- Trang chủ
- Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ
- Chương 144: Nhà nhỏ cũng phải lo ^ω^
Chương 144: Nhà nhỏ cũng phải lo ^ω^
Truyện: Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ
Tác giả: Đại Miêu Truy Nguyệt
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66: Trương bách hộ
- Chương 67: Chết không đối chứng
- Chương 68: Trích Tinh Các giải tán
- Chương 69: Lão già kỳ quặc
- Chương 70: Rằm tháng Tám
- Chương 71: Đêm lạnh như nước
- Chương 72: Hương thân Vương thị
- Chương 73: Lần đầu gặp Triệu Nhuế
- Chương 74: Ảnh Thất tỉnh lại
- Chương 75: Bất ngờ ngoài ý muốn
- Chương 76: Không mượn thì càng tốt
- Chương 77: Huấn luyện dân tráng
- Chương 78: Kế hoạch mai phục
- Chương 79: Tiêu diệt sơn tặc Mông Sơn
- Chương 80: Nữ tử đại nghĩa
- Chương 81: Thu gom ruộng đất
- Chương 82: Bụng dạ hẹp hòi
- Chương 83: Vụ án Vân Tước*
- Chương 84: Hội ngộ Lâu Khúc trong đêm
- Chương 85: Đại điển Thu quyết
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88: Ngươi cưới ta đi
- Chương 89: Trở Về Đại Hà Thôn Trong Đêm
- Chương 90: Quyến luyến không rời
- Chương 91: Ta đã đính hôn
- Chương 92: Tuyên bố một chuyện
- Chương 93: Bí sự của Tiết độ sứ
- Chương 94: Tiểu đồng bán thuốc
- Chương 95: Làm một cuộc giao dịch
- Chương 96: Như lửa cháy lan
- Chương 97: Quy hoạch khu nhà tạm
- Chương 98: Ta đút ngươi uống
- Chương 99: Hưng thịnh từng ngày
- Chương 100: Mộng hồi thuở ban đầu
- Chương 101: Thật sự buông bỏ
- Chương 102: Loại trừ Cam Đức Thọ
- Chương 103: Hạ gục Vương thị lang
- Chương 104: Ở trọ tại trạm dịch
- Chương 105: Lý Thái cầu thân
- Chương 106: Vác gai xin tội
- Chương 107: Gọi một tiếng lão bà
- Chương 108: Đi mua đồ Tết thôi nào
- Chương 109: Phát quà Tết rồi
- Chương 110: Tình thương của nhạc mẫu
- Chương 111: Đêm Giao Thừa
- Chương 112: Ẩn nhẫn chờ thời
- Chương 113: Chúc Tết thôi nào
- Chương 114: Quý Hô đến nhà chúc Tết
- Chương 115: Bãi bỏ lệnh cấm biển
- Chương 116: Nhất định phải giành được
- Chương 117: Chế biến thực phẩm
- Chương 118: Tuần hành sứ giả
- Chương 119: Là nhạc phụ của ta
- Chương 120: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 121: Nàng thật tốt
- Chương 122: Không chừa một ai
- Chương 123: Một mảnh xôn xao
- Chương 124: Đường đường thẩm vấn (1)
- Chương 125: Đường đường công thẩm (2)
- Chương 126: Đường đường xét xử (3)
- Chương 127: Gương thủy tinh
- Chương 128: Đại sư huynh
- Chương 129: Tiểu man ngưu
- Chương 130: Báo ứng của Mạnh Nhị
- Chương 131: Giúp thê giữ cửa
- Chương 132: Phòng bị từ trước
- Chương 133: Đối chất trực tiếp
- Chương 134: Yêu nàng, sớm đã có dấu hiệu
- Chương 135: Thưởng cho nàng bằng miệng
- Chương 136: Giày thêu đỏ
- Chương 137: Trương Nhiễm
- Chương 138: Tìm được người rồi
- Chương 139: Nàng đúng là thơm thật
- Chương 140: Tỷ muội tương phùng
- Chương 141
- Chương 142: Ngựa Phù Dư
- Chương 143: Là Hòa chứ không phải Hà
- Chương 144: Nhà nhỏ cũng phải lo ^ω^
- Chương 145: Cơ Đạt mở ra
- Chương 146: Phu thê tình thâm
- Chương 147: Có yêu nàng không
- Chương 148: Bắt đầu bố trí
- Chương 149: Ăn một món ngọt
- Chương 150: Mức độ gây sát thương của Trương Yên?
- Chương 151: Mảnh giấy vo tròn
- Chương 152: Mở biển rồi!
- Chương 153: Thánh Quang đảo
- Chương 154: Mổ Bụng Moi Ruột
- Chương 155: Ngư dân bình thường
- Chương 156: Hải tặc tập kích
- Chương 157: Thu Phái chi tử
- Chương 158: Xé ra một khe hở
- Chương 159: Hiếu tử danh hiền
- Chương 160: Kìm chế bản thân không nhìn nàng
- Chương 161: Chân tướng hải tặc
- Chương 162: Một tên cũng không tha
- Chương 163: Đúng hẹn mà đến
- Chương 164: Bắc thượng Phù Dư
- Chương 165: Khai quật kho báu
- Chương 166: Phạt nàng hôn ta
- Chương 167: Lão già cứng đầu.
- Chương 168: Ngươi tới làm gì
- Chương 169: Đến đây báo danh
- Chương 170: Đới Hùng tới thăm
- Chương 171: Đo đạc ruộng đất
- Chương 172: Thừa lúc người gặp nạn
- Chương 173: Rốt cuộc người có trái tim không
- Chương 174: Một liều thuốc mạnh
- Chương 175: Giúp nàng được không
- Chương 176: Lại một lần nữa cầu thân
- Chương 177: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 178: Bộ lạc Phù Dư
- Chương 179: Tìm nàng tính sổ
- Chương 180: Mẫu tử nhà Hoán Nhi
- Chương 181: Tâm tư chu toàn
- Chương 182: Kẻ chủ mưu sau màn
- Chương 183: Đã khoẻ hẳn chưa
- Chương 184: Một đường cuống cuồng đuổi theo
- Chương 185: Đều là hiểu lầm
- Chương 186: Lòng dạ xao động
- Chương 187: Ngủ như một tiểu trư
- Chương 188: Hạ đường thê
- Chương 189: Các lão cáo lão
- Chương 190: Đôi giày liên hoa song sinh
- Chương 191: Thất Lang và Tam Nương
- Chương 192: Ảnh Thất nhận chủ
- Chương 193: Tôn Cẩm chết
- Chương 194: Dư luận đi trước
- Chương 195: Bố trí từ trước
- Chương 196: Lịch Châu đổi chủ
- Chương 197: Thuyền lật trong mương tối
- Chương 198: Bãi bỏ thân phận nô lệ
- Chương 199: Công trình Thục - Lưu
- Chương 200: Bảo bối vất vả rồi
- Chương 201: Xoa cho nàng
- Chương 202: Tinh thần phấn chấn
- Chương 203: Muốn ăn khuya
- Chương 204: Dễ như trở bàn tay
- Chương 205: Tụ họp ăn cơm
- Chương 206: Nắm giữ trung khuê
- Chương 207: Tiết độ sứ Lĩnh Nam
- Chương 208: Thay đổi thái độ
- Chương 209: Tỷ tỷ muội muội
- Chương 210: Phồn hoa như cũ
- Chương 211: Đi gặp lão ăn mày
- Chương 212: Gặp Triệu Hồng Uấn
- Chương 213: Thư lão bà gửi đến
- Chương 214: Hội nghị Quận thủ
- Chương 215: Ngươi đang tránh ta? (Không thích cặp Thục - Nguyệt thì đừng mua)
- Chương 216: Hoàn thiện luật pháp
- Chương 217: Dân tị nạn nhập cảnh
- Chương 218: Mưu kế và bố cục
- Chương 219: Phó CP - Thục & Lưu
- Chương 220: Đánh trống đăng văn
- Chương 221: Phụ CP Thục - Lưu (không thích xin đừng mua)
- Chương 222: Thục - Lưu (1)
- Chương 223: Thục - Lưu (2)
- Chương 224: Thục - Lưu (3)
- Chương 225: Mộng Kỳ trở về
- Chương 226: Phân công cơ cấu
- Chương 227: Chúng ta ở bên nhau rồi
- Chương 228: Chiếm được Kinh Châu
- Chương 229: Bảng vàng chọn rể
- Chương 230: Gặp qua tẩu tử
- Chương 231: Cơn gió của tự do
- Chương 232: Nội ứng ngoại hợp
- Chương 233: Ăn thịt miếng lớn
- Chương 234: Tề tụ ở Kinh Châu
- Chương 235: Dâng tấu xin nạp phi
- Chương 236: Dỗ, phải dỗ cho tốt
- Chương 237: Tô gia yết kiến
- Chương 238: Vĩnh viễn không trọng dụng
- Chương 239: Đại điển Thông Linh
- Chương 240: Đồng nam đồng nữ
- Chương 241: Năm trăm tiểu trư
- Chương 242: Ai cũng ôm lòng riêng
- Chương 243: Huyện lệnh Cốc Thành huyện
- Chương 244: Khách từ Thục Trung
- Chương 245: Bài Binh Bố Trận
- Chương 246: Niệm heo heo
- Chương 247: Khải hoàn hồi triều
- Chương 248: Chủ hậu cung
- Chương 249: Niệm Niệm đến rồi
- Chương 250: Làm quan ở đất Thục
- Chương 251: Khó ở (Chung - Lưu)
- Chương 252: Thục Lưu (khó chịu) - Phần 2
- Chương 253: Luận công ban thưởng
- Chương 254: Làm khách phủ Tề quốc công
- Chương 255: Nữ huyện lệnh Tào Trinh
- Chương 256: Hạnh phúc là gì
- Chương 257: Đại Phúc a
- Chương 258: Thân phận công khai
- Chương 259
- Chương 260: Đại kết cục
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Giữa tháng năm, tin tức về việc ruộng muối sắp bị triều đình cưỡng chế thu hồi đã truyền đến Lịch Châu, dân muối hoang mang khắp nơi, không biết tìm ai kêu oan. Cộng thêm những tin đồn về loạn lạc ở khắp nơi ngày càng lan rộng, bốn bề ngầm dậy sóng ngầm, dân chúng hoảng hốt bất an, đủ loại cảm xúc hoang mang và phản kháng đang lặng lẽ lan tỏa trong quần chúng.
Người dân âm thầm tụ tập sau lưng, nhỏ giọng bàn tán.
"Các người nói xem, đến lúc quan thu muối đến thu ruộng, Thu đại nhân có ngăn không?"
"Đó là người do hoàng đế phái xuống, Thu đại nhân dù có lòng cũng không có gan ấy. Nếu ngăn cản, chẳng phải là tạo phản sao--"
"Suỵt, ta thấy e là đại nhân thực sự muốn phản!"
"Đừng nói linh tinh, để tai mắt của hoàng đế nghe thấy thì Thu đại nhân xong đời."
"Ai, để ta nói nhỏ cho các người nghe, chất tử ta hơn ba tháng trước đã gia nhập đội ngũ dưới trướng Thu đại nhân, dưới tay đại nhân giờ tích góp được ít nhất mấy nghìn đến cả vạn binh mã!"
"Trùng hợp thật, đại bá ta cũng đi Hổ Môn Khiêu, nói là chế tạo nông cụ, xe chở nước, nhưng thật ra là rèn sắt chế binh khí, đã đi hơn hai tháng."
"Xì--thì ra đại nhân thực sự đã có chuẩn bị......"
"Chẳng lẽ không nên sao? Đại nhân mà không phản, ta còn muốn quỳ xin người phản. Các ngươi không nhớ hồi trước khi đại nhân chưa đến, dân ta sống khổ thế nào sao? Giờ hoàng đế hôn quân vô đạo chẳng coi dân là người, nếu không có đại nhân, e là phân nửa dân Phong Nhạc huyện ta đã chết đói."
"Đúng đó, ta nghe nói có huyện phía bắc Kinh Châu bị đói kém với ôn dịch song hành, chết mấy nghìn người chỉ trong ba ngày, trời ơi, thật thảm mà--"
"Bây giờ mà không chết người mới là lạ, chỉ có mỗi Phong Nhạc huyện mình là còn cơm no áo ấm, ngày ba bữa đủ đầy."
...
Ngày mười bảy tháng năm, khi Thu Mộng Kỳ đang bận rộn trang hoàng tân phòng, cô liền nhận được chiếu thư từ Kinh Đô, tuyên phong cô lên chức thái thú Tân Hội quận, đồng thời kiêm nhiệm huyện lệnh Phong Nhạc.
Sau khi tiếp chỉ tạ ân, Thu Mộng Kỳ sai người ban thưởng cho vị công sai mang tin, rồi hỏi: "Xin hỏi đại nhân, vị tiền nhiệm quận thủ Tân Hội quận là Lý Thái đại nhân hiện giờ đi đâu?"
Tên công sai kia xoa xoa bạc trong tay áo, cười híp mắt đáp: "Lý đại nhân giờ đã được thăng làm thứ sử Lịch Châu, hôm qua chiếu chỉ đã đến Tân Hội, chắc không bao lâu nữa Lý đại nhân sẽ lên đường nhậm chức ở Lịch Châu."
Thu Mộng Kỳ nghe Lý Thái được thăng làm thứ sử, trong lòng cũng không khỏi vui thay cho ông.
Nếu là trong thời thái bình thịnh trị, trừ được ngọn núi lớn Cam Đức Thọ đè đầu, thì lần này Lý Thái nhận chức quả là thuận buồm xuôi gió. Nhưng tình thế hiện tại thì khác, chức vị càng cao, gánh nặng càng lớn, nguy hiểm càng nhiều. Nhất là vị trí "một tay nắm cả vùng" như thứ sử, trên phải báo cáo với hoàng đế, dưới lại chịu trách nhiệm với dân, trong khi hoàng đế thì tham lam vô độ, dân chúng thì khốn khổ lầm than, với một vị quan có trách nhiệm như Lý Thái, đường đi chắc chắn không hề dễ dàng.
Nhưng đối với Thu Mộng Kỳ thì lại khác, chức quan càng lớn, quyền lực càng nhiều, phạm vi ảnh hưởng càng rộng, càng thuận tiện cho cô hành sự.
Tuy nhiên, đi cùng tin vui, còn có một thánh chỉ khác từ hoàng đế, yêu cầu tân quận thủ Tân Hội quận phải quyên góp một trăm vạn lượng bạc làm tiền cứu tế. Trong chiếu thư nói, khoản tiền này dùng để hỗ trợ khu vực Dự Châu ở Trung Nguyên đang chịu thiệt hại nặng do lũ lụt. (Editor: chó thiet su)
Thu Mộng Kỳ vừa nghe liền không giữ được bình tĩnh.
Đây là phong quan cho cô, hay là mượn danh phong quan để bán chức cho cô?
Một trăm vạn lượng để mua chức thái thú, chẳng phải quá đắt rồi sao.
Phía sau, đám quan viên Phong Nhạc huyện đang quỳ đón thánh chỉ cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau, chuyện thế này quả thực xưa nay chưa từng nghe thấy: bắt một vị tân thái thú phải tự mình quyên góp một trăm vạn lượng bạc cứu tế, đúng là chuyện hoang đường.
Tân Hội quận cai quản tám huyện: Bồn Duẫn, Tân Di, Phong Nhạc, Phong Bình, Nghĩa Ninh, Thủy Khang, Sơ Tân và Hóa Chiêu. Trừ Phong Nhạc huyện hai năm gần đây tài chính khởi sắc ra, bảy huyện còn lại mỗi năm thuế má trung bình chưa đến ba vạn lượng, tổng cộng cũng chưa đầy ba mươi vạn lượng. Thế mà hoàng đế vừa mở miệng đã đòi quyên góp một trăm vạn lượng cứu tế. Hoá ra tiền thuế là một tầng, tiền cứu tế lại là một tầng khác, vậy dân chúng biết sống sao cho nổi?
Lửa giận bốc lên đầu, Thu Mộng Kỳ lập tức đứng bật dậy, giật lấy thánh chỉ yêu cầu cô quyên góp cứu tế, cẩn thận xem kỹ một lượt, quả nhiên là vải vàng chữ đen, viết rõ rành rành.
Tên công sai được cô thưởng bạc, cũng không dám lớn tiếng quát nạt, chỉ dám nhẹ giọng nhắc nhở: "Thu quận thủ, việc này tiểu nhân xem như đã chuyển đạt xong, cứ coi như người đã lĩnh chỉ..."
Thu Mộng Kỳ cười lạnh một tiếng: "Nói như thể ta có thể kháng chỉ. Nếu ta kháng chỉ, ngươi định làm gì?"
Tên công sai suýt chút nữa bật khóc, giọng tủi thân: "Đại nhân, người đừng làm khó bọn tiểu nhân chạy chân như chúng ta..."
Thu Mộng Kỳ biết cãi nhau với hắn cũng vô ích, phất tay cho lui.
Tên công sai như được đại xá, vội vàng rút lui một mạch, thoắt cái đã biến mất tăm.
Lúc này đám đồng liêu mới ùa lên, rướn cổ vây quanh tấm vải vàng, ai nấy mặt đầy phẫn nộ.
"Đại nhân, cái lão cẩu hoàng đế khốn nạn này đúng là không biết xấu hổ, có nơi nào lại bắt một quận nhỏ gom góp cả trăm vạn lượng cứu tế? Đừng nói Dự Châu hay Từ Châu, ngay cả dân Lịch Châu chúng ta còn không đủ ăn đủ mặc, lấy đâu ra bạc cứu viện bọn họ? Những nơi giàu có như Dương Châu, thương nhân danh gia khắp nơi, sao không đến đòi tiền ở đấy, lại cứ nhằm vào mấy huyện ven biển nghèo rớt mồng tơi của chúng ta mà vắt kiệt mỡ máu của dân?"
Trương Yên nói: "Chắc chắn là sau lần An vương hồi kinh, đã bẩm lại tình hình Phong Nhạc cho người ở trên, hoàng đế thật sự tưởng rằng nơi này bạc nhiều như đất, một mặt ban ân phong quan để đại nhân cảm động mang ơn, một mặt khác lại chìa tay vòi bạc, chẳng qua là muốn mượn tay đại nhân thêm một lần bóc lột dân chúng."
Thực tế là, An Vương bị Ảnh Thất uy h**p, buộc phải tìm cách giúp Lý Thái và Thu Mộng Kỳ thăng chức. Hết cách, gã đành bày ra một kế tệ hại, thổi phồng cảnh giàu có của dân Phong Nhạc, khiến hoàng đế động lòng muốn phong quan đổi bạc. Như vậy, An Vương có lời giải thích với Ảnh Thất, còn hoàng đế thì có thể giải quyết cơn khát tiền.
Cho dù là bán quan, một chức quận thủ nhỏ nhoi nhiều lắm cũng chỉ bán được hai ba vạn lượng, hoàng đế sao lại không gật đầu cho được?
Thu Mộng Kỳ hừ lạnh: "Cái chức quan này, đã dâng tới tay ta thì ta cứ nhận lấy. Nhưng muốn lấy bạc từ tay ta? Không có cửa. Bây giờ khắp nơi đều đang phản, hắn ta dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ tiếp tục ngoan ngoãn làm chó cắn giúp hắn ta gom tiền?"
Tô Vận nói: "Không biết bên phía Lý đại nhân có bị làm khó giống vậy không?"
Mọi người đều lắc đầu, không ai biết cái đầu trên cao kia rốt cuộc đang nghĩ gì.
Tô Vận nói: "Chuyện quyên góp cứu tế cứ gác lại đã, nếu bên trên có hỏi thì cứ kéo dài thời gian. Nhưng việc đại nhân tiếp nhận chức quận thủ Tân Hội quận thì phải lập tức bắt tay vào, ít nhất phải mở rộng phạm vi quyền lực của chúng ta trước. Dù Đại Diễm nay như ngọn đèn trước gió, nhưng hiện giờ vẫn là chính quyền duy nhất được công nhận, chức quan do lão gian thần Tư Mã kia phong ra, vẫn có trọng lượng nhất định."
Mọi người đều đồng thanh tán thành.
Trương Yên nói: "Đại nhân, chi bằng hãy lan truyền chuyện hoàng đế bắt ngài quyên góp một trăm vạn lượng này ra ngoài, để dân chúng thấy rõ vị quân phụ kia là người thế nào?"
Thu Mộng Kỳ hơi sững lại, cười nhạt một tiếng: "Chủ ý hay đấy. Chắc hẳn lệnh triều đình cưỡng chế thu hồi ruộng muối từ tay dân cũng đã đến Diêm Thiết Tư, cả chuyện hoàng đế từng lệnh nha môn xử lý ruộng tư của Vương gia, đem hết ra ánh sáng đi. Để cho dân cả Lịch Châu thấy rõ vị thiên tử này 'thương yêu' con dân của mình đến mức nào. Trương Yên, chuyện này giao cho ngươi. Ba người Vương Tiểu Bảo ở ba hướng Đông Nam Bắc đều là cao thủ tạo dư luận, ngươi cứ tùy ý điều động. Nếu cần thêm nhân thủ, người của Vương Tam cũng có thể hỗ trợ."
"Rõ, Trương Yên xin lĩnh mệnh."
Tô Vận đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ phẫn nộ đầy nghĩa khí của mọi người trong đại sảnh, khẽ trao đổi ánh mắt với Trương Yên, sau đó kín đáo gật đầu với Thu Mộng Kỳ.
Thu Mộng Kỳ hiểu ý, bước lên bậc thềm, cất cao giọng: "Mọi người yên lặng một chút, nghe ta nói một câu."
Quan viên, lại dịch trong đại sảnh, cùng với các tổ trưởng nhóm công vụ các ban, tổng cộng hơn năm mươi người, nghe thấy Thu Mộng Kỳ mở lời, liền im lặng lại, vây quanh cô.
Thu Mộng Kỳ mắt sáng rực, giọng nói cũng kiên định chưa từng có: "Tình hình hiện tại, mọi người cũng đã biết. Hoàng đế hôm nay thế nào, triều đình ra sao, e rằng các ngươi còn nhìn rõ hơn cả ta. Gốc rễ nhà Tư Mã đã mục nát hoàn toàn, giờ chỉ còn cách sụp đổ một bước nữa mà thôi."
Nói đến đây, phía dưới mọi người đều đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, đã đến lúc khởi sự. Kỳ thực rất nhiều người từ lâu đã trông chờ ngày này, chỉ đợi mục tiêu được đưa ra rõ ràng!
Đã có người lớn tiếng hô lên: "Lật đổ nhà Tư Mã! Lật đổ Đại Diễm! Dân chúng chúng ta phải tự mình làm chủ!"
Những người này nắm chặt tay, hăm hở như sắp xuất chinh, ngay cả Trương Yên luôn bình tĩnh cũng khó mà kiềm chế được kích động.
Thu Mộng Kỳ nhìn thấy ánh mắt hưng phấn và sục sôi của mọi người, càng cảm thấy khí thế tràn đầy chưa từng có: "Cho dù chúng ta không có cái tâm đó, nhưng kẻ khác đã sớm rục rịch. Một khi chúng ta hành động chậm trễ, đến lúc đó, sẽ bị người khác giẫm lên đầu, lại tiếp tục như trước kia, đời đời kiếp kiếp bị trói buộc dưới cái chế độ mục nát đó, không bao giờ ngẩng đầu lên được."
"Đây là điều thứ nhất, chúng ta đã không còn đường lui!"
Thu Mộng Kỳ nói tiếp: "Bất kể là thái tử hay Lục hoàng tử lên ngôi, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của nhà Tư Mã, đất đai rộng lớn vẫn nằm trong tay đám sĩ tộc môn phiệt, dân chúng vẫn không có ruộng để cày. Nhưng ở Phong Nhạc, các ngươi cũng đã thấy, hiện nay ít nhất đã có bảy tám phần ruộng đất được trả lại cho dân. Cho dù chúng ta không thu thuế thân và các loại tạp thuế khác, không tính đến thuế thương nghiệp, chỉ riêng thuế ruộng thu được cũng đã vượt qua tổng số thuế của những năm trước. Cuộc sống của dân chúng rõ ràng đã khá hơn trông thấy, kho bạc của nha môn chúng ta, đến hôm nay, đã lên tới ba mươi vạn lượng bạc."
"Đó là điều thứ hai, chính là... chúng ta thực ra đã sớm chuẩn bị xong, chúng ta hoàn toàn có năng lực lật đổ bầu trời này!"
"Hãy thử nghĩ xem có huyện nào làm được như chúng ta? Bạc trong kho không bị chia cắt bòn rút mà được dùng trở lại cho dân chúng, gia cố đê điều, xây dựng thuỷ lợi. Mấy tháng gần đây các châu quận khác đều xảy ra thiên tai lũ lụt, những năm trước Phong Nhạc cũng chẳng phải ngoại lệ, nhưng từ năm ngoái đến năm nay, dân Phong Nhạc chúng ta không có ai phải chịu thiên tai. Đừng tưởng rằng bạc cứu tế mà hoàng đế yêu cầu chúng ta giao nộp sẽ thật sự được đưa đến vùng thiên tai, đừng ngây thơ nghĩ rằng dân bị nạn sẽ được dùng đến số bạc ấy. Nếu giao lên, thứ nhất nó sẽ dùng để xây địa cung cho hoàng đế, tu sửa Cửu Trọng Đài nếu không thì cũng sẽ chui vào túi của đám tham quan các cấp!"
"Đó là điều thứ ba, chỉ có chúng ta mới thật sự có thể cứu dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng."
"Ta và Khanh Vận đã sớm quy hoạch rõ con đường phía trước. Ta chỉ muốn nói rằng, nếu trên đời này còn có ai có thể đứng về phía dân chúng, thực sự nỗ lực vì đời sống bình yên và đủ đầy của bá tánh nghèo khổ, thì chắc chắn chính là chúng ta!"
"Quyền lực tương lai nên thuộc về dân, chứ không phải thuộc về đám hoàng thân quốc thích cao cao tại thượng. Dựa vào đâu mà bọn họ sinh ra đã cao quý hơn người? Dựa vào đâu mà bạc chúng ta đổ mồ hôi kiếm được lại phải dâng cho bọn họ để nuôi ba ngàn cung tần mỹ nữ, xây những địa cung, tháp Phật vô dụng kia?"
"Giờ khắp nơi trong thiên hạ, các thế lực đều ngóc đầu trỗi dậy, ai cũng đánh cờ dân ý, muốn mượn thời thế loạn lạc này để lật đổ nhà Tư Mã. Nhưng tất nhiên, họ không thật sự nghĩ cho dân. Một khi họ thành công, họ sẽ biến thành một nhà Tư Mã khác, thiên hạ vẫn là thiên hạ cũ, chỉ thay bình không đổi thuốc, đời sống của bá tánh cũng chẳng khá hơn được chút nào."
"Chỉ có chúng ta mới là những người xứng đáng nhất để nắm giữ quyền lực của thời đại này!"
Nghe đến đây, ánh mắt của mọi người đều bừng sáng dữ dội, tim đập thình thịch không ngừng.
Thu Mộng Kỳ nói tiếp: "Trước đây, ta và Khanh Vận vẫn chưa đem những lời này nói ra công khai, là vì thời cơ chưa tới. Nhưng hiện tại thế sự rối ren, hoàng đế đã làm đến mức này, cũng là lúc không thể không nói ra. Phu thê ta luôn coi mọi người là người một nhà. Chúng ta không thể hứa hẹn rằng tương lai có thể ban cho các người vinh hoa phú quý, ta chỉ muốn nói, phần lớn các người xuất thân bần hàn, hiểu rõ nỗi khổ của dân chúng, đây là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh của tất cả bá tánh. Còn một số người trong các người, ôm chí lớn nhưng bị đủ loại rào cản về thân phận trói buộc, mãi không được trọng dụng, thì đây chính là cơ hội duy nhất để các người xoay mình đứng dậy, thậm chí lưu danh sử sách! Dù người đó chỉ là nhi tử một nông dân, chỉ là một binh lính giữ cổng nhỏ bé, hay là một nữ nhân không được coi trọng, chỉ cần có năng lực, thiên hạ này, chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau lật đổ, tạo dựng nên một thời đại mới!"
Mọi người nghe xong chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào trong ngực, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô to: "Nguyện theo hai vị chủ công, dốc sức cúc cung tận tụy, thề chết bảo vệ uy danh chủ công!"
Đại sảnh rộng lớn tràn ngập khí thế sục sôi và quyết tuyệt, từng người hô vang, thề sống chết đi theo tân chủ công, lật đổ chính quyền mục nát.
Dù mới chỉ hơn năm mươi người, nhưng từng người đều là hạt giống lật đổ thế giới thối nát này.
Lửa nhỏ có thể cháy lan khắp đồng, từng tia lửa đều đáng được trân trọng.
Mây mù bị xé toạc, luồng không khí mạnh mẽ tràn vào.
Thu Mộng Kỳ nói: "Nếu mọi người đã quyết lòng, từ nay lấy Phong Nhạc huyện làm trung tâm, từng bước mở rộng ra ngoài. Các công vụ trong huyện sẽ do Quý Hô chủ trì, đại nghiệp của chúng ta do Trương Yên thống lĩnh điều phối, mọi việc đều báo cáo cho Khanh Vận, do ta phụ trách phối hợp."
Mọi người đồng loạt đáp vâng.
"Nhớ kỹ, hiện tại vẫn chưa phải lúc chúng ta công khai tạo phản. Nhiệm vụ của chúng ta vẫn giống như trước, lấy Phong Nhạc làm trung tâm, từ từ gặm nhấm thế lực xung quanh, giành lấy lòng dân. Phải kiên nhẫn, xây nền tảng cho vững, nền tảng không vững thì công trình phía trên cũng sẽ sụp đổ!"
"Rõ, chủ công!"
"Hiện tại, mục tiêu của chúng ta là biến Tân Hội quận thành Phong Nhạc thứ hai! Ngày mai, chúng ta sẽ lần lượt sắp xếp nhiệm vụ cụ thể, mỗi người đảm nhiệm phần việc của mình, chuẩn bị sẵn sàng cho đại nghiệp, làm vững móng, sẵn sàng xung phong."
Mọi người đồng thanh đáp lời, đồng tâm hiệp lực chưa từng có.
Lúc này, Thu Mộng Kỳ mới tuyên bố tan họp.
Chờ mọi người tản đi hết, Thu Mộng Kỳ vẫn đứng trên bậc thềm, cảm giác bên tai như còn vang vọng âm thanh sục sôi khi nãy.
Cô áp tay lên lồng ngực vẫn còn đập rộn ràng, cầm theo thánh chỉ kéo Tô Vận đi về phía gian phòng bên, vừa đi vừa hào hứng nói: "Vừa nãy ta nói có ổn không?"
"Sao lại không ổn, câu nào cũng đúng mực sát nghĩa."
"Lẽ ra phải do nàng nói mới phải."
"Nàng nói mới hay, nàng là gương mặt đại diện và linh vật của chúng ta, là thủ lĩnh tinh thần. Ta mà nắm được nàng, chính là nắm được tất cả."
Thu Mộng Kỳ dừng lại, nhìn nàng, sau đó đưa đầu mình tựa vào lòng bàn tay của nàng nói: "Nàng đã nắm được ta rồi."
Tô Vận nhìn cô, trong mắt ngập tràn ôn nhu dịu dàng, xoa xoa mái đầu ấm nóng của cô, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, nàng là của ta."
Thu Mộng Kỳ đối diện với ánh mắt đầy lưu luyến của nàng, nghiêng người đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim khẽ run lên không ngừng, khiến người ta chẳng thể dứt ra nổi.
Mãi đến khi đã vào phòng, Tô Vận mới nói: "Việc thăng quan lần này, có lẽ là bút tích của đại sư huynh nàng."
Thu Mộng Kỳ nhớ lại những gì nàng từng nói mấy ngày trước, rằng đại sư huynh hiện đã tham gia vào toàn bộ kế hoạch của họ. Bây giờ xem ra, hắn không chỉ khống chế được An Vương, g**t ch*t Trương Miễn, còn ép An Vương đẩy chức quan của cô và Lý Thái lên trên.
"Có cần đi hỏi hắn một tiếng, xem rốt cuộc hắn muốn gì, nói rõ ràng cho minh bạch?"
Tô Vận suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Hắn đã ẩn mình trong nha môn lâu như vậy, làm sao không biết kế hoạch của chúng ta. Nếu thật muốn nói sớm đã nói. Hơn nữa hắn vốn quen hành sự đơn độc, không thích bị ràng buộc, một khi nói rõ thì ngược lại lại bị bó tay bó chân. Chi bằng cứ để hắn làm một đường ngầm, đừng kinh động, đến lúc cần thiết hẳn sẽ có tác dụng."
Thu Mộng Kỳ gật đầu nghe theo sắp xếp của lão bà, sau đó nhớ ra chuyện mình vừa thăng chức, không buồn để tâm chức quan ấy từ đâu mà có, đắc ý lắc lắc thánh chỉ trong tay: "Việc vui trong đời, thăng quan phát tài, nên ăn mừng thế nào, chừng nào đi nhậm chức đây?"
Tô Vận nhìn dáng vẻ hớn hở của cô, không nhịn được trêu chọc: "Ba việc vui trong đời, thăng quan, phát tài, lão bà chết nàng chỉ còn thiếu một việc."
"Phì phì phì, nói bậy gì đó! Tháng sau ta còn phải bái đường thành thân, cưới lão bà vào cửa đấy, không được nguyền rủa ta! Đó mới là việc vui lớn nhất đời ta, là niềm vui đỉnh cao!"
"Chúng ta lát nữa đi xem tân phòng đi."
"Được!"
Đại sự thiên hạ phải tranh, nhưng việc nhỏ trong nhà cũng phải lo.
-
Editor: Ở đoạn trên có câu 'ba việc vui trong đời,...vợ ch*t' gì đấy, hồi đó t ghét mấy câu tục ngữ như này nhưng tìm hiểu rồi thì mới biết nó là một dạng tục ngữ châm biếm dân gian, một vài câu mà độc giả có thể đã biết đến như "Người không vì mình, trời tru đất diệt" hay là "Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm", "Hoa nhà sao thơm bằng hoa dại",... mọi người còn biết những câu nào nữa hem?
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-08-17 18:18:33 đến 2023-08-18 19:31:18 nhé\~
Cảm ơn các thiên sứ đã ném mìn: Lục Ngô, Nguyên Tử Tiểu Bất Điểm, Đợi Một Người Ngươi, Một Con Bò - mỗi người 1 cái;
Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dinh dưỡng: -Mặc Vong 114 chai; Tiểu Canh 76 chai; Bích Lạc Hán Bạch 40 chai; Tiểu Da 20 chai; Diễm Vũ, Thế Giới Thứ Ba, 41523901 - mỗi người 10 chai; Ngoại Lĩnh, Cửu Ngạn, Ngây Ngô Sinh, Mộ Mộ - mỗi người 5 chai; @Tuyền Nghệ 4 chai; Đợi Một Người Ngươi, AIrobot, Tiểu Dữ - mỗi người 1 chai.
Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mình sẽ tiếp tục cố gắng!