- Trang chủ
- Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
- Chương 72: Tai nạn xe
Chương 72: Tai nạn xe
Truyện: Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Tác giả: Bôn Bào Đích Đào Tử
- Chương 1: [Vợ Yêu Bạc Tỷ Của Tổng Tài]
- Chương 2: Cố Hành
- Chương 3: Thương nhân coi trọng lợi ích
- Chương 4: Thoi thóp
- Chương 5: Diễn kịch
- Chương 6: Thỏ con
- Chương 7: Suất Dành Cho Một Người
- Chương 8: Anh giỏi thật đấy
- Chương 9: Tặng cô ba trăm vạn
- Chương 10: Tôi thà lấy anh trai của anh
- Chương 11: Đánh người
- Chương 12: Đáng yêu ghê
- Chương 13: Tôi không nhận hàng đã qua tay
- Chương 14: Hôn ước
- Chương 15: Bạn Tốt
- Chương 16: "Tổng Tài Bá Đạo và Cô Vợ Ngốc Nghếch"
- Chương 17: Hương Vị
- Chương 18: Trưởng công chúa
- Chương 19: Muốn ăn đồ ngọt không?
- Chương 20: Bữa cơm
- Chương 21: Dỗ dành
- Chương 22: Ăn trong bát, lại ngó trong nồi
- Chương 23: Đối tượng kết hôn
- Chương 24: Người mẹ hiền
- Chương 25: Trà xanh
- Chương 26: Thèm khát cơ thể tôi
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Nụ hôn
- Chương 29: Bị nhiệt
- Chương 30: Hẹn hò với anh
- Chương 31: Cảm giác đạo đức
- Chương 32: OCD
- Chương 33: Chạy
- Chương 34: Lát nữa hôn thêm cái nữa
- Chương 35: Véoooo một cái
- Chương 36: Em phải mau chóng trưởng thành
- Chương 37: Anh trai anh ta
- Chương 38: Trai Già Còn Zin
- Chương 39: Sở Thịnh
- Chương 40: Kẹo Ngọt
- Chương 41: Giục kết hôn
- Chương 42: Xin lỗi
- Chương 43: Hôn thêm một phút nữa
- Chương 44: Đêm tối, hoa tường vi, nụ hôn
- Chương 45: Con có người con thích rồi
- Chương 46: Khóa thắt lưng
- Chương 47: Cha từ con hiếu
- Chương 48: Phạt anh một tháng không được chạm vào em
- Chương 49: Trong bụi có người
- Chương 50: Chú Cố
- Chương 51: Đàn ông không ai tốt đẹp
- Chương 52: Hủy hôn (phần 1)
- Chương 53: Ma vương, Dũng sĩ, và Công chúa
- Chương 54: Khi ham m.uốn chiếm hữu lên đến cực điểm
- Chương 55: Hôm nay cũng chỉ tiễn đến cửa thôi sao?
- Chương 56: Chỉ vì anh đã thích vị hôn thê của em từ rất lâu rồi
- Chương 57: Chú chân dài
- Chương 58: Hủy hôn (Phần 2)
- Chương 59: Người thừa kế nhà họ Cố là cháu
- Chương 60: Sự ấu trĩ của anh
- Chương 61: Em không mang theo gì cả
- Chương 62: Chấn động!
- Chương 63: Ông nội
- Chương 64: Phòng vẽ
- Chương 65: Đàn ông đều hay cả thèm chóng chán
- Chương 66: Câu chuyện
- Chương 67: Tiêu chuẩn kép
- Chương 68: Bình an qua năm tháng
- Chương 69: Làm loạn vô lý
- Chương 70: Sâu Răng
- Chương 71: Đòi hỏi vô độ
- Chương 72: Tai nạn xe
- Chương 73: Kim hôn (Phần 1)
- Chương 74: Kim hôn (Phần 2)
- Chương 75: Cố Giác là con của em
- Chương 76: Em muốn anh ly hôn!
- Chương 77: Xin lỗi, cảm ơn anh
- Chương 78: "Người mẹ vĩ đại"
- Chương 79: Anh vẫn chỉ là một cậu trẻ mười bảy tuổi thôi!
- Chương 80: Mẹ
- Chương 81: Kết thúc chính văn
- Chương 82: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 1)
- Chương 83: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 2)
- Chương 84: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 3)
- Chương 85: Nhẹ nhàng mãi mãi (Ngoại truyện 4)
- Chương 86: Tuế Tuế Niên Niên (Phiên ngoại 5)
- Chương 87: Năm tháng thoi đưa (Ngoại truyện - Hoàn)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ở một góc khác của thành phố, cuộc tranh cãi trong quán cà phê vẫn chưa kết thúc.
Cố Giác mất kiên nhẫn nói: "Chú hai, cháu biết chú khuyên cháu quay về là vì muốn tốt cho cháu, nhưng thật sự cháu không muốn quay lại cái nhà đó nữa!"
Cố Mộ Tịch bình tĩnh đáp: "Dù sao thì nơi đó cũng là nhà của cháu, cháu rời nhà lâu như vậy rồi, ba mẹ cháu đều rất lo lắng cho cháu."
Cố Giác cười khổ: "Trong mắt ba mẹ cháu, chỉ có anh cả thôi, trong mắt họ, dù cháu có cố gắng thế nào cũng không bao giờ bằng được anh ấy. Giống như lần này, vậy mà anh cả lại đính hôn với Sở Tương! Rõ ràng ba mẹ biết trước đây Sở Tương từng đính hôn với cháu, vậy mà bây giờ lại mặc kệ cho anh cả làm loạn. Nếu người làm ra chuyện nực cười này là cháu thì chắc chắn họ đã đuổi cháu ra khỏi nhà từ lâu rồi!"
Cố Mộ Tịch nói: "Anh cả và chị dâu có nỗi khổ riêng của họ. A Giác, cháu cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ cháu nói không quay về nhà họ Cố, vậy sau này cháu định tính sao?"
Ánh mắt Cố Mộ Tịch nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh: "Tôi nghe nói cô Tô đã mang thai rồi?"
Cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn hơi cứng lại.
Cố Mộ Tịch hỏi tiếp: "Cô Tô định sinh đứa bé này à?"
Câu hỏi này có ý gì?
Tô Nhuyễn Nhuyễn thẳng lưng lên, cô ta vốn là người kiêu ngạo, tự lập, chưa bao giờ khuất phục vì quyền thế hay tiền bạc: "Tôi biết nhà họ Cố coi thường tôi, nhưng đứa bé này là con tôi, tôi nhất định sẽ sinh nó ra. Dù nhà họ Cố có quyền thế như thế nào cũng không thể cướp con tôi đi được."
Cố Giác cảm động bởi sự kiên định bảo vệ con của Tô Nhuyễn Nhuyễn, anh ta nắm lấy tay cô ta: "Nhuyễn Nhuyễn, anh sẽ bảo vệ em và con."
Cố Mộ Tịch khẽ cười: "Cô Tô, cô thật sự nghĩ nhà họ Cố hy vọng đứa bé này chào đời à?"
Sắc mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn khựng lại.
Cố Mộ Tịch mỉm cười: "Cô và A Giác ở bên nhau vốn không danh không phận. A Giác là thiếu gia nhà họ Cố, người thằng bé nên cưới cũng phải là tiểu thư môn đăng hộ đối. Mà cô và đứa bé này, chỉ là chướng ngại vật mà thôi."
Giọng nói của chú ấy trở nên nhẹ nhàng: "Đừng nghĩ bản thân mình quan trọng đến thế, sẽ không có ai trong nhà họ Cố tranh giành đứa bé với cô đâu, vì trong mắt họ, đứa bé này vốn dĩ không hề quan trọng."
Tô Nhuyễn Nhuyễn như bị ai tát cho một cú thật mạnh, cô ta siết chặt vạt áo, sắc mặt cực kỳ khó coi. Không nghi ngờ gì, đây là một loại sỉ nhục khiến cô ta phẫn nộ tột cùng.
"Nhà họ Cố mấy người luôn khinh người như thế à?" Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng bật dậy, vô cùng giận dữ: "Mấy người không cần đứa bé này nhưng tôi cần!"
Cố Giác vội vàng đứng lên an ủi cô ta: "Nhuyễn Nhuyễn, đừng giận, anh không giống bọn họ."
Cố Mộ Tịch cười nhạt: "Tôi chỉ nói rõ thực tế cho cô biết mà thôi, cô Tô vẫn còn quá ngây thơ. Không có ai trong nhà họ Cố mong chờ đứa bé này chào đời cả, vậy cô nghĩ cô có bao nhiêu khả năng để sinh đứa bé này ra?"
Đây rõ ràng là một lời uy h**p.
Cố Giác tức giận: "Đủ rồi, chú hai! Từ trước đến nay, chú đối xử với cháu rất tốt, trong nhà họ Cố, người cháu kính trọng nhất cũng là chú. Nhưng sao chú lại ép cháu đến mức này giống hệt ba mẹ cháu như thế! Chú không thể suy nghĩ vì cháu được ư?"
Cố Mộ Tịch thở dài: "Chính vì trong nhà họ Cố có quá ít người thật sự nghĩ cho cháu, nên chú mới phải nghĩ thay cho cháu. A Giác, nếu cháu còn tiếp tục thế này thì chỉ càng khiến ông nội cháu thêm thất vọng thôi. Cháu có từng nghĩ đến tương lai mình sẽ thế nào chưa? Cháu lấy gì để so với anh cả của cháu? Lấy gì để sống một cuộc đời yên ổn?"
"Cháu đã rời khỏi nhà họ Cố và vẫn sống tốt mà!"
"Đó là vì cháu là thiếu gia nhà họ Cố nên bây giờ mới có thể sống thoải mái như vậy." Cố Mộ Tịch nói: "Nếu tin cháu đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố truyền ra ngoài, cháu hãy xem những người đang giúp đỡ cậu bây giờ, liệu họ có đổi thái độ không."
Cố Giác: "Nhà họ Cố, lúc nào cũng là nhà họ Cố! Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ rằng cháu không thể sống được nếu tách khỏi nhà họ Cố!"
Sự bất mãn trong lòng anh ta đã đạt đến đỉnh điểm, Cố Giác không muốn nói chuyện với Cố Mộ Tịch nữa, anh ta nắm tay Tô Nhuyễn Nhuyễn rồi đi ra khỏi cửa hàng.
Cố Mộ Tịch đi theo ra: "A Giác, cháu không thể tiếp tục ương bướng như vậy được nữa!"
Cố Giác không quay đầu lại, kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn qua đường. Càng nhiều người nhân danh vì tốt cho anh ta mà nhắc đến nhà họ Cố càng khiến anh ta cảm thấy ghét bỏ hơn. Từ khi sinh ra, trong mắt mọi người, anh ta chẳng bằng anh cả.
Bây giờ anh ta đã lớn rồi, nhưng trong mắt họ, anh ta vẫn như một đứa trẻ không làm nên trò trống gì, như thể rời khỏi nhà họ Cố, anh sẽ không thể sống được trên thế giới này!
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trẻ tuổi, cô ta không khỏi ngẩn người. Rõ ràng đã tự nhủ phải giữ chặt trái tim này, nhưng hôm nay anh ta thà đoạn tuyệt với nhà họ Cố cũng muốn bảo vệ cô ta và đứa bé, trái tim cô ta vẫn không nhịn được mà rung động.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Cố Giác, chúng ta..."
Phía sau vang lên tiếng va chạm dữ dội, đường phố trở nên hỗn loạn.
Cố Giác quay đầu lại, kêu lên thất thanh: "Chú hai!"
..............
Bên ngoài phòng phẫu thuật bệnh viện, một nhóm người đã tụ tập lại trong thời gian ngắn.
Cố Triều Dương và Trần Uyển Nhu là những người đến đầu tiên. Cố Triều Dương thậm chí không thèm nhìn Cố Giác lấy một lần, ngồi xuống ghế và im lặng chờ đợi. Trần Uyển Nhu đứng trước mặt Cố Giác, giơ tay tát Cố Giác một cái.
Đây là lần đầu tiên Trần Uyển Nhu đánh Cố Giác, cái tát này cũng thực sự dùng rất nhiều sức.
Cố Giác cúi đầu hối lỗi, không nói lời nào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại che Cố Giác sau mình, cô ta thẳng thắn đối diện với Trần Uyển Nhu, nói mà không hề khách sáo: "Đây là một tai nạn, không phải lỗi của Cố Giác, dì không thể trách anh ấy."
Trần Uyển Nhu tức đến mức bật cười: "Đúng, đây không phải lỗi của Cố Giác, vậy tất cả đều là lỗi của cô! Nếu không phải cô cố tình mang thai, còn muốn dựa vào đứa trẻ trong bụng để ràng buộc con trai tôi để leo lên thì liệu có gây ra nhiều chuyện như vậy không!"
Khi Trần Uyển Nhu lại định tát Tô Nhuyễn Nhuyễn, Cố Giác đã nắm lấy tay bà ấy: "Mẹ, mẹ đừng động vào cô ấy."
Trần Uyển Nhu tức đến cả cơ thể run rẩy: "Tốt lắm, Cố Giác, giờ vì người phụ nữ này mà con không cần gia đình nữa đúng không!"
Cố Giác không lên tiếng.
Ông cụ và bà cụ đến cùng với Cố Hành và Sở Tương, vừa đến cửa phòng phẫu thuật, bà cụ đã không nhịn được mà khóc òa lên: "Mộ Tịch, con không thể có chuyện gì được! Mẹ chỉ có một đứa con trai thôi! Con nhất định không được có chuyện gì!"
Bà cụ thực sự vô cùng đau buồn và khó chịu, bà ta luôn đối xử không tệ với Cố Giác, trong lòng Cố Giác càng cảm thấy tội lỗi sâu sắc hơn, anh ta buông tay Trần Uyển Nhu ra, đi đến trước mặt bà ta, khẽ nói: "Xin lỗi..."
Bà cụ nhìn Cố Giác với đôi mắt đẫm lệ, dường như tình cảm của bà ta dành cho anh ta rất phức tạp, vừa trách anh ta khiến Cố Mộ Tịch gặp chuyện, nhưng lại không nỡ tát anh ta một cái thật mạnh như Trần Uyển Nhu.
Ông cụ ngồi đối diện với Cố Triều Dương, thái độ của hai cha con này giống nhau, ổn định, im lặng không nói gì như thể đứng ngoài cuộc.
Sở Tương lén hỏi Cố Hành: "Chú hai của anh bị thương nghiêm trọng lắm à?"
Cố Hành gật đầu: "Bên bệnh viện gọi đến nói đến nói thế."