- Trang chủ
- Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
- Chương 87: Năm tháng thoi đưa (Ngoại truyện - Hoàn)
Chương 87: Năm tháng thoi đưa (Ngoại truyện - Hoàn)
Truyện: Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Tác giả: Bôn Bào Đích Đào Tử
- Chương 1: [Vợ Yêu Bạc Tỷ Của Tổng Tài]
- Chương 2: Cố Hành
- Chương 3: Thương nhân coi trọng lợi ích
- Chương 4: Thoi thóp
- Chương 5: Diễn kịch
- Chương 6: Thỏ con
- Chương 7: Suất Dành Cho Một Người
- Chương 8: Anh giỏi thật đấy
- Chương 9: Tặng cô ba trăm vạn
- Chương 10: Tôi thà lấy anh trai của anh
- Chương 11: Đánh người
- Chương 12: Đáng yêu ghê
- Chương 13: Tôi không nhận hàng đã qua tay
- Chương 14: Hôn ước
- Chương 15: Bạn Tốt
- Chương 16: "Tổng Tài Bá Đạo và Cô Vợ Ngốc Nghếch"
- Chương 17: Hương Vị
- Chương 18: Trưởng công chúa
- Chương 19: Muốn ăn đồ ngọt không?
- Chương 20: Bữa cơm
- Chương 21: Dỗ dành
- Chương 22: Ăn trong bát, lại ngó trong nồi
- Chương 23: Đối tượng kết hôn
- Chương 24: Người mẹ hiền
- Chương 25: Trà xanh
- Chương 26: Thèm khát cơ thể tôi
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Nụ hôn
- Chương 29: Bị nhiệt
- Chương 30: Hẹn hò với anh
- Chương 31: Cảm giác đạo đức
- Chương 32: OCD
- Chương 33: Chạy
- Chương 34: Lát nữa hôn thêm cái nữa
- Chương 35: Véoooo một cái
- Chương 36: Em phải mau chóng trưởng thành
- Chương 37: Anh trai anh ta
- Chương 38: Trai Già Còn Zin
- Chương 39: Sở Thịnh
- Chương 40: Kẹo Ngọt
- Chương 41: Giục kết hôn
- Chương 42: Xin lỗi
- Chương 43: Hôn thêm một phút nữa
- Chương 44: Đêm tối, hoa tường vi, nụ hôn
- Chương 45: Con có người con thích rồi
- Chương 46: Khóa thắt lưng
- Chương 47: Cha từ con hiếu
- Chương 48: Phạt anh một tháng không được chạm vào em
- Chương 49: Trong bụi có người
- Chương 50: Chú Cố
- Chương 51: Đàn ông không ai tốt đẹp
- Chương 52: Hủy hôn (phần 1)
- Chương 53: Ma vương, Dũng sĩ, và Công chúa
- Chương 54: Khi ham m.uốn chiếm hữu lên đến cực điểm
- Chương 55: Hôm nay cũng chỉ tiễn đến cửa thôi sao?
- Chương 56: Chỉ vì anh đã thích vị hôn thê của em từ rất lâu rồi
- Chương 57: Chú chân dài
- Chương 58: Hủy hôn (Phần 2)
- Chương 59: Người thừa kế nhà họ Cố là cháu
- Chương 60: Sự ấu trĩ của anh
- Chương 61: Em không mang theo gì cả
- Chương 62: Chấn động!
- Chương 63: Ông nội
- Chương 64: Phòng vẽ
- Chương 65: Đàn ông đều hay cả thèm chóng chán
- Chương 66: Câu chuyện
- Chương 67: Tiêu chuẩn kép
- Chương 68: Bình an qua năm tháng
- Chương 69: Làm loạn vô lý
- Chương 70: Sâu Răng
- Chương 71: Đòi hỏi vô độ
- Chương 72: Tai nạn xe
- Chương 73: Kim hôn (Phần 1)
- Chương 74: Kim hôn (Phần 2)
- Chương 75: Cố Giác là con của em
- Chương 76: Em muốn anh ly hôn!
- Chương 77: Xin lỗi, cảm ơn anh
- Chương 78: "Người mẹ vĩ đại"
- Chương 79: Anh vẫn chỉ là một cậu trẻ mười bảy tuổi thôi!
- Chương 80: Mẹ
- Chương 81: Kết thúc chính văn
- Chương 82: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 1)
- Chương 83: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 2)
- Chương 84: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 3)
- Chương 85: Nhẹ nhàng mãi mãi (Ngoại truyện 4)
- Chương 86: Tuế Tuế Niên Niên (Phiên ngoại 5)
- Chương 87: Năm tháng thoi đưa (Ngoại truyện - Hoàn)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ông cụ khẽ nhếch khóe môi, ông đang cười nhưng còn buồn hơn cả khi khóc. "Nếu có thể quay về quá khứ, dù rằng việc bọn ông gặp nhau là điều tất yếu, nhưng ông vẫn mong cô ấy đừng bao giờ quen biết ông."
Hạ Tuế chớp mắt.
Ông nói: "Trong cuộc đời cô ấy, không nên có sự xuất hiện của ông. Chỉ cần cô ấy không quen biết ông, chắc chắn cô ấy sẽ có một cuộc sống trọn vẹn và tươi đẹp hơn. Dù sao thì... dù sao cô ấy cũng là người tốt như vậy, nhất định sẽ có người tốt hơn ông để yêu thương cô ấy."
Ông cụ mỉm cười nhẹ: "Chỉ cần không có ông, cô ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn."
Câu chuyện dài đằng đẵng mà ông kể cho Hạ Tuế, cuối cùng chỉ khép lại bằng một câu nói như thế.
Khi Hạ Tuế rời đi, cô không kìm được lại quay đầu nhìn ông cụ đang ngồi trên chiếc ghế dài.
Lưng ông không còn thẳng như trước nữa, ánh mắt cũng đã mờ đục, nhưng ông vẫn mỉm cười chào tạm biệt cô.
Chỉ nói một câu: "Cảm ơn vì đã đồng hành cùng ông."
Không còn câu "Tạm biệt" nào nữa.
Hạ Tuế biết, có lẽ đây là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Ngồi trên xe buýt, Hạ Tuế tựa đầu vào ghế, ánh mắt vô hồn nhìn dòng cảnh vật ngoài cửa sổ đang lướt qua. Dường như thời gian cũng đang trôi đi như vậy, trong chớp mắt đã đến trạm tiếp theo, tóc đen tự lúc nào đã hóa thành bạc trắng.
Tại sao chứ?
Cô vẫn không thể hiểu nổi.
"Chú chân dài" năm nào cũng tặng cô quà, kể cho cô nghe bao nhiêu câu chuyện, vậy tại sao người mà ông chọn, lại là cô?
Có lẽ ngay cả ông cũng không biết rằng cô đã sớm đoán ra, người luôn dõi theo cô từ nhỏ đến lớn chính là ông.
Vì nét chữ ông để lại trên tấm ảnh ghi ngày cô nhận quà giống hệt nét chữ trên từng tấm thiệp mà cô nhận được qua các năm.
Dường như ông rất để ý đến thời gian, luôn ghi chép từng khoảnh khắc.
"Chỉ cần không có ông, chắc chắn cô ấy sẽ hạnh phúc hơn."
Câu nói ấy của ông cụ lại vang vọng bên tai cô.
Khi một giọt nước ấm rơi xuống mu bàn tay, cô đưa tay lên chạm vào khóe mắt, lúc ấy mới nhận ra – hóa ra mình đang khóc.
..............
Ông cụ nhà họ Cố quay trở về nhà cũ.
Hôm nay, ông không còn nghe thấy tiếng gào thét, nguyền rủa điên dại quen thuộc nữa.
Quản gia già giải thích: "Hôm nay bà ta đã cố dùng mảnh thủy tinh cắt cổ tay tự sát trong phòng, may mà y tá ngăn lại kịp thời. Nhưng phải đặt ống truyền, tình hình không tốt lắm. Tôi đã gọi bác sĩ theo đúng dặn dò của ngài rồi, đảm bảo bà ta còn có thể sống thêm mười mấy năm nữa thì chắc chắn không thành vấn đề."
Ông cụ khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì.
Quản gia đã theo ông cụ mấy chục năm, hiểu rất rõ ông muốn gì. Dù sau này ông có không còn nữa, quản gia cũng sẽ biết cách sắp xếp mọi thứ như ý ông cụ.
Ông cụ họ Cố bước vào phòng vẽ trắng tinh, ông cẩn thận đặt những tấm ảnh nhận được hôm nay lên bàn, rồi từng tấm một lồng vào khung ảnh.
Trong căn phòng này đã có ngày càng nhiều ảnh chẳng biết từ lúc nào không hay.
Sự yên tĩnh của phòng vẽ bị phá vỡ khi có người bước vào.
Cố Triều Dương, người đàn ông trung tuổi đứng đó, nét mặt vô biểu nhìn ông cụ: "Ba lại đi gặp cô ấy rồi."
Ông cụ vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ vừa lau khung ảnh vừa thản nhiên đáp: "Ừ."
"Con không hiểu rốt cuộc ba đang muốn làm gì!"Cố Triều Dương vốn là người giỏi kiềm chế cảm xúc, nhưng có hai người luôn có thể khiến ông ấy mất kiểm soát — một là Trần Uyển Nhu, hai là mẹ ông ấy.
Ông ấy bước lên vài bước, trong giọng nói đã chứa đầy sự giận dữ không thể kiềm chế: "Ba không cho con đến gần cô ấy, vậy mà chính ba lại không ngừng tiếp cận cô ấy. Rốt cuộc ba muốn làm gì?"
Trong phòng vẽ, những bức ảnh gia đình cũ kỹ được đặt chỉnh tề. Trong ảnh, mãi mãi chỉ có người cha và đứa trẻ, vị trí bên cạnh người cha luôn được để trống. Nhưng từ ánh mắt mà ông nhìn, rõ ràng vị trí đó đáng lẽ phải có một người.
Chỗ đó không phải là để trống, mà là người từng ở đó đã biến mất.
Cố Triều Dương không ngu ngốc, ông ấy vẫn còn vài ký ức mơ hồ về thời thơ ấu. Ông ấy cảm nhận được lời nói của mẹ khác biệt với những gì ông ấy từng biết. Hơn nữa, ông ấy đã từng tận mắt gặp Hạ Tuế nên tất cả những điều khó hiểu, tất cả những điều không chắc chắn đều có được lời giải trong khoảnh khắc ấy.
Từ sau khi vứt bỏ chuỗi hạt Phật và bộ áo cà sa, Cố Triều Dương cũng gỡ bỏ được chiếc mặt nạ giả tạo. Ông ấy có thể dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn ba mình không chút do dự, rồi lạnh lùng, tàn nhẫn nói: "Con đường này là do ba chọn. Bây giờ ba hoàn toàn không xứng với cô ấy."
Ánh hoàng hôn buổi chiều tà xuyên qua lớp kính, chiếu lên tấm toan lớn trong phòng vẽ.
Đó là bức chân dung một người phụ nữ.
Cô mặc chiếc váy dài màu đỏ, đứng trên boong tàu, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời lặn giữa biển.
Nhưng đó chỉ là một bóng lưng.
Không rõ là vì người họa sĩ không đủ tự tin để vẽ rõ dung nhan cô, hay là do thời gian tàn nhẫn đã khiến khuôn mặt cô trở nên mơ hồ trong ký ức, dẫu đã vẽ biết bao bức tranh, ông chưa từng vẽ ra khuôn mặt của cô.
Ông cụ đặt bức ảnh xuống, ngước mắt nhìn đứa con trai giờ đã cao lớn hơn cả mình, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."
Cố Triều Dương khẽ sững người, đây là lần đầu tiên ông ấy nghe thấy lời xin lỗi từ ông cụ.
Ông cụ chậm rãi nói: "Nếu cô ấy chưa từng ở bên ba, thì con, con trai của con, và cả ba của hiện tại... có lẽ đều sẽ không tồn tại."
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Triều Dương hiểu ra điều ba mình đã làm. Lẽ ra ông ấy nên nổi giận, nhưng cảm giác bất lực lại lập tức nhấn chìm ông ấy, khiến ông ấy không thể trút cơn giận vào người trước mặt.
Lẽ ra ông ấy phải cảm thấy hoảng sợ. Nếu ba và mẹ ông ấy chưa từng gặp nhau, thì chính ông ấy cũng sẽ không tồn tại trên thế gian này.
Nhưng vượt lên trên nỗi sợ ấy, điều đầu tiên ông ấy nghĩ tới lại là gia đình của mình.
Ông cụ nói: "Về đi, ở bên họ nhiều hơn."
Cố Triều Dương nhìn ba một cái thật sâu, rồi rời khỏi phòng vẽ.
Ngày hôm đó, ông cụ ngồi rất lâu trong căn phòng vẽ. Ông đã nói lời xin lỗi với Cố Triều Dương, cũng gửi tin nhắn cho Cố Hành và Cố Giác, không hề có bất kỳ lời giải thích nào, trong tin nhắn chỉ có hai chữ: "Xin lỗi."
Nghĩ kỹ lại, từ đầu đến cuối, ông thật sự là một con người vừa ích kỷ vừa nhu nhược.
Đúng vậy, ông thực sự ích kỷ và nhu nhược, có lẽ trên đời này chẳng còn ai hèn hạ hơn ông nữa.
Ông cụ không biết cô sẽ biến mất khỏi thế giới này vào ngày nào.
Thứ sức mạnh không thể gọi tên ấy rất mạnh mẽ, cho dù ông cụ đã âm thầm sắp xếp rất nhiều người ở bên cạnh bảo vệ Hạ Tuế, nhưng rồi, chỉ trong một ngày nào đó không xa, cô vẫn biến mất.
Người phụ trách theo dõi cô hoảng loạn báo cáo: "Chúng tôi thực sự đã luôn ở bên cạnh bảo vệ cô Hạ Tuế, nhưng sau khi cô ấy bước vào phòng thí nghiệm của ngài Hạ để tham quan thì không bao giờ bước ra nữa. Chúng tôi đã tìm rất lâu mà không có bất kỳ tin tức nào."
Nhà họ Hạ, nhà họ Mạnh, còn có nhà họ Sở và nhà họ Cố, tất cả đều đã dốc hết sức để tìm kiếm, nhưng kết quả đều giống nhau: Hạ Tuế cứ như biến mất khỏi thế giới này, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Khi nhận được tin này, vào lúc trăng đã lên đến đỉnh trời, ông cụ kia lặng lẽ nhắm mắt lại. Đến sáng hôm sau, có lẽ ông cụ đã chết, hoặc cũng có thể đã đổi sang một thân phận khác.
Ông cụ không còn là chủ nhân của nhà họ Cố nữa, chưa từng có vợ con. Ông lại trở về giống như chính mình trong những giấc mơ thuở thiếu thời, sống trong căn phòng tối tăm, cùng với sự ẩm ướt và u ám làm bạn, có khi ông cụ đã chết trên mặt biển vào một ngày mưa xám xịt nào đó.
Sáng sớm hôm sau, ông bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Khi mở mắt ra, thứ ông thấy vẫn là trần nhà quen thuộc trong phòng ngủ.
Ông có hơi mơ hồ, bắt máy, đầu bên kia là giọng nói đang cố kìm nén của Cố Triều Dương: "Con vẫn chưa biến mất, con vẫn còn sống trên thế giới này, ba có biết điều đó có ý nghĩa gì không? Ba có biết không?!"
Bàn tay cầm điện thoại của ông cụ khẽ run. Đương nhiên ông cụ biết điều đó có ý nghĩa gì.
Bỗng trong nhà vang lên một tiếng động lớn, quản gia vội vã mở cửa xông vào, và bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng.
Đồ đạc trong phòng vỡ nát khắp nơi, ông cụ ngã sõng soài giữa đống mảnh vỡ, tay chân trầy xước, cả người nhếch nhác như thể rơi vào bãi rác, toàn thân run rẩy, thậm chí ngay cả hơi thở cũng trở thành thứ xa xỉ.
Quản gia chậm rãi tiến lại gần, đỡ ông cụ dậy: "Thưa ngài?"
Khi nhìn kỹ người trước mặt, ánh mắt của quản gia cũng khựng lại.
Người đàn ông từng lạnh lùng, quyết đoán năm nào, giờ đây mặt mày tái nhợt, ánh mắt trống rỗng. Cơ thể đầy vết thương rõ ràng vẫn còn ở đây, nhưng đã hóa thành một cái xác không hồn.
Dường như ông vẫn sống... nhưng cũng chẳng khác gì đã chết.
...............
Thế kỷ trước.
Những cơn mưa âm u kéo dài không dứt, đến cả không khí cũng mang theo hơi ẩm nặng nề, từng chút một bức bối như đang ép cạn oxy trong trời đất.
Đúng là một thời đại tồi tệ và khó chịu.
Chàng trai trẻ đứng trên boong tàu, điếu thuốc trong tay vừa mới cháy được một nửa.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh lặng lẽ nhìn ra mặt biển, tự hỏi không biết liệu bản thân có thật sự sẽ bị biển cả nuốt chửng như lời mọi người từng nói hay không.
Ánh mắt mơ hồ cứ dừng lại trên người anh quá lâu khiến anh không thể chịu nổi mà quay đầu lại, rồi lập tức bị một mảng đỏ chói đập vào mắt.
Đó là một cô gái mặc váy dài màu đỏ, tóc dài buộc đuôi ngựa, khuôn mặt trắng trẻo tươi sáng mang theo nét ngơ ngác. Hình như cô đã lặng lẽ nhìn anh rất lâu, không rõ là vì tò mò hay là cảm xúc gì khác.
Cô từ từ mỉm cười, hé môi thành một nụ cười dịu dàng.
Cơn mưa dai dẳng cuối cùng cũng dừng lại, trời bắt đầu hửng sáng.
Điếu thuốc trong tay chàng trai khẽ run, anh kìm nén dời mắt đi, mới bước được hai bước thì cô gái đã nhanh chân bước tới.
Cô vươn tay ra với anh: "Xin chào, tôi tên là Hạ Tuế."
Anh nhìn bàn tay trắng trẻo mịn màng ấy, ném điếu thuốc đang hút dở trong tay xuống đất theo phản xạ, để nó bị nước mưa dập tắt. Anh còn vô thức dùng vạt áo lau sạch tay, sau đó chăm chú nhìn bàn tay đang đưa ra kia, chậm rãi đưa tay mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy.
Anh không kìm được lại ngước nhìn khuôn mặt cô một lần nữa, rồi lại cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cố Chiêu Niên."
Cơn mưa ngày hôm qua đã ngừng, còn cơn mưa tiếp theo là bắt đầu của điều gì thì chẳng ai biết được.
Nhưng khi cô nhìn anh và nở nụ cười, dường như mọi cơn mưa trong tương lai cũng không còn đáng ghét đến thế.
Vì cô đã cười và nói với anh: "Cuối cùng tôi cũng biết anh tên gì rồi. Cố Chiêu Niên — tên anh nghe hay thật đấy."