- Trang chủ
- Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ
- Chương 198: Bãi bỏ thân phận nô lệ
Chương 198: Bãi bỏ thân phận nô lệ
Truyện: Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ
Tác giả: Đại Miêu Truy Nguyệt
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66: Trương bách hộ
- Chương 67: Chết không đối chứng
- Chương 68: Trích Tinh Các giải tán
- Chương 69: Lão già kỳ quặc
- Chương 70: Rằm tháng Tám
- Chương 71: Đêm lạnh như nước
- Chương 72: Hương thân Vương thị
- Chương 73: Lần đầu gặp Triệu Nhuế
- Chương 74: Ảnh Thất tỉnh lại
- Chương 75: Bất ngờ ngoài ý muốn
- Chương 76: Không mượn thì càng tốt
- Chương 77: Huấn luyện dân tráng
- Chương 78: Kế hoạch mai phục
- Chương 79: Tiêu diệt sơn tặc Mông Sơn
- Chương 80: Nữ tử đại nghĩa
- Chương 81: Thu gom ruộng đất
- Chương 82: Bụng dạ hẹp hòi
- Chương 83: Vụ án Vân Tước*
- Chương 84: Hội ngộ Lâu Khúc trong đêm
- Chương 85: Đại điển Thu quyết
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88: Ngươi cưới ta đi
- Chương 89: Trở Về Đại Hà Thôn Trong Đêm
- Chương 90: Quyến luyến không rời
- Chương 91: Ta đã đính hôn
- Chương 92: Tuyên bố một chuyện
- Chương 93: Bí sự của Tiết độ sứ
- Chương 94: Tiểu đồng bán thuốc
- Chương 95: Làm một cuộc giao dịch
- Chương 96: Như lửa cháy lan
- Chương 97: Quy hoạch khu nhà tạm
- Chương 98: Ta đút ngươi uống
- Chương 99: Hưng thịnh từng ngày
- Chương 100: Mộng hồi thuở ban đầu
- Chương 101: Thật sự buông bỏ
- Chương 102: Loại trừ Cam Đức Thọ
- Chương 103: Hạ gục Vương thị lang
- Chương 104: Ở trọ tại trạm dịch
- Chương 105: Lý Thái cầu thân
- Chương 106: Vác gai xin tội
- Chương 107: Gọi một tiếng lão bà
- Chương 108: Đi mua đồ Tết thôi nào
- Chương 109: Phát quà Tết rồi
- Chương 110: Tình thương của nhạc mẫu
- Chương 111: Đêm Giao Thừa
- Chương 112: Ẩn nhẫn chờ thời
- Chương 113: Chúc Tết thôi nào
- Chương 114: Quý Hô đến nhà chúc Tết
- Chương 115: Bãi bỏ lệnh cấm biển
- Chương 116: Nhất định phải giành được
- Chương 117: Chế biến thực phẩm
- Chương 118: Tuần hành sứ giả
- Chương 119: Là nhạc phụ của ta
- Chương 120: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 121: Nàng thật tốt
- Chương 122: Không chừa một ai
- Chương 123: Một mảnh xôn xao
- Chương 124: Đường đường thẩm vấn (1)
- Chương 125: Đường đường công thẩm (2)
- Chương 126: Đường đường xét xử (3)
- Chương 127: Gương thủy tinh
- Chương 128: Đại sư huynh
- Chương 129: Tiểu man ngưu
- Chương 130: Báo ứng của Mạnh Nhị
- Chương 131: Giúp thê giữ cửa
- Chương 132: Phòng bị từ trước
- Chương 133: Đối chất trực tiếp
- Chương 134: Yêu nàng, sớm đã có dấu hiệu
- Chương 135: Thưởng cho nàng bằng miệng
- Chương 136: Giày thêu đỏ
- Chương 137: Trương Nhiễm
- Chương 138: Tìm được người rồi
- Chương 139: Nàng đúng là thơm thật
- Chương 140: Tỷ muội tương phùng
- Chương 141
- Chương 142: Ngựa Phù Dư
- Chương 143: Là Hòa chứ không phải Hà
- Chương 144: Nhà nhỏ cũng phải lo ^ω^
- Chương 145: Cơ Đạt mở ra
- Chương 146: Phu thê tình thâm
- Chương 147: Có yêu nàng không
- Chương 148: Bắt đầu bố trí
- Chương 149: Ăn một món ngọt
- Chương 150: Mức độ gây sát thương của Trương Yên?
- Chương 151: Mảnh giấy vo tròn
- Chương 152: Mở biển rồi!
- Chương 153: Thánh Quang đảo
- Chương 154: Mổ Bụng Moi Ruột
- Chương 155: Ngư dân bình thường
- Chương 156: Hải tặc tập kích
- Chương 157: Thu Phái chi tử
- Chương 158: Xé ra một khe hở
- Chương 159: Hiếu tử danh hiền
- Chương 160: Kìm chế bản thân không nhìn nàng
- Chương 161: Chân tướng hải tặc
- Chương 162: Một tên cũng không tha
- Chương 163: Đúng hẹn mà đến
- Chương 164: Bắc thượng Phù Dư
- Chương 165: Khai quật kho báu
- Chương 166: Phạt nàng hôn ta
- Chương 167: Lão già cứng đầu.
- Chương 168: Ngươi tới làm gì
- Chương 169: Đến đây báo danh
- Chương 170: Đới Hùng tới thăm
- Chương 171: Đo đạc ruộng đất
- Chương 172: Thừa lúc người gặp nạn
- Chương 173: Rốt cuộc người có trái tim không
- Chương 174: Một liều thuốc mạnh
- Chương 175: Giúp nàng được không
- Chương 176: Lại một lần nữa cầu thân
- Chương 177: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 178: Bộ lạc Phù Dư
- Chương 179: Tìm nàng tính sổ
- Chương 180: Mẫu tử nhà Hoán Nhi
- Chương 181: Tâm tư chu toàn
- Chương 182: Kẻ chủ mưu sau màn
- Chương 183: Đã khoẻ hẳn chưa
- Chương 184: Một đường cuống cuồng đuổi theo
- Chương 185: Đều là hiểu lầm
- Chương 186: Lòng dạ xao động
- Chương 187: Ngủ như một tiểu trư
- Chương 188: Hạ đường thê
- Chương 189: Các lão cáo lão
- Chương 190: Đôi giày liên hoa song sinh
- Chương 191: Thất Lang và Tam Nương
- Chương 192: Ảnh Thất nhận chủ
- Chương 193: Tôn Cẩm chết
- Chương 194: Dư luận đi trước
- Chương 195: Bố trí từ trước
- Chương 196: Lịch Châu đổi chủ
- Chương 197: Thuyền lật trong mương tối
- Chương 198: Bãi bỏ thân phận nô lệ
- Chương 199: Công trình Thục - Lưu
- Chương 200: Bảo bối vất vả rồi
- Chương 201: Xoa cho nàng
- Chương 202: Tinh thần phấn chấn
- Chương 203: Muốn ăn khuya
- Chương 204: Dễ như trở bàn tay
- Chương 205: Tụ họp ăn cơm
- Chương 206: Nắm giữ trung khuê
- Chương 207: Tiết độ sứ Lĩnh Nam
- Chương 208: Thay đổi thái độ
- Chương 209: Tỷ tỷ muội muội
- Chương 210: Phồn hoa như cũ
- Chương 211: Đi gặp lão ăn mày
- Chương 212: Gặp Triệu Hồng Uấn
- Chương 213: Thư lão bà gửi đến
- Chương 214: Hội nghị Quận thủ
- Chương 215: Ngươi đang tránh ta? (Không thích cặp Thục - Nguyệt thì đừng mua)
- Chương 216: Hoàn thiện luật pháp
- Chương 217: Dân tị nạn nhập cảnh
- Chương 218: Mưu kế và bố cục
- Chương 219: Phó CP - Thục & Lưu
- Chương 220: Đánh trống đăng văn
- Chương 221: Phụ CP Thục - Lưu (không thích xin đừng mua)
- Chương 222: Thục - Lưu (1)
- Chương 223: Thục - Lưu (2)
- Chương 224: Thục - Lưu (3)
- Chương 225: Mộng Kỳ trở về
- Chương 226: Phân công cơ cấu
- Chương 227: Chúng ta ở bên nhau rồi
- Chương 228: Chiếm được Kinh Châu
- Chương 229: Bảng vàng chọn rể
- Chương 230: Gặp qua tẩu tử
- Chương 231: Cơn gió của tự do
- Chương 232: Nội ứng ngoại hợp
- Chương 233: Ăn thịt miếng lớn
- Chương 234: Tề tụ ở Kinh Châu
- Chương 235: Dâng tấu xin nạp phi
- Chương 236: Dỗ, phải dỗ cho tốt
- Chương 237: Tô gia yết kiến
- Chương 238: Vĩnh viễn không trọng dụng
- Chương 239: Đại điển Thông Linh
- Chương 240: Đồng nam đồng nữ
- Chương 241: Năm trăm tiểu trư
- Chương 242: Ai cũng ôm lòng riêng
- Chương 243: Huyện lệnh Cốc Thành huyện
- Chương 244: Khách từ Thục Trung
- Chương 245: Bài Binh Bố Trận
- Chương 246: Niệm heo heo
- Chương 247: Khải hoàn hồi triều
- Chương 248: Chủ hậu cung
- Chương 249: Niệm Niệm đến rồi
- Chương 250: Làm quan ở đất Thục
- Chương 251: Khó ở (Chung - Lưu)
- Chương 252: Thục Lưu (khó chịu) - Phần 2
- Chương 253: Luận công ban thưởng
- Chương 254: Làm khách phủ Tề quốc công
- Chương 255: Nữ huyện lệnh Tào Trinh
- Chương 256: Hạnh phúc là gì
- Chương 257: Đại Phúc a
- Chương 258: Thân phận công khai
- Chương 259
- Chương 260: Đại kết cục
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Người nắm quyền ở phủ nha Lịch Châu đã thay đổi, nhưng dân chúng bên ngoài lại rất tò mò về vị "Việt Vương" trong đó, không biết người này cao thấp mập ốm thế nào, bao nhiêu tuổi, là người ra sao.
Ban đầu ai nấy còn râm ran hỏi thăm, nhưng cổng nha môn canh phòng nghiêm ngặt, không ai tra được điều gì, chỉ biết vị Thu quận thủ nổi danh trước đây và cũng là người đã đánh bại Tân Tể, vẫn thường xuyên ra vào phủ nha, điều đó có nghĩa là, Thu đại nhân đang dốc lòng ủng hộ Việt Vương.
Họ không biết Việt Vương là ai, nhưng chẳng lẽ còn không biết Thu quận thủ?
Vị Thu quận thủ kia người từng tiêu diệt thổ phỉ Mông Sơn, vất vả thu hồi đất bị địa chủ và sĩ thân giấu giếm để chia lại cho bá tánh, người đã bãi bỏ thuế thân và các loại thuế má hà khắc, ai mà chẳng biết đến danh tiếng.
Đã được Thu quận thủ ủng hộ thì khỏi phải nói, nhất định là người có lợi cho dân.
Huống chi mấy ngày qua kể từ khi Việt Vương lên vị trí, toàn bộ Lịch Châu vẫn vận hành như thường, dân chúng vẫn sinh hoạt bình thường, không hề bị ảnh hưởng, thế nên sự tò mò ban đầu của dân chúng cũng dần phai nhạt.
Chỉ là trong những buổi trà dư tửu hậu, mọi người vẫn có không ít chuyện để bàn, phần lớn là thắc mắc mà không ai giải đáp nổi.
"Việt Vương này sao mà thần bí, có khi nào xấu xí quá nên không dám lộ diện không?"
"Xinh đẹp thì ăn được sao? Quan trọng là có đối tốt với dân hay không."
"Ta thì tin Thu đại nhân, Thu đại nhân đã nhận định vị Việt Vương này, ta cũng thấy Việt Vương chắc chắn là người không tồi."
"Thu đại nhân là mệnh quan triều đình, sao lại đi nhận một Việt Vương, chẳng phải là tạo phản? Nếu trên kia biết được rồi cử binh đến dẹp, đến lúc đó chẳng phải chúng ta dân thường cũng bị cuốn theo, khổ không kể xiết sao?"
"Nếu thực sự đến ngày đó, ta vẫn mong Thu đại nhân và Việt Vương có thể thắng. Mỗi năm đóng bao nhiêu thuế mà chưa từng được ăn no một bữa, giờ Việt Vương ra lệnh áp dụng toàn bộ chính sách ở huyện Phong Nhạc, miễn toàn bộ thuế má hà khắc, chỉ thu một thành thuế ruộng, chỉ riêng điểm này thôi, ta ủng hộ Việt Vương."
"Ta thấy Việt Vương này đúng là khiêm tốn thật, đã hơn nửa tháng mà vẫn chưa từng xuất hiện, nếu là người khác mà làm vương một châu, chắc đã muốn người người nhà nhà đều biết đến mình."
"Đúng đấy, nếu là người khác, chắc còn muốn mở hậu cung tuyển phi."
"Ta nghe tin vỉa hè bảo, phủ nha đang dự thảo công bố bỏ chế độ nô tịch, các người nói xem, có sốc không?"
"Hả? Bỏ nô tịch, vậy có phải là sau này không được mua bán người nữa không?"
"Đương nhiên, đã không còn nô tịch, thì lấy gì mà mua với bán."
"Có phải là nói, những người từng bị bán vào nhà giàu làm gia nhân hay bị bán vào kỹ viện, từ nay đều không tính nữa sao?"
"Chắc là vậy."
"Nhưng những nhà giàu đó cũng bỏ tiền ra mua người, hơn nữa cũng không hẳn là nhà giàu mới mua, mấy nhà trung lưu có chút tiền cũng muốn mua người hầu hạ, giờ nói bỏ là bỏ, chẳng phải số tiền đó coi như mất trắng? Mấy nhà đó chắc chắn sẽ không đồng ý."
Người tiết lộ tin tức lắc đầu: "Cụ thể họ xử lý thế nào thì chưa rõ, nhưng đã truyền ra thế này, chắc cũng không sai lệch mấy."
"Nhưng mà nếu không có nô tịch, muốn tìm người hầu hạ thì làm sao?"
"Nghe nói là có thể ký khế ước lao động, không còn là khế ước bán thân như trước, đại khái là: ta làm thuê cho ngươi, ngươi trả công cho ta, ngươi chỉ được quản chuyện ta làm việc, không được quản cả con người ta."
"Hiểu rồi, cái này đối với dân thường chúng ta thì đúng là chuyện tốt, nhưng mấy nhà địa chủ thì chắc không vui."
"Hừ, kệ họ có vui không, một trăm người thì chỉ có một địa chủ, chín mươi chín người chúng ta vui vẻ là được, lo cho cái một người đó làm gì."
"Ngươi nói cũng đúng thật, chúng ta là ai mà phải lo chuyện đó, chỉ sợ mấy nhà địa chủ không phục, bất mãn với Việt Vương."
"Bốn quận phía tây bên kia, đám địa chủ thổ hào tham gia tạo phản với Tân Tể đều đã bị đàn áp, ruộng đất tài sản đều bị tịch thu, bọn chúng giờ chẳng còn tiếng nói. Nhưng năm quận phía đông thì có khi sẽ làm lớn chuyện."
"Làm lớn thì được gì, binh mã của Thu quận thủ đóng ngay bên ngoài các huyện quận, ngay cả chỗ Lịch Châu chúng ta, xung quanh cũng đóng hơn một vạn binh lính, giờ không đánh giặc, rảnh rỗi tuần tra khắp nơi, ai dám làm loạn, chẳng phải sẽ bị dẹp đầu tiên sao."
"Ai da, nghe nói nhập ngũ cũng có bạc lấy, mỗi tháng được năm tiền, trong quân đội lại bao ăn bao ở, chẳng kém gì đi làm thuê bên ngoài."
"Ta nghe nói kỷ luật trong quân đội nghiêm lắm, hơi không nghe lệnh là bị đánh bằng gậy, còn bị phạt chạy bộ luyện tập."
"Quân lệnh như núi, không tuân lệnh mà bị phạt thì có gì đáng thương."
"Quân kỷ nghiêm minh mới tốt, cấm vào dân cư, cấm vào cửa tiệm, cấm lấy một kim một sợi của dân, có quân đội như vậy bảo vệ, chúng ta dân thường còn sợ gì."
"Quân đội như vậy mới thật sự đáng để dân yêu quý, nếu là đội ngũ như vậy, ta cũng sẵn sàng đưa nhi tử mình nhập ngũ."
"Nói đi nói lại, vẫn là do Thu đại nhân và Việt Vương dạy dỗ tốt..."
Mọi người bàn tán xôn xao, có vẻ cũng dần chấp nhận tình thế hiện tại, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, lỡ như triều đình phát hiện ra Lịch Châu đã bị âm thầm chiếm giữ, không biết hậu quả sẽ ra sao.
Khác với đám dân thường ấy, một số sĩ tộc và hương thân ở Đông ngũ quận cũng đang tụ tập thì thầm to nhỏ.
"Nghe chưa, cái vị Việt Vương gì đó, định bãi bỏ cả thân phận tiện dân."
"Thật là lộn xộn, Thu Thực vừa mới thu mất một nửa ruộng của chúng ta, giờ lại giở cái trò này, không được mua người nữa thì ai hầu hạ chúng ta ăn uống ngủ nghỉ, từng ấy ruộng ai sẽ đi cày, càng làm càng vô lý."
"Cái vị Việt Vương này rốt cuộc là thần thánh phương nào, cứ phải cùng cái tên Thu Thực kia đối đầu với đám đại gia tộc chúng ta, Thu Thực lần trước đã tước của chúng ta từng ấy mà vẫn chưa đủ sao?"
"Không được, cứ thế này thì Lưu gia chúng ta ở Lịch Châu xem như tiêu đời."
"Mau viết thư báo cho đám người ở Kinh Đô, báo cáo chuyện này lên, Lịch Châu bị người ta chiếm rồi mà thánh thượng vẫn chưa hay biết, đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ."
"Ta đi viết ngay đây."
"Ôi, ba nghìn dặm đường, đến lúc thư tới được Kinh Đô thì không biết là khi nào."
Bên trong châu nha, Tô Vận, Thu Mộng Kỳ, Trương Yên, Lưu Nguyệt Như cùng Trương lão đang ngồi thảo luận về tính khả thi của việc bãi bỏ thân phận tiện dân và nô tịch.
Hiện tại thiên hạ đại thể chia dân số thành hai loại: lương dân và tiện dân. Trong đó, tiện dân lại chia làm hai: tiện dân thuộc quan và tiện dân tư gia.
Tiện dân thuộc quan bao gồm: quan nô tỳ, quan hộ, tạp lữ, nhạc công và người thuộc bộ âm thanh của thái thường.
Tiện dân tư gia bao gồm: tư nô tỳ, bộ khúc, khách nữ, tùy thân v.v...
Còn một loại thân phận tiện dân khá đặc biệt là nha dịch và sai dịch, họ cũng xuất thân từ tiện tịch, con cháu họ thậm chí không có tư cách thi hương cống. Muốn mượn con đường khoa cử để thay đổi vận mệnh gia tộc thì bắt buộc phải đổi nghề, trở thành lương dân, sau ba đời mới được dự thi.
Tô Vận nói: "Mọi người sinh ra đều bình đẳng, không ai sinh ra đã phải đời đời làm nô lệ. Dù có người vì tội mà rơi vào tiện tịch, hiện tại Lịch Châu đang trăm việc chờ làm, có rất nhiều công trình cần xây dựng, cần làm đường, khơi thông kênh rạch, chúng ta hoàn toàn có thể dùng lao động cải tạo để trừng phạt và cảm hóa những kẻ phạm tội, tận dụng nhân lực cho đúng chỗ."
"Hiện nay thiên hạ đại loạn, khắp nơi đều dục nhi bán nữ. Dù ở thời thái bình, cũng không thiếu chuyện buôn bán nữ nhân cùng hài tử. Những người bị bắt cóc bán đi phần lớn đều bị bán làm nô tỳ cho các đại hộ, thậm chí bị bán vào kỹ viện làm kỹ nữ. Chỉ cần khế ước bán thân còn nằm trong tay chủ nhân thì cả đời người đó chỉ có thể làm trâu làm ngựa, chịu người ta ức h**p. Theo ta thấy, chỉ có bãi bỏ tiện tịch trước, khiến những khế ước bán thân mất hiệu lực, mới có thể từ gốc rễ loại bỏ thị trường bên mua."
Với tư cách là linh hồn hiện đại, Thu Mộng Kỳ và Lưu Nguyệt Như hoàn toàn ủng hộ quan điểm của nàng.
Trương Yên là người bản địa cổ đại, trước đây không mấy hiểu về tình trạng này, nhưng từ khi rời tới Phong Nhạc, tiếp xúc nhiều với tầng lớp dưới, nàng cũng hiểu được nỗi khổ của họ, liền tỏ thái độ đồng tình.
Trương lão thấy mấy người đều ủng hộ phương án này, liền nói: "Giờ vấn đề không phải là nên bãi bỏ hay không, mà là có khả thi hay không. Dân chúng đương nhiên mừng rỡ không kịp, chỉ sợ sĩ tộc hương thân phản đối, khi đó ngăn cản đủ đường."
Thu Mộng Kỳ nói: "Cải cách xưa nay chưa từng thuận buồm xuôi gió. Hiện là thời loạn thế, ai mạnh thì người đó định luật. Ít nhất ở Lịch Châu, không ai mạnh hơn chúng ta, nên nếu chuyện này Vận Nhi đã nói là sẽ làm, thì cứ làm. Việc chúng ta cần là nghĩ cách giảm thiểu trở lực đến mức thấp nhất."
Lưu Nguyệt Như thấy cô một mực bênh Tô Vận, không nhịn được lườm một cái.
Thời buổi này ai chẳng có một cô nương của riêng mình, có gì mà giỏi, nàng cũng tìm một người là được.
Trương Yên suy nghĩ rồi nói: "Nếu là tiện dân thuộc quan thì trực tiếp ban bố công văn, xoá bỏ tiện tịch, đổi sang hộ tịch lương dân là được. Nhưng nếu là tiện dân tư gia thì không thể không tính đến những chủ nhân ấy. Tuy chúng ta hiện tại muốn mọi thứ đều chia đều, nhưng không tính đến quá trình các đại tộc tích luỹ của cải, nếu họ mua nô tỳ qua kênh chính thống thì đó là hợp pháp, cũng đã bỏ tiền ra, chúng ta không có lý do gì để trực tiếp tước đoạt lợi ích ấy, ít nhất bề ngoài không thể để họ thấy chúng ta vô lý."
Tô Vận gật đầu, phương diện này đúng là phải tính đến, bằng không rất dễ gây ra đại hoạ.
Thu Mộng Kỳ: "Trước đây luật triều đình quy định, hễ mua bán nô tỳ thì khế ước phải được đăng ký tại quan phủ. Rất nhiều gia đình để trốn thuế nên không đi đăng ký, điểm này có thể loại bỏ được một phần không nhỏ."
Trương Yên: "Vậy còn một nửa đã đăng ký thì phải bồi thường tổn thất của họ thế nào? Dù sao lúc trước nô tỳ hoặc người nhà của họ cũng đã nhận được lợi ích, không thể bên trọng bên khinh."
Tô Vận ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt Như nói: "Nguyệt Như, ngươi nói thử xem."
Lưu Nguyệt Như đáp: "Chuyện này có gì khó. Tính toán giá trị của nô tỳ đó, trừ đi phần đã phục vụ, phần còn lại sẽ do chính người nô tỳ trả cho chủ nhân. Nếu hiện tại không có bạc thì cứ tiếp tục làm việc để trả, tất nhiên giữa hai bên không còn là chủ tớ mà là quan hệ thuê mướn, ký lại một bản khế ước bình đẳng là được."
Tô Vận nghe vậy, liền mỉm cười đây chính là đáp án nàng muốn.
Trương lão vội vàng hỏi: "Vậy làm sao để tính được phần giá trị mà người này đã lao động?"
Lưu Nguyệt Như bước lên, cầm viên phấn làm từ vôi, viết lên tấm bảng gỗ đã sơn phủ đen hai con số: 20 và 50, nói:"Giả sử có một nô bộc, lúc mua là 20 tuổi, ta lấy số trung bình mà tính, hắn ta có thể phục vụ chủ nhân đến 50 tuổi."
"Vậy người này có thể phục vụ tổng cộng 30 năm. Lúc ban đầu, chủ nhân bỏ ra 10 lượng bạc để mua hắn ta. Chúng ta tính theo tháng sẽ hợp lý hơn. 30 năm tương đương 360 tháng, chia ra thì mỗi tháng khoảng 28 văn tiền."
"Người này khi mua là 20 tuổi, nay đã 30 tuổi. 50 trừ 30 là 20, tức là anh ta còn cần phục vụ 20 năm. 20 năm × 28 văn/tháng = khoảng 6 lượng 7 tiền bạc."
"Nếu anh ta có tiền để trả, thì trả bạc, hai bên giải trừ toàn bộ khế ước, coi như hai bên thanh toán xong. Nếu không có bạc trả, thì tiếp tục làm việc, nhưng đổi sang khế ước lao động, không còn là quan hệ chủ - tớ mà là quan hệ thuê mướn bình đẳng."
Trương lão nhìn cô viết lách tính toán nhanh như bay, còn nhanh hơn cả gảy bàn toán, sắc mặt hiện vẻ kinh ngạc, nói: "Đầu óc ngươi chẳng lẽ có lắp sẵn bàn tính?"
Tô Vận mỉm cười nói: "Nguyệt Như là thiên tài tính toán, nàng ấy giỏi tính nhẩm, là nhân tài hiếm có. Ta đang định bảo nàng ấy biên soạn một bộ giáo trình toán học, đưa vào lớp học giảng dạy, để lĩnh vực này có người kế thừa."
Trương lão liên tục khen hay, nói: "Thế giới này quả là của người trẻ các ngươi, lão không phục cũng không được."
Tô Vận nói: "Trương lão khiêm tốn. Sự phát triển của xã hội cần nỗ lực từ nhiều thế hệ. Người trẻ mang đến đổi mới và sức sống, còn người lớn tuổi lại đem lại sự ổn định và kinh nghiệm. Hai bên phối hợp mới có kết quả tốt. Nhất là về cải cách quan trường, đào tạo và tuyển chọn nhân tài, chúng ta rất cần tiền bối từng trải như ngài dẫn đường và che chở."
Trương lão nghe vậy, trong lòng thấy thoải mái, mỉm cười nói: "Chỉ dựa vào việc ăn mặn nhiều hơn vài cân muối mà chỉ trỏ một chút, ta cũng phải học hỏi các ngươi."
Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười nhìn nhau.
Tô Vận lúc này mới quay lại chủ đề chính: "Thực ra việc bãi bỏ chế độ tiện tịch chỉ là bước đầu. Mục tiêu của ta vẫn là ở ruộng đất."
"Bốn quận phía tây vì đám sĩ tộc địa phương tham gia tạo phản nên ruộng đất đã bị thu hồi toàn bộ, chia lại cũng không có vấn đề. Nhưng ở năm quận phía đông, phần đất mà chúng ta thu về trước đây chỉ là số bị giấu giếm, vẫn còn một lượng lớn ruộng đất nằm trong tay địa chủ. Nếu hiện tại không xử lý, sau này sẽ để lại hậu họa."
Trương lão hỏi: "Vậy việc bãi bỏ tiện tịch thì có liên hệ gì trực tiếp với thu hồi đất đai của địa chủ?"
Tô Vận đáp: "Ngài thử nghĩ xem, sĩ tộc địa chủ canh tác đất đai dựa vào ai? Chủ yếu là dựa vào đám nô bộc. Một khi chúng ta bãi bỏ tiện tịch, chắc chắn sẽ có rất nhiều người rời khỏi sự khống chế của địa chủ. Dù có ký lại khế ước lao động thì cũng không hiệu quả như trước."
"Không ai làm ruộng thì bọn họ chỉ có thể thuê lao động phổ thông, mà hiện giờ nha môn thực ra cũng đang triển khai nhiều công trình ngoài kia, làm một tháng có thể kiếm được vài trăm văn, trong khi địa chủ thường chỉ trả có mấy chục văn, dân chúng nếu không phải bất đắc dĩ thì chẳng ai muốn đến làm ruộng thuê cho địa chủ. Như vậy, mấy ngàn mấy vạn mẫu ruộng của địa chủ sẽ không có người canh tác, đất đai bị bỏ hoang. Chúng ta có thể tiếp tục áp dụng quy định cũ của triều Đại Diễm: hễ ruộng đất bị bỏ hoang không canh tác sẽ bị nha môn tịch thu."
"Cao tay," Trương Yên tán thưởng, nhưng lập tức lại lo lắng, "Nhưng bọn họ có thể cho dân thuê lại đất."
Thu Mộng Kỳ cười: "Hiện giờ một phần ruộng đất đã được phân xuống, nhà nào cũng có ruộng để cày, ai còn muốn đi làm thuê kiếm vài đồng bạc cắc? Phải biết rằng, đám địa chủ đó gian trá cực kỳ, ruộng cho thuê thì ăn chia ba bảy, họ lấy bảy, dân chỉ được ba. Nhà mình đã có ruộng, ai còn muốn chịu thiệt như vậy?"
Trương lão nghe xong, vuốt râu than dài: "Lão phu đã lâu không được bàn chuyện dân sinh thỏa thích với đồng liêu như thế này. Những năm gần đây ở triều đình, ngoài tính toán thiệt hơn thì chỉ toàn kêu nghèo, vá chỗ này đắp chỗ kia. Rồi còn đống chuyện trong hoàng cung, hôm nay lập phi, ngày mai phong con, sự vụ giữa các phiên vương cũng liên miên không dứt. Ngày ngày bận rộn vì mấy việc cỏn con, hoặc lo chữa cháy, nếu không lại phải quay quanh địa cung Vĩnh Lăng và Cửu Trọng Đài đối phó với mọi chuyện, khiến người ta kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng tính ra, lại như chẳng làm được gì, vì không thấy kết quả đâu. Ít nhất ở chỗ chúng ta, nếu làm thành công việc này, dân chúng thật sự có ruộng, dù chỉ thu 10% thuế ruộng, thì đó cũng là một khoản đáng kể."
Thu Mộng Kỳ cười: "Việc của dân mới là đại sự quốc gia, nếu đảo lộn thứ tự trước sau, thì quốc gia này cũng chẳng cách sụp đổ bao xa, không khác gì triều Đại Diễm hiện nay."
Tô Vận nói: "Nói thì nói vậy, nhưng cũng không thể quá lạc quan. Một khi luật bãi bỏ tiện tịch được ban hành, đám sĩ tộc địa chủ của năm quận phía đông chắc chắn sẽ không ngồi yên. Ban đầu chúng ta âm thầm giành quyền, hành sự khiêm tốn, cũng là để che giấu càng lâu càng tốt. Càng giấu được một ngày thì ta càng có thêm thời gian phát triển. Một khi lợi ích của bọn họ bị đụng chạm, họ nhất định sẽ tìm mọi cách báo tin về Kinh Đô, vạch trần chuyện Lịch Châu đã độc lập, vậy nên chúng ta phải sớm chuẩn bị đối sách."
Trương các lão suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu hoàng đế phát hiện Lịch Châu độc lập, phẫn nộ sẽ lập tức phái binh trấn áp. Người được cử đi không ai khác ngoài tiết độ sứ Lĩnh Nam, kẻ gần chúng ta nhất. Nhưng trước đây Hứa Mục Thông đã bị Lục hoàng tử điều sang Mân Châu, muốn quay lại cũng phải mất ít nhất nửa tháng."
Trương Yên nói: "Hiện giờ quân đội của ta có 4 vạn người, nếu tiếp tục chiêu binh toàn diện, có thể tăng lên 6-7 vạn, mà quân ta lại được trang bị tốt, binh sĩ tinh nhuệ, chưa chắc đã thua Hứa Mục Thông."
Tô Vận lắc đầu: "Phía Hứa Mục Thông, vẫn là nên tránh đối đầu trực diện thì hơn."
Trương các lão cũng đồng tình: "Hứa Mục Thông xưa nay không thiên vị, chủ yếu vì trong mắt ông ta, bất kể là Thái tử hay Lục hoàng tử đều cùng một giuộc, chọn ai cũng chẳng khác gì, nên dứt khoát không dính vào tranh đoạt. Nhưng nếu có người nào đó thật sự tốt hơn đám Tư Mã gia, thì ông ta tất nhiên sẽ suy nghĩ lại."
Thu Mộng Kỳ cười nói: "Thật ra Hứa đại nhân cũng không phải không biết ta và Vận Nhi định làm gì, có khi còn nhìn thấu hơn cả người ngoài. Chẳng qua ông ấy vẫn đang quan sát, muốn xem chúng ta có đáng để đầu tư không. Ta nghĩ vẫn nên tìm cơ hội ngồi xuống bàn bạc."
Trương lão nghe vậy, bật cười: "Nếu Hứa Mục Thông đã có chuẩn bị tâm lý, có lẽ lão phu có thể thử đàm phán với ông ấy."
Tô Vận rất khâm phục thái độ dám xông pha của Trương lão, nói: "Có Trương lão ra mặt, chúng ta đều có thể yên tâm."
Thu Mộng Kỳ lại nói: "Trương lão, có lẽ ngài chưa biết, Hứa Mục Thông có một nhi tử tên là Hứa Tĩnh Trung, năm xưa ông ta và thê tử hòa ly, lúc đó thê tử ông đã mang thai. Hài tử sinh ra bên nương gia, sau đó ông cũng không tái hôn, đây là máu mủ duy nhất của ông ấy. Chuyện này, ông ấy sẽ phải cân nhắc."
"Hài tử ở chỗ ngươi?"
Thu Mộng Kỳ gật đầu: "Thê tử ông ta chính là tỷ tỷ của Lý Thái, hài tử lớn lên cùng nhi tử Lý Thái, hiện giờ đã 16 tuổi, đang giúp việc trong nha môn ở Phong Nhạc. Đám nhỏ đó cả nhân phẩm lẫn học thức đều rất khá. Ta còn định nhờ Trương lão nếu rảnh thì chỉ dạy thêm cho bọn họ, sau này giúp quận huyện chúng ta có thêm nhân tài."
Không chỉ vậy, khi tiêu diệt hải tặc ở Tấn thôn, cô từng kể với Hứa Mục Thông về thân thế của mình. Hứa Mục Thông biết cô là con của Thu Phái, lại đang chuẩn bị giúp Hòa gia quân lật lại vụ án năm xưa, nên đã nói rằng nếu có chuyện gì thì cứ tìm ông, lúc đó mang theo Ảnh Thất, có thể sẽ thêm được một phần thắng.
Trương lão cười híp mắt: "Mộng Kỳ a, nói đi nói lại, sao vận khí của ngươi lại tốt đến thế."
Thu Mộng Kỳ nhìn ông.
"Ngươi muốn nắm giữ Lịch Châu, vừa khéo cả thứ sử Lịch Châu lẫn tiết độ sứ Lĩnh Nam đều có giao tình với ngươi, thậm chí còn gửi gắm hài tử cho ngươi. Ngươi không rành dân sinh, không giỏi xét án, nhưng phu nhân luôn kề cận bên cạnh, bày mưu hiến kế, giúp ngươi từng bước thăng tiến. Hồi đầu mới đến Phong Nhạc, ngươi chỉ là kẻ tay trắng, chẳng có gì, vậy mà chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã đi đến bước này, sao lại không khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa cảm thán."
Kỳ thực Thu Mộng Kỳ sao có thể không hiểu, tất cả những điều này đều nhờ vào thân phận "Thu Thực". Nếu cô không phải là Thu Thực, thì căn bản không thể nào được bổ nhiệm làm huyện lệnh, tất cả nỗ lực của cô cũng không thể được người đời nhìn nhận đến mức này, càng không thể ảnh hưởng đến nhiều người như vậy. Cô và Tô Vận ít nhất là đến hiện tại, đều không thể tiến xa được đến bước này, lại càng không thể có được những kỳ ngộ và vận may như vậy.
Cô mỉm cười nói: "Có lẽ tất cả là do thiên ý. Nhưng Trương lão lại bỏ sót một điều: ta và phu nhân được đại nhân Lý Thái và Hứa đại nhân xem trọng thì là một chuyện, nhưng có thể được Yên tỷ tỷ và Trương lão ngài nhìn bằng con mắt khác, vậy là do may mắn, hay do thiên ý, hay là vì chúng ta thật sự xuất sắc đến mức khiến ngài phải thay đổi cách nhìn?"
Trương lão bật cười ha hả, đâu còn dáng vẻ cẩn trọng dè dặt từng lời từng chữ như khi còn ở triều đình.
"Ngươi thì vận khí đủ tốt, phu nhân thì xuất sắc hơn người, những ai có thể bị các ngươi thu phục đều không phải hạng tầm thường, đại nghiệp còn sợ gì không thành."
Lời này vừa nói ra, khiến ai nấy đều vui vẻ nở nụ cười.
Đến đây, cuộc họp cũng coi như kết thúc.
Trương lão tổ tôn là người đầu tiên đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Tô Vận thì gọi giữ lại Lưu Nguyệt Như, lại nhắc đến chuyện biên soạn giáo trình. Lưu Nguyệt Như nhớ tới đống công việc đang chồng chất trên tay, còn có cả đống tài liệu cao ngất trên bàn làm việc, chỉ cảm thấy đau cả đầu.
Tô Vận cũng nhìn ra cô thật sự mệt mỏi, liền an ủi: "Ta sẽ tìm cho ngươi bốn năm chục người, ngươi chỉ cần dạy cho họ biết là được, như thế chẳng phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao? Trước mắt cho ngươi nghỉ hai ngày, về nghỉ ngơi cho tốt, đến mốt hãy quay lại làm việc."
"Nghe thì rộng lượng, đây là kỳ nghỉ đầu tiên của ta từ đầu tháng đến giờ đấy." Cô bĩu môi nói.
Thu Mộng Kỳ bước lại, khoác vai cô vỗ vỗ: "Mỹ nữ, ngươi cần được thư giãn một chút."
Ở kiếp trước, hai người từng là Khuê mật, Thu Mộng Kỳ thường hay khoác vai đùa cợt với cô như thế.
Nhưng từ sau khi đến thế giới này và biết cô có tâm tư với mình, Thu Mộng Kỳ cố gắng tránh tiếp xúc thân mật. Lúc này thấy cô ủ rũ như vậy, vô thức đưa tay lên vai cô.
Tô Vận thì không nói gì, nếu đến chuyện bạn bè cùng giới khoác tay vai cũng phải để ý, vậy thì quá khắt khe.
Nàng cũng đưa tay vỗ nhẹ vai cô, rồi rời khỏi phòng.
Lưu Nguyệt Như liếc Thu Mộng Kỳ một cái đầy bất mãn, gạt tay cô ra rồi theo sau bước ra ngoài.
Cô dĩ nhiên không ngờ được rằng, ngay đêm nay, cô sẽ gặp phải lời gạ gẫm nửa đêm đến từ lão bản nương.
___
Lời tác giả:
Nội dung liên quan đến "thân phận tiện dân" trong chương này tham khảo và trích từ: www. 360doc.com/content/22/0703/18/49697082_1038461763 .shtml