàng ta, một khi đã không muốn nói, thì hỏi thế nào cũng chẳng ra được gì, dứt khoát không hỏi, chỉ lặng lẽ nằm sấp trên giường, từng muỗng từng muỗng ăn cháo nàng ta đút tới miệng.
Tiếp đó hai người không nói thêm gì, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng thìa va vào bát sứ lanh canh và tiếng Đới Yến nuốt cháo.
Nhìn người đối diện ngồi trên ghế, đôi mắt cụp xuống, Đới Yến gần như tham lam mà quan sát gương mặt kia, trắng bệch gần như trong suốt, nơi khoé mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, quầng thâm nơi đáy mắt càng thêm nổi bật, có tô son thế nào cũng không giấu được đôi môi trắng bệch, như hai phiến lá liễu bạc màu khép chặt lại.
Cổ tay bưng bát mảnh mai, chiếc vòng tay vốn vừa vặn giờ lại trông rộng ra một vòng.
Nàng rõ ràng đã gầy đi nhiều.
Cơn đau lòng trong Đới Yến lại trỗi dậy như đã hẹn, tuyến lệ của nàng vốn dễ xúc động, chỉ cần có chút dao động trong lòng, cảm giác chua xót liền lập tức dâng lên sống mũi, có thể khiến nước mắt trào ra trong một giây.
Nhưng nàng vẫn cố kìm nén cảm xúc ấy lại, hỏi: "Còn đau không?"
Giọng hơi khàn, có lẽ vì vừa rồi xúc động, cũng có lẽ vì giờ tâm tình đã bình ổn, không còn sắc bén như lúc nãy.
Triệu Nhuế biết nàng đang hỏi điều gì, khẽ lắc đầu.
Một bát cháo nhanh chóng được ăn xong, Triệu Nhuế bưng bát đi ra ngoài, tiện thể rửa mặt, lúc quay lại thì đã trở lại dáng vẻ thường ngày, lạnh nhạt, bình tĩnh, trên mặt cũng không còn chút dáng vẻ nào của sự tan vỡ vừa rồi.
Nàng đứng bên giường, nhìn Đới Yến nói: "Ta phải về rồi, bên xưởng thuyền còn việc, khi nào rảnh ta lại tới thăm ngươi... Ngươi giữ gìn sức khoẻ, đừng làm vết thương trầm trọng thêm..."
Nói đến đây, nàng lại mím môi, nghẹn lời.
Bởi vì nàng chợt nhận ra, khi mình chưa tới, người ta vẫn khoẻ mạnh bình thường, chính vì mình tới rồi, mọi thứ mới rối tung lên, ngay cả vết thương vốn sắp lành cũng lại nứt toạc ra.
Mà lúc này, Đới Yến nằm sấp trên giường, cả khuôn mặt vùi sâu vào gối, hai tay dưới gối siết chặt lấy chăn, gân xanh nổi rõ.
Khi nãy Triệu Nhuế ra ngoài rửa mặt, nàng đã gọi Lư Âm vào, hỏi xem rốt cuộc Triệu Nhuế đã xảy ra chuyện gì.
Lư Âm vốn không phải người ưa buôn chuyện, huống hồ gì Triệu Nhuế là chủ tử của nàng, nàng không thể nào đem chuyện của chủ tử đi nói lung tung bên ngoài được.
Chỉ là từ khi số phận buộc chặt hai người Triệu Nhuế và Đới Yến lại với nhau, nàng đã nhìn rõ ràng mọi biểu hiện của cả hai. Kể cả chuyện Đới Yến trúng độc, cũng là do nàng đề nghị tiểu thư nhà mình lấy thân thể giúp nàng ấy giải độc.
Đới tiểu thư quấn lấy tiểu thư nhà mình, mà tiểu thư nhà mình kỳ thực cũng không hề vô tình như vẻ ngoài, ngược lại, sự khác thường của tiểu thư đã vượt xa bất kỳ lúc nào trước đây, Lư Âm sao có thể không nhận ra mối tình cảm rối ren, cắt không đứt, gỡ không xong giữa hai người họ.
Chỉ tiếc là gánh nặng trên vai tiểu thư quá lớn, nhiều lúc thân bất do kỷ, lại quen giữ mọi chuyện trong lòng, quen chăm lo cho người khác, chuyện gì cũng phải cân đo thiệt hơn, lại còn hy vọng người bên cạnh mình cũng có thể đưa ra những lựa chọn "đúng đắn", đem lại lợi ích tối đa như nàng.
Mà suy nghĩ ấy, hiện tại cũng bị áp đặt lên người Đới tiểu thư, để rồi khiến Đới tiểu thư đau khổ, còn tiểu thư thì khổ sở.
Tiểu thư nhà nàng tuy lạnh nhạt, bình thường luôn ra vẻ bị Đới tiểu thư quấn lấy đến phiền lòng, nhưng người tinh mắt đều nhìn ra được, kỳ thật nàng rất hưởng thụ những ngày tháng có Đới tiểu thư ở bên.
Giống như một người xưa nay chỉ biết âm thầm cho đi, bỗng dưng được người nâng niu trong lòng bàn tay, ngày ngày lượn lờ trước mặt, mắt lúc nào cũng dõi theo nàng, mọi chuyện đều lấy nàng làm trung tâm. Miệng thì nói lời từ chối, nhưng trong lòng lại để ý đến cực độ, nàng ấy không ở đó thì thấy nhớ, mà khi ở bên, cả sự ồn ào cũng biến thành khúc nhạc êm tai, ngoài miệng thì chê phiền, nhưng ánh mắt lại luôn tìm kiếm bóng hình kia giữa đám đông.
Lư Âm đã thấy quá nhiều lần tiểu thư miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, cũng thật lòng xót xa cho sự nhẫn nhịn của nàng.
Nghĩ một hồi, cuối cùng nàng vẫn kể cho Đới Yến nghe chuyện tối qua mình vừa mới biết được.
Chuyện gì xảy ra với tiểu thư, mọi người đều không rõ, nhưng Lư Âm biết rõ tiểu thư không phải loại người đó, hơn nữa cả đêm qua tiểu thư rất tệ, nếu Đới tiểu thư thật lòng thương tiểu thư nhà nàng, thì hãy điều tra kỹ chuyện này, an ủi nàng cho tốt.
Còn nếu vì chuyện này mà Đới tiểu thư hiểu lầm tiểu thư, thì chỉ có thể nói là duyên mỏng tình nhạt, còn chuyện tiểu thư đẩy Đới tiểu thư ra, coi như đã đạt được mục đích.
Còn lúc này, bên tai Đới Yến vẫn còn văng vẳng lời Lư Âm vừa nói: "Hôm qua ta không có ở đây, tiểu thư dẫn xa phu ra ngoài, khi trở về trên người lại khoác áo của một nam nhân, vội vội vàng vàng quay về phòng, xe ngựa đỗ ngay trước cổng, có bà tử nhìn thấy trong xe còn có một người nam nhân ... Sau khi tiểu thư về phòng liền sai người đi lấy nước..."
"Người trong xe ngựa đó, chính là Bùi công tử nhi tử thứ sử Giao Châu."
Đới Yến dồn hết sức lực mới có thể vùi đầu mình xuống gối, nàng không dám ngẩng lên nhìn mặt Triệu Nhuế, sợ mình lại không kiềm được mà bật dậy chất vấn nàng.
Chất vấn tại sao, rõ ràng biết nhân phẩm của họ Bùi ra sao, mà vẫn chọn hắn.
Chẳng lẽ nàng không kiềm chế được bản thân? Hay cũng giống như mình ngày đó, là bị mê dược khống chế?
Đới Yến không tin, nhưng lại buộc phải tin. Chỉ cần nghĩ đến người mình thầm thương nhớ nhung, thế mà lại vội vã nhào vào vòng tay kẻ khác, tim nàng như bị xé rách.
Đau đớn đến không thở nổi.
Nàng chôn mặt vào gối, lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn im bặt, thân thể mới buông lỏng, gục xuống giường, nước mắt tuôn như mưa.
...
Rời khỏi Tiêu Tương quán, Triệu Nhuế nói với Lư Âm: "Hôm qua ta gặp Triệu Hinh, ngươi đi điều tra xem, rồi đưa nàng đến gặp ta."
Lư Âm sững người, Triệu Hinh không phải đang ở tận Kiềm Trung sao, sao lại quay về?
Nhưng nếu Triệu Nhuế đã gặp, thì hẳn là người thật đã về, nàng gật đầu đồng ý.
Ánh mắt lại len lén liếc nhìn chủ tử bên cạnh.
Nàng vốn rất muốn hỏi Triệu Nhuế, rốt cuộc chuyện mà đám hạ nhân bàn tán hôm qua là thế nào.
Dựa theo hiểu biết của Lư Âm về Triệu Nhuế, nàng không phải loại người sẽ làm ra chuyện như vậy. Chỉ cần nhìn cách nàng dạy dỗ Triệu Hinh và Triệu Trúc là đủ biết. Lý do duy nhất có thể giải thích là tiểu thư bị ép buộc, hoặc giống như chuyện trước đây của Đới tiểu thư, là bị trúng thuốc, không thể khống chế bản thân.
Chỉ là giờ đây, Lư Âm có thể mơ hồ đoán ra vài phần. Có lẽ tiểu thư vẫn chưa giải thích, vì chuyện này liên quan đến Triệu Hinh.
Lúc này Triệu Nhuế đang nhíu chặt mày, chìm vào suy nghĩ.
Thật ra từ lúc lên xe ngựa tối qua, nàng đã bắt đầu nghi ngờ, Triệu Hinh không đến sớm không đến muộn, lại chọn đúng ngày Lư Âm về nhà định kỳ hàng tháng để xuất hiện, hơn nữa còn chặn xe ngựa của nàng đúng tại lối rẽ dẫn ra bãi đá lớn bên bờ biển năm xưa.
Triệu Hinh chặn đường nàng ở đó, biết nàng sẽ không đưa nàng ấy về nhà, tất nhiên sẽ cùng nàng đến nơi ấy.
Mà kẻ có ý đồ bất chính kia, có lẽ đã thông đồng trước, đợi sẵn ở đó như kẻ giăng bẫy bắt thú.
Triệu Nhuế hiểu rất rõ, đó là việc mà nhị muội của nàng hoàn toàn có thể làm. Nhất là khi hôm qua bị nàng nhẫn tâm từ chối, càng có khả năng làm liều.
Còn việc Bùi Vĩnh Thọ xuất hiện đúng lúc, rốt cuộc là trùng hợp, hay có nguyên nhân khác?
Lại còn xa phu, là vô tội thật, hay đã bị mua chuộc?
Bao nhiêu nghi ngờ khiến nàng quyết định tạm thời không hành động, cũng không giải thích, muốn xem thử mọi chuyện sẽ phát triển đến đâu.
Triệu Nhuế cảm nhận được ánh mắt thoáng qua đầy ngụ ý của Lư Âm, nói: "Chuyện tối qua không giống như những gì người đồn, nhưng cũng thật sự khiến ta gặp chút rắc rối."
Nói xong, nàng kể lại cặn kẽ mọi việc xảy ra hôm qua cho Lư Âm nghe.
Lư Âm nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Ta biết ngay mà, tiểu thư tuyệt đối không làm chuyện đó với Bùi công tử..."
"Ta là loại người như vậy sao?"
"Chẳng qua ta lo lắng tiểu thư gặp chuyện giống như Đới tiểu thư trước đây thôi."
Nghe Lư Âm nhắc đến Đới Yến, Triệu Nhuế lập tức nhớ lại ánh mắt đỏ hoe, giọng điệu phẫn nộ mắng mình "đồ khốn", chất vấn mình có trái tim hay không.
Ngực trái lập tức nhói lên từng hồi, nàng không kìm được đưa tay nắm chặt, ấn lên chỗ đau.
Dù bản thân có trái tim hay không, thì chỗ đó vẫn sẽ đau.
Nàng cố gắng ép mình gạt Đới Yến ra khỏi đầu óc, nói: "Thật ra trên đường đi sáng nay ta đã định nói với ngươi, chỉ là khi đó tâm trạng không đặt vào chuyện này, nên nghĩ về rồi nói cũng được. Dù sao thì chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra, chờ tìm được Triệu Hinh rồi tính tiếp."
Sáng nay nghe tin Đới Yến bị thương, nàng nào còn tâm trí để nói đến chuyện của mình.
Lúc này, trong lòng Lư Âm cũng khó tránh khỏi có chút bất an, không biết những lời mình nói lúc trước có thành ra làm hỏng chuyện hay không. Trong lòng suy tính khi nào trở lại Tiêu Tương quán thì sẽ tìm cách giải thích rõ ràng với Đới tiểu thư, nhưng lại nghĩ lại, với tình trạng hiện giờ giữa tiểu thư và Đới tiểu thư, cứ dây dưa không rõ thế này, chẳng bằng cho một liều thuốc mạnh để thức tỉnh cả hai. Dù kết quả ra sao, buông tay cũng là một cách giải thoát cho đôi bên.
Huống hồ những gì mình nói sáng nay đều là sự thật, còn Đới tiểu thư tự bổ não theo hướng nào, thì đó là việc của nàng ấy.