Chương 33: Chạy
Truyện: Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Tác giả: Bôn Bào Đích Đào Tử
- Chương 1: [Vợ Yêu Bạc Tỷ Của Tổng Tài]
- Chương 2: Cố Hành
- Chương 3: Thương nhân coi trọng lợi ích
- Chương 4: Thoi thóp
- Chương 5: Diễn kịch
- Chương 6: Thỏ con
- Chương 7: Suất Dành Cho Một Người
- Chương 8: Anh giỏi thật đấy
- Chương 9: Tặng cô ba trăm vạn
- Chương 10: Tôi thà lấy anh trai của anh
- Chương 11: Đánh người
- Chương 12: Đáng yêu ghê
- Chương 13: Tôi không nhận hàng đã qua tay
- Chương 14: Hôn ước
- Chương 15: Bạn Tốt
- Chương 16: "Tổng Tài Bá Đạo và Cô Vợ Ngốc Nghếch"
- Chương 17: Hương Vị
- Chương 18: Trưởng công chúa
- Chương 19: Muốn ăn đồ ngọt không?
- Chương 20: Bữa cơm
- Chương 21: Dỗ dành
- Chương 22: Ăn trong bát, lại ngó trong nồi
- Chương 23: Đối tượng kết hôn
- Chương 24: Người mẹ hiền
- Chương 25: Trà xanh
- Chương 26: Thèm khát cơ thể tôi
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Nụ hôn
- Chương 29: Bị nhiệt
- Chương 30: Hẹn hò với anh
- Chương 31: Cảm giác đạo đức
- Chương 32: OCD
- Chương 33: Chạy
- Chương 34: Lát nữa hôn thêm cái nữa
- Chương 35: Véoooo một cái
- Chương 36: Em phải mau chóng trưởng thành
- Chương 37: Anh trai anh ta
- Chương 38: Trai Già Còn Zin
- Chương 39: Sở Thịnh
- Chương 40: Kẹo Ngọt
- Chương 41: Giục kết hôn
- Chương 42: Xin lỗi
- Chương 43: Hôn thêm một phút nữa
- Chương 44: Đêm tối, hoa tường vi, nụ hôn
- Chương 45: Con có người con thích rồi
- Chương 46: Khóa thắt lưng
- Chương 47: Cha từ con hiếu
- Chương 48: Phạt anh một tháng không được chạm vào em
- Chương 49: Trong bụi có người
- Chương 50: Chú Cố
- Chương 51: Đàn ông không ai tốt đẹp
- Chương 52: Hủy hôn (phần 1)
- Chương 53: Ma vương, Dũng sĩ, và Công chúa
- Chương 54: Khi ham m.uốn chiếm hữu lên đến cực điểm
- Chương 55: Hôm nay cũng chỉ tiễn đến cửa thôi sao?
- Chương 56: Chỉ vì anh đã thích vị hôn thê của em từ rất lâu rồi
- Chương 57: Chú chân dài
- Chương 58: Hủy hôn (Phần 2)
- Chương 59: Người thừa kế nhà họ Cố là cháu
- Chương 60: Sự ấu trĩ của anh
- Chương 61: Em không mang theo gì cả
- Chương 62: Chấn động!
- Chương 63: Ông nội
- Chương 64: Phòng vẽ
- Chương 65: Đàn ông đều hay cả thèm chóng chán
- Chương 66: Câu chuyện
- Chương 67: Tiêu chuẩn kép
- Chương 68: Bình an qua năm tháng
- Chương 69: Làm loạn vô lý
- Chương 70: Sâu Răng
- Chương 71: Đòi hỏi vô độ
- Chương 72: Tai nạn xe
- Chương 73: Kim hôn (Phần 1)
- Chương 74: Kim hôn (Phần 2)
- Chương 75: Cố Giác là con của em
- Chương 76: Em muốn anh ly hôn!
- Chương 77: Xin lỗi, cảm ơn anh
- Chương 78: "Người mẹ vĩ đại"
- Chương 79: Anh vẫn chỉ là một cậu trẻ mười bảy tuổi thôi!
- Chương 80: Mẹ
- Chương 81: Kết thúc chính văn
- Chương 82: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 1)
- Chương 83: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 2)
- Chương 84: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 3)
- Chương 85: Nhẹ nhàng mãi mãi (Ngoại truyện 4)
- Chương 86: Tuế Tuế Niên Niên (Phiên ngoại 5)
- Chương 87: Năm tháng thoi đưa (Ngoại truyện - Hoàn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Khi đến nơi, Cố Hành đỗ xe trong bãi đậu xe ngầm. Sau khi hai người xuống xe, Sở Tương cũng không vội bước đi mà vươn tay ra với anh, cô nói: "Muốn nắm tay."
Cô thật sự không hề ngại ngùng tí nào trong chuyện này.
Cố Hành chạm vào tay cô, lúc đầu anh có hơi không tự nhiên, nhưng sau đó lại nắm lấy toàn bộ bàn tay cô như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi dắt tay cô bước đi.
Sở Tương mỉm cười. Một tay cô cầm hộp sữa chua chưa uống hết, cắn ống hút, rồi lại nghiêng người sát vào anh, cười hỏi: "Anh cố tình đến cửa hàng mua kẹp tóc cho em đúng không?"
Cố Hành khẽ gật đầu: "Ừ."
Sở Tương không thể tưởng tượng nổi cảnh một người như Cố Hành đứng trong một tiệm bán đồ trang sức nho nhỏ sẽ là hình ảnh như thế nào. Nhưng chắc chắn là trông lạc lõng lắm.
Sở Tương lắc lắc tay anh: "Vậy thì phải đưa cái kẹp tóc đó cho em."
Cố Hành cúi xuống nhìn cô: "Không phải em nói không thích à?"
Sở Tương đáp: "Em chỉ thấy đeo hai cái giống nhau thì không đẹp thôi. Nhưng em vẫn có thể giữ lại làm kỷ niệm mà. Đây là món quà đầu tiên anh chủ động tặng em cơ mà."
Tấm thẻ mà anh từng đưa không tính. Từ nhỏ đến lớn, Sơe Tương nhận không ít món quà, nhưng lần này cô muốn giữ kỹ, chỉ vì người tặng nó rất quan trọng.
Cố Hành chợt nhớ lại lúc đứng đợi Sở Tương trước cổng trường, anh bỗng nổi hứng bước vào một tiệm trang sức. Trong đó bày toàn những món đồ hồng hồng xinh xinh mà con gái thích. Người mua cũng hầu hết là các cô gái trẻ tuổi.
Vừa bước vào, anh cảm thấy rất không tự nhiên. Trước đây, kiểu nơi như vậy chắc chắn không phải là nơi anh sẽ đến. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến Sở Tương, việc bước chân vào đó bỗng trở nên không khó khăn đến vậy.
Khi đó, Cố Hành nhìn hình bóng phản chiếu trên cửa kính, cảm giác như mình đã quay về tuổi mười chín, bị hormone đến muộn này làm cho bồng bột và trở nên nhiệt huyết.
Trong hành lang bãi đậu xe, bất ngờ có một chiếc xe chạy tới.
Cố Hành phản ứng nhanh, ôm eo Sở Tương kéo cô nép sang bên. Chiếc xe chạy khá nhanh, một lúc sau mới dừng lại.
Cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông lái xe thò đầu ra chửi lớn: "Đi đứng không nhìn đường à? Muốn ăn vạ chắc!"
Cố Hành hơi cau mày.
Bình thường Sở Tương không phải kiểu người nóng nảy, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà lần này cô bị chọc trúng dây thần kinh. Cô mỉa mai: "Lái nhanh vậy trong bãi đậu xe, anh vội đi đầu thai hay vội đi đội nón xanh? Nhìn cái mặt anh kìa, má trái chờ ăn tát, má phải chờ ăn đấm, nhìn một cái là phải vô bệnh viện khám mắt liền, ai dám ăn vạ với anh chứ?"
Gã đàn ông thấy là một cô gái xinh đẹp thì hơi rung động trong lòng, nhưng vừa nhìn sang Cố Hành đứng bên cạnh với vẻ mặt khó chịu, theo bản năng ganh ghét của đàn ông, tự ái của gã không cho phép bản thân yếu thế.
Gã liền chửi lại: "Cặp chó nam nữ tụi bây —"
Gã còn chưa nói hết câu thì một hộp sữa chua bay thẳng vào mặt.
Gã ngớ người vài giây, rồi định tháo dây an toàn để xuống xe. Nhưng ngay sau đó, một cú đá đạp gã ngược lại vào trong, ngã nhào vào ghế, gã ôm lấy ngực bị đá mà không thể ngồi dậy ngay được.
Sở Tương hơi sững sờ nhìn bóng lưng Cố Hành rút chân về. Người đàn ông cao quý, điềm đạm thường ngày lại không hề báo trước mà có hành động mạnh bạo trong hoàn cảnh như thế này!
Gã đàn ông hét lên: "Bọn mày có biết tao là ai không? Tao là cậu cả của Tập đoàn Long Thao đấy! Có gan thì đừng chạy, chờ tao gọi người đến!"
Mặt Cố Hành vô cảm bước thêm một bước, anh đưa tay định lôi gã kia ra khỏi xe. Nhưng Sở Tương đã nhanh tay hơn, mạnh mẽ đóng sập cửa xe lại, sau đó kéo tay Cố Hành rồi lôi anh chạy đi.
Trong bãi đậu xe mờ tối, tiếng bước chân và tiếng thở dồn dập vang vọng xen lẫn, giống như một màn kịch trượt khỏi quỹ đạo đang diễn ra, vừa lố bịch, vừa kịch tính.
Dần dần, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong cơ thể, Cố Hành chợt nhận ra có một sự hưng phấn kỳ lạ đáng ra không nên tồn tại trong con người anh.
Anh nhìn cô gái nhỏ bé đang chạy phía trước, chẳng biết cô lấy sức lực từ đâu mà lôi anh chạy như thế. Cô không giống như đang chạy trốn, mà như đang dẫn anh bước vào một cuộc phiêu lưu kỳ ảo.
Cố Hành siết chặt tay cô, khẽ bật cười.
Sở Tương kéo anh chạy dọc theo một lối thang bộ không rõ từ đâu, chạy liền ba tầng lầu. Cuối cùng cô kiệt sức, đành tạm thời dừng lại ở chỗ nghỉ. Cô vịn tường, thận trọng nhìn lại phía sau. Không thấy ai đuổi theo, cô mới thở phào.
Cố Hành đứng phía sau cô, nhẹ nhàng chỉnh lại đóa hoa nhỏ màu vàng cài trên tóc cô. Sở Tương quay đầu lại, thấy anh vẫn bình thản như thường, ngoài vài sợi tóc đen hơi rối thì chẳng có dấu hiệu gì của việc vừa chạy một trận.
Cô hỏi: "Sao anh không mệt tí nào vậy?"
Khóe môi Cố Hành khẽ cong: "Thời trung học, mỗi lần thi điền kinh, anh đều đăng ký tham gia cự ly ba nghìn mét."
Hơn nữa, lần nào cũng về nhất.
Sở Tương thở hổn hển, trong lòng không phục. Không ngờ người đàn ông nhìn nhã nhặn, nho nhã như vậy mà thể lực lại tốt đến thế.
Cố Hành vén vài sợi tóc rối bên tai cô, dịu dàng hỏi: "Tại sao lại chạy?"
"Nếu không chạy thì chờ gã gọi người đến xử chúng ta à?" Sở Tương đáp. "Chúng ta chỉ có hai người thôi."
Lúc cần chạy thì phải biết chạy.
Cố Hành bật cười khẽ: "Anh cũng có thể gọi người."
Sở Tương nhìn anh với ánh mắt khó tin. Kiểu gọi người đến để "ra oai" như vậy chẳng khác gì mấy đứa học sinh trẻ con mới biết đánh nhau, giống hệt mấy lời đe dọa kiểu "tan học thì đừng có trốn".
Cô kéo tay anh, nói: "Em ném gã một phát, anh đá gã một cú, vậy là huề rồi. Không cần phải so đo với gã nữa."
Cố Hành chưa từng trải qua cảm giác như thế này. Anh sống theo khuôn phép bao lâu nay, chuyện đánh người rồi chạy như vậy thì là lần đầu tiên anh làm. Hồi còn đi học, trong lớp cũng có mấy đứa gọi là "đại ca trường", hay đánh nhau, hay trốn học. Anh chưa bao giờ thấy những hành vi đó là việc gì hay ho.
Nhưng lần này, có lẽ vì mới mẻ, trong anh lại trào lên một thứ cảm xúc có tên là "hưng phấn".
Cảm giác này quá xa lạ với anh. Anh phải cố gắng kiềm chế bản thân, nhẹ nhàng nói với cô: "Nếu lần sau lại gặp chuyện như vậy mà anh không có bên cạnh, em không được tùy tiện ra tay như thế đâu nhé."
Cô gầy nhỏ như vậy, nếu lúc đó chỉ có một mình, không có ai giúp đỡ, ai biết cô sẽ bị bắt nạt đến thế nào.
Rõ ràng Cố Hành đang ra vẻ "người lớn dạy dỗ", nhưng chỉ cách đây không lâu, người làm ầm lên còn hơn cả cô lại chính là anh.
Sở Tương lầm bầm một câu: "Em đâu có ngốc. Em sẽ không ra tay nếu không phải lúc đông người."
Rồi cô lại nắm tay anh, nhìn kỹ, vẫn còn bực bội: "Tay anh bị thương rồi này. Em mà không dạy gã một trận thì thật không nuốt trôi cơn giận."